Ngoài Quy Lạc, một đội quân nữa vẫn đang nhìn chằm chằm về phía đại quân Vân Thường và Đông Lâm.
Sau khi Tắc
Doãn từ quan ẩn cư, Nhược Hàn lên nắm giữ vị trí thượng tướng quân.
Nhược Hàn theo Tắc Doãn đã nhiều năm, nam chinh bắc chiến, công trạng
hiển hách, lại có tài ứng biến, lần này thăng quan nằm trong dự đoán của tất cả mọi người.
Nhược Hàn
dẫn theo đại quân đóng ở một nơi cách biên cương Bắc Mạc không xa. Lần
trước, suýt chút nữa đội quân Bắc Mạc đã tan tành trong tay Sở Bắc Tiệp, các tướng sĩ Bắc Mạc coi Sở Bắc Tiệp như họa hổ lang. Có thể nhân lúc
đại chiến Vân Thường – Đông Lâm nổ ra mà giậu đổ bìm leo, giết được Sở
Bắc Tiệp thì quả là có lợi lớn đối với Bắc Mạc.
Nhưng…
“Đại chiến kết thúc rồi.”
“Không phải kết thúc, mà là chưa hề xảy ra.”
“Việc này là thế nào?”
Trong trướng soái, Nhược Hàn đặt quân báo xuống bàn, chắp hai tay sau lưng, ngẩng lên nhìn đỉnh lều tròn tròn.
“Thượng tướng quân?”
“Bạch Sính
Đình…” Nhược Hàn có vẻ đang hồi tưởng, suy nghĩ của hắn dường như quay
về thành Kham Bố ngày đó, “Bạch cô nương, rốt cuộc bức thư của cô nương
viết những gì mà có thể hóa giải được cả một trận đại chiến? Nhược Hàn
thật không biết nên thất vọng, hay khâm phục cô nương.” Khóe môi Nhược
Hàn nhếch lên nụ cười chua xót.
Cho đến bây
giờ, hắn vẫn nhớ rõ tiếng đàn ngày hôm ấy. Tường thành Kham Bố tan
hoang, lung lay sắp đổ, mấy vạn tinh binh của Sở Bắc Tiệp xuất hiện bên
ngoài, đúng lúc đó, họ nghe thấy tiếng đàn du dương nhất thế gian.
Bạch Sính Đình ở trên thành, ống tay áo phần phật đón gió tựa như muốn bay lên.
Nàng đã cứu
Kham Bố, cứu Bắc Mạc, thậm chí có thể nói, chức vị thượng tướng quân
ngày hôm nay của Nhược Hàn cũng nhờ vào cái tài hoạch định trong trướng
soái của nàng ngày ấy.
Nhưng, nữ tử đã khiến tất cả tướng lĩnh Bắc Mạc cam tâm quỳ xuống giờ đang ở đâu?
“Thượng tướng quân, Đông Lâm đã rút quân, chúng ta làm thế nào?”
“Đại chiến
chưa xảy ra, sinh lực của đại quân Đông Lâm không hề bị tổn thương, lúc
này chúng ta không thể ngu ngốc đến mức chủ động xuất kích. Nếu đã chẳng có được cơ hội này, chi bằng chúng ta rút quân.” Nhược Hàn cương quyết
hạ lệnh, “Truyền lệnh, đêm nay nghỉ ngơi, sáng sớm ngày mai nhổ trại
quay về”.
Các tướng
lĩnh nhận lệnh rời đi, Tả kỳ tướng quân Sâm Vinh đi sau cùng, đến cửa
trướng bỗng dừng lại, nghĩ ngợi giây lát, rồi quay đầu: “Thượng tướng
quân có tin gì của Bạch cô nương không?”.
“Nghe nói Bạch cô nương đã rời khỏi Vân Thường, hiện không rõ tung tích”, Nhược Hàn thở dài.
