Hai người ngây ra
rồi cùng hướn về phía giọng nói. Một thiếu niên trạc tuổi cả hai đang
đứng trơ trước cổng trường, hai tay đút túi quần như đang cỗ giấu nỗi
ngượng ngùng. Người thiếu niên được trời phú cho gương mặt sáng sủa,
thánh thiện. Xương lông mày bên trái hằn vết sẹo dài, nhạt nhưng cũng đủ chua thêm một đường hoang dại lên khuôn mặt, chẳng khác nào bức tranh
thủy mặc vô tình bị phạt thêm một nét.
Diệp Tử Khiêm cũng sững
ra, chính cậu cũng không nhận thấy cặp lông mày của mình đang chau lại.
Còn Tô Mạc lại mừng rơn, hớn hớn chạy như bay tới chỗ người lạ nọ.
Cô ôm choàng lấy người thiếu niên, mừng quýnh như sắp nhảy cẫng lên đến nơi:
- Lục Tiểu Niên, em về khi nào đấy?
- Được hai hôm rồi, Ơ này, đừng có túm tóc em… - Mãi cậu mới gạt được cô bé đang tí tởn bám lấy cậ như con gấu koala bám cành.
Tiểu Niên ngẩng đầu nhìn người con trai đẹp như thiên sứ đang lạnh lùng theo dõi cả hai, đôi mắt hoa đào chưa cười đã đong tình kia để lộ ra một
thái độ mà- ai- cung- biết- đấy- là- gì. Cậu đang âm thầm né tránh ánh
nhìn sắc lẹm như dao ấy thì nàng “gấu koala” đã thản nhiên quay lại nói:
- Diệp Tử Khiêm, tớ đi trước đây! – Chạm phải ánh mắt đáng sợ của Tử
Khiêm, cô bèn cố bồi nốt câu gì đó thật xã giao – À quên… Gặp nhau sau
nhé.
- Ai muốn gặp lại cậu! – Diệp Tử Khiêm lườm cô trắng mắt rồi bỏ đi trong cao ngạo.
Còn lại cô và Lục Tiếu Niên, họ nhìn nhau rồi cười phá lên. May mà Diệp Tử
Khiêm đã đi đủ xa để tiếng cười đó không lọt được vào tai, chứ không
khéo cậu đã hầm hầm quay lại tóm lấy Tô Mạc tính sổ. Hai người cười hỉ
hả một hồi, Tô Mạc lên tiếng thúc giục, hai tay vẫn giữ khư khư lấy Tiểu Niên:
- Đi nào, đi nào, chị đãi em một bữa đậu phụ thúi thật hoành tráng!
- Sao chị vẫn ki bo như ngày xưa vậy?
- Đậu phụ thúi mà em cũng chê cơ à>
- Em nói thế hồi nào?
- Thế ngày trước ai toàn lôi chị đi ăn món ấy cùng ấy nhỉ? Người ta chẳng thích đi mà cứ toàn bốc phét, bảo trên thế gian này món ngon nhất là
đậu phụ thúi, ăn đứt cả sô cô la còn gì!
- Oan quá, hồi đó em có nói gì đâu.
- Thế tóm lại có đi không?
- Thôi , em sợ bà chị rồi. Đi thì đi!
Lục Tiểu Niên cũng đành chịu thua. Cậu định gạt cô ư, không đúng, thật ra
cậu dựa vào cô để lừa Ôn Tư Niên thì đúng hơn, nhớ về chuyện hồi đó cô
lại phì cười.
Hồi đó còn nhỏ, chỉ có túi của Ôn Tư Niên mới luôn
tích đầy tiền lẻ tiêu vặt. Thi thoảng anh còn mang sô cô la nước ngoài
nhân hạt điều về và nho khô ngọt lịm về nữa. Sô cô la chẳng nhiều nên Ôn Tư Niên luôn âm thầm để dành cho cô và thống nhất đây là bí mật của hai người. Thế mà có một lần Lục Tiểu Niên bắt gặp được, cậu hùng hồn dụ dỗ cô rằng đậu phụ thúi còn ngon hơn sô cô la để rồi dùng một miếng đậu
phụ thúi đổi lấy mẩu sô cô la duy nhất trong túi cô.
Thời thơ ấu
luôn khiến Tô Mạc cảm thấy lòng mình yên bình và ấm áp. Hôm nay, người
từ quá khứ xuất hiện cũng khiến cô như được sưởi lại hơi ấm xưa.
Hai người nói cười rôm rả suốt dọc đường, không ngờ rằng Diệp Tử Khiêm đột
nhiên quay lại từ lúc nào không biết. Cậu cũng chẳng hiểu tại sao mình
lại muốn quay lại. Lý do chỉ là tự dưng… cậu không ưa nổi cái cảnh Tô
Mạc và người thanh niên kia đi với nhau, cái vẻ thân mật chân tình giữa
hai người bọn họ trông thật là chướng mắt.
