Có Phải Cậu Thích Tôi Không

Chương 15: Chương 15: Không chịu nhận mình già




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Edit: Mimi – Beta: Chi

*****

“Có, buồn chán cả tuần rồi còn gì.” Tầm mắt của Cố Khải Phong đọng lại trên gương mặt muốn nói lại thôi của Lâm Phi Nhiên, hắn khẽ cười một tiếng, vô cùng tự nhiên hỏi, “Cậu muốn đi đâu?”

Lâm Phi Nhiên xác nhận lại: “Ông không ra ngoài cùng bọn Vương Trác hả?”

“Không.” Cố Khải Phong hủy hẹn với đồng bọn chỉ trong một nốt nhạc, “Bọn nó muốn tới quán bar, tôi lại không thích ồn ào. Bình thường cậu hay đi đâu vào dịp cuối tuần?”

“Bình thường tôi đều rủ đám bạn đi Ka…” Thoáng dừng một chút, sau đó Lâm Phi Nhiên lập tức nuốt mấy tiếng ‘raoke’ vào trong bụng.

Rủ một người ngũ âm không đầy đủ đi hát karaoke thì có khác nào mời thằng què tới sàn nhảy? Đừng nha!

“Thì đi dạo phố, xem phim, chơi điện tử linh tinh thôi.” Lâm Phi Nhiên thực hiểu lòng người mà đưa ra một đáp án vô cùng thích hợp.

“Được, quay lại lớp học thu dọn sách vở đã, sau đó trở về ký túc thay đồ rồi cùng đi.” Cố Khải Phong mặc áo khoác đồng phục vào, vừa ra khỏi phòng học nhạc vừa gọi điện thoại. Hắn đi rất nhanh, hơn nữa Lâm Phi Nhiên còn phải nán lại khóa cửa cho nên không đuổi kịp.

Hành lang bên ngoài phòng học nhạc vô cùng yên tĩnh, vì thế, mặc dù đang đứng ở rất xa, Lâm Phi Nhiên vẫn mơ hồ nghe thấy thanh âm mang theo vài phần đùa giỡn của Cố Khải Phong: “Tiểu Trác Tử… Tối nay tao bận, không đi với bọn mày đâu… Ờ, hầu vợ, làm sao? Hâm mộ tao à…”

Vợ cái khỉ gì! Trong phút chốc, mặt Lâm Phi Nhiên nóng bừng, cậu vội vàng rút chìa khóa, sải chân đến mức tối đa, hùng hổ chạy tới trước mặt Cố Khải Phong, dùng ánh mắt nghiêm túc để lên án hành vi ba hoa chích chòe của hắn!

“Không nói nữa, xù lông rồi, bye.” Miệng thì nói vào điện thoại, nhưng ánh mắt Cố Khải Phong lại dừng trên mặt Lâm Phi Nhiên. Lúc này hắn đang đứng đối diện cửa sổ, ánh chiều tà vàng vọt mà ấm áp xuyên qua lớp kính thủy tinh, rọi vào đáy mắt hắn, khiến cho đôi mắt ấy vừa trong suốt lại vừa lóng lánh hệt như hai viên ngọc lưu ly màu trà (*).

(*) Cho các bạn không hình dung ra màu trà nạ:

C15_CT1

Lâm Phi Nhiên nhìn sâu vào đôi mắt hắn, không khỏi thất thần trong giây phút.

Cố Khải Phong ngắt điện thoại, thả di động vào trong túi áo, tựa như không hề phát hiện ra Lâm Phi Nhiên đang tức giận, vô cùng tự nhiên mà xoa xoa đầu đối phương, vòng qua người cậu bước xuống lầu, vừa đi vừa nói, “Buổi tối muốn ăn gì, tôi mời cậu.”

Lâm Phi Nhiên vội vã đuổi theo, hỏi: “Vừa rồi ông bảo ai là vợ hả?”

Cố Khải Phong lộ ra nụ cười như có như không, thản nhiên hỏi lại: “Cậu rất để ý tới vấn đề này sao?”

“Ai thèm để ý, thuận miệng hỏi thôi.” Anh đây chính là trai thẳng hàng thật giá thật, sợ gì mấy câu đùa giỡn đó! Lâm Phi Nhiên hung hăng lắc đầu, rồi nhanh chóng thay đổi đề tài, “Chuyện ăn uống, chúng ta vẫn nên ‘campuchia’ đi.”