Sâm Vinh cau mày: “Bạch cô nương có thù giết hại vương tử với Đông Lâm vương, Vân
Thường lại có Hà Hiệp giăng lưới chờ sẵn, Quy Lạc chẳng thể quay về.
Thượng tướng quân nói xem, liệu có phải…”.
“Ta cũng
nghĩ vậy”, Nhược Hàn gật đầu, “Ngày mai ngươi chọn lấy ba mươi thuộc hạ
tài giỏi ở lại, tìm kiếm quanh biên giới. Nếu có thể gặp Bạch cô nương,
ít nhất chúng ta có thể giúp được phần nào”.
Sâm Vinh vội vã gật đầu: “Đúng thế, thuộc hạ cũng nghĩ vậy. Haizzz, thật khó diễn tả cảm xúc trong lòng, chúng ta cũng chỉ biết làm thế thôi”. Sâm Vinh nhìn Nhược Hàn, muốn nói gì, nhưng lời nói chưa ra khỏi miệng đã lại nuốt
xuống.
Trong trướng soái giờ chỉ còn lại hai người là huynh đệ vào sinh ra tử nơi chiến
trường, thấy điệu bộ của Sâm Vinh, Nhược Hàn sao không hiểu tâm tư của
vị tướng quân này, bèn hạ giọng: “Không cần nói nữa, trong lòng chúng ta đều hiểu. Từ khi Tắc Doãn thượng tướng từ quan, suy nghĩ của Đại vương
ngày càng khó đoán. Điều không ngờ nhất là Đại vương lại đồng ý liên
minh với Hà Hiệp, huy động ba mươi vạn quân uy hiếp biên giới Đông Lâm,
ép Đông Lâm vương giao Bạch Sính Đình. Lấy oán báo ân, người người khinh ghét, nhưng vương lệnh không thể không theo. Sâm Vinh, ta cầm quân
nhiều năm, song chưa lần nào cảm thấy cầm binh lại bất an đến thế”.
Tâm tư của
hai người thật giống nhau. Sâm Vinh giẫm mạnh chân, bực bội: “Đừng nói
nữa, càng nói càng giận. Nếu còn ở đây, nhất định Thượng tướng quân Tắc
Doãn sẽ khuyên nhủ Đại vương không nên liên minh với tặc tử Hà Hiệp đó.
Nếu như… Haizzz…”. Sâm Vinh lớn tiếng thở dài, vén tấm màn trướng, bước
ra ngoài.
Nhược Hàn ở lại một mình trong trướng soái, như đang có tâm sự.
Tuy rằng đại chiến Vân Thường – Đông Lâm vẫn chưa xảy ra, nhưng tình hình tứ quốc đã trở nên bí hiểm. Tứ quốc đều âm thầm tích lũy lực lượng, chờ khoảnh
khắc sấm sét đánh tan sự yên tĩnh này. Xem ra chưa đến ba năm nữa, cuộc
đại chiến thực sự giữa tứ quốc sẽ bắt đầu. Đến lúc đó, liệu binh lực của Bắc Mạc có đủ để chống đỡ kiếp nạn sẽ giáng xuống bất cứ lúc nào?
Nhược Hàn
chậm rãi đi lại trong trướng soái, suy nghĩ rành rọt về những điều cần
chỉnh sửa trong quân đội, rồi quay người ngồi xuống, mở giấy, nhấc bút
viết quân báo gửi Bắc Mạc vương.
Viết xong
mấy trăm chữ quân báo, Nhược Hàn nhẹ nhàng thổi khô vết mực, đang định
gọi người cấp tốc gửi về thành đô, ngẩng đầu lên, toàn thân bỗng cứng
đờ.
Trước mắt là dáng người cao lớn, không biết đã đứng đó tự bao giờ.