Vừa trở lại, cảnh
tượng Tô Mạc đang say sưa trong những nụ cười đập thẳng vào mắt cậu.
Khác hoàn toàn với kiểu cười giả tạo hàng ngày, nó lan toản ra cả ánh
mắt cô gái, đẹp đẽ và rạng rỡ thay. Còn người thiếu niên đi bên cạnh cứ
mải miết nhìn cô, vẻ tự ti ngượng ngùng ban nãy đã biến đi đâu mất. Bây
giờ trông hắn ta giống một vệ sĩ đang khư khư bảo vệ giấc mộng của mình, không cho phép ai giành lấy cả.
Diệp Tử Khiêm nhìn một hồi và
thấy hụt hẫng tràn trề, nhưng rồi bóng dáng họ cũng dần dần mờ đi trong
mắt cậu. Lâu ngày không gặp, hai người vui mừng đến độ bỏ rơi luôn người con trai kia ở lại mắm môi mắm lợi trong ánh mắt âm u.
- Tô Mạc! Cậu được lắm! – Diệp tử Khiêm cũng chỉ biết gằn lên mấy tiếng và đá bốp vào chiếc lon chỏng chơ bên vệ đường như thể vừa đá vào cô nữ sinh họ
Tô tên Mạc.
Tô Mạc và Lục Tiểu Niên cùng tìm đến một gánh hàng
nhỏ, nơi trước kia hai người thường lui tới. Hai đồng một miếng đậu phụ
thúi rắc thêm một đống hành hoa và ớt, thưởng thức ngay lúc nòg kể cũng
xứng là món ngon trên đời. Hạt tiêu cay xè khiến hai đưa nước mắt nước
mũi giàn giụa nhưng vẫn cắm mặt ăn như ma đói, vừa ăn vừa sợ mình chậm
miệng là người kia sẽ giành mất phần.
Ăn xong, hai người ngẩng
măt dậy và cười rộ lên khi thấy khóe môi và đôi má người kia đỏ phừng
như vừa quệt ớt. Tô Mạc thấy vui lắm, lâu lắm rồi cô mới có được niềm
vui trong trẻo như thế. Lục Tiểu Niên lấy ra một tờ giấy ăn nhàu nhĩ, xé làm đôi và đưa cho Mạc một nửa:
- Lau đi này , đồ béo.
-
Chị đập cho đấy! – Được nghe lại cái biệt danh bụi phủ mấy năm trời, Tô
Mạc lườm Tiếu Niên nhưng vẫn nhận lấy miếng giấy, nhanh nhảu lau sạch
rồi cười hể hả. Mãi một lúc sau, cô mới làm bộ điềm nhiên dò hỏi:
- Lần này em về hẳn chứ?
Đôi mắt đen hấp háy của cậu thoáng chút ảm đạm. Nhưng chỉ một lúc sau cậu lại cười xòa và từ tốn nói:
- Ừm… Ngày mai em đi luôn. Đợt này tranh thủ về nghỉ thôi, ngày kia đã phải đi học rồi.
Tô Mạc sững người, có cái gì sắc nhọn vừa cứa vào tim cô thì phải, cớ sao
đau đến tận xương tủy. Cô vẫn cố tỏ ra tươi tỉnh dù nụ cười đã bắt đầu
run rẩy và rầu rĩ. Cô lầm bầm một mình thoáng chút ê chề:
- Tất cả là tại chị.
- Nói cái gì đấy! – Tiểu Niên lườm cô một cái.
Cậu không khỏi thở dài khi tháy Mạc đan hai tay vào nhau đượm vẻ băn khoăn. Cậu ngần ngừ đưa tay nắm lấy những ngón tay đang đan vào nhau của cô mà rằng:
- Giữa chúng mình nói chuyện này làm gì.
- Chị… - Tô Mạc định nói gì đó nhưng chàng thanh niên ngăn lại:
- Đồ béo này, đừng nói mấy câu sến ấy nữa. Người ta nổi da gà bây giờ!
- Xì! Biến đi! – Đang tâm trạng lại bị dội ngay một gáo nước lạnh đến là
cụt hứng, cô nhìn xéo cậu vẻ bực bội nhưng chợt nhận ra rằng lòng mình
vừa nhẹ đi ít nhiều.
Thấy vẫn còn sớm, Lục Tiểu Niên liền mời cô
đi uống rượu. Tửu lượng của cô cũng chỉ ở hạng xoàng nhưng lúc này không đành để cậu mất hứng, cô liền rút ngay điện thoại gọi cho mẹ báo về
muộn rồi tấp tểnh theo Lục Tiểu Niên đi tìm một quán lớn ven đường. Hai
người gọi vài chai bia, mấy đĩa đồ nhắm rồi vừa nhấm nháp vừa hăng say
kể đủ mọi thứ chuyện ngày xưa. Toàn chọn chuyện vui mà kể, chẳng mấy khi có dịp như thế này.