Cổ Phục Lan

Chương 1: Chương 1




Trong cuốn tiểu thuyết “Mai Trắng“. Trang ba mươi ba, có một đoạn trích dẫn hai câu thế này.

“Cuộc vui về đêm là nhẹ nhàng thả tiếng cười, trút xuống chiếc mặt nạ, xóa đi lớp giả tạo, trở lại là chính mình.”

“Khi nhớ một người, tường tận thì sợ hãi đau lòng, ngơi ngớt lại lo lắng nhạt nhòa, buông bỏ lại chẳng dám.”

Phục Lan nhấm nháp ngụm trà gừng trong cốc, đẩy nhẹ gọng kính bạc nơi sóng mũi rồi khẽ tựa người ra sau ghế thở dài. Đã gần năm giờ sáng, ngoài cửa sổ gió lạnh bắt đầu nổi lên, màu cam trắng phủ khắp nền trời trong.

Cốc trà gừng đã hơi nguội, lúc uống không còn cảm giác ấm áp như ban nãy. Phục Lan khép sách lại để lên bàn rồi cầm cốc trà vào bếp. Cô để cốc vào lò vi sóng chỉnh chế độ thời gian hẹn hâm nóng.

Đã vào tháng mười, tiết trời bên ngoài dần âm ẩm và rét buốt, trong nhà tuy có bật điều hòa, song cũng không thể ngăn nỗi cái lạnh luồn lách từ ngoài vào. Phục Lan ra phòng khách lấy chiếc áo khoác len trên giá xuống mặc vào, trong người tự nhiên ấm hơn rất nhiều.

Trong phòng khách, bầu không khí im ắng đến tẻ nhạt, Phục Lan một mình ngồi trên ghế sô pha chìm trong những nốt suy nghĩ rời rạc mơ hồ. Di động trên bàn bỗng phát ra âm thanh thông báo, cô chau mày cầm lên xem.

Là tin nhắn của Trương Thanh Hòa.

Phục Lan do dự nhấn vào xem.

“Hôm nay thời tiết ở California đặc biệt ấm áp, tối có mưa rào, sáng nắng vàng nhuộm đỉnh mây. Dân nơi đây ăn bận vô cùng mát mẻ tự nhiên, trên phố tràn ngập những cô gái da trắng mặc chiếc áo mỏng hai dây và quần ngắn sát đến đùi, tóc họ không chỉ mỗi màu đen mà còn có vàng ươm, nâu sồng, tím rịm và hồng khói. Có mướt thẳng có uốn xoăn, có quyến rũ có mỹ miều, quả là khung cảnh đẹp ở phố nhỏ California.”

Dòng tin nhắn rất dài, xuống phía dưới nữa vẫn là lời kể ấy.

“Vũ trường ở California có rất nhiều nét đặc biệt, đèn năm màu lấp lóe trong đêm tối, tiếng nhạc xập xình, ồn ã, những cô nàng thơ ở đó có giọng hát thật đỗi ngọt ngào da diết, ánh mắt của các nàng tựa như biết nói vậy, chẳng biết đã có bao chàng chết ngợp trong ánh nhìn đưa tình ấy.”

Phục Lan cẩn thận đọc từng dòng tin nhắn gửi đến, cho đến dòng cuối cùng được gửi từ hai mươi phút trước, so với mấy câu dài trước thì ngắn hơn rất nhiều.

“Vừa nốc cạn một lon bia, tự nhiên nhìn mưa rơi lại bỗng nhớ đến em.”

Phục Lan để điện thoại lại lên bàn, đứng lên đi vào bếp tắt lò vi sóng. Cốc trà gừng nóng hổi nghi ngút khói trắng mờ, hương thơm của gừng nồng quanh quẩn nơi chóp mũi. Cô đưa cốc đến bên môi nhấm ngụm nhỏ, bỏng đến rát lưỡi, vị cay cay lẫn chút vị hơi ngọt dần dần thấm đậm vào khoan miệng.