“Ta đánh
cuộc rằng, trước khi Thượng tướng quân kịp hét lên, đã bị ta rạch rách
cổ họng rồi.” Kẻ đến mình vận áo đen, mặt che khăn đen, chỉ để hở đôi
mắt sáng có thần, tay phải đặt lên cán kiếm.
Lưỡi kiếm chưa ra khỏi bao, sát khí đã bao trùm khắp trướng.
Trải qua cả
trăm trận chiến, qua bao thời khắc sinh tử, nhưng giờ nhìn ánh mắt lạnh
lùng mà ung dung của người này, Nhược Hàn như thấy hơi lạnh đang ùa vào.
Khí thế bậc này, gan dạ bậc này, mưu trí bậc này, liệu có thể là ai?
“Giết được
ta thì sao? Ngươi cũng chẳng giữ được cái mạng mà rời khỏi nơi này”,
Nhược Hàn nhìn chằm chằm vào đôi mắt ấy, hạ giọng.
Kẻ áo đen
cười nói: “Ta lại đánh cuộc với Thượng tướng quân, giết người xong,
không những ta có thể thoải mái ra khỏi đây, mà thậm chí còn đủ thời
gian để tiện tay chém thêm vài đại tướng khác của Bắc Mạc. Đại chiến
giữa Vân Thường và Đông Lâm đã được hóa giải, nỗi căng thẳng của binh sĩ Bắc Mạc cũng được hóa giải. Ngươi hạ lệnh sớm mai quay về, giờ đã là
nửa đêm, tất nhiên họ sẽ tranh thủ nghỉ ngơi, mười người thì có đến tám, chín người đã chìm vào giấc ngủ”.
Dù không
phải lúc chiến tranh, phòng thủ có phần lỏng lẻo, nhưng có thể dễ dàng
lọt vào trướng soái, trung tâm của doanh trại Bắc Mạc, cũng đủ thấy bản
lĩnh người ấy thế nào.
Nhược Hàn nhìn chăm chăm kẻ lạ mặt.
Bàn tay
người ấy màu lúa mạch do phơi nắng lâu ngày, để lộ làn da khỏe khoắn,
tựa như gang đã qua tôi luyện, như bức tượng được đục đẽo kỳ công, không thể công phá.
Đôi tay ấy
vô cùng chắc chắn, đặt nhẹ trên chuôi kiếm, dù chỉ đứng yên ở đó, nhưng
nam nhân này giống như đang thống trị toàn thiên hạ.
Nhìn người bên cạnh hồi lâu, Nhược Hàn khẽ nén tiếng thở dài: “Sở Bắc Tiệp?”.
“Người kế vị Tắc Doãn cũng gọi là có chút hiểu biết.” Sở Bắc Tiệp khẽ cười, bỏ khăn che mặt ra, để lộ khuôn mặt góc cạnh.
Đây là lần đầu tiên Nhược Hàn được nhìn rõ kẻ địch lớn nhất của Bắc Mạc ở khoảng cách gần như vậy.
Chẳng trách, khí thế bậc này, hùng dũng bậc này. Vào tận trung tâm doanh trại Bắc
Mạc dễ như một trò chơi, đây chính là Đông Lâm Trấn Bắc vương, Sở Bắc
Tiệp danh tiếng lẫy lừng thiên hạ.
Nam nhân mà Bạch Sính Đình yêu tha thiết.
“Trấn Bắc vương đêm hôm đột nhập quân doanh vì muốn ám sát ta?”
“Tính mạng
của ngươi, tạm thời bản vương chưa muốn lấy.” Sở Bắc Tiệp đáp, “Bản
vương đến đây vì muốn ngươi chuyển một câu đến Bắc Mạc vương”.
“Câu gì?”
