“Vượt Tẩy Mặc Giang” là câu cửa miệng các đệ tử trẻ tuổi của Tứ Thập Bát Trại thường nói, giống câu “làm thịt ngươi” và “hôm khác mời ngươi ăn cơm” vậy, tùy tiện nói chơi mà thôi, không được cho là thật.
Mà nguồn gốc của lời này, nói ra cũng rất dài dòng.
Từ năm tam trại chủ làm phản, nguyên khí của Tứ Thập Bát Trại bị tổn thương nặng nề. Mà những năm này, bên ngoài Nam Bắc giằng co, sự phân tranh của thế lực các phương càng thêm hỗn loạn phức tạp. Tứ Thập Bát Trại đã chứa chấp không biết bao nhiêu khâm phạm của triều đình, đành phải siết chặt việc trị nghiêm hơn.
Nơi đây nhiều núi, dọc theo đường núi có rất nhiều mật đạo và trạm gác trong tối ngoài sáng đan xen, chỉ cần một nơi có dị động, tin tức có thể nhanh chóng truyền khắp toàn bộ Thục Trung, bình thường người mình ra vào đều phải để lại thông tin, người nào, vì chuyện gì, đi bao lâu... ngọn nguồn đều được ghi lại đầy đủ, bất cứ lúc nào, mỗi người đều phải trình được lệnh bài tuỳ thân, phía trên có danh tính, trộm lấy lệnh bài của người khác cũng không được.
Tiểu đệ tử chưa xuất sư không được phép tuỳ ý xuống núi, khi chưa xuất sư, tất cả mọi chuyện sẽ do sư phụ của mình quản lý, sư phụ không gật đầu, có bản lĩnh phi thiên độn thổ cũng không ra được, nhưng, có một trường hợp ngoại lệ, đó là có thể tự lấy sức mình vượt qua Tẩy Mặc Giang.
Tẩy Mặc Giang là nơi duy nhất trong Tứ Thập Bát Trại không có trạm gác canh giữ ngày đêm, nằm ở phía Đông Nam, núi cao thạch bích hai bên tựa như hai nơi ngăn cách Ngưu Lang Chức nữ, chính giữa là dòng Tẩy Mặc Giang rộng lớn, tạo thành một rãnh trời.
Tại địa phương có vô số truyền thuyết kể về Tẩy Mặc Giang, bởi vì dòng nước không lam không lục, thoạt nhìn tối đen như mực, từ trên cao nhìn xuống, giống như một khối mã não đen khổng lồ, năm đó khi lão trại chủ còn tại thế đã từng bỏ ra hơn ba năm, hao phí vô số nhân lực vật lực, dọn sạch cây cối và những tảng đá lớn trồi ra ở hai bên vách núi, hai mặt vách núi hiện tại như hai tấm gương khổng lồ bị nước sông chiếu rọi đến mức gần như đen kịt một mảng, bởi vậy, vách núi hai bên chẳng những không dễ leo bám, còn có thể bị tuần sơn (người tuần tra núi) nhìn thấy không sót một thứ gì.
Cho dù thực sự có người khinh công vô song, có thể hạ xuống trong nước cũng không sao, giữa Tẩy Mặc Giang còn có một vị lão tiền bối, không biết ông ta đã bao nhiêu tuổi, cũng không biết lai lịch ông ta thế nào, từ lúc Chu Phỉ chào đời ông ấy đã ở đó rồi, mọi người trong trại gọi ông ta là “Ngư lão”, coi như thần trấn trạch của Tứ Thập Bát Trại.
Trong Tẩy Mặc Giang, ngoại trừ một Ngư lão, còn có vô số cơ quan cạm bẫy.
Chu Phỉ nhớ khi nàng còn bé, Tứ Thập Bát Trại còn chưa quản lý ra vào sâm nghiêm như vậy, có một đám sư huynh xui xẻo không biết uống nhầm thuốc gì, có cửa không đi, lại đi thám hiểm xem Tẩy Mặc Giang sâu cạn ra sao, dù là mấy người khinh công giỏi nhất, ngày hôm sau cũng không ngoại lệ, đều bị trói lại treo trên vách núi.
Ngư lão rất có quy tắc, chẳng những trói lại, còn xếp mấy người này thẳng một hàng, dựa theo cao thấp mà xếp, từ xa nhìn lại, ngay ngắn đến vô cùng vui tai vui mắt.
Lúc ấy Lý Cẩn Dung vừa phải sai người kéo đám đệ tử không biết trời cao đất dày này xuống, vừa đùa nói về sau nếu ai có thể vượt qua Tẩy Mặc Giang, thì coi như đã xuất sư. Lời này vừa ra, lại dẫn tới từng đám đệ tử mang nhiệt huyết dâng trào cố gắng tìm cách vượt sông, đáng tiếc đều nháo nhào bại lui.
