Ngày thi Olympic Toán
đang cận kề. Vì cuộc thi mang tầm quốc gia này mà Tô Mạc và Diệp Tử
Khiêm phải cắp cặp theo giáo viên hướng dẫn chuyển tới khách sạn của ban tổ chức một tuần liền. Đây không phải lần đầu Tô Mạc tham gia những
cuộc thi như thế này, chẳng qua chưa bao giờ phải ghép cặp với người
khác thôi. Diệp Tử Khiêm cũng có hơn gì, thế nên thây giáo mới tận dụng
dồn hai đứa lại một chỗ cho ăn ý dần với nhau ngay từ lúc cuộc thi chưa
bắt đầu.
Kiến thức của Tô Mạc rất chắc nhưng phản xạ không nhanh. Diệp Tử Khiêm thì ngược lại, bài nào càng “khoai” cậu giải càng tốc
độ,, từ đó mới được gắn biệt danh “thiên tài”. Hai con người này ghép
với nhau không vô địch thiên hạ thì cũng là cặp đôi vàng thuận buồm xuôi gió. Tưởng vậy mà ngay vòng đầu hai đứa đã suýt bị loại, nguyên nhân
cũng do “ăn ý” quá mức. Diệp Tử Khiêm giải bài rất nhanh, Tô Mạc luôn
cẩn thận tỉ mỉ, nếu phân đúng người đúng việc thì chẳng nói làm gì, đằng này trong phần thi trả lời nhanh, Tô Mạc đã đòi giành quyền chọn câu
hỏi còn Diệp Tử Khiêm lo phần đáp án, vậy mà cậu nhất quyết không chịu
đồng ý, đã thế còn cãi rằng:
- Phân chia kiểu gì đấy, sao phần dễ thì cậu ăn còn cái khó thì vứt cho tôi là thế nào!
Tô Mạc đành chịu, thôi thì để hắn giành quyền chọn câu hỏi còn mình trả
lời vậy. Khổ nỗi Diệp Tử Khiêm không nhanh nhẹn bằng đối thủ mà lại còn sĩ diện hão, không thèm tranh giành với con gái đội khác nên những đề
bắt được toàn câu khó như lên trời.
Với bộ óc thiên tài của cậu,
mấy đề bài này cũng chỉ thuộc dạng “đố vui” nhưng cuộc thi đã quy định
rõ ràng: ai giành quyền chọn câu hỏi rồi thì không được trả lời, thành
ra mọi trách nhiệm đều đổ hết lên vai Tô Mạc. Mới có mấy câu mà trán cô
đã lấm tấm mồ hôi. Lượng câu hỏi hai người tranh về không nhiều nhưng
từ nãy đến giờ đáp án phải sai đến già nửa. May sao cuối cùng vẫn lọt
vào vòng trong với thành tích bét bảng xếp hạng.
Ngoài kết quả
vòng hỏi đáp tại trận chung kết, phải căn cứ vào cả tổng điểm các vòng
trước thì mới tìm ra được người thắng cuộc. Ban đầu cứ tưởng thành tích
vòng sơ loại đã ăn chắc trong tay, ai ngờ cuối cùng lại thảm hại đến
thế, không những vậy hai người còn bị các đội khác bỏ xa cả đoạn dài.
Chính vì thế, ngay khi vòng sơ loại vừa kết thúc, giáo viên hướng dẫn
phải nghiêm mặt ngay với cả hai người. Trước mặt tất cả các thí sinh
tham gia, thầy chỉ ngay vào Tô Mạc và mắng cho một trận:
- Tô
Mạc, đúng là tôi đã chọn nhầm người! Câu hỏi dễ thế mà em cũng không trả lời được à? Biết mình kém thì thôi chứ, sao không để Diệp Tử Khiêm làm
cho, tự dưng giành vị trí làm gì…
Có lẽ biết những thứ sắp nói ra đằng sau quá ư cục cằn mà một giáo viên không nên nói ra với học sinh,
thầy liền bỏ lửng và đổi chủ đề trong khi mặt mũi vẫn chẳng dễ chịu hơn
chút nào:
- Tôi cảnh cáo, đợt này mà không vào được top ba thì
tất cả là lỗi của em! Còn nhỏ mà cứ ham công to, gia đình giáo dục em
thế nào vậy!
Tô Mạc chỉ biết cúi đầu chịu trận trước lời mắng oan ức, hai thùy tai cô trắng bệch đi. Diệp Tử Khiêm đứng bên cạnh chứng
kiến tất cả và không khỏi ngượng ngùng trong lòng. Đây có phải lỗi của
Tô Mạc đâu, ai bảo cậu cứ tranh giành với người ta nên mới ra nông nỗi
này. Giờ Tô Mạc ăn mắng thay cậu thì còn đáng mặt thằng con trai nữa
không? Cậu định đứng ra giải thích rõ mọi chuyện nhưng chưa chi đã bị kẻ khác lên tiếng cướp lời, giọng con gái, bé lí nhí, nhưng vẫn đủ để cậu
nghe rõ không sót lấy một từ:
- Thưa thầy, ban đầu em cũng phân
công em giành câu hỏi còn bạn ấy trả lời, nhưng Tử Khiêm không chịu nên
em đành đổi chỗ cho bạn ấy.
