Có người nói trên đời có một loại khinh công, nhảy lên như gió nhẹ, lặng lẽ như nước chảy. Vô hình vô bóng, không có nơi nào không thể đến.
Đáng tiếc Tạ Doãn đang làm trộm, cho dù có sử dụng 'Cẩm Y Dạ Hành' đẹp mắt đến đâu, cũng không có người thưởng thức.
Hắn không có dây thừng, cũng không có móc sắt bên người, cả người như hóa thành một mảnh giấy thật mỏng, dùng tốc độ không nhanh không chậm leo xuống dọc theo vách núi, hắn mặc y phục dạ hành đen, vừa vặn cùng màu với đá trên vách, cho dù có dùng đèn đảo qua, cũng không thể nhìn ra có gì khác thường, bám sát trên vách núi, chút đá nhỏ nhô ra cũng có thể giúp hắn dừng lại trong chốc lát, điều chỉnh tư thế rồi lại tiếp tục thả người xuống.
Tạ Doãn thường rất khiêm tốn khi đánh giá bản thân, luôn nhận mình là một kẻ xuất thần nhưng vẫn chưa nhập hóa, cách cưỡi mây đạp gió vẫn còn chút sơ xót, vì vậy nên khi hắn tới gần mặt sông, suýt chút nữa trượt chân, một cơn gió sông lạnh ngắt thổi qua, khiến đùi hắn rút gân.
Qủa nhiên đồng tiền nửa sấp nửa ngửa lúc trước là điềm báo bất lợi.
May mà dưới lòng sông không sáng như bên trên, Tạ Doãn ngay lập tức bám lấy một khối đá, dùng cả tay lẫn chân để treo người lên, may thay vẫn chưa cắm đầu vào dòng sông rồi biến thành một con mực ống.
Hòn đá kia chừng một thước vuông vắn, Tạ Doãn nửa chết nửa sống ngửa mặt nằm xuống, nhe răng nhếch miệng thả lỏng gân cốt đã sớm căng đến đau nhức.
Mà tất nhiên hôm nay không chỉ có một đóa hoa, bỗng nhiên trên mặt sông có một tiếng vang nhỏ truyền thật xa, truyền thẳng vào tai hắn, Tạ Doãn ngẩng đầu, phát hiện một cơn gió nhẹ thổi tới đám sương trên mặt sông, phía đối diện Tẩy Mặc Giang có hai người!
Là thủ vệ của sông đã về sao?
Tạ Doãn không nhúc nhích tựa vào trên vách đá, toàn bộ tinh thần và thể lực đều dồn lên hai mắt.
Chu Phỉ chỉ treo người trên dây thừng trong chốc lát, đột nhiên lấy một hạt sen bằng sắt trong lòng ra, giơ tay lên ném ra ngoài, rơi xuống lòng sông phát ra một tiếng vang giòn, bọt nước văng lên lại không lớn như nàng tưởng tượng, mà sen thiết hàm chứa kình lực rơi xuống nước lại bị bắn ra thật cao.
Mắt Chu Phỉ sáng lên, mới vừa rồi nàng cảm thấy những gợn sóng trong lòng sông có hình dáng rất kì lạ, như có vật gì dưới mặt nước.
Lý Thịnh ở bên cạnh hơi do dự nhíu mày, trời sinh tính tình hắn cẩn thận dè dặt, muốn hắn đi trước, sợ rằng chỉ có thể đợi đến sang năm. Chu Phỉ quét mắt nhìn hắn một cái, nhảy khỏi dây thừng, thả người vọt đến vị trí sen thiết vừa rơi xuống.
Lý Thịnh lấy làm kinh hãi, một khắc sau, lại phát hiện nàng đang đứng yên ổn trên mặt nước.
Sau đó, Chu Phỉ không quay đầu lại, rời khỏi chỗ đứng, nhảy lên nhảy xuống vài cái như chuồn chuồn nước, chẳng mấy chốc đã đến giữa dòng sông.
Tạ Doãn khẽ nheo mắt, thấy rõ người tới là một nữ tử không lớn không nhỏ, lòng hắn 'chậc' một tiếng, suy đoán hai người này có thể là đệ tử của trại, hơn nửa đêm không ngủ mà cố trốn ra ngoài. Tạ Doãn còn không muốn làm kinh động đến một con kiến trong trại, không muốn đối mặt với người của Tứ Thập Bát Trại, tĩnh tâm ngưng thần ngồi ngay ngắn bên vách đá, chờ hai tiểu hài tử này đi khỏi.
Thân thủ nữ tử ngoài sức tưởng tượng của hắn, vô cùng lưu loát quả quyết, trong tay nàng mang theo một thanh trường đao, người và đao như hợp nhất, đều vừa mảnh vừa dài, Tạ Doãn nhìn thấy mái tóc dài cửa nàng được cột lên sau người, cuối đuôi tóc mang theo chút hơi nước bị gió thổi bay, vì ban đêm không thể thấy rõ mặt mũi, lấy thị lực tuyệt hảo của hắn, từ xa chỉ có thể thấy được chiếc cổ tinh tế và góc cằm nhỏ nhắn của nàng, hệt như yêu tinh ma quái hóa ra từ trong nước.
