Cố Phu Nhân Em Trốn Không Thoát

Chương 76: Chương 76: Lần Này Phải Ra Tay Trước Một Bước




- chị ta không đáng để chị quan tâm đến đâu, chị đừng lo lắng cho một kẻ độc ác như thế nữa. Cô ta không bao giờ xem chị là chị của mình cả, chị ta đối xử như thế với chị lẽ nào chị lại còn muốn xem chị ta là em mình?

Cô bé Lam Lam nhìn thấy Lâm Giai Ninh lúc nào cũng mở miệng là bảo vệ cô, không muốn cô bị những người bên ngoài tổn thương về việc chính cô đã " phá hoại " hạnh phúc của gia đình người khác mà đó lại là chính " chị ruột " của mình. Những đứa khác cũng vì thế mà cũng cất giọng nói theo:

- phải đó chị Giai Ninh, cô ta không xứng để chị đối xử tốt như thế đâu

- người hiểm độc như cô ta chị cần gì phải quan tâm cô ta nữa?

- ... Các em xin đừng nói như vậy... Mặc dù con bé làm nhiều chuyện như thế rất khiến chị tổn thương. Nhưng dù sao thì Tĩnh Tĩnh là em gái chị, chị không thể trơ mắt nhìn người khác có thể làm tổn thương đến con bé được, đây là chuyện gia đình chị... Nếu muốn, thì cũng phải là người của Lâm gia trừng phạt con bé

- chị nói đúng, cơ mà cô ta lại dựa dẫm vào Cố Duật Hành

- thứ tiện nhân đó không đáng để được người ta yêu thương và hưởng sự giàu sang phú quý

- đúng là đồ đàn bà không biết xấu hổ, là nhị tiểu thư của Lâm gia vậy mà lại đi làm đào thiếp?

Nhìn thấy mấy đứa nhỏ này ai nấy đều ghét bỏ cô, lại còn mắng cô không ngừng. Lâm Giai Ninh nghĩ, có lẽ số fan cuồng của mình cũng như những tên nhóc này, tìm cô và muốn cho cô một bài học vì đã làm mình tổn thương? Hah, chắc chắn hiện giờ nó đang chui chui rút rút ở Cố gia. Không dám bước ra khỏi ngoài nửa bước rồi

- các em vẫn chưa nói cho chị biết... Tại sao mặt của Lam Lam lại bị như vậy?

- ... Cố Duật Hành đã mở miệng nói rằng những ai xúc phạm đến Lâm Tĩnh đều sẽ tự phạt bản thân bằng cách tát vào mặt mình

- mỗi một chữ thốt ra từ trong miệng là bị đánh hai cái

- Lam Lam vì tức giận nên cứ luôn miệng chửi bới cô ta là tiện nhân nên đã bị như vậy

- …

Nghe mọi người giải thích như vậy với Lâm Giai Ninh, cô bé Lam Lam lại cảm thấy xấu hổ. Đã không làm được việc gì ra trò chống rồi lại còn bị người ta xử lý ngược lại mình

Xấu hổ! Như vậy là quá xấu hổ rồi, cô bé cúi đầu nhìn xuống đất không dám nhìn Lâm Giai Ninh đang ngồi trên giường mà hướng mắt nhìn mình kia, Lâm Giai Ninh mỉm cười nhẹ nhìn cô bé:

- không sao đâu mà, đây cứ coi như là hình phạt nhẹ nhàng do Cố Duật Hành đưa ra cho các em rồi, nếu không nặng nữa sẽ là hậu quả khó lường đó

- chị nói cũng đúng, anh ta quả thật không dễ đùa giỡn

- ngay cả vệ sĩ của Cố gia cũng khó ăn

Nghe những đứa trẻ ấy nói như vậy, Lâm Giai Ninh khẽ nhíu mày khó hiểu

- sao thế?