Cố Khải Phong xì một tiếng, lại nói: “Phiền phức thế, tuần sau cậu mời lại một bữa là ok rồi.”

Vấn đề của tuần sau đã được giải quyết! Lâm Phi Nhiên không nhịn được cảm giác muốn nhảy nhót trong lòng, vui vẻ đáp: “Được, quyết định vậy đi.”

Bọn họ về lớp lấy sách vở trước, đồng thời lấy luôn cả bài tập phải nộp ngày thứ hai.

Lâm Phi Nhiên cũng mang bài tập theo, tuy cậu vẫn chưa biết phải vượt qua tối nay như thế nào, nhưng kiểu gì cũng không có khả năng quay về phòng ngủ đối mặt với một đàn ma quỷ. Lấy cặp sách xong, bọn họ lại trở về ký túc, thay đồng phục ra rồi rời khỏi trường.

Điểm đến của hai người chính là một khu thương mại cách trường chừng 3 km. Bởi vì khá gần, cho nên vào ngày nghỉ học sinh trường họ đều tới đây chơi. Cố Khải Phong rất quen thuộc với khu vực này, một đường dắt Lâm Phi Nhiên đi ăn thịt nướng. Và thế là, nhóc bánh nếp Lâm Phi Nhiên được nhồi thành bánh nhân thịt, sau đó khoái trá nhảy nhót khắp nơi, hết nhìn Đông rồi lại ngó Tây.

Tối thứ bảy trung tâm thương mại đặc biệt đông vui, giữa đại sảnh có PG chạy hoạt động quảng cáo, ngoài cửa có nhân viên tiếp thị phát tờ rơi, nhạc nhẽo mở to đến rung trời, từng đôi tình nhân tay trong tay hạnh phúc đi qua đi lại, xung quanh đều là đèn đuốc sáng trưng… Nói chung là vô cùng náo nhiệt… đâu có giống một nơi lắm quỷ nhiều ma?

Lâm Phi Nhiên muốn thử mở con mắt âm dương ở chỗ này, bởi vì từ khi nhận được mắt âm dương cho đến nay, cậu vẫn chưa từng rời khỏi trường học. Mà theo tin tức Cố Khải Phong cung cấp, trước kia trường cậu chính là một bãi tha ma. Nơi có mồ mả, nhiều ma quỷ cũng thực bình thường, song những chỗ khác thì chưa chắc, đúng không? Nếu không thử làm mà sao biết được.

Ôm tâm lý ăn may, Lâm Phi Nhiên quyết định tạm thời không chạm vào người Cố Khải Phong. Bọn họ đi thang máy từ lầu một lên đến tầng cao nhất.

Tầng chót trung tâm thương mại là rạp chiếu phim, cũng là điểm hẹn của những đôi tình nhân trẻ tuổi, bọn họ tụ tập ở đây, ngọt ngào hạnh phúc mà trò chuyện với nhau.

“Chẳng biết gần đây có phim gì hay không…” Cố Khải Phong lầm bà lầm bầm, đi tới trước một cái áp-phích quảng cáo phim mà nghiên cứu. Vài nữ sinh đang đứng gần tấm áp-phích đó, thấy Cố Khải Phong đi tới, lập tức hưng phấn thì thầm to nhỏ với nhau. Thỉnh thoảng còn có vài tiếng cười rất dễ nghe lọt vào lỗ tai của Lâm Phi Nhiên.

Vì lực chú ý của đám nữ sinh kia bị Cố Khải Phong hút sạch cho nên người nào đó liền định nổi cơn GATO như một thói quen. Nhưng, đúng vào lúc ấy, luồng khí lạnh quen thuộc lại bất chợt dâng lên từ lòng bàn chân, thân thể giống như bị dội một xô nước đá, Lâm Phi Nhiên cảm thấy được độ ấm trên người đã giảm xuống ít nhiều.

Đến rồi… Lâm Phi Nhiên hít sâu một cái, cố ép bản thân mở mắt nhìn ra bốn phía xung quanh.

