Lý Cẩn Dung lòng như lửa đốt bước tới, vừa nhìn đã thấy dưới lòng Tẩy Mặc Giang sương mù dày đặc, thiếu chút nữa đã đứng không vững, khi bà sai người leo xuống Khiên Ky, thật ra lòng đã không còn ôm hi vọng gì, lại không chịu biểu lộ, cố ý muốn đích thân leo xuống vách núi để tìm.
Chờ đến lúc bất ngờ thấy người lông tóc còn nguyên đang đứng giữa Tẩy Mặc Giang, vành mắt Lý Cẩn Dung đỏ hoe, nói không nên lời.
Lý Nghiên nửa tỉnh nửa mê, hoàn toàn không biết giữa lòng Tẩy Mặc Giang vừa xảy ra một hồi kinh tâm động phách đến nhường nào, chỉ biết có người sắp không may, không tim không phổi đứng sau lưng Lý Cẩn Dung, cười hì hì trừng mắt với Lý Thịnh.
Dấu cắt sắt bén của Khiên Ky tuyến vẫn còn hằn trên vách đá, Ngư Lão nhìn khắp bốn phía, lại nhìn Chu Phỉ và Lý Thỉnh đầu không dám nhấc, vuốt râu một hồi, nói: “Trường giang sóng sau chèn sóng trước, một đời còn mạnh hơn một đời, hai vị tiểu anh hùng thật sự rất dũng cảm, lão phu ta sống nhiều năm như vậy, đây vẫn là lần đầu gặp hai tiểu tử thích tìm đường chết, thất kính rồi.”
Chu Phỉ và Lý Thịnh một người 'cô cô' một người 'nương', vừa mới tìm lại được một mạng, lần này chỉ sợ không đủ ngoan ngoãn, mấy cây xương hay lông tóc mọc ngược đã nằm sấp hẳn hoi, nghiêm chỉnh chờ bị đòn.
Trái tim ngổn ngang trăm mối trong ngực của Lý Cẩn Dung đã đập trở, đập đến tia lửa văng khắp nơi, thật hận không thể dìm đầu hai tên tiểu tử này xuống nước, bắt bọn chúng phải tỉnh ngộ.
Có điều trước mặt mọi người và người ngoài, bà vẫn cắn răng nhịn được, tạm thời không nhìn hai kẻ không may kia.
Lý Cẩn Dung lướt qua đám người, quan sát Tạ Doãn một lượt, thấy người này tướng mạo tuấn tú, cả người mang theo phong độ thong dong không nói nên lời, liền sinh ra vài phần hảo cảm, ôm quyền nói: “Rất đa tạ vị công tử này đã giúp đỡ, không biết nên xưng hô thế nào?”
Nhắc tới cũng lạ, người bình thường ở tuổi như Tạ Doãn hành tẩu giang hồ, khi chào hỏi người bên ngoài, thông thường đều gọi 'thiếu hiệp', nhưng sau khi đến nơi này, mọi người như đều ăn ý với nhau, ai cũng đổi thành 'công tử'.
Tạ Doãn báo gia môn, lại cười nói: “Tiền bối đừng đa lễ, tại hạ chỉ đi ngang qua, không định gây chuyện, nếu nói, vẫn còn phải nhờ vào đao pháp sắc bén của vị tiểu muội này.”
Trình độ hài tử nhà mình tới đâu, đương nhiên Lý Cẩn Dung dám nắm chắc, nghe hắn nói khách sáo, cũng không giành công, vẻ mặt hòa hoãn hơn không ít.
Có điều bà vẫn là đương gia của Tứ Thập Bát Trại, dù có phần cảm kích, nhưng vẫn hỏi: “Nơi này của chúng ta trừ núi vẫn là núi, nhiều man di ít giáo hóa, phần lớn đệ tử đều thô lậu ngu dốt, thật sự không có cảnh gì hay, Tạ công tử đêm khuya đến Tẩy Mặc Giang, chắc hẳn không phải vì ngắm phong cảnh chứ?”
Lần này, mồ hôi lạnh quanh thân Lý Thịnh đã biến mất, ba hồn bảy vía cùng ngũ tạng nát vụn cũng trở về vị trí cũ. Hắn nghe thấy lời của Lý Cẩn Dung, chỉ biết đại đương gia đang động lòng nghi ngờ, mới vừa rời lúc nguy nan, tuy hắn cũng có nói bóng gió về mục đích của Tạ Doãn, nhưng dù sao cũng là người có ân, bởi sợ người khác hiểu lầm, Lý Thịnh vội vàng thấp giọng, nói: “Cô cô, mới vừa rồi Tạ huynh cũng không định lộ diện, thấy chúng ta khởi động Khiên Ky trong nước mới lên tiếng nhắc nhở, thậm chí còn chỉ ra đường sống trong trận...”