Trương Thanh Hòa tật xấu đúng là không thể bỏ, lúc nào cũng muốn khoe khoang trước mặt cô, dẫu hiện tại đã ở tận nước ngoài thì tật xấu ấy vẫn không đổi được. Uống xong cốc trà gừng, Phục Lan đem cốc đến bồn nước rửa qua bằng nước ấm, úp lên kệ rồi mới về lại phòng ngủ.

Bộ đồ trên người cô đã thay mới, chiếc áo len cổ cao màu trắng và váy dài đến gót chân cùng màu, đội thêm mũ len tròn, quải túi nhỏ xuống lầu, đến trước cổng nhà cô lựa một đôi giầy vải mang vào, khóa cổng thật kĩ mới xoay người rời đi.

Sắc trời bên ngoài trông thật ảm đạm, cái rét đầu mùa đông như quấn chặt khắp người, quả là thấm tận da thịt, buốt tận lòng người. Nơi Phục Lan sinh sống là một khu phố cổ lâu đời, chung cư và nhà cửa lân cận không nhiều. Song, an ninh khá tốt, bất kể là ngày hay đêm đều được bảo vệ khu phố kiểm tra nghiêm ngặt.

Vào đầu giờ này trên đường vỏn vẹn không bao nhiêu người, xe cộ thì càng ít. Phục Lan đứng bên lề đường, hai tay ôm lấy vai, tự nhiên nhớ đến một câu nói đã đọc trong một quyển sách triết học.

“Đứng giữa sự tĩnh lặng của cuộc sống, bạn sẽ nhận thấy sự đáng sợ nhất chính là nỗi lạc lõng cô đơn. Có đôi khi, yên bình cũng là nhát dao hành hạ lòng dạ một người.”

Phục Lan cúi đầu, những ngón tay đan vào nhau, thầm đọc nhẩm mười câu thơ tình trong lòng.

Doanh Văn bật cười, cánh môi đỏ thẫm ngậm điếu thuốc đang cháy, mái tóc xoăn màu hồng khói xõa rối trên đôi vai gầy, dưới ánh đèn vàng chập chờn, chiếc đầm bó sát trên người cô nàng đặc biệt chói mắt.

Cô ấy khép hờ hai mắt nhìn Phục Lan, tiếng cười khẽ khàng bật ra: “Nàng thơ của tôi ơi, đơn hàng hôm nay khá cầu kì đấy. Một ly rượu Hồng quang đỏ chưa chắc đã giải quyết được vấn đề.”

Phục Lan khẽ mỉm cười, cầm tấm khăn bông trắng chậm rãi lau chiếc ly thủy tinh trong tay. Doanh Văn tựa người ra sau lưng ghế, ngón tay cầm điếu thuốc, miệng phả ra một làn khói trắng mờ.

“Lát nữa bên tôi sẽ tiếp vài vị khách quý, đều là nhân vật có máu mặt trong xã hội nên gu khẩu vị vô cùng kén chọn, mắt trên đỉnh đầu và xem mình là vua chúa cần được hầu hạ. Mới nói đến thôi tôi đã nản rồi.”

Phục Lan úp ly lên kệ, lấy từ trong túi một quyển sổ tay, cầm bút bắt đầu cặm cụi viết. Dáng vẻ tĩnh lặng này của cô không khỏi khiến Doanh Văn cau mày.

Từ nãy giờ chỉ mình cô nói, người ta lại chỉ im lặng nghe. Có lúc, thin thít quá mức cũng là một sự hành hạ về mặt tinh thần.

Doanh Văn rít một hơi thuốc, tầm nhìn dần bị che khuất bởi vòng khói mờ.

Mười một giờ trưa, khoảng thời gian cao điểm đông đúc và ồn ã, quán bar Vũ Sắc tràn ngập trong màu sắc rực rỡ lấp lóe, tiếng nhạc xập xình, tiếng trống inh ỏi, vọng xa rồi lại vọng gần. Những cô nàng bỏng mắt uốn éo trên bục sân khấu, mái tóc rối đung đưa theo điệu nhảy cuồng loạn.

