Có Phải Anh Yêu Em

Chương 16: Chương 16




Khuôn mặt Bạch Hạ bỗng dưng sắt lại như vừa bị nắm phải thóp. Con bé trợn ngược mắt lườm Tô Mạc như muốn lao vào cắn cấu cho hả dạ. Tô Mạc cũng nhận thấy tình hình đang trở nên, căng thẳng nhưng quá muộn, Bạch Hạ đùng đùng xông tới tát bốp vào mặt cô và chửi bới:

- Mẹ kiếp! Mày bảo ai vô giáo dục! Có giỏi thì nói lại lần nữa xem! Nói lại lần nữa xem! – Con bé hung hăng đnáh Tô Mạc trong cơn thịnh nộ. Nó nghiến răng nghiến lợi như con thú đang lên cơn.

Tô Mạc sững người ra mặc cho những cái đầu móng tay nhọn hoắt rạch ngang da mặt, ban đầu lạnh buốt rồi lúc sau xót đến tận tủy. Theo phản xạ, cô đưa hai tay ôm đầu toan vùng ra khỏi trận ẩu đả điên khùng này. Ngay lúc ấy, có một bàn tay chộp lấy vai Bạch Hạ và kéo con bé ra. Giọng nói Diệp Tử Khiêm vang lên, êm dịu và ấ áp thay, dù chẳng hợp với cảnh tượng bạo lực này:

- Tô Mạc, cậu có sao không?

Tô Mạc lặng người, vừa ngẩng đầu lên liền bắt gặp ngay khuôn mặt hoảng hốt của chàng trai. Thấy Tô Mạc đang ôm đầu ngơ ngác, trên mặt trầy xước, gương mặt cậu nhăn lại còn trái tim thì quặn thắt. Cậu bặm trợn quay lại nhìn thẳng vào đứa con gái ngang ngược và gằn giọng:

- Bạch Hạ, mày bị điên à!

- Ừ đấy, con này bị thần kinh đấy, giờ mới biết à! – Con bé không hề nào núng trước sự hung hăng của cậu và thẳng thừng đáp lại với vẻ xấc xược, chua ngoa.

Tử Khiêm không thể nhẫn nhịn được nữa, hễ quay sang bắt gặp những vết cào cấu nhằng nhịt trên gương mặt nhỏ nhắm của Tô Mạc, cơn thịnh nộ của cậu liền dâng lên cực điểm. Diệp Tử Khiêm chỉ thẳng vào mặt Bạch Hạ và lạnh lùng quát:

- Con ranh tai quái kia! Mày có ghen tị vì người ta xinh đẹp hơn thì cũng đừng quá quắt đến mức này chứ!

- Ghen tị? – Bạch Hạ suýt ngã ngửa vì buồn cười, nó chỉ thẳng vào mặt Tô Mạc – Mỗi cái loại mắt có tật như cậu thì mới thấy nó đẹp hơn tôi thôi! Cậu thử ra ngoài mà hỏi xem, làm đếch gì có thằng nào lấy hoa cứt lợn về cắm trong bình như cậu chứ?

“Hoa cứt lợn” Tô Mạc nghe xong uất nghẹn cả cổ, Diệp Tử Khiêm vẫn không chịu thua, tiếp tục đấu khẩu với Bạch Hạ:

- Hoa cứt lợn thì sao? Hoa gì thì cũng là hoa, còn quý hơn cái kiểu con gái như mày!

- Cậu… - Bạch Hạ cũng không biết phải phản đòn ra sao.

Tư Khiêm vẫn tỏ ra thản nhiên như muốn chứng tỏ những gì cậu vừa nói ra là sự thật không thể chối cãi. Tô Mạc bị đẩy vào tình thế thật khó xử. Tử Khiêm bình tĩnh quá khiến cô thấy hình như vừa rồi mình hơi quá khích. Sau một hồi suy nghĩ mông lung, cô chợt nhận ra một điều cực kỳ quan trọng.

Cô gõ nhẹ vào vai người con trai hiên ngang trước mắt và khẽ nói:

- Này Tử Khiêm…

- Làm sao? – Lời cậu đáp lại Tô Mạc tuy cáu kỉnh nhưng không cay nghiệt bằng lúc chửi nhau tay đôi với Bạch Hạ.