Lý Cẩn Dung lạnh lùng liếc hắn một cái, Lý Thịnh im bặt, không dám nói nhiều, buộc lòng phải liếc sang Chu Phỉ. Chu Phỉ càng không dám lên tiếng, nàng có cảm giác mình không nên nói gì với Lý Cẩn Dung, kết quả lúc nào cũng ngược lại, chuyện tốt cũng có thể bị nàng biến thành chuyện xấu.
“Đã vậy, tất nhiên Tứ Thập Bát Trại ta sẽ có hậu tạ.” Trước tiên Lý Cẩn Dung thuận theo lời Lý Thịnh mà tiếp một câu, sau đó lại nói: “Nếu Tạ công tử có chuyện gì cần giúp, chúng ta sẽ toàn lực ứng phó.”
Vốn Tạ Doãn còn cho rằng mình đã gặp vận đen tám đời, thật vất vả lắm mới có cơ hội đột nhập, lại trúng vào lúc nguy hiểm nhất, vì cứu người còn lộ mặt trước người Tứ Thập Bát Trại, nửa năm tâm huyết lúc trước xem như đốt quách đi cho rồi.
Lần này nghe lời vị phu nhân trước mặt nói, lòng hắn có chút bất ngờ, thầm nhĩ: “Chẳng lẽ cơ hội lại xoay chuyển sao?”
Tạ Doãn chỉ xem Lý Thịnh và Chu Phỉ như đệ tử 'Thiên Chung Môn', lại thấy bọn họ gọi vị phu nhân này là nương và cô cô, theo ấn tượng ban đầu liền cảm thấy vị tiền bối này vừa ôn hòa vừa hiền lành, hoàn toàn không thể quy người trước mắt thành 'Lý Cẩn Dung' dùng để dọa trẻ ban đêm trong truyền thuyết.
Hắn suy nghĩ trong chốc lát, cảm thấy chuyện này của mình ngoại trừ Lý đại đương gia, cũng không sợ phải nói cho người khác, không cố kị gì, lại nói thẳng: “Tại hạ được người nhờ vả, đưa tới đây một phong thư, không ngờ Tứ Thập Bát Trại đề phòng quá nghiêm ngặt, ta mới đến, xin vào nhưng không được, không còn cách nào khác, đành phải làm ra chuyện thất lễ này, mong tiền bối không trách tội.”
Tứ Thập Bát Trại, nếu không có người đáng tin dẫn vào, đúng là không vào được, Lý Cẩn Dung thấy hắn thẳng thắn vô tư, lại gật đầu nói: “Chuyện nhỏ thôi, xin Tạ công tử cho chúng ta tận lòng làm chủ, đừng ghét bỏ trại ta nghèo khó, mời tới bên này... không biết Tạ công tử muốn đưa tin cho ai? Ta tìm giúp cậu.”
Tạ Doãn đáp: “Không biết Cam Đường tiên sinh Chu Tồn có ở quý trại không?”
Đám tiểu bối chưa từng nghe qua tên này, vẻ mặt mỗi người đều mê man.
Chu Phỉ cũng chưa từng nghe qua, nhưng lòng nàng run lên, thầm dâng lên chút cảm giác không tốt.
Bước chân dẫn đường của Lý Cẩn Dung bỗng khựng lại, không quay đầu, người khác cũng không thấy rõ vẻ mặt của bà, một lúc sau, bà nhẹ giọng hỏi: “Ai nói với ngươi người này ở Tứ Thập Bát Trại?”
Tạ Doãn đáp lời: “Là người nhờ ta truyền tin.”
Lý Cẩn Du nghiêng người sang, nhìn hắn đầy ý sâu xa: “Nếu người kia gạt ngươi thì sao?”
Tạ Doãn biết Tứ Thập Bát Trại và Ngụy Đế Bắc Đô là tử địch, cảm giác khi làm phản tặc cũng không khác bao nhiêu, vì vậy nói thẳng: “Đồ người kia giao cho ta rất quan trọng, cho dù có lòng bắt ta làm trò tiêu khiển cũng sẽ không lấy vật đó ra làm trò đùa đâu.”
Lý Cẩn Dung mặt không đổi sắc, hỏi: “Ồ, vậy người kia còn dặn ngươi gì nữa?”
Tạ Doãn suy nghĩ một chút, nói: “Đại khái lúc trẻ ông ấy và Lý đại đương gia của quý trại có chút hiểu lầm, cũng không phải chuyện gì lớn, có điều đại đương gia trăm công nghìn việc, không làm kinh động đến bà ấy là được.”
Chu Phỉ: “...”
Lý Thịnh: “...”