- mặc dù đi bên cạnh cô ta cũng chỉ có hai tên vệ sĩ bảo vệ, tụi em cứ ngỡ với năm đứa bọn em cầm gậy đánh bọn chúng là có thể được nhưng thật chất lại không phải dễ dàng như vậy

- Cố Duật Hành nếu như không xuất hiện vào lúc đó, thì em bảo đảm một điều rằng với thực lực của hai tên vệ sĩ đó cũng có thể chấp được bọn em dù cho có vũ khí bên người họ hay không

- hai tên vệ sĩ ấy thân thủ rất tốt, vì thấy chúng em cầm gậy xông nên chúng đã rút súng bên người ra và chĩa thẳng vào bọn em

- cái gì?! Họ dám lấy súng chĩa vào các em? _ Lâm Giai Ninh tỏ ra vẻ ngạc nhiên khi nghe thấy điều đó

- dạ phải

- vậy bọn em không bị thương gì chứ?

- không ạ, bọn họ cũng chỉ là muốn dọa tụi em sợ cho bỏ đi mà thôi

- Lam Lam lại cứ nghĩ nó là đồ chơi nên đã xông tới. Ngu ngốc, nhìn sơ qua đã biết rằng đó là đồ thiệt rồi. Cũng may bọn họ chỉ bắn lên trời cảnh cáo thôi đó

Nghe bạn mình nói như thế cô bé Lam Lam không nói gì cả. Quả thật bọn họ nói đúng, đó là đồ thiệt vậy mà mình lại còn ngu ngốc cầm mã tấu xông tới định chém cô, nhưng cũng may họ quả thật không dám bắn vào người mình. Vốn cũng chỉ muốn dọa bọn này mà thôi

- thật ra mà nói thì lúc Cố Duật Hành xuất hiện nhìn anh ta rất đáng sợ

- đúng đó, anh ta nhìn bọn em như muốn ăn tươi nuốt sống vậy đó, lúc đó em cứ nghĩ anh ta nhất định sẽ làm khó bọn em nhưng Lâm Tĩnh lại lên tiếng cầu xin cho chúng em

- mặc dù không làm khó chúng em lắm nhưng tuyệt đối lại không bỏ qua. Anh ta chỉ muốn tụi em xin lỗi cô ta sau đó thì không còn chuyện gì nữa

- như vậy thì tốt rồi. Lần sau đừng làm chuyện ngu ngốc ấy nữa, Cố Duật Hành không phải là người dễ đụng vào. Đặc biệt hơn nữa là Tĩnh Tĩnh là người mà anh ta yêu nhất

- xì, cô ta chính là nhờ việc đi quyến rũ Cố Duật Hành nên mới được ngày hôm nay thôi. Hạng người phụ nữ như cô ta em cũng thấy rất nhiều lần rồi, thật là làm mất mặt phụ nữ chúng ta mà

Lam Lam khoanh tay trước ngực khinh miệt mắng sau lưng cô

- " Cố Duật Hành lần này lại không biết bảo vệ con tiện nhân kia ra sao, có khi nào hắn sẽ cho người đi điều tra hay không? Không được, lần này mình nhất định phải ra tay trước một bước. Nếu như lần này không làm, e rằng mình nhất định sẽ mất đi tất cả… "

...

Ngày hôm sau, Tô Hoan vì muốn đến nhà chơi cùng cô nên Đông Hoa đã đưa cô ấy sang Cố gia. Còn bản thân mình thì đến công ty

- cái gì?! Cậu và tổng giám đốc Đông sắp kết hôn?