Âu Dương Minh gục xuống bàn rượu, tay lắc mạnh ly rượu đỏ sậm, giọng buồn rười rượi:

“Chết tiệt! Mạnh Phi lại cho tôi leo cây! Đây đã là lần thứ ba mươi chứ ít gì.”

“Kẻ si tình lại bị gái bỏ à?” Hoắc Kinh Bắc bật cười trêu chọc, ánh mắt bỗng trở nên xa xăm: “Cần gì tự chuốc khổ như thế, phụ nữ ấy hả, mất người này thì vẫn còn người khác.”

Ly đã cạn đáy, Âu Dương Minh bèn rót thêm rượu, không nể nang khinh thường cười một tiếng: “Một kẻ đã bị vợ bỏ như cậu thì làm sao thấu hiểu được nỗi lòng của kẻ đang yêu nhau?”

Hoắc Kinh Bắc khẽ nhướng mày, đôi mắt tự dưng thăm thẳm trở lạnh, im lặng ngửa đầu vóc cạn ly rượu cay xè, bầu không khí trầm ngâm gần như bao phủ xung quanh. Khúc Cô Sâm chậm rãi bóc vỏ đậu phộng ran, mái tóc đen rối rũ xuống vầng trán, nụ cười trên môi tươi rói đến gợi đòn.

“Đàn ông ấy, chưa yêu thì hoành hành mấy bụi rừng cũng không vướng một mảnh vụn, khi yêu rồi thì không khác gì kẻ điên lao vào bể khổ, tự đốt rừng, đốt cả chính mình.”

Âu Dương Minh cười đầy chua chát, rõ ràng đến bar để chơi vậy mà giờ lại trở thành nơi than vãn đủ điều.

Chỗ ngồi của họ trên tầng sáu thượng hạng, gian phòng được thiết kế theo màu sắc trang nhã thiên về cảm giác thoáng đãng và thoải mái, cách âm tốt lại bài trí hợp mắt. Trên bàn là những chai rượu vang đắt đỏ của Pháp, ly cao cổ thủy tinh màu trắng xếp dài trên khay tròn, bao thuốc lá trắng đỏ nằm ngổn ngang phía trên, gian phòng tràn ngập trong hương vị thuốc lá nồng nặc lại cay mắt.

Khúc Cô Sâm vò mái tóc rối rồi đứng bật dậy khỏi ghế, vài ngón tay đưa lên nơi cổ áo nới lỏng nhẹ nhằm giảm bớt cảm giác oi bức. Anh ta đi đến chỗ cửa sổ nhẹ nhàng kéo rèm lên, tia nắng trưa trật lặng lẽ rọi vào gian phòng một màu vàng hươm ấm áp.

Trở lại bên bàn, Khúc Cô Sâm cầm bao thuốc lá trên bàn bỏ vào túi, bước chân loạng choạng rời khỏi phòng. Ra đến hành lang, anh ta choáng váng mặt mày phải dựa vào lan can để chống đỡ, một nhân viên phục vụ nữ vô tình ngang qua hỏi thăm, có ý tốt muốn đỡ anh ta xuống tầng dưới.

Khúc Cô Sâm chỉ đại một quầy rượu dưới sảnh, dùng lực mạnh đẩy đôi tay trắng nõn của cô nàng phục vụ ra khỏi hông mình, thân hình cao lớn bước thẳng về phía đó, kéo ghế ngồi xuống, không nói câu nào đầu đã gục thẳng xuống bàn.

Phục Lan xếp ly lên kệ xong thì xoay người lại, mới giương mắt nhìn thì đã thấy mái đầu đen của người đàn ông. Cô cầm khăn bông lau sơ qua lòng bàn tay, động tác vô cùng nhẹ nhàng.

Khúc Cô Sâm giơ lên một ngón tay, nói: “Một ly vang cam trắng.”

Phục Lan nhìn anh ta, gật đầu thay câu trả lời, dẫu rằng lúc này anh ta vẫn đang gục đầu xuống bàn không chịu ngẩng lên.

