Cờ Rồng Tay Máu

Chương 41: Chương 41: Nguy cơ dồn dập




Sau cửa ngầm có một cảnh tượng thảm tuyệt trần gian, khiến ai trông thấy cũng không thể cầm lòng được.

Trong đó là một thạch thất nho nhỏ, bề dài chừng hai trượng, nhưng trên mặt đất có mười mấy cái xác nằm ngổn ngang, đều là những đại hán mặc võ trang màu đen, người nào cũng bị đánh vỡ sọ, óc và máu tươi tung tóe khắp mặt đất, trông không khác gì cái lò sát sinh. Chỉ có một cái xác chết được nguyên lành là đại hán vừa đưa đường cho chàng thôi. Y đang nằm phục ở trên mặt đất, không cử động chút nào, trên lưng của y có cắm một lá cờ Long Phan lệnh.

Lúc này Độc Cô Ngọc mới vỡ lẽ. Ngoài Nam Hoang lục hung ra lại còn có Long Phan lệnh chủ đến gây hấn nữa. Chàng không ngờ kẻ thù của mình lại tới đây, chỉ có một điểm khiến chàng hơi yên tâm là không thấy Tư Đồ Sương với ông già họ Trà thôi. Nhưng cảnh tượng ở trước mặt cũng đủ làm cho chàng căm hận khôn tả, chỉ muốn xé Nam Hoang lục hung với Long Phan lệnh chủ ra làm muôn mảnh mới hả dạ.

Đột nhiên Độc Cô Ngọc thét lên một tiếng, phi thân ra ngoài nhà lục soát mấy chục căn nhà ở quanh đó nhưng nhà nào cũng vậy, đều trống không, không có một bóng người nào hết. Chàng liền nghĩ bụng :

- Rõ ràng đại hán áo đen vừa mới bị giết chết, chả lẽ Long Phan lệnh chủ đã đào tẩu mất dạng rồi chăng?

Chàng đứng đờ người ra ở trên con đường trải đá trước đại sảnh, đầu óc bối rối khôn tả. Một lát sau chàng liền uể oải leo lên trên yên ngựa, nhìn lại mấy chục căn nhà của Mân Tây bát động một hồi rồi lẳng lặng đi luôn...

Mân Tây bát động lại yên lặng như hồi nãy. Trong một căn nhà bỗng có tiếng cười khẩy vọng ra. Hai cánh cửa lớn từ từ mở rộng, hai người bịt mặt mặc áo bào đen ở bên trong bước ra nhìn theo hình bóng Độc Cô Ngọc rồi bỗng cười vẻ rất đắc chí.

- Lão nhị, nước cờ này có hay không?

- Tuyệt diệu, nhưng chỉ e không giấu nổi con nhãi Tư Đồ Sương thôi.

- Hừ, lão đệ đừng có coi con nhãi ấy quá tài ba như vậy.

- Lão đại vẫn có tính không chịu phục ai như thế, nếu nói về đấu trí thì không ai địch nổi anh em chúng ta, nhưng hai con nhãi này tuyệt nhiên không thể khinh khi được.

- Mấy chục năm nay anh em chúng ta đã sợ ai đâu, sao lão nhị lại...

- Ai bảo là sợ, nhưng chớ có quên hễ chúng ta sơ xuất một chút là bị người ta nắm được bằng cớ ngay.

- Mỗ không quên đâu, nhưng mỗ có cách thuyết phục được tiểu tử nọ.

- Chỉ mong được như thế thôi, nhưng dù sao mỗ cũng lo ngại không biết phía bên kia lão tử các người có được thuận lợi không?

- Với tài ba của lão tử thì bọn hòa thượng với đạo sĩ làm gì nổi y. Lão nhị, anh em chúng ta cứ đợi chờ xem, không bao lâu nữa trong võ lâm sẽ đầy những máu tanh, vả lại...

Một người cười khẩy rất đắc chí, khiến ai nghe thấy cũng phải rùng rợn. Bóng người đã biến mất, tiếng cười cũng mất theo, dần dần chỉ còn lại khung cảnh yên lặng như bãi tha ma thôi...

* * * * *

Trên đường đi Hồ Nam, một người cưỡi ngựa phi như bay. Người đó chính là Độc Cô Ngọc, vừa đi chàng vừa lo âu cho Tư Đồ Sương. Vì chàng không thấy mặt nàng và cũng không biết nàng cát hung ra sao. Ngoài ra còn một việc khiến chàng rất nhức óc là vấn đề cuốn Quy chân kinh. Chàng nghĩ bụng :

“Ta chưa đi tìm kiếm các đại môn phái để đòi lại cuốn Quy chân kinh thì các đại môn phái đã tìm kiếm ta trước mà cứ đổ cho ta đã lấy trộm vật báu trấn sơn của họ.