“Bắc Mạc
vương dám cử binh sĩ nhòm ngó đại quân Đông Lâm ta, hoang tưởng có thể
giậu đổ bìm leo, thì phải gánh lấy hậu quả.” Sở Bắc Tiệp cúi xuống, lãnh đạm nhìn thanh bảo kiếm trong tay, “Đại chiến với Vân Thường không xảy
ra, bản vương đang ngứa tay lắm. Từ nay trở đi, bản vương sẽ dùng mọi
cách, giết từng đại tướng của Bắc Mạc, để Bắc Mạc vương không còn tướng
dùng, chỉ biết ngồi nhìn đội quân của mình từ từ tan rã. Đây chẳng phải
một việc hay sao?”.
Nhược Hàn
sững người, cười nhạt: “Nói đi nói lại, vẫn là đến để giết người”. Dù
phải chết, Nhược Hàn cũng chẳng sợ. Hắn đứng bật dậy, rút bảo kiếm,
ngẩng đầu hét lớn, “Doanh trại Bắc Mạc đâu phải chỗ ngươi có thể tùy
tiện ra vào. Hôm nay dù phải chết ở đây, ta cũng quyết giết ngươi thay
Đại vương. Người đâu!”. Hắn cao giọng gọi một tiếng, đợi lúc lâu cũng
không thấy ai xuất hiện.
Nhược Hàn sững người.
Sở Bắc Tiệp
khinh miệt: “Muốn hét thì hét to lên một chút. Những cận vệ ngoài trướng của ngươi giờ đã đầu lìa khỏi thân rồi, trướng gần nhất cũng phải cách
đây ngoài năm trượng. Đều tại quy định trong quân của các ngươi không
hợp tình hợp lý, trướng soái lại giữ khoảng cách với trướng của binh
sĩ”.
Nhược Hàn
cảm thấy lạnh lòng, những cận vệ tâm phúc ngoài trướng soái đều là các
tử sĩ dũng mãnh, nhưng đã bị Sở Bắc Tiệp lặng lẽ giải quyết hết. Hết sức giận dữ, Nhược Hàn hét lớn: “Người đâu! Có thích khách!”, rồi mũi kiếm
đâm thẳng.
Sở Bắc Tiệp lạnh lùng nhìn kẻ địch giơ kiếm trước mặt, đôi đồng tử co lại, nhanh chóng rút bảo kiếm.
Ánh kiếm sắc lạnh giao nhau choang một tiếng. Nhược Hàn bỗng thấy như có luồng sức
mạnh cản lại, cánh tay tê dại, chưa kịp định thần, bóng dáng lay động
dưới ánh nến của Sở Bắc Tiệp đã biến mất. Cảm thấy không ổn, Nhược Hàn
bèn khua kiếm sang hai bên trái phải, lùi lại phía sau hai bước, sống
lưng toát mồ hôi lạnh, kêu lên thảm thiết, vùng bụng đã trúng một đòn.
Nhược Hàn cố chịu đau, tiếp tục đâm kiếm, thành ra tự đưa tay mình đến trước mặt Sở
Bắc Tiệp. Sở Bắc Tiệp thuận thế kéo một cái, nắm vào vùng hổ khẩu[1]
trên bàn tay Nhược Hàn. Nhược Hàn đau điếng, bảo kiếm rơi xuống bàn, làm đổ giá nến. Giá nến lăn hai vòng trên đất, rồi tắt phụt, trướng soái
chìm trong bóng tối.
[1] Hổ khẩu: Vùng giao giữa ngón cái và ngón trỏ.
Trước mắt tối đen, Nhược Hàn chỉ cảm thấy cái lạnh xông thẳng đến cổ, biết là bảo kiếm của Sở Bắc Tiệp đã kề bên.
Khi ở thành
Kham Bố, trước mặt hai quân, chỉ trong ba chiêu, nam nhân này đã lấy
mạng Mông Sơ, thuộc hạ hung hãn nhất dưới trướng Tắc Doãn. Anh hùng cái
thế, quả nhiên danh bất hư truyền.