Tạ Doãn suy nghĩ một lúc, lòng thầm kết luận: Bèo tinh.
Mà lúc này, Chu Phỉ đang ở giữa lòng sông cuối cùng cũng thấy rõ vật lớn dưới Tẩy Mặc Giang.
Đó là một thạch trận, lẳng lặng ẩn nấp giữa dòng sông đen kịt, hệt như một con thủy quái đang ngủ đông, sừng sững như muốn vùng dậy. Giữa lòng sông có một đình lầu nhỏ, thân đình chừng như sắp biến mất trong màn hơi nước, vừa đúng lúc lại ở trên đầu con thủy quái to lớn này.
Nước sông chảy nhẹ nhàng, nhìn xuyên qua tầng nước lạnh buốt kia, thủy quái bên dưới như cũng đang di chuyển.
Chu Phỉ quan sát thạch trận kia một lúc, lòng bỗng chốc phát lạnh. Nàng không kịp nghĩ ngợi, lập tức quay đầu lại, nói với Lý Thịnh đã đuổi tới: “Có gì đó không đúng, lui về!”
Dưới vách núi, không phát hiện 'Ngư Lão' trong truyền thuyết, trái lại còn phát hiện thứ quỷ dị như thế dưới mặt nước, lòng Lý Thịnh cũng có phần sợ hãi, ban đầu hắn còn chuẩn bị tinh thầnquay đầu bất cứ lúc nào, ai ngờ đột nhiên Chu Phỉ lại buông một câu đầy lòng hảo tâm như thế... Theo như thường lệ, Lý Thịnh lại xem như nàng sắp dở trò lòng lang dạ thú.
Chu Phỉ bảo hắn lui, theo như bản năng, Lý Thịnh không những không lùi mà còn tiếng tới. Đúng lúc này, hắn nghe thấy một tiếng gió nhẹ thổi qua, tóc gáy cả người Lý Thịnh dựng đứng, đoản kiếm của Lý Thịnh vốn là một đôi, lúc trước xuống sông đã rơi mất một cái, giờ chỉ còn một cái này, khó khăn lắm hắn mới kịp xoay người, vung đoản kiếm về phía sau.
Vật kia gần như lướt qua hậu tâm của hắn, chạm phải đoản kiếm, lực đến mạnh đến mức như cắt đôi dòng nước dưới người hắn, Lý Thịnh bất đắc dĩ buông tay, binh khí cuối cùng trên người bay ra ngoài, một tiếng vải rách vang lên phía sau, tay nải hắn đeo trên lưng bị xẻ thành hai, rơi lả tả xuống nước, ngay cả y phục cũng bị xé toạc thành một vết rách nhỏ, may mắn không bị thương đến da thịt.
Tạ Doãn vẫn đang mang dáng vẻ lười biếng sống chết mặc bây lại ngồi thẳng dậy, hắn phát hiện mình luôn chọn nhầm thời cơ, người giữ sông không có ở đây, vừa vặn là lúc nguy hiểm nhất. Người đi rồi, mãnh thú lại được thả ra!
Lý Thịnh kinh ngạc hỏi: “Đó là cái gì?”
Chu Phỉ cũng không còn sợ bị Ngư Lão phát hiện, nàng lấy diêm, vừa châm, sắc mặt chợt biến đổi, bội đao trong tay đâm thẳng về phía trước. Theo ánh lửa dần sáng lên, nàng thấy có một sợi dây được bội đao ngăn trước mặt nửa thước, vật kia có hai đầu được ngăn cách bởi một tầng hơi nước, không thể biết dài bao nhiêu, nhưng nếu bị thứ này đảo qua, chắc chắn bắp chân của nàng sẽ rời khỏi thân.
Sức mạnh của sợi dây nhỏ này lớn đến mức khó tin, Chu Phỉ siết chặt đao đến mức gân xanh trên mu bàn tay đã nổi lên, chỉ chống đỡ trong chốc lát nàng đã có cảm giác như mình sắp bị văng đi, lấy phần trường đao chĩa xuống đất làm điểm tựa, bóng dưng bay lên, lộn một vòng trên không, sợi dây nhỏ hiểm ác kia phóng qua trong phút chốc, biến mất trong làn sương một cách quỷ dị.
Tạ Doãn mang vẻ mặt nghiêm túc đứng dậy, lẩm bẩm: “Lại là Khiên Ky.”
Cự thú trong sông lại không hề cho hắn cơ hội biểu hiện kiến thức rộng rãi của mình, rất nhanh trong không trung đã có thêm hai ba tiếng gió liên tiếp, khiến cho hai người trong sông phải tránh thoát như xiếc ảo, rất nhanh Chu Phỉ đã phát hiện, lần này muốn rút lui đã không kịp, bởi vì khối đá dưới chân của bọn họ đã bắt đầu chuyển động.