Tuy sau này cũng biết rõ chuyện đó, nhưng bây giờ dù sao ta cũng bị oan đã. Oan uổng nhất là Ngọc Diện Thần Long vì ta mà cũng bị dây dưa vào việc này. Sự thực việc này đúng là do sự hiểu lầm mà nên, nhưng nếu xử trí không khéo thì hậu quả sẽ không thể nào tưởng tượng được, và đúng chuyện này có thủ đoạn của kẻ nào đê hèn đến như thế? Không hiểu dụng tâm của y là sao?”

Từ khi rời khỏi Mân Tây bát động, những việc đó cứ làm cho chàng rối trí khôn tả.

Chàng vừa đi vừa mãi suy nghĩ nên không để ý ngắm cảnh và cũng không ngó nhìn một người nào hết.

Đột nhiên có tiếng khàn khàn quát bảo :

- Nhãi con cứ nhắm mắt mà phóng ngựa như vậy, không sợ để cho ngựa đạp trúng người khác hay sao?

Nghe thấy tiếng nói ấy, Độc Cô Ngọc mới như người nằm mơ thức tỉnh, vội gò cương lại, ngửng đầu nhìn lên. Chàng giật mình đến thót một cái, thì ra trước mặt chàng đang có hai ông già mặc áo bào gấm, một cao, một lùn, một gầy, một béo.

Ngươi vừa gầy vừa cao mày dài mắt phượng, mặt nhợt nhạt và rất lạnh lùng nghiêm nghị, đôi ngươi sáng quắc, cứ nhìn thẳng vào mặt mình không chớp.

Còn ông già béo lùn thì trông như trái cầu thịt, đầu sói và lông mày ngắn, mắt nhỏ, mồm rộng, mũi đỏ hỏn, trông rất tức cười, hai bàn tay trắng như ngọc, không khác gì tay của một thiếu nữ. Nhưng một tay của ông ta lại khẽ để lên trên trán con ngựa của mình khiến con ngựa đang phóng chạy như bay mà cũng phải dừng chân lại ngay.

Độc Cô Ngọc biết ngay ông già đứng ở trước mặt đây thể nào cũng là một tay nội gia cao thủ, vả lại mình có lỗi trước, nên chàng vội nhảy xuống dưới đất vái chào xin lỗi rằng :

- Vì có việc bận, tại hạ mới có cử chỉ thất thường, đa tạ hai vị tiền bối đã ngăn ngựa lại cho.

Ông già béo lùn ti hí hai mắt lại nhìn Độc Cô Ngọc một cái rồi lắc đầu đáp :

- Biết hối cãi và nhận lỗi nhanh chóng như vậy, quả thực hiếm có. Nhưng phải cái tiểu tử này hay có tính là ưa ăn cay là đáng tiếc thôi. Mạc lão đệ bình phẩm như vậy có đúng không?

Lời nói ấy hiển nhiên ông ta nói với ông già quái dị còn lại. Chàng liền cau mày lại nghĩ bụng :

“Hai ông già này quái dị lắm, thực là thiên hạ bao la, cái gì kỳ lạ như thế nào cũng có cả...”

Ông già béo lùn cười giọng quái dị và hỏi chàng rằng :

- Tiểu tử đứng ngẩn người ra làm chi thế? Chả lẽ đang suy tính để ám hại hai ông già này phải không?

Độc Cô Ngọc gượng cười mặt đỏ bừng vội đáp :

- Tại hạ đâu dám có ý nghĩ ấy, chỉ cảm thấy...

- Chỉ cảm thấy anh em lão phu hai người rất quái dị phải không?

Nói tới đó, ông ta nhếch mép cười khì một tiếng mới nói tiếp :

Điều ấy không lấy gì làm lạ cả, vì hai lão bất tử này đã quái đản mấy chục năm rồi, nhưng tiểu tử ở gần lão phu hai người ít lâu sẽ cảm thấy lão phu hai người quái đản một cách rất đáng yêu chứ không sai.

Thấy đối phương nói như thế, Độc Cô Ngọc lại nghĩ tiếp :

“Có khi nào ta lại ở gần hai ông già này được? Vả lại, ta đang có việc bận phải đi ngay...”