Tự biết mình đã hết đường, nhưng Nhược Hàn cũng chẳng xin tha, nghe tiếng bước chân
hoảng loạn ngoài kia, bèn nghiến răng nói: “Ngươi muốn giết thì giết,
nhưng ngươi không thoát được khỏi đây đâu”.
Sở Bắc Tiệp
vô cùng ngạo mạn, cười nhạt: “Muốn giết ta cũng phải giết tướng lĩnh to
nhất, mạng của ngươi cứ tạm thời giữ lại. Gặp Bắc Mạc vương, nhớ nhắc
nhở ông ta đừng dại gì mà chọc giận Đông Lâm”.
Đang định lên tiếng, Nhược Hàn đã thấy sau gáy đau điếng, ngất lịm.
Sơn mạch
Tùng Sâm chìm trong băng tuyết, ánh mặt trời chiếu trên nền trắng, sáng
lấp lánh. Một bóng dáng nhỏ bé đang vội vã bước thấp bước cao đi trên
đường.
Tuyết cao gần đến đầu gối, sau mỗi bước chân, bàn chân lún xuống, phải tốn không biết bao nhiêu sức, Túy Cúc mới nhấc nổi lên.
Túy Cúc thở
dốc. Nắng chiếu trên tuyết sáng đến chói mắt, khiến nàng không còn nhìn
rõ con đường phía trước. Có những lúc, Túy Cúc phải vịn tay vào gốc cây
mà nuốt khan một hơi, nhưng nếu dừng bước, trái tim lại khó chịu như bị
mèo cào.
Sính Đình đã sức cùng lực kiệt, đang đợi nàng ở núi đá.
Sính Đình và hài nhi trong bụng đang đợi nàng.
Sính Đình
đang gắng sức, trong lòng Túy Cúc hiểu hơn ai hết. Nàng là đại phu, sao
lại không hiểu tình trạng của Sính Đình? Nhưng hai người cùng đi sẽ càng không có hy vọng. Sính Đình nói đúng, để một người tới tìm Dương
Phượng, rồi hỏa tốc quay lại cứu viện, là con đường sống duy nhất.
Con đường sống trong con đường chết.
Ông Trời ơi, sao lại thế này?
Hoa mai nơi
biệt viện ẩn cư vẫn nở, hương thơm thanh khiết phiêu du trong gió. Cảnh
vẫn đây mà người mãi đâu, trong chớp mắt đã đến tận cùng, đến con đường
tuyệt vọng?
Sao một nữ nhân thông minh tuyệt đỉnh yêu một nam nhân anh hùng cái thế lại có kết cục như vậy?
Chiếc trâm
dạ minh châu Dương Phượng tặng Sính Đình nặng tựa ngàn vàng đè lên đầu
Túy Cúc. Đây chính là sinh mạng của mẫu tử Sính Đình.
Túy Cúc lấy bản đồ ra, nhìn thật kỹ.
“Lại lạc
đường sao?”, Túy Cúc lo lắng cau mày. Cả sơn mạch Tùng Sâm chìm trong
màu trắng bàng bạc khiến người ta không nhận được phương hướng. Biết đã
sắp đến nơi, Dương Phượng chỉ ở quanh đây, nên Túy Cúc cố sức bước đi,
không dám ngơi nghỉ.
Ngọn núi thuộc sơn mạch Tùng Sâm, kề sát Bắc Mạc chính là đích đến.
Gần ngay đây, chắc chắn là ở gần ngay đây.
“Ai ya!” Đường trơn, Túy Cúc trượt chân ngã trên nền tuyết.
Không có gì
nghiêm trọng, nàng đã chẳng nhớ nổi mình đã ngã thế này mấy trăm lần
rồi. Sư phụ, sư phụ ơi, chắc sư phụ không thể ngờ rằng, có một ngày Túy
Cúc con lại dũng cảm đến thế.
Tiết trời giá buốt, nhưng trong lòng Túy Cúc lại như đang có ngọn lửa thiêu cháy tâm can.