Có chết cậu cũng không ngờ Tô Mạc
dám “xì đểu” với thầy giáo như thế. Ừ thì sự tình đúng như lời Tô Mạc
nói, và cậu cũng đang định thú tội, nhưng chưa chi cô đã nhảy vào lên
tiếng trước thì mọi ý định nay đã khác rồi! Nghe xong, thầy giáo vẫn ra
vẻ bực dọc quay sang nhìn cậu học trò:
- Diệp Tử Khiêm, có đúng như vậy không?
Thấy có chuyện hóng được nên bao nhiêu đứa bắt đầu bu lại xung quanh. Thầy
giáo vẫn chưa nguôi giận, lần này không nói cho ra ngô ra khoai thì cả
hai đừng hòng yên. Diệp Tử Khiêm nhanh chóng nhận ra ánh mắt chế nhạo
của mấy đứa đối thủ cũ dành cho cậu. Cậu cay cú lườm Tô Mạc nhưng vẫn
cãi cố:
- Vâng. Nhưng mà em…
- Bạn ấy còn bảo “sao phần dễ thì cậu ăn còn cái khó lại vứt cho tôi là thế nào”. - Dường như sợ thủ phạm chối tội, cô liền nhanh miệng chen vào. Giọng điệu tuy nhỏ nhẹ
nhưng lời nói rành rọt đến từng chữ.
Lần này không chỉ thầy giáo
sầm mặt mà tất cả những người xung quanh cũng bắt đầu rỉ tai nhau nói
những thứ có trời mới biết. Mấy đối thủ của Tử Khiêm thấy thế cũng phì
cười và tặng cậu những ánh nhìn nhạo bang với nghĩa “Thiên tài kiểu gì
mà lại thế này cơ à!” Ôi, đúng là nhục đến nhảy xuống sông hoàng hà gột
rửa cũng không sạch! Cứ lần nào quay sang nhìn Tô Mạc là Tử Khiêm muốn
lấy dao chém đôi kẻ “xì đểu” kia ra lần đó.
Tô Mạc chẳng dám nhìn vào mắt cậu, chỉ biết nắm chặt gấu áo đứng trơ khấc, môi mím chặt còn
hàng mi cụp xuống trông rõ bất lực. Nhưng làm vây cô chỉ vô tình khiến
mọi người coi thường Tử Khiêm mà thôi. Thái độ thầy giáo thay đổi 180 độ khi bỗng dưng quay ngoắt sang an ủi Tô Mạc:
- Thầy xin lỗi vì đã trách nhầm em. – Rồi không quên đệm thêm cho câu nói bằng một cái lườm
dành cho Tử Khiêm. Dù gì cậu ta cũng con nhà gia thế nên thầy không mắng mỏ nhiều, chỉ lạnh lùng tuyên phạt – Diệp Tử Khiêm về chép lại nội quy nhà trường một trăm lần cho tôi.
“Nội quy trường này đã dài lại
còn nhảm nhí thế mà bắt người ta chép những một trăm lần, sát thủ đầu
mưng mủ!”, Diệp Tử Khiêm cúi đầu lầm bầm cho dù biết nếu không chép thì
cũng chẳng ai dám làm gì mình, nhưng ghét nhất lại tại ông bố có quyền
mà cậu bị người ngoài gắn mác con ông cháu cha chuyên đi cửa sau. Ban
đầu cậu chỉ là cậu- thằng học Diệp Tử Khiêm, sau này bỗng dưng một bước
biến thành con trai bí thư tỉnh Diệp Thuật.
Về đến phòng, Diệp Tử Khiêm vẫn ngoan ngoãn lấy giấy bút chép nội quy đúng một trăm lần. Cổ
tay như sắp rụng rời ra nhưng cậu vẫn không buông bút cho đến khi thầy
giáo xem xong và gật đầu mới chịu thôi. Bước ra khỏi phòng thầy, cậu gặp phải Tô Mạc đang định đi vào. Nhác thấy bóng Tử Khiêm, cô hoảng hốt
quay lưng định chuồn nhưng cậu đã kịp túm lại. Cô co ro như một con thỏ
rơi vào tay cáo, không dám ngẩng đầu nhìn. “Biết sợ rồi chứ gì!” Diệp Tử Khiêm hí hửng thầm và giở giọng cục cằn:
- Tô Mạc cậu cũng lì gớm nhỉ!
- Tớ… - Cô gái chần chừ một lúc rồi thủng thẳng nhận sai – Tớ xin lỗi!
- Xin lỗi có để là gì! Tại cậu mà tôi thành ra thế này đấy! – Cứ nghĩ đến chuyện hôm nay là cậu lại thấy uất uất. Nhìn khuôn mặt đằng đằng sát
khí của cậu, ai cũng có cảm giác giông tố chuẩn bị nổi lên bốn bề. Tử
Khiêm quát:
- Nói gì đi chứ! Cậu câm như hến thế à!
- Tớ… Thật ra tớ định nói… - Cô lập bập một hồi, liếc vội mắt quan sát thái độ Diệp Tử Khiêm.