Nghĩ tới đó, chàng chắp tay vái chào và đỡ lời :

- Trong tục thế này quái đản như thế lại còn hơn là không. Nếu hai vị lão tiền bối không có việc gì chỉ giáo nữa, tại hạ xin...

- Hãy khoan đã.

Ông già béo lùn vừa nói vừa chìa bàn tay phải đã rụt lại rồi và cười ha hả nói tiếp :

- Lão phu đã nói hết lời đâu mà chưa chi ngươi định đi ngay như thế. Mấy chục năm rồi, chưa ai nói lão phu hai người nên quái đản như vậy cả. Xem như vậy, chắc tiểu tử ngươi cũng là người tỉnh ngộ trong đám say đấy. Trên đời này muốn kiếm được một tri âm rất khó, như vậy khi nào lão phu hai người lại chịu để cho ngươi đi ngay?

Độc Cô Ngọc ngẩn người ra giây lát, gượng cười nghĩ tiếp :

“Thực là người nói vô tâm, người nghe hữu ý. Hai vị này lại coi ta là người tri âm. Những dị nhân tiền bối này ta phải kết giao mới được. Nhưng tiếc thay lúc này ta đang lại...”

Nghĩ tới đó, chàng liền mỉm cười nói :

- Được lão tiền bối đoái hoài như vậy còn gì bằng, nhưng tại hạ đâu dám nhận hai chữ tri âm như thế. Hơn nữa tại hạ lại đang có việc bận phải đi ngay. Mong hai vị tiền bối cho phép tại hạ được lên đường tức thì thực hân hạnh vô cùng.

Ông già béo lùn cười ha hả nhìn Độc Cô Ngọc một cái và đáp :

- Lão phu mới trông thấy mặt ngươi đã biết ngươi nhiều tâm sự, rồi có thế ngươi mới mất hết hồn vía, đi đường cứ nhắm mắt mà đi như vừa rồi chứ bằng không, khi nào lão phu lại giữ ngựa của ngươi lại? Có việc gì khiến ngươi phải cau mày ủ rũ như vậy? Ngươi thử nói cho lão phu nghe xem?

Ngẩn người ra Độc Cô Ngọc đáp :

- Vấn đề này...

- Cái gì? Chả lẽ vợ của ngươi bị người khác cướp mất ư?

Độc Cô Ngọc lại gượng cười đáp :

- Lão tiền bối khéo nói bông thực, tại hạ chưa lập gia thất thì làm gì có...

- Ngoài vấn đề ấy ra không còn vấn đề gì đáng phải u buồn hết. Như lão phu đây bị người ta đốt mất ổ, không có nơi trú thân mà vẫn cười hi hi thế này. Nếu là ngươi có lẽ đã treo cổ tự vẩn rồi cũng nên. Khỏi lo, ta với ngươi mới gặp nhau đã hợp duyên liền, không hiểu tại sao mới trông thấy ngươi lão phu đã có cảm tình ngay.

Chúng ta hãy kiếm một chỗ nào thuận tiện, chuyện trò với nhau một phen, dù trời xụp đất lở đã có hai lão già này đỡ đầu cho khỏi sợ.

Đưa mắt nhìn ông già lùn một cái, Độc Cô Ngọc gượng cười đáp :

- Đa tạ lão tiền bối đã có nhã ý như vậy, đáng lẽ tại hạ phải tuân lệnh ngay, nhưng quả thực tại hạ đang có việc bận phải đi ngay, không thể nào trì hoãn được, vì đường còn dài, nếu...

- Thằng nhỏ này, ngươi có biết lão phu ghét nhất là cái trò rụt rè như đàn bà như thế này không? Hỏi ngươi bận việc gì, ngươi lại không chịu nói. Không bao giờ lão phu hứa hẹn với ai cả. Nay lão phu đã hứa hẹn với ngươi rồi, thì trời xụp đất lở lão phu cũng cố hết sức đỡ đầu cho. Nghĩa là bất cứ việc của ngươi khó khăn đến thế nào đã có lão phu gánh vác hộ rồi...

Ông già gầy và cao cứ đứng yên ở cạnh đó không nói nữa lời, lúc này bỗng lên tiếng :

- Lão Phàm, y có việc bận, chúng ta cũng có việc chính phải làm, hà tất lão cứ lôi thôi nói nhiều như thế làm chi? Chắc lão lại nổi bệnh cũ lên phải không?

