Tống Tử Lam ngạc nhiên nhìn cô nhưng rồi cũng bình thường trở lại, cô ta nhíu mày nói:
- ý cô là sao? Cô bảo tôi tự trọng ư?!
- phải! Anh ấy là chồng chưa cưới của tôi, vì thế xin cô hãy giữ khoảng cách một chút với Ông Xã của tôi
Cô cố ý nhấn mạnh chữ ông xã trước mặt Tống Tử Lam, hơn nữa cô cũng vòng tay qua cánh tay anh mà ôm. Tống Tử Lam nhìn thấy hành động lẫn câu nói này của cô mà cô ta tức giận, nhưng ngoài mặt lại cố tỏ ra bình thường nhưng cô ta trong lòng thật chất là đang kiềm chế sự tức giận do cô cố ý mang đến này. Ngược lại với Tống Tử Lam, Cố Duật Hành lại vô cùng với hành động lẫn lời nói này của cô
- ông xã? Chồng tương lai? Cô không cần nói ra những câu này để nhằm đả kích tôi đâu
- tôi vốn không có, tôi chỉ là muốn nhắc nhở cho cô biết một chút mà thôi
Cô mỉm cười nhìn Tống Tử Lam nói sau đó lại ngước mặt lên nhìn anh bằng ánh mắt oán trách
- anh cũng thật là, đã bảo anh ở đó đợi em rồi kia mà! Anh làm em đi kiếm anh khắp nơi
- xin lỗi bảo bối
Cố Duật Hành nói, lại cúi đầu lên tóc cô một nụ hôn coi như là món quà bù đắp cho cô. Tống Tử Lam nhìn hai người thân mật như vậy, mà anh lại nhìn cô bằng ánh mắt cưng chiều kia và nụ hôn vừa nãy lại càng khiến cho cô ta giận không thể nói gì được. Trước giờ Cố Duật Hành chưa bao giờ nhìn mình như vậy, lí nào cô ta lại được?
- hai người vốn chỉ diễn kịch trước mặt tôi mà thôi! Duật Hành ca ca, anh không cần phải lợi dụng cô ta để làm em phải từ bỏ anh đâu, em yêu anh đó là sự thật. Có phải là anh đang giận em vì năm đó vì em bỏ đi Mỹ cùng với ba mẹ, cho đến tận bây giờ em mới quay về tìm anh không?
Tống Tử Lam tin chắc rằng cô và anh chỉ đang diễn kịch trước mặt mình, anh làm sao lại có thể yêu một người phụ nữ như cô kia chứ. Còn người phụ nữ này nữa! Cô ta chắc chắn chỉ là tình nhân của hay hay thậm chí là một món đồ chơi mà thôi, tuy rằng cô là người phụ nữ đầu tiên của anh. Tống Tử Lam có thể hiểu, nam nhân cấm dục ba mươi năm đến bây giờ muốn phụ nữ là điều bình thường. Anh có thể chỉ là chơi đùa cô, ở bên cạnh anh làm “ đồ chơi “ cho anh cũng được. Nhưng anh nhất định không được lấy cô ta! Người xứng làm vợ của anh chỉ có thể là em, Duật Hành ca ca!!!
Cố Duật Hành chán ghét bởi lời nói này của Tống Tử Lam, thật không xem ai vào mắt cả. Diễn kịch? Lợi dụng cô? Hahaha nực cười thật, cái gì mà giận cô ta vì cô ta bỏ đi Mỹ? Anh còn chẳng thèm quan tâm đến việc cô ta sống ra sao, tốt hay xấu gì cũng không liên quan đến anh! Cô ta cũng thật quá tự luyến đi, đã bị anh từ chối rồi mà còn không biết xấu hổ nói ra những lời nói hàm hồ này?!
- Tống tiểu thư ăn nói cho cẩn trọng một chút! Chẳng qua giữa ông cô và ông tôi là bạn bè nên tôi mới nể mặt các người. Nếu không thì đến ngay cả liếc mắt đến cô, tôi cũng không muốn bố thí đến làm gì!
Tống Tử Lam có chút sửng sốt khi nghe anh nói như thế. Cảm thấy tình hình có chút không ổn, Cố Duật Hành lại còn lạnh lùng, vô tình mà nói ra những lời kia cô cũng thấy có chút khó xử thay cho Tống Tử Lam. Cô nói khẽ gọi tên anh
- Duật Hành à...
- Cố Duật Hành anh thật vô tình khi nói ra những lời này với em. Rõ ràng là em đã gặp anh trước! Em cũng yêu anh nhiều như vậy, vì sao lại không chọn em?! Có phải em có điểm nào không tốt hay không? Anh cứ nói, em sẽ sửa đổi vì anh mà
- có gặp nhau trước hay sau gì kết quả cũng sẽ như thế này thôi. Bởi vì người tôi yêu vốn không phải cô, ngay từ đầu nó vẫn luôn là thế rồi
- vì sao chứ?! Anh nói đi!!! Rõ ràng là em xuất hơn cô ta! Lại đẹp hơn cô ta rất nhiều lần, anh có biết đã có rất nhiều người đeo đuổi em nhưng em điều từ chối tất cả là vì anh hay không?