Đến nay vẫn chưa có ai thành công.
Chu Phỉ hơi nhíu mày, có cảm giác Lý Thịnh đang cố kiếm chuyện.
Lý Thịnh nhìn chằm chằm vào nàng, để lộ nụ cười có phần ác ý, chậm rãi nói: “Sợ cũng không sao, ta biết muội không phải kẻ thích cáo trạng, hôm nay coi như ta chưa nói gì, muội cũng chưa từng nghe qua.”
Cái gọi là “phép khích tướng”, có đôi khi thật sự rất lợi hại, dù miệng có nói “ta không dính kế khích tướng của ngươi” thế nào, trong lòng vẫn tức đến lửa cháy bừng bừng.
Thông thường kẻ hay nói không thích so đo thì tính tình rất dễ nổi nóng, Chu Phỉ không có hứng thú với chuyện nửa đêm canh ba đi khiêu khích Ngư lão, về mặt lý trí thì cho rằng Lý Thịnh có bệnh, về mặt tình cảm thì lại hết lần này tới lần khác không thể nghe lọt chữ “sợ” kia.
Cố ý lúc này, Lý Nghiên cô nương thích quấy nhiễu hay tự cho mình có lý lại mở miệng nói: “A Phỉ chúng ta đi, mặc kệ huynh ấy, chưa từng có ai nửa đêm vượt được Tẩy Mặc Giang, nhất định là Lý Thịnh huynh đã điên rồi, Tứ Thập Bát Trại không chứa nổi huynh rồi sao?”
Lý Thịnh lắc đầu, vô cùng thần bí kiêu căng mà nói: “Thiên hạ lớn bao nhiêu, tứ hải rộng nhường nào? Tuyệt đại cao thủ như cá diếc sang sông* (người mù chạy theo xu thế), đông vô số kể, một Tứ Thập Bát Trại mà thôi, trước kia không có người vượt qua, ta lại không qua được sao? Ta càng muốn làm người đầu tiên làm chuyện chưa ai làm được này đấy!”
Khi mỗi một thiếu niên thốt ra những lời hào hùng này, cảm xúc luôn rất chân thực, chỉ có điều không chịu suy xét xem bản thân mình là một tiểu đệ tử nho nhỏ, câu “tuyệt đại cao thủ như cá diếc sang sông”, một đồng tiền quan hệ với hắn cũng không có.
Dù sao bản lĩnh không thể bằng thực tế, chí ít tầm mắt cũng có thể theo cao đuổi xa, bởi vậy, cũng làm cho bản thân có một loại ảo giác mình “không phải bèo bọt trong ao“.
Chu Phỉ vừa cảm thấy hắn rất nực cười, một mặt lại không tự chủ được mà bị câu “thiên hạ lớn bao nhiêu” kia hấp dẫn, điều này không khó hiểu, bởi vì bọn họ đều cho rằng “người đầu tiên” đó sẽ là mình.
Nàng liếc qua Lý Thịnh: “Lúc nào thì ngươi đi?”
Lý Thịnh không bận tâm đến ý khiêu khích trong câu nói của nàng, chỉ nói: “Đêm mai, giờ Tuất ba khắc.”
“À, tối mười lăm.” Chu Phỉ hàm ý cười một tiếng với hàm ý sâu xa: “Ngày tốt lành, trăng sáng, lỡ có gì ngoài ý muốn, kêu to hai tiếng, Ngư lão cũng có thể thấy rõ ngươi là ai.”
Nàng không nói đi, cũng không nói không đi, giơ tay vỗ vỗ lên vai Lý Nghiên, vô cùng thâm độc mà trả hết nước mắt nước mũi của xú nha đầu kia, lúc này mới khoác đao lên lưng nghênh ngang rời đi.
Mặc kệ Lý Thịnh dự tính thế nào, trời vẫn rất không đẹp, ngày mười lăm tháng này là một ngày trời đầy mây.
Đêm về khuya.
Tạ Doãn nằm im trên ngọn cây, hít thở đều đặn, dường như đã hoà hòa thành một thể với cây đại thụ. Cách hắn hai nắm tay có một tổ chim, chim mẹ che chở chim non, một tổ lớn bé đang ngủ đến chổng cả bốn vó lên trời, không có vẻ gì như bị cục thịt người bên cạnh này kinh động.
Đột nhiên, một cơn gió quét qua, chim mẹ giật mình, cảnh giác mở mắt. Chỉ thấy hai người đứng gác của Tứ Thập Bát Trại từ trong rừng rậm xẹt qua nhanh như tên bắn.
