Có Phải Anh Yêu Em

Chương 33: Chương 33: GƯƠNG MẶT GIỮA DÒNG THỜI GIAN






Chân bước theo Ôn Tư Niên về tới khách sạn anh đang ở, cơn xúc động trong lòng Tô Mạc vẫn chưa dứt. Đón lấy cốc sữa từ tay anh, cô mới thấy trấn tĩnh hơn rất nhiều.

Nơi Ôn Tư Niên đang ở là một căn hộ chung cư theo kiểu khách sạn nên đồ đạc trong nhà không thiếu thức gì, thậm chí tủ lạnh luôn đầy ắp đồ ăn, khác xa so với những khách sạn thong thường, thậm chí gian nhà bếp cìn hắt ra mùi nồng nàn ấm cúng.

Sau khi đã cảm thấy bình tĩnh hơn, Tô Mạc mới nhìn kĩ xung quanh một cách hiếu kì. Căn phòng sạch sẽ thật, nhưng không phải sạch sẽ thep kiểu trống rỗng không có hơi người, mà tinh tế, gọn ghẽ, ấm cúng. Nó giống như con người Ôn Tư Niên, đi đến đâu cũng âm thầm tỏ ra hơi ấm, nhất cử nhất động đều làm người khác say lòng.

Thấy Tô Mạc ngó nghiêng ra chiều tỉ mẩn, anh cũng thấy hứng khởi trong lòng. Anh đã gạt sạch nước mắt từ lâu và trở về Ôn Tư Niên tao nhã, phong độ như lúc nào. Khóe môi anh khẽ nhếch lên, nở nụ cười trêu trọc:

- Sao, có thấy gì hay ho không?

Tô Mạc chưa vội đáp lại anh, đôi mắt híp lại săm soi từng góc căn phòng, đột nhiên cô cười toe toét và ranh mãnh đầy ẩn ý:

- Anh Tư Niên, phòng anh gọn gàng hơn cả phòng em đấy!

- Lại chẳng, em nghĩ anh là ai chứ! – Mũi anh phổng ra vì căng đầy tự hào, anh khẽ lườm cô một cái.

Cô cũng lừ lừ nhìn lại và chọc ngoáy:

- Nghe nói những người có thiên hướng bị đòng tính đều ở rất sạch.

-…

- Hãy nói thật đi, anh là “gay” phải không?

-…

- Không nói gì là nhận rồi nhá!

- Hừ, biến ngay! – Ôn Tư Niên bắt đầu nổi đóa.

Thấy thế, Tô Mạc càng được thể:

- Ơ này, anh đừng xấu hổ đến mức đấy chứ.

Tô Mạc càng “nhờn”, Ôn Tư Niên bực mấy cũng phải phì cười. Bỗng anh rướn người ra phía trước, chăm chú nhìn cô, đôi mắt hiền ánh lên một cách rất lạ. Tô Mạc bỗng chốc hơi hoảng hốt liền lùi lại phía sau. Như đã biết trước, anh giữ lại lâý cô và nhìn thẳng vào đôi mắt trong veo dẫn lối vào tâm hồn cô gái. Thẳm sâu trong đôi mắt đen lúng liếng của anh như có hai ngọn đuốc tí hon đang bụp bùng cháy.

Anh cất tiếng, hơi thở ấm nóng phả vào mặt cô:

- Hay hôm nay em thử kiểm tra xem anh có phải là “gay” hay không?

Nói rồi mặc cho Tô Mạc phản ứng ra sao, anh xông tới thân hình bé nhỏ, môi anh nóng bỏng áp chặt lên môi cô ngỡ ngàng. Hơi thở anh ttrong lành như một cơn gió nhưng vẫn mang hơi ấm quyến rũ đến lạ kì khiến cô rơi vào cơn say đắm không tài nào đánh thức.

Nụ hôn của anh như mãnh liệt đòi chiếm hữu đôi môi cô bằng được. Không giống nụ hôn cánh chuồn chạm nước của Diệp tử Khiêm, đây rõ ràng là vị đàn ông, vị đàn ông mà cô luôn yêu nhất.