- và cô bảo với bọn họ rằng mình đã có vị hôn phu
Cố Duật Hành nhếch mép cười nói, anh thật sự rất phục người phụ nữ trước mặt này. Từ lúc đầu đã không ai đồng ý việc hôn sự của hai người rồi, vậy mà cô ta giả ngốc thật hay là ngốc đây? Nam nhân theo đuổi lại bảo chính bản thân mình đã có chồng chưa cưới, nữ nhân thầm mến mộ anh đều bị cô ta bảo rằng anh chính là hôn phu tương lai của cô ta? Anh thật sự đã nhịn cô ta lâu lắm rồi, làm càn!
Cho đến tận bây giờ, ả ta chẳng những không từ bỏ mà còn quá tự luyến, vẫn xem mình như là hôn thê của anh thật? Cũng chính vì chuyện này mà làm cô hiểu lầm anh đã muốn phản bội cô. Khiến cô khóc vì anh rất nhiều. Nhưng cũng may mắn rằng cô đã vẫn chọn tin tưởng anh. Không tin vào những lời nói hàm hồ này
- Duật Hành em...
- cô cũng đừng tưởng rằng tôi không biết gì! Cô luôn ở trước mặt người khác tự xưng mình chính là vợ chưa cưới của tôi, cơ mà điều đó vốn chỉ toàn là lời bịa đặt, là lời nói dối từ miệng cô ra mà thôi
Cố Duật Hành có chút khinh miệt nhìn Tống Tử Lam nói, Tống Tử Lam cắn môi tức giận lại không biết nói gì. Cố Duật Hành, ánh mắt sắc bén nhìn thẳng vào cô ta nói tiếp:
- Lần trước cô đến tập đoàn tìm tôi, lại còn tự tiện lấy máy của tôi mà bắt máy của vợ tôi. Cô bảo tôi đang làm gì cơ? Lại còn bảo với cô ấy rằng mình chính là vị hôn thê của tôi? Bảo cô ấy tránh xa tôi ra?!
Tống Tử Lam giật mình có chút hoảng sợ khi nghe anh nói như thế, cảm thấy xấu hổ. Lại e dè không dám nhìn thẳng mặt vào anh, bởi vì đã nói trúng những “ chuyện tốt “ mà cô ta làm nên vào lúc đó nên Tống Tử Lam rất khó xử lại không biết mở miệng giải thích làm sao với anh
- không có gì để nói nữa có đúng vậy không?
- em nói cũng là sự thật thôi!
- sự thật?!
Cố Duật Hành nhíu mày khó chịu nhìn cô ta. Làm sai không biết nhận, còn không biết mặt dày mà nói như thế với anh?!
- em...thật ra...
- cô có biết rằng tôi xem cô và những loại phụ nữ chuyên đeo bám tôi đều là một hay không? Đều là những loại người không biết xấu hổ lại còn mặt dày đeo bám tôi đến cùng không buông! Hừ, thật khiến cho người ta chán ghét
Anh lạnh lùng, lại nhẫn tâm buông những lời nói đau lòng này nói với cô ta
- tôi đã từ chối cô rồi! Đây là sự thật và chấp nhận nó đi
- không...không! Em không tin. Em không tin!, chẳng có lý do gì mà anh không thể chấp nhận em được cả!!! Em và những bọn người đó không giống nhau. Cô ta, người phụ nữ này. Cô ta và những người phụ nữ đó đều là một...không, phải nói đúng hơn chính là đồ không biết xấu hổ, là thứ tiện nhân chuyên đi câu dẫn đàn ông mà thôi!!!
Tống Tử Lam như phát điên, bởi vì cô ta vốn không thể chấp nhận được sự thật. Cô ta yêu anh, yêu anh rất nhiều. Anh chỉ có thể yêu em mà thôi, ngoài em ra! Anh không được yêu ai hết. Ngoài em ra, không ai có thể là vợ của anh hết!!! Em mới chính là Cố phu nhân, là vợ của anh!!!
- Tống tiểu thư, cô hãy bình tĩnh lại
Nhìn thấy Tống Tử Lam như bị chịu đả kích từ những lời nói này của anh khiến bản thân như không thể chấp nhận được. Bản thân lại có chút không bình thường, như không kiềm chế được. Cô lại có chút lo lắng, rời khỏi vòng tay của anh mà bước gần đến chỗ cô ta. Trong mắt của Tống Tử Lam, lời nói của cô vừa rồi nói ra giống như là cố ý nói. Cô ta nghĩ rằng cô hiện giờ rất là đắc ý khi mình nhận được tình yêu từ anh còn chính bản thân mình thì không, lại còn bị anh chán ghét thế kia. Tống Tử Lam mất tự chủ, tức giận lao đến chỗ cô định vung tay dán lên gương mặt xinh đẹp của cô một cái tát
- đừng có mà giả tốt quan tâm đến tôi. Đồ tiện nhân! Tại cô mà anh ấy mới không yêu tôi!!!