Tạ Doãn vừa nói xong, phát hiện vẻ mặt những người xung quanh liền trở nên vô cùng kỳ lạ, mặt mỗi người đều hiện ba chữ lớn 'Ngươi tiêu rồi'. Bỗng chốc lòng hắn dâng lên chút cảm xúc mơ hồ, khiến hắn có suy đoán rợn lông tóc, có chút hơi khó tin nhìn về phía vị tiền bối 'ấm áp hiền lành' trước mặt.
Lý Cẩn Dung nghiêng đầu, bà xoay người lại, cười như không cười: “Lẽ nào Lương Thiệu không nói cho ngươi, 'hiểu lầm' giữa ta và ông ta là gì à?”
Tạ Doãn: “...”
Nếu xui xẻo cũng có thể phân biệt người, vận khí này của hắn đúng là có thể đạt đến trình độ 'thi đâu đỗ đó'.
“Hai chữ Lương Thiệu cũng đủ để ta một chưởng đập chết ngươi rồi.” Phút chốc trên mặt Lý Cẩn Dung không còn ý cười, lạnh lùng gằn từng chữ một: “Nhưng ngươi đã cứu nữ nhi và chất nhi của ta, ân cừu có thể nói là ngang nhau. Giao 'An Bình lệnh' của lão quỷ kia ra, ngươi có thể rời đi, chắc chắn ta sẽ không làm khó dễ ngươi.”
Tạ Doãn thoáng lùi về phía sau nửa bước, dư quang đảo qua đám người đang bắt đầu đề phòng hắn, hắn thu vẻ mặt thất bại vừa nãy trở lại, đã đến bước đường này mà vẫn có thể cười được, hắn không chút hoang mang nói với Lý Cẩn Dung: “Hóa ra tiền bối chính là Lý Đại đương gia danh chấn Bắc Đô, hôm nay nhìn thấy, thật sự là tam sinh hữu hạnh. Đại đương gia đã có lệnh, vãn bối vốn không nên cãi lời, có điều nếu ta giao An Bình lệnh cho người, người sẽ giải quyết vậy đó thế nào vậy?”
Đầu ngón chân của Lý Cẩn Dung vừa lúc đạp lên giữa một hòn đá nhỏ, nghe câu nói này, nhấc chân khẽ ép xuống, viên đá kia như một miếng bánh mềm hấp quá lửa để lâu, lập tức bể nát, quay về cát bụi.
Tạ Doãn hiểu ý gật đầu: “Lý đại đương gia quả nhiên thẳng thắn vô tư, ngay cả lý do cũng không cần nói, có điều Lương lão đã đi về cõi tiên, trước khi lâm chung đã giao vật ấy cho vãi bối, vãi bối từng lập lời thề trước thiên địa, trước khi giao được mảnh An Bình lệnh này vào tay Chu tiên sinh, nó còn ta còn, trừ khi thân thể vãn bối hóa thành bột mịn, bằng không chắc chắn sẽ không để nó rơi vào tay kẻ thứ ba.”
Mấy chữ 'Lương lão đã đi về cõi tiên' vừa ra khỏi miệng, vẻ mặt của Lý Cẩn Dung hơi lung lay, như có chút khó tin, trong nháy mắt này, bỗng nhiên Tạ Doãn chuyển động, cả người như hóa thành một tàn ảnh, xông ra ngoài như một cơn gió, chờ hắn không nhanh không chậm nói xong mấy câu sau, người đã cách xa mấy trượng!
Lý Cẩn cả giận: “Bắt!”
Lúc nói chuyện, ống tay áo bà hơi nhấc, chưởng lực đã vận sức chờ phát động, Chu Phỉ vừa phục hồi tinh thần sau biến cố, tuy không hiểu gì, nhưng cũng không thể nhìn nương nàng một chưởng đánh chết Tạ công tử, dưới tình thế cấp bách đã bước một chân, dự định không biết trời cao đất dày mà đỡ một đòn của bà.
Lý Thịnh ở cạnh nhanh tay lẹ mắt vươn tay kéo lấy mái tóc dài của nàng.
Chu Phỉ bị hắn kéo đến căng da đầu, còn chưa đợi nàng phát tác, đã nghe Lý Thịnh hừ một tiếng đầy đau đớn, nhỏ giọng kêu một tiếng: “Cô cô, con...”
Sau đó đầu hắn đổ đầy mồ hôi lạnh, che ngực, lung lay tại chỗ hai cái, 'Phịch' một tiếng quỳ tại chỗ.
Chu Phỉ bị thần công biến sắc 'nói trọng thương liền trọng thương, nói chết liền chết' của Lý đại công tử này dọa cho kinh ngạc đến ngây người, thiếu chút nữa đã quỳ xuống theo hắn.