Đôi mắt cô nhắm nghiền để cảm nhận nụ hôn của anh như đang ngấm vào mình. Hai cánh tay cuộn chặt lấy cô, bàn tay khô nóng của anh khẽ vuốt ve dọc sống lưng mảnh khảnh của cô. Hai luồng hơi thở quyện vào nhau, có lẽ đây là lần ấm áp nhất trên đời.

“ Ôn Tư Niên, Ôn Tư Niên…” Cô thầm gọi cái tên ấy, thấy đầu óc mình quay cuồng không dứt.

May mà anh cũng buông cô ra.

Hai đôi mắt hân hoan chạm vào nhau rồi lại dứt ra vì có luồng điện lướt qua. Tô Mạc chưa bao giờ nghĩ rằng mình có thể ngại ngùng trước mặt anh như thế này. Nhưng không thể nào chối cãi được, nếu cô chỉ nhìn anh thêm một lần nữa thôi, khuôn mặt cô sẽ bốc lửa mất.

Nhân vật chính còn lại cũng chẳng khá hơn cô là bao, chàng trai trưởng thành cao trên mét tám bỗng thấy khuôn mặt nóng rực như thể luộc chín quả trứng gà đang lắp bắp lên tiếng:

- Ờm… em đói à?

Câu hỏi phá vỡ bầu không khí hiện tại, nhưng dạ daỳ Tô Mạc cũng réo lên nhưng âm thanh hưởng ứng. Cũng gần bảy giờ rồi còn gì, tầm này bụng dạ biểu tình cũng là chuyện bình thường. Nghe thấy những tiếng sui ùng ục ấy, Ôn Tư Niên phì cười, bước tới tủ lạnh lấy đồ và nói một cách âu yếm:

- Đói rồi chứ gì, để anh nấu gì đó cho em ăn.

Dứt lời, anh bước tới căn bếp nhỏ, tay thoan thoắt rửa rau, thái rau, rửa chảo, đổ dầu, động tác thành thục và tự nhiên khiến Tô Mạc không thể dời mắt.

Bó rau bắt đầu xèo xèo miệng chảo, mùi vị thơm nức lan khắp phòng. Tô Mạc nhoẻn cười và lại chọc ngoáy:

- Chà, đảm đang thật đấy!

Ôn Tư Niên không trả lời. Tô mạc vẫn lách chách không nhừng trò vui của mình:

- Hay từ giờ em gọi là chị Tư Niên nhá. Trông thấy “chuyên nghiệp” thế này cơ mà!

- Mạc!

- Hả?

- Không muốn ăn cơm nữa hả? – Ôn Tư Niên lạnh lùng đáp, Tô Mạc phải ngoan ngoãn im bặt.

Cô cười nhí nhảnh và cun cút nhận lỗi:

- Vâng, em sai rồi ạ.

- Úi, sao hôm nay ngoan thế! Công chúa bé nhỏ của chúng ta hôm nay đổi tính à? Ngày trước cứ quàng quạc như con vịt cơ mà? – Ôn Tư Niên true trọc lại vẻ ranh mãnh. Tô Mạc bỗng chốc im bặt.

Tay cô nắm chặt vạt áo mà không dám nhìn thẳng vào anh. Cô gượng cười ra vẻ thoải mái:

- Em lớn thế này rồi còn gì. Lớn rồi mới biết mình đâu phải công chúa hoàng tử gì, chỉ là một câu cỏ dại mà thôi. Ngày xưa cũng chỉ có mỗi anh chịu chơi với em.

- Đừng hỏi nữa mà! Đi về đi! – Ôn Tư Niên ngắt lời ngay khi cô vừa mở miệng. Người con trai dịu hiền của cô lần đầu tiên tỏ ta hung hăng cuồng loạn đến thế.

Tô Mạc hơi lúng túng, bà Trần lại càng được thể:

- Sao, mẹ cô không dám kể cho cô nghe chuyện đàng điếm năm xưa à?

Mở miệng ra câu nào là “đĩ” với “điếm” câu ấy, Tô Mạc bỗng chốc giận sôi lên nhưng vẫn cố kiềm chế:

- Thưa bác, cháu kính bác là bề trên, xin bác hãy cư xử sao cho xứng.