Ông già lùn trợn mắt giận dữ đáp :

- Lão Mạc, mấy khi gặp được nhân tài hiếm có này? Lão không trợn to đôi mắt chó lên nhìn kỹ xem? Chắc mắt lão cũng có tí cay rồi phải không?

Ông già gầy cao cười khẩy hỏi lại :

- Ngày thường lão vẫn tự phụ là sành mắt lắm, nhưng ngày hôm nay có lẽ mắt của lão đã đui cũng nên? Chả lẽ lão không thấy tài nghệ của tiểu tử này đã lợi hại tới mức độ nào hay sao?

Ông già béo lùn ngẩn người ra giây lát, nhưng lại trợn mắt lên nhìn một hồi rồi mới đáp :

- Có khi nào mắt của lão lại kém mắt của bạn được? Có phải mỗ không nhận xét thấy tiểu tử này có tài ba như thế nào đâu? Nhưng mỗ là người rất mến chuộng kẻ có tài và không khi nào chịu để cho kẻ thường tục gọt giũa, hỏng mất viên ngọc tốt này. Quý hồ tiểu tử này gật đầu một cái, với nhãn hiệu của hai lão già chúng ta, dù sư phụ của y là ai cũng phải vui lòng nhường cho hai ta ngay.

Ông già gầy cao cười khẩy nói tiếp :

- Chỉ e quan ải thứ nhất cũng đã khó qua nổi rồi. Lão không thấy tiểu tử này rất kiêu ngạo hay sao? Liệu lão có khuyên bảo nổi y không?

Ông già béo lùn hớn hở đáp :

- Xưa nay lão Phàm này không bao giờ làm những việc không nắm chắc được phần thắng cả, đã mấy chục năm nay lão Phàm đã làm không biết bao nhiêu việc rồi, việc nào cũng hài lòng hết. Lão Mạc ngươi cứ câm mồm đứng ở một bên để xem đi.

Hiển nhiên là ông tự tin lắm mới dám nói như thế. Ông già gầy cao cười khẩy nói tiếp :

- Lão Phàm, việc này không như những việc khác đâu, đừng có tự tin như thế, mỗ dám chắc phen này lão Phàm thể nào cũng bị vấp ngã chứ không sai.

Nói tới đó, ông ta liền mím mồm không nói nữa. Ông già béo lùn trợn một mắt lên nguýt ông già kia một cái rồi mới quay lại vừa cười vừa nói với Độc Cô Ngọc tiếp :

- Nhỏ kia, ngươi nghe chúng ta nói chuyện chắc đã hiểu biết hết rồi, ngươi không phản đối đấy chứ?

Độc Cô Ngọc lắc đầu đáp :

- Đa tạ cụ có lòng tốt như thế, nhưng tại hạ không dám nhận lời cụ được.

Hai ông già này là người có danh vọng rất cao ở trong võ lâm, không ngờ bây giờ gặp một hậu sinh tiểu tử này lại phản đối mình như thế. Ông già béo lùn ngẩn người ra giây lát rồi hỏi tiếp :

- Cái gì, thằng nhỏ, ngươi...

- Lão Phàm thấy chưa?

Ông già gầy cao bỗng lạnh lùng xen lời nói như vậy và nói tiếp :

- Lão Mạc này nói có sai đâu? Thể nào lão Phàm ngươi cũng bị vấp ngã mà.

Ông già béo lùn lại giận dữ nguýt ông già kia một cái rồi mới quay lại nói với Độc Cô Ngọc tiếp :

- Nhỏ kia, ngươi nên nghĩ kỹ đi, đây là duyên phước tầy trời, người khác quỳ xuống van lơn cũng không được.

Độc Cô Ngọc cười thầm rồi đáp :

- Tại hạ cũng biết đây là vinh hạnh vô thượng nhưng khốn nỗi, tại hạ đã có minh sư, không dám phản bội sư phụ mà đi học hỏi võ công của người khác. Cụ là võ lâm dị nhân chắc thể nào cũng biết.

- Tất nhiên lão phu biết lắm, nhưng nhỏ ngươi đừng có cưỡng lại lão phu. Lão phu đã mở miệng nói như vậy mà ngươi không chịu nhận lời thì lão phu còn mặt mũi nào nhìn thấy người khác nữa.

Độc Cô Ngọc cau mày lại nghĩ bụng :

“Việc này rắc rối lôi thôi lắm, cứ thế không biết đến bao giờ mới có thể thôi được, chi bằng...”