Thủy quái dưới lòng sông như một con rối lớn, bị hai vị khách mời không biết trời cao đất dày là gì đến đánh thức, đao phong như tơ liên tiếp đảo qua, khiến thềm đá dưới chân bọn họ chuyển động, Chu Phỉ rọi lửa về phía lối về của bọn họ, nàng hoảng sợ phát hiện nơi đó chỉ có chút ánh sáng đang phản chiếu, lối về đã bị đóng kín, hai người như lâm vào giữa mạng nhện dày đặc.
Lý Thịnh lớn tiếng hét lên: “Xuống nước!”
Trong Tứ Thập Bát Trại có không ít khe núi sông nhỏ quanh co, hài tử nơi đây đều hay xuống nước chơi, có bị chìm cũng không chết, binh khí hai tay Lý Thịnh mất hết, tương đối chật vật, lần này đã không còn chú trọng tới thể diện và sạch sẽ, phản ứng đầu tiên chính là phải xuống nước.
Nhưng không đợi hắn hành động, đột nhiên một giọng nói của nam tử truyền tới từ vách đá: “Không được xuống nước.”
Hai người trên sông càng hoảng sợ hơn, Chu Phỉ chật vật cúi người, chém một sơi dây đánh tới eo của nàng, tóc cũng bị cắt một đoạn: “Ai!”
Tuy rằng tên trộm như Tạ Doãn rất muốn làm một tảng đá, trà trộn vào mà không tổn thương lông tóc gì, nhưng vẫn không thể nhìn hai thiếu niên này chết ở đây.
Hắn quyết tâm liều mạng, thầm nghĩ: ‘Thời vận không hề bắt nạt ta, ta lại không chịu tuân theo ngũ hành. Quên đi, người ta có bắt thì cứ để bắt vậy.’
Tạ Doãn rút một loại đạn tín hiệu đặc thù từ trong tay áo, vung tay bắn lên trời, nổ tung trên không trung, chiếu sáng toàn bộ Tẩy Mặc Giang, ánh sáng không quá chói mắt, lại có thể truyền vài dặm, chắc hẳn cũng đủ kinh động người trong trại rồi.
Cùng lúc, ánh sáng từ trên cũng đủ để Chu Phỉ và Lý Thịnh thấy rõ tình cảnh dưới nước. Giữa khối đá lớn có hàng vạn sợi dây nhỏ bao quanh, kết thành một tấm võng hiểm ác đáng sợ, người nào xuống nước, sợ rằng sẽ bị tấm lưới lớn này cắt thành thịt nát.
Lý Thịnh lạnh cả người, tứ chi đều sắp đóng băng, trong lúc ngây dại, lại nghe thấy giọng nói vừa nãy vọng tới: “Tiểu huynh đệ, chỗ của ngươi là một trong số các mắt trận, mau rời đi.”
Vừa nói xong, Lý Thịnh đã cảm thấy hòn đá dưới chân hơi xoay chuyển, đang dần chìm xuống nước, hắn hoảng hốt không chút nghĩa ngợi lao về phía Chu Phỉ, lại nghe người lạ kia hét: “Cẩn thận!”
Một sợi dây nhỏ bắn lên khỏi mặt nước, phóng về phía trước mặt hắn, không có chỗ mược lực, tay không tấc sắt, mắt thấy hắn sắp bị chẻ làm đôi.
Lý Thịnh trợn trừng mắt, con ngươi rụt lại đến cực hạn, đúng lúc này, đột nhiên sợi dây nhỏ kia dừng lại giữa không trung, Lý Thịnh an toàn nhảy đến một tảng đá lớn khác. Trái tim suýt ngừng đập của hắn lại nhảy lên, vừa quay đầu, lại thấy Chu Phỉ đang dùng bội đao đỡ sợi dây kia.
Tạ Doãn đảo mắt qua Khiên Ky giữa dòng sông, không kịp suy nghĩ kĩ càng, lao xuống khỏi vách đá, cả người như cơn gió xông vào trong trận pháp: “Bèo... Tiểu cô nương kia mau buông tay, đó không phải là thứ sức người có thể chịu được.”
Không cần hắn nói Chu Phỉ cũng không thể chịu nổi, chỉ cố gắng một lúc, tay nàng như sắp bị xé rách, nàng lui về phía sau nửa bước, cúi gập người, thắt lưng như căng ra, hệt như dây đàn bắn lên từ trong mặt nước, sợi dây nhỏ kia phát ra từng tiếng rung động, không chút lưu tình sượt qua bên người nàng.
Một hắc y nhân bỗng dưng xuất hiện cách đó mấy trượng, thân pháp nhanh nhẹn khiến người ta không thấy rõ nơi tới, người kia giơ một tay lên, trong tay còn cầm một viên dạ minh châu, rọi rõ Khiên Ky tuyến xung quanh mình.
“Đừng chạm vào Khiên Ky tuyến.” Người đến thấp giọng nói: “Đi theo ta.”