Giữa tình thế này muốn hé răng cũng khó, mãi một lúc sau cô mới lắp bắp nói:

- Ê… Chỗ này là nhà vệ sinh nữ mà…

- …

- Tôi nghĩ tôi nên nhắc cậu biết…

- …

Một lúc sau, giọng cười hả hê của Bạch Hạ ré lên, xé toạc không gian im ắng. Tiếp sau đó mấy đứa đàn em cũng rộ lên khúc khích. Gian nhà vệ sinh chật hẹp bỗng chốc vang lanh lảnh những tiếng cười hỉ hả. Khuôn mặt Tử Khiêm đỏ bừng như gấc rồi lúc sao tím ngắt lại. Tô Mạc cũng nhận thấy lòng tốt của mình không đặt đúng lúc một tý nào,cô vội vã xin lỗi:

- Hic.. Xin lỗi, có vẻ tôi không nên nhắc cậu…

- Tô Mạc! Não cậu có dây thần kinh nào bị chập vào nhau không vậy? – Giọng xin lỗi lí nhí của cô không khác nào một mồi đóm châm bùng lên cơn thịnh nộ trong người cậu. Giờ đây cậu mới nhận ra sự thật phũ phàng, rằng ngay khi nghe tin Mạc đang gặp rắc rối, cậu liền xồng xộc lao tới giải vây và tất cả chỉ khiến cậu trở thành một thằng hề, một thằng hề chính hiệu ngu ngốc hết thuốc chữa.

- Các em làm gì ở đây vậy? – Việc đám nữ sinh vây quanh cửa nhà vệ sinh đã đến tai thầy giám thị kiêm chủ nhiệm ban giáo vụ nổi tiếng nghiêm khắc. Thấy một cậu con trai đứng trong nhà vệ sinh nữ, thầy kinh ngạc hỏi:

- Cậu kia, cậu ở trong nhà vệ sinh nữ làm cái trò gì đấy hả?

Thầy vừa dứt lời, một tràng cười liền nổ ra. Thấy Bạch Hạ hả hê nhất đám, Tử Khiêm nhìn con bé với ánh mắt căm thù rồi kéo Tô Mạc bước ra trước mắt thầy, chỉ vào khuôn mặt sưng đỏ những vết tát mà rành rọt thưa gửi:

- Thưa thầy, em thấy các bạn ấy quay vào đánh bạn này nên chạy vào.

- Nhưng như thế cũng không được… - Thầy giám thị đang nói dở bỗng dưng im bặt. Cúi xuống nhìn khuôn mặt trầy xước của cô học trò, suýt nữa thì thầy ngã ngửa ra sau. Không để ý gì đến vụ Tử Khiêm ngang nhiên lao vào chỗ không dành cho cậu nữa, thầy nhìn đám nữ sinh xung quanh một vòng và nghiêm nghị hỏi:

- Bạn nào ra tay?

Mấy đứa con gái ngổ ngáo đột nhiên rúm hết lại như mấy quả cà phơi dưới trời sương, không đứa nào dám hé nửa lời. Duy chỉ có Bạch Hạ ngang nhiên ngẩng mặt, đáp lại với vẻ cao ngạo thách thức:

- Là em!

- Bạch Hạ, lại là em nữa à! – Thầy giám thị tỏ ra mệt mỏi, thầy bóp hai thái dương và hạ giọng – Lần này, em hơi quá đáng đấy, tôi phải mời phụ huynh em đến mới được!

- Nhưng thầy cũng biết còn gì, bố mẹ em…

- Bố mẹ em ở nước ngoài chứ gì! – Thầy giám thị cắt ngang lời con bé và lạnh lùng đáp – Tôi biết em còn một người chị gái, gọi chị gái đến đây.

- Em…

- Hay em muốn tôi tự gọi điện liên lạc? Em đừng quên nhà trường có danh bạ điện thoại đầy đủ đấy!

- Hừ! – Bị dồn vào đường cùng, Bạch Hạ hắng giọng và ngúng ngẩy rút điện thoại. Trước khi rời đi, con bé còn quay lại lườm đểu Tô Mạc và Tử Khiêm.

Không hiểu sao khi bắt gặp ánh mắt Bạch Hạ, Tô Mạc lại muốn dùng thêm câu gì đó để “làm phụ đề” cho nó, ví dụ như “cặp đôi chó má” chẳng hạn, hẳn đó là suy nghĩ độc địa đằng sau đôi mắt long lanh hút hồn ấy. Nghĩ đến đây, Tô Mạc khì cười, đôi môi nhếch lên vô tình chạm phải những vết xước trên mặt khiến cô đau nhói. Tinh mắt nhận thấy điều đó, thầy liền nói:

- Để tôi đưa em lên phòng y tế khám xem sao.

- Thôi không cần phiền thây đâu ạ. – Tử Khiêm khéo léo từ chối, mỗi vết xước trên mặt cô bé chẳng khác nào một nhát cào rát lên tim cậu, cậu lạnh lùng nói tiếp – Em với bạn ấy học cùng lớp, để em đưa đi là được rồi ạ, không dám làm lỡ việc của thầy.

- Thế cũng được. – Nhìn Bạch Hạ đi ra ngoài gọi điện thoại thôi đã đủ ngán ngẩm, nghĩ đến việc lát nữa còn phải gặp phụ huynh nó nữa mới đau đầu, thầy liền gật đầu đồng ý, dặn dò Tử Khiêm mấy thứ rồi để hai trò đi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.