Tô Hoan vừa nãy đã thông báo tin vui này của mình cho cô nghe, nghe xong cô đã không thể kìm chế được mà vui mừng

- phải, tuy rằng có hơi gấp gáp. Nhưng biết sao bây giờ, anh ấy liên thủ với cha mẹ ép cưới sớm

Tô Hoan nói, cô ấy cười gượng gạo. Thật chẳng biết Đông Hoa đang nghĩ cái gì nữa. Dù sao thì mình cũng đã là người của anh ấy rồi, ai sẽ dám đụng vào đây? Nghĩ đến " chuyện đó " Tô Hoan lại bất giác đỏ mặt

- thật không ngờ có ngày tiểu Hoan Hoan lại cưới sớm hơn mình nữa đó, rõ ràng là người ta có bạn trai trước cậu kia mà. Hai người quan hệ cũng thật tốt quá mức _ Cô thở dài cảm thán

- nha! Còn không phải là do cậu không chịu cưới? _ Tô Hoan nhíu mày, khoanh tay trước ngực nhìn cô

- mình vẫn chưa muốn cưới sớm

- Tĩnh Tĩnh, Cố Duật Hành là người đàn ông tốt. Anh ta luôn giúp đỡ cậu rất nhiều lần, lại cho cậu được hạnh phúc mà cậu cần. Hà cớ gì luôn đặt việc đó lên đầu? Cậu có thể cùng Cố Duật Hành bước vào lễ đường trước, sau đó mới tiếp tục nó

- vốn lí mình muốn trả thù cho mẹ xong, sau đó vui vẻ cùng anh ấy vào lễ đường. Sau này về sau mãi mãi ở cạnh anh ấy, sẽ không còn lo việc gì nữa

- như vậy cũng được. Mình thật muốn hôn lẽ của chúng ta tổ chức chung mà

- Hoan Hoan, vị trí phù dâu chắc chắn phải là mình đó nha

- tất nhiên rồi, sau này đám cưới. Vị trí đó cũng là của mình

- hứa mà, nè nha ~ sớm sinh một bé trai hoặc gái đó. Mình thật mong đến ngày đó để ẵm đứa bé

- nè! Kết hôn còn chưa nói xong vậy mà cậu lại nhảy sang chuyện em bé rồi hả

Tô Hoan tức giận đỏ mặt nhìn cô, cô mỉm cười:

- thì mình nói đúng mà ~ Đông phu nhân

- cậu...cậu! Chúng ta có phải là bạn không đó, suốt ngày chọc mình hoài

- hahaha đừng giận, đừng giận nha

Tô Hoan " hừ " một tiếng, ở bên trong hai người phụ nữ đang nói chuyện vui vẻ bỗng dưng từ bên ngoài có hai người đàn ông bước vào

- hai vị mỹ nữ đang nói gì chuyện gì trong có vẻ vui vẻ vậy?

- Đông Hoa?

Tô Hoan trông có vẻ rất vui khi nhìn thấy Đông Hoa, cô quay đầu lại nhìn, anh từ phía sau Đông Hoa xuất hiện. Dáng vẻ cao cao tại thượng kia, khí chất thật hơn người khiến cô nhìn anh mãi không rời mắt

- Tĩnh Tĩnh sao thế? Ông xã của em cũng đâu phải lần đầu em nhìn thấy đâu nhỉ, có phải cậu ta rất đẹp trai hay không?

Đông Hoa nhìn thấy cô cứ nhìn chăm chăm vào anh nên lên tiếng trêu chọc, nghe Đông Hoa nói như thế, đôi mắt đen sâu thẳm của anh nhàn nhạt nhìn sang cô đang ngồi trên ghế kia. Cô giật mình khi nhìn thấy anh đang nhìn mình, vội quay đầu sang chỗ khác:

- mới...mới không có, tổng giám đốc cứ đùa

A ~ ra là đang ngại nên mới không dám thừa nhận kia sao? Cố Duật Hành nhếch môi mỉm cười tạo thành đường nét đẹp cho nụ cười

- Hoan Hoan, cha mẹ vừa nãy gọi điện muốn anh đưa em về nhà cùng họ ăn tối

- được ạ, Tĩnh Tĩnh, Cố tổng chúng tôi về trước đây

- chúng tôi trả lại không gian riêng cho hai người đây, không phiền nữa nha ~. Đi thôi em

Vừa nói xong, Tô Hoan mỉm cười đứng dậy đi về phía Đông Hoa. Nhìn thấy bạn mình đang ân ân ái ái với chồng chưa cưới trước mặt mình kia mà cô cảm thán, trước kia chưa bao giờ nhìn thấy Hoan Hoan như thế cả, bây giờ nhìn thấy quả thật không dám nhận ra đây là cô bạn mình đây sao?