- Ha! Thật là nực cười! – Bà Trần cười phá lên, một phu nhân đài các đến thế mà lúc này cười hả hê như bị ma làm. – Tô Mạc à, tôi nói cho cô nghe! Lúc gặp mặt ban nãy tôi chưa đá đít cô ra khỏi cửa là đã khoan hồng lắm rồi đấy! Đừng dại mà khiêu khích tôi, không thì kể cả cô là trẻ con, tôi vẫn bắt cô và con mẹ đĩ thõa của cô trả giá như thường!

Lời nói cay độc sốc lên tận óc Tô Mạc, cô hít một hơi thật sâu và bình tĩnh đến độ bản thân cũng không thể ngờ tới:

- Bác, cháu nghe nói bản thân mình càng giống cái gì thì càng hay mắng chửi người khác giống là cái đó…

- Tô Mạc! – Ôn Tư Niên quát lên, trợn mắt nhìn cô, răng cắn vào môi hắm hắm sát khí. Một lúc sau, anh cố trấn tĩnh lại và nói, vẻ đã mệt mỏi cực độ. – Tô Mạc, chuyên ở đây không lien quan gì tới em hết, đi về đi.

- Sớm thế này đã bảo nó về làm gì? Tranh thủ được hôm em nó ở đây thì thanh toán luôn chuyện ngày xưa đi. – Bà Trần thản nhiên như đang nói về một việc cực kì nhỏ nhặt tầm thường.

Mặt mũi Ôn Tư Niên trông càng đáng sợ, anh chỉ muốn đẩy Tô Mạc ra khỏi cửa, giọng nói anh càng hoảng hốt hơn:

- Đi đi! Còn đứng trơ ra đó làm gì?

Tô Mạc bị anh đẩy lùi vài bước nhưng cuối cùng cô vẫn tru lại, ngẩng đầu nhìn thẳng vào bà Trần, ánh mắt quyết liệt:

- Thưa bác, cháu ở đây, có việc gì thì bác cứ nói thẳng.

- Ái chà, cũng ghê! Cô cũng khá khẩm hơn bà mẹ rác rưởi của cô đấy! – Bà Trần cười nhạt và cay nghiệt, nhưng phong thái vẫn hết mực cao sang và trịnh thượng. – Ngày xưa mẹ cô quyến rũ mẹ tôi nhưng chưa bao giờ dám thừa nhận. Sau đó, chuyện ấy xảy ra rồi cũng không dám gánh lấy trách nhiệm. Tô Mạc, họ Trần ta đây có làm gì không phải với mẹ con nhà cô đâu, sao cả mẹ lẫn con cứ đeo bám mãi không tha thế? Đầu tiên là chồng, giờ lại tới con trai. Mẹ con nhà cô muốn hại gia đình này đến tan cửa nát nhà mới thỏa mãn phải không? – Bà Trần chao chát từng chữ như nắm vào thóp Tô Mạc.

Thật ra mới đầu cô cũng mơ hồ đoán ra, nhưng bây giờ mới nghe thấy tận tai mới hiểu rằng đó là một gánh nặng quá sức. Đôi mắt cô chơi vơi về phía trước, đôi mắt đen láy bỗng chốc mờ đục đi vì bao nhiêu thứ nhưng vẫn cố ra vẻ như không. Cô nắm chặt tay và cãi lại một cách bất lực:

- Bác nói láo!

- Tôi nói láo ư? – bà Trần nhếch mép cười. – Nếu đến cô cũng không dám nhận thì coi như tôi nói láo vậy. Bây giờ, tôi chỉ xin cô tránh xa con trai tôi ra. Là một người mẹ, cầu xin cô từ nay đừng lại gần nó nữa.

Tô Mạc bất giác quay sang nhìn Ôn Tư Niên để cầu xin lấy một điểm tựa, một lời an ủi từ người con trai đã lớn lên bên mình từ nhỏ.