Có một bộ phim vừa tới giờ chiếu, rất đông người xem sôi nổi đi tới cửa soát vé, xếp hàng chuẩn bị vào phòng. Thế nhưng, đi tới cửa soát vé, không chỉ có người! Sau khi thông báo suất chiếu sắp sửa bắt đầu vang lên trên loa, ít nhất có hơn trăm quỷ hồn từ bốn phương tám hướng nhẹ nhàng lướt tới cửa soát vé, chúng nó, bộ dạng gì cũng có! Có con cẩn thận cầm búi ruột của mình, có con đỡ cái đầu lắc lư sắp rớt, có con nửa thân dưới đã hóa thành bùn máu chỉ có thể quỳ rạp trên mặt đất lết lết qua… Đương nhiên, quỷ hồn chết già và chết bệnh vẫn chiếm số đông, bọn chúng chỉ trắng bệch và nhợt nhạt chút, ngoài ra tay chân thì vẫn vẹn nguyên.

Thực hiển nhiên, đám quỷ hồn này tới đây để xem phim miễn phí.

Dù sao thì phim cũng được chiếu ở ngay đằng kia, không xem cũng thật phí nha!

Trên Trái đất, người sống và kẻ chết tổng cộng là 1080 triệu — Lâm Phi Nhiên không khỏi nhớ tới lời Cố Khải Phong đã nói ở trong phòng học nhạc… Đúng là, trên cái thế giới này, đâu đâu cũng có quỷ.

Tuy đã chuẩn bị tâm lý, nhưng Lâm Phi Nhiên vẫn bị cảnh tượng trăm quỷ vui sướng bay tới tới cửa soát vé làm cho hoảng sợ. Ngay khi cậu hoang mang rối loạn, muốn chạy tới sờ Cố Khải Phong thì một đôi vợ chồng quỷ cũng run run rẩy rẩy đi cùng hướng với cậu…

Chắc chắn khi chết bọn họ đều rất già, có lẽ phải ngoài chín mươi tuổi. Hai cụ mặc áo liệm trắng xám nhưng sạch sẽ, khuôn mặt kín những nếp nhăn lại lộ ra một nụ cười hòa ái rất không tương xứng với sắc mặt nhợt nhạt của mình. Ở cái tuổi này, có lẽ bọn họ đã quen chống gậy mà đi đi lại lại, nhưng sau khi thành ma trong tay lại chẳng có gì, vì thế cho nên hai cụ đành phải nâng đỡ lẫn nhau. Thời điểm cụ bà sắp ngã, cụ ông liền lao ra đỡ lấy, lúc cụ ông chao đảo thân mình, cụ bà lại dùng hết sức tàn lôi kéo một phen…

Bọn họ đi đường, có thể nói là vô cùng vất vả!

Lâm Phi Nhiên sửng sốt trong giây lát. Bởi vì bộ dáng hai cụ quỷ này không đến mức dọa người, ít nhất so với đám quỷ mổ bụng, rụng đầu, không chân mà cậu vừa nhìn thấy, loại quỷ chết già như thế quả thực có thể dùng từ ‘đẹp mắt’ để hình dung. Do đó, Lâm Phi Nhiên không nhịn được mà nhìn bọn họ thêm mấy lần.

“Đi còn không nổi, thế mà cứ học đòi người ta tới xem phim.” Quỷ bà oán trách.

“Ai bảo tôi đi không nổi?” Quỷ ông quật cường phản bác, lập tức gạt bàn tay đang đỡ mình của quỷ bà ra, run rẩy đi đến trước mặt bà, xong lại run rẩy xoay người một cái, nói, “Tôi còn có thể cõng bà nữa kìa, lên đi!”

Chính là không chịu nhận mình đã già như vậy đó!

Kết quả, quỷ ông vừa mới xoay người, trạng thái cân bằng khó khăn lắm mới duy trì được liền bị phá vỡ. Trong nháy mắt, thân thể của ông mất khống chế mà đổ về phía trước…

“Ối?” Cụ quỷ ngã ở ngay bên cạnh, Lâm Phi Nhiên chợt giật mình, sải chân bước qua đứng chắn trước mặt ông như là bản năng.