Hành động đột ngột này của Tống Tử Lam làm cô ngạc nhiên, đứng ở đó cứ ngỡ rằng mình bị cô ta giáng một cái lên mặt rồi. Nào ngờ đâu, Cố Duật Hành đã nhanh hơn, cánh tay phải rắn chắc ôm lấy eo cô nhanh chóng kéo cô vào lòng mình, tay trái còn lại đưa lên giữ chặt tay cô ta. Ánh mắt hình viên đạn nhìn cô ta, lửa nóng bên trong anh bắt đầu sôi lên. Người phụ nữ to gan này lại dám ra tay đánh vợ anh?! Cô ta quả nhiên đã chán sống rồi
- Tống - Tử - Lam! Cô dám làm tổn thương đến cô ấy dù chỉ là một cọng tóc tôi cũng sẽ không tha cho cô
Anh hung hăng đẩy ngã cô ta xuống sàn nhà lạnh lẽo, trên người đột nhiên tỏa ra một luồn khí đáng sợ làm cho cô ta sợ hãi lạnh sóng lưng. Cô lúc này vẫn còn ở trong lòng của anh, vòng tay ôm chặt lấy cô không buông, gương mặt xinh đẹp dán chặt vào lòng ngực rắn chắc của anh, cô lại có thể cảm nhận được, tim cô đang đang đập có chút nhanh
- “ tim anh ấy đập nhanh quá “
Cô ngước mặt lên nhìn anh, gương mặt lạnh lùng lại nghiêm nghị nhìn Tống Tử Lam vẫn còn đang ngồi yên dưới sàn nhà lạnh lẽo. Ánh mắt hình viên đạn của anh làm cho Tống Tử Lam bị dọa sợ. Duật Hành, anh ấy thật đáng sợ. Trước kia mình vẫn chưa bao giờ nhìn thấy anh ấy như vậy với mình, chỉ vì người phụ nữ kia nên anh mới đối xử bạo lực như thế với em ư?!
Mọi người cũng vì sự náo loạn này mà họ chú ý sang chỗ gốc khuất kia của cả ba người. Họ bắt đầu bàn tán xôn xao
- chuyện gì đang xảy ra vậy?
- đó chẳng phải là Cố tổng sao? Còn kia là tiểu thư của Tống gia, Tống Tử Lam
- không biết họ có chuyện gì xảy ra nữa, nhìn gắt à nha
- ... _ Xì xầm, bàn tán
Hiện giờ Tống Tử Lam cảm thấy mất mặt. Ánh mắt lại nhìn lên, thấy cô vẫn còn đang ở trong lòng anh. Anh thì lại quan tâm cô
- em có sao không hả?
- ừm em không sao đâu mà
- có đau ở đâu hay không? Nói cho anh biết
- em không sao, hoàn toàn không có chỗ nào bị đau cả
Anh có cần phải quan tâm cho mình dữ như vậy hay không? Vừa nãy, chỉ xém một tí nữa thôi là cô đã bị ăn cái tát đó của Tống Tử Lam ban cho rồi, cũng may là nhờ có anh giúp nên không sao. Tống Tử Lam ganh tị, rất ganh tị với cô vì cô được anh dành tình yêu cho mình. Được anh quan tâm yêu thương đến như vậy
- “ mình không cam tâm. Anh ấy là của mình! Chỉ riêng mình mà thôi, ngoài mình ra, không ai vốn có thể có được anh ấy cả, con đàn bà chết tiệt!!! Chỉ có tao mới được xứng đứng bên cạnh anh ấy và nhận được sự yêu thương từ anh ấy, mày là cái thái gì mà lại được hưởng sự yêu thương từ anh ấy?! “
Tống Tử Lam tức đến run người, từ từ chống tay đứng dậy. Nhìn thấy mọi người xung quanh đột nhiên để ý đến mình vì hiện giờ là cô đang được anh che chở ở trong lòng, chống hai tay lên ngực anh đẩy anh ra
- buông em ra, mọi người đều đang nhìn kìa
- bảo bối nhỏ, cứ để họ biết quan hệ giữa chúng ta là gì
Cố Duật Hành cúi đầu nói khẽ vào tai cô khiến tai cô bất giác đỏ lên
- lưu...lưu manh!
- “ thật đáng yêu “
Hahaha tao không có được anh ấy, vậy thì mày cũng đừng hòng mong mà có được! Tống Tử Lam nhân lúc mọi người không để ý, cô ta nhanh chóng cầm con dao cắt bánh đặt ở trên bàn gần đó cầm lên. Cô ta như người điên chạy cầm con dao trên tay mà lao về phía cô
- đàn bà đê tiện. Đi chết đi!!!
- ------------------
- Hết Chap 50
❤❤❤