Một ly vang trắng vị cam rất nhanh đã được pha chế xong. Phục Lan đẩy ly về phía Khúc Cô Sâm, vỗ lên cánh tay đối phương một cái để nhắc nhở, Khúc Cô Sâm mơ màng ngước lên cầm lấy ly hớp một ngụm, dáng vẻ lười nhác còn không thèm chịu mở mắt.

Bỗng lúc này, anh ta ôm lấy cổ họng, mắt mở to, gương mặt nhăn nhó thật đau đớn, từ miệng nhổ ra một ngụm nước trắng.

“Cổ... Phục Lan?” Khúc Cô Sâm bơ phờ tựa người ra sau ghế, âm thanh khàn khàn.

Phục Lan gật đầu, lại đưa thêm một ly rượu vang trắng mới pha chế xong.

Khúc Cô Sâm vội xua tay: “Đủ rồi, làm ơn tha tôi đi.”

Anh ta vân vê vầng trán, giọng uể oải: “Nếu biết cô hôm nay sẽ trở về, có đánh chết tôi cũng không lếch xác đến đây.”

Bên tai là âm thanh hét toáng đầy phấn khích, Phục Lan nhìn thoáng qua nhóm nam nữ nhảy nhót đằng kia, hơi chau mày. Hình như hôm nay đông đúc hơn mọi bữa.

“Cho tôi một cốc nước lạnh đi.” Khúc Cô Sâm tay gõ nhẹ lên mặt bàn, quan sát cô gái đối diện với vẻ chăm chú.

Hai tháng không gặp trông cô vẫn như trước không có gì thay đổi, mái tóc dài xõa tự nhiên bên vai, gương mặt hốc hác, bệch bạc, trên người như cũ là chiếc áo len rộng màu trắng. Dõi mắt khắp quán bar trong thành phố, thật hiếm khi có cô nhân viên pha chế rượu nào bận nguyên đồ len thùng thình đi làm.

Phục Lan đưa Khúc Cô Sâm cốc nước lạnh, đầu ngón tay vô ý chạm vào lòng bàn tay anh ta, Khúc Cô Sâm phản xạ rụt tay về, lòng bàn tay vẫn còn vướng vất cảm giác ê ẩm, rét buốt. Làn da cô rất lạnh, lạnh như đá vậy.

Phục Lan cụp mắt nhìn viên đá tròn lẳn trong suốt nằm trong cốc, không tiếng động đặt cốc nước lên bàn, sau đó tiếp tục làm việc.

Khúc Cô Sâm không thể uống được rượu Phục Lan pha chế, song anh ta lại rất hứng thú nhìn cô làm việc, nhất là khi xem những đoạn cô khui rượu, chế màu vang, lắc rượu hỗn hợp, hai mắt cứ thế dòm chòng chọc không rời.

Anh ta không thích Cổ Phục Lan, càng không thích nỗi rượu cô pha chế, nhưng không thể không công nhận, động tác cô pha rượu thật sự rất đẹp mắt.

Nửa tiếng trước, Doanh Văn thay một chiếc đầm đen mới, húp cạn cốc nước gừng Phục Lan pha, trước lúc rời đi có nói:

“Qua mười hai giờ mà chưa thấy tôi xuống tìm cô, Phục Lan, hãy báo cảnh sát.”

Phục Lan nhìn đồng hồ trên tường, đã mười ba giờ mười sáu phút. Khúc Cô Sâm đứng một bên nói chuyện qua điện thoại, giọng điệu không hiểu sao gắt gỏng rất nhiều. Phục Lan nhìn thoáng qua bóng lưng anh ta, quay người đi lên thẳng lầu ba.

“Hồng tiên sinh, tôi đã nói rồi ở đây không có người như ngài vừa kể.”

Doanh Văn thở dài ngồi lại trên ghế sô pha, dáng vẻ cô bấy giờ vô cùng chật vật, bộ đầm trên người bị rách vài chỗ, mái tóc xoăn hồng khói rối tinh, vết thương rứa máu chằng chịt trên cổ tay trắng nõn. Duy nhất có đôi mắt là vẫn sáng trong, hiện hữu đầy sự mạnh mẽ.