Nhưng anh tránh nhìn vào đôi mắt cô bởi lẽ ánh mắt anh đã chật kín những bất lực và oán hận. Anh lặng thinh, nhưng dường như đó lại là một câu trả lời rõ ràng nhất.

Cuối cùng Tô Mạc cũng đã hiểu tại sao năm xưa Ôn Tư Niên lại bỏ cô đi mà không có lấy một lời từ biệt, và tại sao khi gặp lại nhau anh lại lạnh lùng và mâu thuẫn thế, tại sao đôi khi nhìn cô ánh mắt anh lại ai oán và hoang mang đến thế.

Tất cả mọi thắc mắc đều đã được giải đáp một cách đơn giản chưa từng thấy.

Vì thực ra, anh cũng hận cô.

Bỗng chốc cô cảm thấy mình không nên lưu luyến ở đây thêm một phút nào nữa, chỉ nên đóng sầm cửa và điên lọa lao ra ngoài.

Bỏ chạy rồi, những cái gai này sẽ không thể đâm vào tim cô được nữa chứ?

Bỏ chạy rồi,những lời nói ác nghiệt ấy sẽ biến mất khỏi trí nhớ cô chứ?

Và cô vẫn là Tô Mạc giỏi chơi võ cùn, hay cười vô tư vô tâm như ngày nào chứ?

Cô vùng chạy xuống tầng dưới, đôi chân mải miết vô phương vô hướng.

Đột nhiên cô nhận ra rằng nếu mình cứ tiếp tục chạy như thế thì đến ngày mai cũng không về đến nhà. Mãi một lúc sau cô mới lật đật đi tìm bến xe buýt.

Lúc ấy vẫn sớm, chắc vẫn còn xe buýt, mỗi tội con đường này lạ quá, biết đi xe nào mà về bây giờ? Tô Mạc đành ngẩng đầu nhìn biển hướng dẫn để tìm đường về. Đang rối bời, bỗng có một bàn tay vỗ nhẹ lên vai cô. Tô Mạc bất giác cúi đầu xuống và thấy cô gái kiều diễm đứng sau lưng mình đang mỉm cười, mái tóc dài phất phơ bay trong gió. Cô còn chưa biết nói gì thì người con gái kia đã lên tiếng:

- Chào cô em, chị là Bạch Y Y, chị gái Bạch Hạ và là vợ chưa cưới của Tư Niên.

- Tôi biết. – Tô Mạc bơ phờ đáp, toan quay lưng đi nhưng Y Y đã chặn cô lại và ngạo nghễ nói:

- Nếu không phiền thì nói chuyện một lúc được không?

- Xin lỗi, tôi thấy phiền. – Tô Mạc lẳng lặng đáp, cúi đầu đi đường khác.

Y Y mím môi tóm chặt cô lại và gằn giọng:

- Nhưng chị muốn nói chuyện với cô em, thế nên phiền cô em đừng từ chối, được chứ?

-…

- Cũng ngắn gọn thôi, ban nãy cô em cứ dính lấy chồng chị làm gì thì chị không rõ. Nhưng vì là vợ sắp cưới của anh ấy, chị có tư cách hỏi chuyện chứ?

- Chị có thể đi hỏi Ôn Tư Niên. – Hễ nhắc tên người con trai ấy, tim cô thắt lại. Cô dường như phớt lờ mọi thứ và trả lời một cách lạnh nhạt. – Ôn Tư Niên là chồng sắp cưới của chị, còn tôi không là gì của chị cả nên không có nghĩa vụ giải thích làm gì nhiều.

- Công nhận cô em giống y những gì Ôn Tư Niên đã tả, mồm miệng cứ leo lẻo. – Bạch Y Y nhếch mép cười và ghé sát lại thì thầm. - Sao nào? Có muốn biết anh Tư Niên đã nói những gì với chị về em không? Nên nhớ anh ấy và chị không quan hệ nhạt nhòa như ai đâu. – Câu cuối được Bạch Y Y chăm chút cho thật tròn vành rõ chữ, ngữ điệu lên xuống như muốn gợi mở chí tò mò. Tô Mạc dĩ nhiên hiểu chị ta muốn gì. Cô liếc mắt nhìn và cười nhạt:

- Tôi không có hứng thú.