Người của Tứ Thập Bát Trại không thân thích cũng thân quen, đều coi nhau như huynh đệ phụ tử, giữa mọi người có một sự ăn ý không nói nên lời, hai người kia cách xa tám trượng trao đổi một ánh mắt, ngay cả ra dấu tay cũng không cần, coi như đã trao đổi xong, lập tức như có thần giao cách cảm mà chia làm hai đường, một lục soát đường lớn, một lục soát đường nhỏ, đảo mắt một cái, hai bóng người đã biến mất.
Hai người đi xa, chim mẹ mới xoay đầu lại, nghiêng đầu nhìn thẳng vào Tạ Doãn.
Mí mắt Tạ Doãn không động một chút, ánh mắt yên tĩnh như vật chết, chim mẹ trừng mắt nhìn hắn trong chốc lát, “nhánh cây” này, ngoại trừ hình dạng rất quái lạ bên ngoài ra, còn lại không thấy có vấn đề gì, liền yên lòng tiếp tục vùi đầu vào cánh, lại ngủ.
Rừng rậm yên tĩnh, không biết con ếch ở nơi nào phát ra những tiết tấu ranh mãnh, côn trùng lớn nhỏ thầm thì không ngừng, ước chừng qua thời gian một nén nhang, đột nhiên hai người canh gác kia không biết từ chỗ nào nhảy ra, tụ hợp lại chỗ cũ, thì ra vừa rồi bọn họ đi truy lùng ai đó.
Hai người đã tìm quanh vùng phụ cận một lượt, ngay cả một bóng ma cũng không thấy.
Người trẻ tuổi hơn nói: “Tứ ca, có lẽ chúng ta nhìn lầm rồi.”
Hán tử lớn tuổi hơn thận trọng nói: “Từ sáng đến tối còn có khả năng nhìn lầm sao, hai người chúng ta tổng cộng bốn con mắt, còn có thể nhìn lầm cả ngày à? Nhất định khinh công kẻ này cực cao, những ngày này hắn một mực lượn quanh bốn phía rào chắn của chúng ta, không biết có tâm cơ gì... Mặc kệ thế nào, trước về truyền thư, gọi các huynh đệ tối nay chú ý hơn chút, nếu như thật sự có chuyện, chúng ta không bắt được, nhưng một trăm lẻ tám điểm gác trong tối ngoài sáng đằng trước, hắn đơn thương độc mã, cho dù hóa thành chim sẻ cũng không bay qua được.”
Đợi hai người rời đi, lại ước chừng qua gần nửa canh giờ, ánh trăng bị mây che khuất lần nữa ló ra, lúc này mí mắt Tạ Doãn mới khẽ động, trong nháy mắt hắn liền biến về thành vật sống, tiếp theo nhẹ nhàng đáp xuống đất tựa như một chiếc lông vũ.
Hắn khoảng chừng hai mươi tuổi, đôi mắt phẳng lặng như hồ nước như có thể thu hết cảnh vật và ánh trăng xung quanh vào trong tầm mắt, phản chiếu một vầng trăng cong cong, cực sáng, cũng vô cùng yên tĩnh.
Hắn dựa vào thân cây suy tư một lát, thò tay dò xét trong ngực, lấy ra một khối lệnh bài cỡ bàn tay, nếu như lúc này có trọng thần tiền triều ở đây, chắc chắn sẽ cực kì khiếp đảm, phía trên kia có khắc tám chữ đại triện “Thiên tử tín bảo, quốc vận hưng thịnh”, dấu ấn bên trên giống ngọc tỷ như đúc.
Tạ Doãn tung tung cái lệnh bài vừa kì lạ vừa quyền lực trong tay, thờ ơ ước lượng một chút. Hắn nghe phía trước có một trăm lẻ tám chỗ gác, cũng không bối rối, bứt một lá cây cỡ lớn bên cạnh, cuộn lại, để sương sớm tụ vào chính giữa, uống nhuận miệng, lập tức xoay người phóng ra ngoài.
Cả người hắn như không có trọng lượng, mũi chân điểm trên đầu cành, nhẹ nhàng lướt qua ngọn cây, nơi vừa rời đi, thỉnh thoảng chỉ khẽ lay động một chút, sương sớm vương trên phiến lá không rơi xuống dù chỉ một giọt.
Tương truyền chiêu thức ấy gọi là “Phong Qua Vô Ngân”, một trong những môn khinh công cao cường nhất trên đời, có thể so với Xuyên Hoa Nhiễu Thụ và Đạp Tuyết Vô Ngân, hắn tuổi còn trẻ, thật đúng là một cao thủ khinh công tuyệt đỉnh.
Hắn không đi đường lớn, cũng không đi đường nhỏ, trái lại cứ đi vòng quanh Tứ Thập Bát Trại.
Tạ Doãn đến Tứ Thập Bát Trại là vì để đưa đồ cho một người.