Nàng cắn
răng, cố đứng dậy, vừa ngẩng đầu lên, dáng hình một nam nhân bỗng lọt
vào tầm mắt. Túy Cúc giật mình, bôn ba ở sơn trạch Tùng Sâm lâu như thế, đây là lần đầu tiên nàng gặp một người không phải Sính Đình.
Một nam nhân.
Nam nhân mặc y phục gọn nhẹ thích hợp với việc leo núi, tay xách bó cung tên đang chắn ngay trước mặt nàng.
Bắt gặp ánh mắt lạnh lùng của nam nhân kia, Túy Cúc có phần cảnh giác.
Nàng chậm rãi đứng thẳng lên.
Phiên Lộc lặng lẽ đánh giá nàng, cuối cùng nhếch môi, buông ra ba chữ: “Bạch Sính Đình?”.
“Ngươi là ai?”
“Hóa ra ngươi là Bạch Sính Đình.” Hắn nhìn chằm chằm vào mái tóc Túy Cúc, khen một câu, “Chiếc trâm thật tinh xảo”.
Túy Cúc run rẩy, một dự cảm chẳng lành như cây chùy từng chút đập thẳng vào tim nàng.
Nàng trừng mắt nhìn Phiên Lộc, từng bước lùi ra sau.
Cây nỏ trong tay Phiên Lộc từ từ đưa lên, mũi tên âm u lạnh lẽo đang nhằm thẳng vào ngực Túy Cúc.
Túy Cúc bỗng thấy khoảnh khắc này nàng như đã chết rồi, cả người lạnh toát, sởn gai
ốc. Chiếc trâm dạ minh châu trên đầu nặng trịch, nặng đến nỗi nàng thấy
mình sắp ngã xuống.
Không được, nàng không được chết.
Túy Cúc chợt nghĩ đến Sính Đình.
Sính Đình
đang nằm nghiêng trên giường đọc sách, đang gảy đàn trong tuyết, đang
hái những nụ mai, đang suy sụp mà đổ vật xuống sàn, khóc đến đứt gan đứt ruột khi trăng chếch sang bên.
Mình không
được chết, Túy Cúc giận dữ nhìn Phiên Lộc. Không thể phản kháng với cây
nỏ trong tay Phiên Lộc, nhưng nàng có thể giận dữ nhìn hắn.
Phiên Lộc
gần như đã bị mê hoặc bởi ánh nhìn của nàng. Hắn chưa từng biết có nữ
nhân không hề sợ chết thế này. Trong khoảnh khắc nam nhân trước mặt còn
do dự, Túy Cúc nhanh chóng quay người chạy mất.
Không, nàng không thể chết.
Như được trời cao tiếp thêm sức, nàng chạy như bay vào rừng.
Vút!
Tiếng xé gió rất nhẹ bên tai, một mũi tên sượt qua mặt nàng, cắm phập vào thân cây
bên cạnh. Túy Cúc kinh hãi, bước chân càng loạn.
Vút! Vút!
Tiếng xé gió lại vang lên, hết mũi tên này đến mũi tên khác ghìm chặt vào cây và cắm xuống đất. Túy Cúc kinh hoàng, luống cuống trốn chạy, tránh hết lần này đến lần khác.
Ông Trời, ông đang giúp con sao?
Xin ông hãy
giúp con đến tận cùng, hãy cho con sống để gặp Dương Phượng, để nói với
Dương Phượng rằng, Bạch cô nương đang chờ nàng ấy tới cứu.
Cả hài nhi trong bụng Sính Đình nữa, cốt nhục của Vương gia, huyết mạch của vương thất Đông Lâm.
Hốt hoảng trốn chạy, đến khi kinh hãi phát hiện trước mắt trống rỗng, chân Túy Cúc bất chợt rơi vào khoảng không.
“A…”, Túy Cúc kinh hoàng kêu lên, cả người ngã xuống.