Và thế là, phần đầu của quỷ ông đổ thẳng vào Lâm Phi Nhiên, lập tức, thứ xúc cảm lạnh băng như đắm mình giữa trời trời đông giá rét lại bất ngờ đột kích thân thể cậu lần thứ hai. Lâm Phi Nhiên hít vào một hơi khí lạnh, phát hiện bởi vì phải xuyên qua người mình cho nên tốc độ ngã xuống của quỷ ông đã chậm đi rất nhiều, hệt như lún dần vào đống cao su vậy. Mà, tốc độ của quỷ ông vừa chậm lại, quỷ bà cũng có thể dùng cái tay không tính là nhanh nhẹn, miễn cưỡng kéo người kia trở về.

“Ha –” Chuyện về sau Lâm Phi Nhiên không can thiệp vào nữa, cậu hít sâu một hơi để giảm bớt cảm giác lo lắng hòa cùng lạnh lẽo tràn từ thân thể ra tận đầu ngón tay, nhanh chóng chạy tới bên cạnh Cố Khải Phong, vỗ vào người hắn một cái. Trong nháy mắt bàn tay cậu chạm vào lưng đối phương, luồng hơi lạnh nồng đậm xuyên qua thân thể lập tức tan biến, hệt như chưa từng tồn tại.

Đậu má, mình điên mợ nó rồi! Lâm Phi Nhiên hung hăng tưởng tượng cảnh tự vả vào mặt mình. Ông cụ kia đã chết và biến thành ma rồi, ngã thì cứ ngã thôi, chẳng lẽ còn có thể chết thêm một lần được sao? Mình nhảy lên che chắn làm cái khỉ gì không biết?

“Muốn xem phim gì…” Cố Khải Phong quay đầu nhìn, con mắt hơi hơi híp lại, “Sắc mặt cậu rất tái.”

Lâm Phi Nhiên chỉ lên cái đèn trần tỏa ra ánh sáng trắng vô cùng chói mắt, nói: “Chắc do ánh đèn.”

Bất chợt, Cố Khải Phong vươn tay, vô cùng tự nhiên mà cầm lấy mấy ngón tay của người nọ, khẽ cong con mắt, nhẹ giọng nói: “Tay cũng lạnh, rét à?”

“Không.” Lâm Phi Nhiên lắc đầu, huyết sắc trên mặt lập tức trở lại, một phút trước gương mặt còn tái nhợt, nay thậm chí còn ửng đỏ lên.

Cố Khải Phong buông tay, thế nhưng đôi con ngươi đen như mực kia vẫn tràn ngập ý cười mà chăm chú nhìn vào Lâm Phi Nhiên.

Trái tim bất ngờ nhảy loạn không rõ lý do, Lâm Phi Nhiên vội nói tránh đi: “Gần đây có phim gì hay không, tôi không để tâm tới vấn đề này lắm.”

“Có một bộ phim kinh dị rất hot.” Cố Khải Phong chỉ chỉ vào tấm áp-phích sau lưng, “Dám xem không? Hay là thôi đi, không thì tối nay lại không dám ngủ.”

“Tôi mà lại sợ mấy cái đấy à?” Lâm Phi Nhiên bật cười.

Vừa rồi anh Nhiên của chú mày ngay cả quỷ thật cũng sờ đấy nhé! Cả trăm con quỷ xịn cũng đã thấy rồi, vậy mà lại có thể sợ một bộ phim kịnh dị? Buồn cười!

Cố Khải Phong cũng cười, lại nói: “Thế tôi đi mua vé, mười lăm phút nữa có suất chiếu.”

Nghe vậy, Lâm Phi Nhiên vươn tay tóm chặt cổ tay Cố Khải Phong, xoắn xuýt nói: “Không xem.”

Đúng là một bộ phim không dọa được cậu, thế nhưng cảnh tượng một đàn quỷ nối đuôi nhau bay vào cửa soát vé cũng đủ khiến cậu chẳng còn tâm tình xem phim nữa rồi. Có trời mới biết tình huống trong phòng chiếu hiện giờ ra sao, những con quỷ đã đi sẽ ngồi chỗ nào? Ngồi chồng lên người sống hả?

Tên nhóc nhát gan tại sao lại biết đùa như vậy? Cố Khải Phong bị sự dễ thương của đối phương làm cho rung động đến không kiềm chế được, cố gắng lấy lại bình tĩnh, hỏi: “Thế chúng ta làm gì đây?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.