Có ai nhớ tui hông zợ???Dạo này mình đang có chuyện vui...Thôi hết truyện rồi.(Kb facebook vs tui nha:Nhok Cherry)
---Vô truyện---
Sáng hôm sau Nhật đi sang nhà tôi.Tôi vui mừng chạy ra mở cửa cho cậu ấy.Trước mặt tôi giờ là Nhật đang khoác tay với An,1 nữ bạn trong lớp tôi.Nhỏ An nổi tiếng lăng nhăng nhất lớp tôi mà.Hình như An thích Nhật thì phải?Nụ cười trên môi tắt hẳn tôi nhìn An rồi lại qua Nhật.Nhật nở nụ cười bán nguyệt trong khác hẳn với Nhật mà tôi biết trước đây.Khốn nạn...Nghĩ thế thôi nhưng tôi lại ko muốn mất Nhật,tôi cố gắng ko tin vào những gì trước mắt.Tôi gượng cười,cố trấn tĩnh bản thân.
-Có chuyện gì à Nhật?-Tôi hỏi
-Mình chia tay đi!-Nhật nhếch mép cười,khuôn mặt của hắn trông thật ghê tởm.
-Tại sao?-Tôi hỏi
-Tôi chán cô rồi!-Nhật nói
-Thế sao?...Cút mau!-Tôi rơm rớm nước mắt,tôi chỉ tay ra ngoài đường đuổi cái cặp uyên ương kia.
Tôi đóng sầm cửa nhà lại.Chạy nhanh lên phòng.Đóng cửa tôi trở mình tựa vào cửa.Dường như tôi ko còn 1 chút sức lực nào.Tôi bắt đầu khóc.Nước mắt bắt đầu tuôn ra rất nhiều.
Nhật à!Cậu là người tôi dành tình cảm đầu tiên đấy!Nhưng..Tại sao cậu lại lừa dối tôi?Tôi đã làm gì sai??Cậu coi tôi như 1 trò chơi vậy sao?Nhưng làm sao đc đây!Tình yêu mà đâu phải muốn là có thể có đâu!Nhật...Chúc cậu hạnh phúc!
Nghĩ đến cái chuyện bị người mình yêu thương nhất phản bội tôi cảm thấy chua chát và cảm thấy tự khinh bản thân.Tôi chắc chắn là đứa dư thừa nhất cái xã hội này.Đáng khinh.Nghĩ xong tôi lại khóc.Khóc đến nỗi mà mắt tôi sưng húp lên.Bỗng chốp tôi cảm thấy đầu óc quay cuồng.Rôi tôi ngất đi thì phải!
Huy...
Là cậu đúng không?
Cậu đi đâu vậy?
Đừng bỏ tôi!
Làm ơn!!!