Lớp tuyết dày đỡ lấy nàng, nhưng chẳng may chân phải va vào khối đá trồi lên.
Bụp!
Cơn đau đáng sợ từ chân dâng lên, khiến cả người Túy Cúc gần như mất đi cảm giác.
“A…” Nàng kêu lên, cố chống người ngồi dậy, hy vọng có thể tự xem chân mình.
Chắc chắn là gãy xương rồi, nàng đau đến toàn thân run rẩy.
Làm sao bây giờ? Nàng còn phải đi tiếp, phải báo tin, tuyệt đối không thể dừng bước.
Thảo dược, chỉ cần có chút thảo dược, hãy cố gắng chịu thêm chút nữa.
Chỗ nào có thảo dược?
Nàng quay
đầu, đưa mắt nhìn quanh tìm kiếm. Không gian chỉ một màu trắng xóa, cây
khô xen lẫn những khối đá trong tuyết… còn gì nữa không?
Nhìn sang phía đông, Túy Cúc sững sờ như không dám tin vào mắt mình, liền vội vã đưa tay dụi mắt.
“A, ở đó!” Túy Cúc ngạc nhiên, reo lên vui mừng, khóe mắt ươn ướt.
Thấy rồi,
nhìn thấy rồi! Ngọn núi Dương Phượng ẩn cư đang ở ngay trước mắt. Hóa ra nàng đã xuống đến chân núi, hóa ra nó ở ngay đây.
Túy Cúc mừng đến rơi lệ, cuối cùng nàng cũng đã tìm thấy. Bạch cô nương, chúng ta được cứu rồi.
“Bạch cô nương, hãy đợi Túy Cúc, Túy Cúc nhìn thấy rồi.”
Chân đau từng cơn, nhưng Túy Cúc vẫn gắng đứng dậy. Lên được một nửa, thì không thể gắng gượng thêm, nàng lại ngã xuống.
“Không sao,
không sao đâu”, nàng tự nói với mình, “Mình có thể bò qua, mình có thể
bò lên núi”. Đôi đồng tử của nàng lấp lánh như hạt trân châu dưới đáy
biển, được thai nghén bằng tinh hoa của trời đất, đến hôm nay bỗng phát
sáng.
Túy Cúc cố
gắng trườn trên tuyết. Đoạn đường sao lại dài thế kia? Nàng cắn chặt
môi, ra sức lết về phía trước. Cứ ngỡ nàng đã vượt qua chân trời để đến
nơi góc biển, thế nhưng quay đầu lại, vẫn một sắc tuyết in.
Đường máu ngoằn ngoèo trên nền trắng, thật chẳng khác nào một bức tranh diễm lệ.
Tiếng bước
chân từ xa tiến lại, nàng ngẩng đầu nhìn. Nỗi tuyệt vọng dâng trào tựa
những ngón tay ma quỷ, khẽ khàng, lạnh lùng bóp nghẹt trái tim nàng.
Phiên Lộc đứng ở chỗ cao, lạnh lùng nhìn xuống.
Ánh chiều tà đỏ như màu máu, quầng sáng ấy bao quanh Phiên Lộc, khiến hắn hệt như một tử thần.
Không, không… Túy Cúc ngẩng đầu nhìn hắn với cơn thịnh nộ.
Ngươi không thể cướp đi đường sống của ta như vậy, ta đã đến được đây.
Chỉ cách một bước, chỉ còn cách một bước.
Phiên Lộc
không buồn động thủ, tay phải cầm nỏ, tay trái cầm bó tên. Những mũi tên vừa bắn ra, hắn đã nhặt hết cả lại, hai mươi bảy tên, không thiếu một
mũi.
Túy Cúc chằm chằm nhìn hắn cũng với những mũi tên kia.
Không thể, nàng không thể chết.
Sính Đình đang đợi nàng trong gió tuyết, thời hạn cho mẫu tử Sính Đình chỉ là ba ngày.