Hắn sớm biết Tứ Thập Bát Trại rất khó vào. Nếu như hắn xin cầu kiến, nói không chừng người còn chưa gặp, chính mình đã bị nữ dạ xoa Lý Cẩn Dung kia cắt thành nồi lẩu thịt rồi. Mà xông vào hay lẻn vào càng không thể, đại gian tặc Tào Trọng Côn còn chưa làm được, Tạ Doãn tự cảm thấy bản thân còn chưa tài giỏi đến mức đó.
Hắn vô cùng kiên nhẫn, phủ phục ngoài Tứ Thập Bát Trại đã gần nửa năm, đầu tiên là giả dạng một thương nhân du hành bốn phương, Tứ Thập Bát Trại không có khả năng hoàn toàn đoạn tuyệt nhân thế, luôn có nhiều thứ không cách nào tự cung tự cấp, phải phái người ra ngoài mua. Tạ Doãn vừa làm quen địa hình vừa dỏng tai nghe ngóng tin tức, ngay cả chuyện “Lý đại đương gia thích bánh sủi cảo nhân củ cải trắng” cũng ghi nhớ.
Một tháng sau, hắn trà trộn vào đoàn người đưa thực phẩm tươi, nhưng vẫn không thể đi vào núi.
Người trong trại để cho bọn họ đưa hàng đến bên ngoài, sau đó tự phái người tới đón. Tạ Doãn nhớ đường vào, nửa đêm ỷ vào khinh công trác tuyệt của mình đến dò xét, không ngờ đánh giá thấp sự canh phòng sâm nghiêm của Tứ Thập Bát Trại, mới lướt vào, còn chưa kịp mừng ra mặt đã bị đuổi giết như chó, vất vả lắm mới thoát thân.
Từ đấy về sau, lòng hắn trầm xuống, vòng quanh Tứ Thập Bát Trại hơn ba tháng, ngay cả mấy hang thỏ trên núi đều nhớ rành mạch, cẩn thận thăm dò quanh vùng giáp ranh nhiều lần, cuối cùng ông trời cũng không phụ lòng người, hắn tìm ra được con đường duy nhất không có nhiều trạm gác như vậy, chính là một đoạn rãnh trời Tẩy Mặc Giang kia.
Mận không ai hái chắc chắn rất đắng, Tạ Doãn không biết khinh công của mình có đạt đến trình độ “thiên hạ vô song” hay không, nhưng năng lực vượt qua dòng sông lớn này thì đại khái vẫn có, nếu Lý Cẩn Dung đã yên tâm như vậy, trên sông tất có trá. Mỗi ngày Tạ Doãn đều dạo qua bờ sông một vòng, nhưng không vội xuống dưới, ngày ngày ở bên cạnh bờ quan sát.
Lòng sông có một tòa đình nhỏ, hàng đêm sáng đèn, chứng tỏ bên trong có người trấn giữ.
Nhưng đêm mười lăm hôm nay, Tạ Doãn lại lẻn vào Tứ Thập Bát Trại lần nữa, lúc đi đến cạnh Tẩy Mặc Giang, lại vô cùng bất ngờ khi không nhìn thấy cái cốc đèn kia.
Tạ Doãn quyết định thật nhanh, chọn ngày không bằng gặp ngày, cứ như vậy mà đi vào từ trên vách núi.
Hắn một thân y phục dạ hành, cúi đầu đối mặt với dòng Tẩy Mặc Giang mạch ngầm cuồn cuộn, sau đó lấy một đồng tiền từ trong ngực ra.
“Bói một quẻ.” Tạ Doãn nghĩ rồi nói: “Mặt phải là vạn sự đại cát (mọi việc thuận lợi), mặt trái là hữu kinh vô hiểm (bị kinh động nhưng không nguy hiểm).”
Có lẽ ngay cả ông trời cũng chưa từng thấy qua kẻ nào đi bói quẻ mà không biết xấu hổ như thế, quyết tâm muốn trị hắn, Tạ Doãn vừa mới tung đồng tiền lên trời, đột nhiên cách đó không xa truyền đến một tiếng vang, dường như có vật nặng gì đó rơi khe sâu, phát ra một chuỗi tiếng vang giòn giã trong sơn cốc tĩnh lặng, hai bên vách núi có đệ tử tuần sơn, lập tức ánh đèn sáng lên, Tạ Doãn không khỏi phân tâm, ai ngờ chỉ một chốc như vậy, một cơn gió vừa thổi đến, nhẹ nhàng thổi đồng tiền kia lệch khỏi quỹ đạo, hắn không kịp bắt lấy
Đồng tiền rơi xuống ngay trước mặt hắn, không phải mặt trái cũng không phải mặt phải, nó kẹt giữa hai tảng đá, một dáng nằm nghiêng rất lẳng lơ.