Nói rồi cô giằng người ra khỏi bàn tay Y Y và bước đi. Đường này bị tắc thì vòng đường khác, có sao đâu. Khổ nỗi Bach Y Y nắm chặt quá, cô giằng một lúc vẫn không ra. Thấy thế, Bạch Y Y cười phá lên, nụ cười khiến cô ta mang vẻ đẹp hút hồn của một nữ yêu vừa bắt được mồi.

- Nhưng chị cứ thích nói cơ. Ví dụ như mẹ cô em đã mồi chài bố anh Tư Niên thế nào này, tại sao anh Tư Niên lại bỏ đi và tại sao lại hận cô em nữa này.

- Chị câm ngay!

- Sao? Không dám nghe à? – Bạch Y Y cười đầy ẩn ý và hếch hếch cái cằm.

Tô Mạc cúi đầu để tránh ánh mắt của chị ta, nhưng giọng nói ấy vẫn không tha cho cô, chúng như những mũi kim đua nhau chích vào lòng cô vậy.

- Bác Ôn qua đời rồi. Cô biết chưa? Vì tai nạn đấy. Nhưng vì sao bác ấy lại gặp tai nạn, cô có biết không? Vì chuyện mẹ cô tằng tịu với bác ấy bị mẹ anh Tư Niên phát hiện, hai người cãi cọ nhau trên ô tô rồi đột ngột đâm sầm vào một chiếc xe chở hàng. Bác trai mất mạng ngay tại chỗ còn vết thương để lại cho bác gái thì mãi mãi không thể nào chữa lành.

-…

- Nếu mẹ cô không lăng nhăng với bác ấy thì đã không xảy ra chuyện này. Khó trách tại sao anh ấy lại hận cô đến thế. Hồi xưa bác trai, bác gái lại mặn nồng với nhau là thế, nếu không có mẹ cô suốt hiện thì họ đã chung sỗng với nhau suốt đời. Anh Tư Niên cũng không tới nỗi mất bố và từ bé đã không phải gồng mình chịu gánh nặng lớn đến thế!

-…

- Sao, trông mặt mũi thế này mà không tin hả? Không tin thì về hỏi mẹ cô em ấy, xem chị có nói oan cho không? –Bạch Y Y thản nhiên nói, mỗi câu mỗi chứ đều đâm vào nơi yếu lòng nhất của Tô Mạc khiến cho cô đau ghê gớm.

Tô Mạc nhắm chặt mắt và gào lên:

- Chị nói láo! Tôi cấm chị nói mẹ tôi như thế! Không được nói mẹ tôi như thế… - Cô nấc lên như khẩn cầu, nước mắt đua nhau tuôn ra từ khóe mắt, nhưng tất cả chỉ đổi lấy nụ cười trâng tráo của Bạch Y Y.

- Tôi có nói láo hay không thì cứ hỏi mẹ cô thì biết! Đừng có vừa làm đi vừa ra vẻ chính chuyên. Ở đâu ra cái loại vừa phá hoại ra đình người khác, vừa nhơn nhơn dạy tiếp con gái đi phá đám nữa. Cho dù họ nhà cô có thói quen đi là bồ nhí đi chăng nữa thì cũng một vừa hai phải thôi! Hại chết chồng người ta còn chưa đủ, giờ lại còn muốn làm hỏng đời con nhà người ta à?

Dứt lời, cuối cùng Bạch Y Y cũng buông tha cho cô và bỏ đi. Tô Mạc kiệt sức quỳ sụp xuống đất, mọi thứ trước mắt trở nên nhập nhòe. Cô bưng mặt khóc nức nở, càng lúc càng gào to cho đến lúc cổ họng khản đặc lại.

Nhưng cô không thể dừng được, dù có cố tới mức nào cũng không thể dừng được.

Hãy để tôi buông thả một lần đi! Đằng nào cũng làm gì có ai trông thấy. Trông lếch thếch thế nào, đâu đớn ra sao, cũng làm gì có ai thấy, làm gì có ai ngó ngàng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.