Sở Bắc Tiệp
đã lỡ cái hẹn mồng Sáu, chôn vùi đi hạnh phúc của Sính Đình. Giờ nàng
không thể tiếp tục lỡ hẹn một lần nữa mà chôn vùi sinh mạng của mẫu tử
họ.
Nền tuyết và núi xanh lạnh lẽo vô tình, cảm giác cái chết quanh quẩn đâu đây, thấm
vào tim phổi, mà không sao che được cơn tuyệt vọng khiến tim nàng tan
nát.
Túy Cúc ngẩng đầu, bi phẫn gào lớn: “Dương Phượng! Dương Phượng! Cô nương ở đâu? Cầu xin cô nương hãy ra đây!”.
“Dương Phượng! Thượng tướng quân phu nhân Dương Phượng, cô nương có nghe thấy không?”
“Ai cũng được, Sở Bắc Tiệp, Hà Hiệp, hãy cứu Bạch Sính Đình! Các người quên mất Bạch Sính Đình rồi sao?”
“Sở Bắc Tiệp, người là kẻ hèn nhát, người quên Bạch Sính Đình rồi sao?”
Đó là thê tử của người, cốt nhục của người, sao lại phải lưu lạc nơi chân trời góc bể, bỏ xác trên sơn mạch Tùng Sâm?
“Sao người
không xuất hiện? Tại sao lại thế…”, Túy Cúc bất lực gào khóc, “Người còn nhớ tới Bạch Sính Đình không? Người còn nhớ những lời mình đã nói
không? Sao có thể quên…”.
Từng tiếng nói vọng lại từng hồi, nhưng kỳ tích vẫn chẳng xảy ra.
Không công bằng, thật không công bằng.
Ngẩng đầu nhìn, qua làn nước mắt, nàng thấy Phiên Lộc đang nhếch môi cười.
Ánh tịch dương dần khuất ở đầu bên kia ngọn núi, bóng tối từ từ chiếm chỗ.
“Ngươi có ngửi thấy hương thơm của tuyết không?” Lần đầu tiên gặp mặt, Sính Đình đã hỏi nàng như vậy.
Nàng đã theo sư phụ đi khắp vương cung phủ đệ, gặp gỡ bao người và việc, nhưng chưa
từng thấy mối tình nào lại thâm trầm đến vậy.
Bạch Sính Đình và Trấn Bắc Vương.
Tình yêu của bậc vương giả sao mà bi ai, thê thảm, khiến lòng người tan nát nhường ấy.
Ông Trời sao mà nhẫn tâm?
Sao ông không thương xót cho tình yêu sâu sắc ấy.
Chỉ một Túy Cúc bé nhỏ, dù cam tâm tình nguyện từ bỏ tính mạng, cũng chẳng thể thay đổi kết cục không hạnh phúc này.
“Dương Phượng! Dương Phượng! Cô nương mau ra đây! Cầu xin cô nương mau ra đây!”
Rừng núi vọng lại tiếng khóc sầu thảm của Túy Cúc. Phiên Lộc lặng lẽ ngồi trên cao, nhìn nàng vùng vẫy chẳng cam lòng.
Hắn không cần thiết phải giương nỏ nữa.
Giọng Túy
Cúc khản đặc, họng như lửa đốt. Dường như đã khóc cạn sức lực, nàng
ngừng lại để thở, hương thơm của tuyết phảng phất đâu đây. Lẫn trong đó
là mùi tanh của máu, máu từ chân nàng chảy ra.
Bỗng sực tỉnh, Túy Cúc chống người ngồi dậy, lo lắng nhìn xung quanh.
Bóng đêm đã bao phủ, trong rừng thấp thoáng những đốm sáng màu xanh đang lặng lẽ lại gần nàng.
Bầy sói!
Cuối cùng, nàng hiểu ra hàm ý nụ cười lúc nãy của nam nhân kia.