Khi Đông Hoa ôm Tô Hoan rời khỏi phòng, cánh cửa đóng lại thì trong căn phòng chỉ còn mỗi cô và anh ở đây. Cô không dám mở miệng nói gì cả, cảm thấy không gian này có chút không thoải mái, anh cứ đang nhìn chăm chăm vào mình đang ngồi kia... Có chút ngượng!!

- à, ừm... Sao hôm nay anh về sớm vậy?

- về nhà sớm với em. Lẽ nào bảo bối không thích sao?

- …không, không có... Em xuống dưới nấu ăn

Mình đang nói cái gì vậy? Sao lại mất bình tĩnh thế này, Lâm Tĩnh lẽ nào mày bị sốt rồi ư?!!

Cô vội vàng đứng dậy ra khỏi phòng, cô cúi mặt đi ngang anh, Cố Duật Hành bắt lấy tay cô. Xoay người lại nhanh chóng ép cô vào tường

- sao thế? Em đang ngại cái gì ư ~

Cố Duật Hành nói, gương mặt đẹp trai càng áp sát vào gương mặt cô hơn. Cô đỏ mặt quay mặt sang chỗ khác né tránh

- " yêu nghiệt!! "

Cố Duật Hành nhếch môi cười ranh ma, đưa tay lên nâng gương mặt xinh đẹp cô lên, bắt cô phải nhìn mình:

- đừng nghĩ là anh không biết em là đang nghĩ cái gì

- anh có siêu năng lực sao? Lại biết em đang nghĩ gì

- dĩ nhiên là anh không có rồi, cơ mà mỗi khi nhìn vẻ mặt ngốc nghếch này của em anh liền biết em đang nghĩ gì không đúng rồi

- không đúng là không đúng cái gì chứ?!… Nè, anh nói ai ngốc đ...ưm?

Chưa để cô nói hết câu, anh lại áp môi mình lên môi cô. Đặt cho cô một nụ hôn sâu... Anh đưa lưỡi liếm lên đôi môi cô

- a dừng lại đi!!

Cô cự tuyệt đưa tay lên ngực anh ý muốn đẩy anh ra, dù cho cô có dùng sức lực " mạnh " bao nhiêu thì cũng không thể đẩy được người đàn ông trước mặt này ra

- " thật đáng yêu ~ với sức lực của một con thỏ sao mà lại có thể đẩy được một con sói? "

- em có dùng sức như thế nào cũng không thể đẩy nỗi anh ra đâu

- Cố Duật Hành thôi trêu đùa!! Mau thả em ra

- muốn thả cũng được thôi, gọi một tiếng lão công và hôn anh một cái. Anh lập tức thả em ra

- không cần. Không thả ra, em cho anh đói chết!

- không sao, ăn cái kia không được anh cũng có thứ khác ăn

Anh nói, lại đưa tay lên vỗ lên đùi cô một cái nhẹ. Cô đỏ mặt

- biến thái!

- anh bế em lên giường, ăn em cũng không sợ đói mà ~. Nào, cho em chọn đó

- " hừ, đồ lưu manh… "

- đừng... Đừng có mà động tay động chân với em

- hửm?

- lão...lão công, tha cho em

Cô lấy can đảm để gọi anh hai tiếng " lão công " sau đó lại nhón chân lên hôn lên môi anh một cái

- bây giờ thì thả em ra

Cố Duật Hành hài lòng, hôn lên tóc cô một nụ hôn sau đó mới thả cô ra. Vừa được anh thả ra cô lập tức đã chạy ra khỏi phòng

- " đồ ngốc… "

- ---------------

- Hết Chap 74

❤❤❤

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.