Trong phòng vẫn đang bật điều hòa, cái lạnh dần dần trùm kín lên từng tấc da tấc thịt Doanh Văn, cô nhịn không được rùng mình một cái, đầu càng cúi thấp. Đối diện Doanh Văn là khung cửa sổ thủy tinh màu trắng, màu nắng khe khẽ luồn vào, chiếu sáng một dải màu vàng ra xung quanh thắp lên thứ ánh sáng nhè nhẹ đỗi mờ ảo.

Người đàn ông cao lớn đưa lưng về phía sau, dáng dấp thẳng tắp thoáng nét uy nghiêm, đôi mắt trầm lặng nhìn khung cảnh bên ngoài cửa sổ. Bấy giờ, Hồng Tiêu Bắc mới xoay người lại nhìn Doanh Văn, tay đút vào túi quần, thả chậm từng bước đến ghế sô pha ngồi xuống.

Doanh Văn ngước mắt nhìn đối phương, có quan sát, có đánh giá, nhiều nhất vẫn là cẩn trọng tìm tòi. Anh ta rất cao, hẳn rằng trên một mét tám, gương mặt góc cạnh có nét gì đó trông rất lạnh, đôi mắt sáng có thần, khí chất đặc biệt chững chạc và trầm tĩnh. Như nghĩ tới điều gì Doanh Văn bỗng chốc cau chặt mày.

“Cô Doanh Văn, rượu đã hết rồi.”

Hồng Tiêu Bắc chậm rãi đan hai tay vào nhau lịch sự nhắc nhở.

Nghe thế, Doanh Văn bèn nhìn sang hai chai rượu vang đỏ trên bàn, không biết từ lúc nào đã cạn đáy. Cô bật cười, dịu dàng vén vài lọn tóc ra sau tai.

“Vậy để tôi xuống sảnh lấy vài chai rượu quý lên đây rồi bồi ngài thưởng thức nhé?”

“Không cần phiền cô Doanh Văn, tôi có thể gọi nhân viên phục vụ mang đến.”

Dứt lời, Hồng Tiêu Bắc đứng bật dậy khỏi ghế, dứt khoát cầm điện thoại bàn quay số phòng quản lí bar.

“Việc gọi điện thế này ngài không cần thiết phải làm, hay là để tôi...”

Doanh Văn nhẹ nhàng bước đến gần Hồng Tiêu Bắc, đôi tay nõn nà vuốt hờ lên vai anh, nụ cười tủm tỉm thoáng hiện trên môi.

“E rằng phục vụ cô gọi đến không phù hợp với yêu cầu của tôi.”

Nụ cười trên môi Doanh Văn tức khắc cứng đơ.

Đầu dây bên kia đã được kết nối, Hồng Tiêu Bắc từ tốn nói: “Hãy gọi phục vụ mang rượu đến phòng 504 trên lầu ba. Người nhận, họ Hồng.”

Ánh mắt bình tĩnh liếc thoáng qua Doanh Văn, Hồng Tiêu Bắc tiếp tục bổ sung: “Tôi muốn phục vụ nữ, khiếm khuyết bị câm.”

Sắc mặt Doanh Văn bất chợt thay đổi, đáy mắt thoáng hiện rõ sự tức giận.

Nửa tiếng trước, người đàn ông này đã giúp cô thoát khỏi sự hành hạ của bọn Uông Ngọc, tuy nhiên, câu đầu tiên khi nói với cô không phải lời hỏi han quan tâm như cô đã nghĩ.

Doanh Văn còn nhớ ánh mắt anh ta lúc ấy rất lạnh, lạnh tới mức khiến người nhìn phải giật mình lùi bước.

Anh ta nói: “Tôi cần tìm một người, nữ họa sĩ họ Cổ, thường xuyên tham khảo sách triết lí học, khiếm khuyết bẩm sinh, không thể nói chuyện.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.