Nghĩ tới đó, chàng nghiêm nét mặt lại chắp tay chào và nói :

- Xin đa tạ cụ, không phải là tại hạ không biết điều và cũng không giữ sĩ diện cho cụ đâu, mỗi người có một chí hướng riêng, không thể miễn cưỡng được. Huống hồ tại hạ đã có ân sư, xin cụ lượng thứ cho, lòng tốt của tiền bối tại hạ chỉ xin tâm lãnh thôi! Xin chào cụ.

Nói xong chàng nhảy lên ngựa ngay.

Ông già béo lùn bỗng nổi giận, biến sắc mặt nói :

- Hãy khoan, mồm mép của ngươi sắc bén lắm, nếu ngươi còn nói một tiếng không thì ngày hôm nay ngươi đừng có hòng rời khỏi nơi đây nửa bước.

Độc Cô Ngọc liền nghĩ bụng :

“Sao lại có một ông già vô lý đến như thế này.”

Chàng trợn ngược đôi lông mày kiếm lên, đang định trả lời thì đã nghe thấy ông già gầy cao lạnh lùng xen lời nói :

- Lão Phàm, tiểu tử này không như người khác đâu, không thể dùng thủ đoạn cứng rắn mà đối phó được.

Ông già béo lùn vội nén lửa giận nhìn Độc Cô Ngọc một cái thở dài và nói tiếp :

- Thực là mấy chục năm nay ngươi là người thứ nhất dám trái lệnh của lão phu như vậy. Ngươi đi đi, nhưng ngươi nên nhớ lão phu đã khét tiếng là Quỷ Kiến Sầu, ma quỷ thấy cũng phải buồn rầu. Suốt dọc đường ngươi đừng có mong được yên ổn, thể nào lão phu cũng phải làm cho ngươi tự động gật đầu mới thôi. Lão phu nói cho ngươi biết trước để ngươi khỏi phải oán trách là không báo trước.

Độc Cô Ngọc như vừa trút xong gánh nặng, thở hắt ra một cái, giơ tay lên vái chào và phóng ngựa đi luôn.

Ông già béo lùn nhìn theo cho tới khi hút bóng chàng ta mới lắc đầu thở dài một tiếng.

Ông già vừa gầy vừa cao cười khẩy một tiếng, xen lời nói tiếp :

- Lão còn thở dài gì nữa, thực là sĩ diện của Vũ Nội nhị quân đã bị mất hết. Từ giờ trở đi hỏi lão còn mặt mũi nào trông thấy người của thiên hạ nữa không?

Ông già béo lùn giận dữ đáp :

- Sợ cái gì? Đằng nào cũng đã mất một lần rồi thì có mất lần thứ hai có sao đâu?

Mất một đôi phen như thế có thấy đau ngứa gì mà lão phải lo ngại như vậy?

Ông già cao lại cười khẩy đáp :

- Lão Phàm nên tỉnh táo một chút đi, Thanh Thành tứ hữu đã bị rớt xuống vực thẳm nghìn trượng, mối hận bị đốt nhà đã không rửa được, mặt mũi của Vũ Nội nhị quân chúng ta cũng đã mất hết vẻ vang rồi, nay bỗng dưng lão lại kiếm việc này để làm mất thêm sĩ diện lần nữa. Tuy thằng nhỏ là một nhân tài thượng thừa thực, nhưng chỉ e hai chúng ta không có phước được hưởng. Mỗ khuyên lão nên dẹp ý nghĩ ấy đi mà hãy để ý đến việc của các đại môn phái mắt vật báu thì hơn.

Ông già béo lùn im lặng giây lát lại le tiếng cãi lại :

- Không ai biết rõ tính nết của lão Phàm này bằng lão Mạc, hà tất lão cứ nói phí lời như thế làm chi. Nếu lão không khiến nổi thằng nhỏ này làm môn hạ của chúng ta, thì lão quyết không chịu để yên cho nó. Còn các môn phái mất vật báu thì đáng lắm, những bọn tự cho mình là hiệp nghĩa như thế phải nên cho chúng nếm chút mùi khổ đau. Phong thanh tên hậu sinh họ Đỗ đi đường này, sao đến giờ vẫn không thấy tung tích của y? Chả lẽ lại để cho bọn kia đã ra tay trước chăng?

Ông già gầy cao lắc đầu đáp :

- Chưa chắc, nhưng không sớm thì chầy, thế nào rồi cũng không sao tránh khỏi được, vì trên con đường này ngoài cao thủ của các đại môn phái ra còn có mấy lão quỷ của Thương Sơn, Âm Sơn và Nam Hoang cũng tới hết. Vả lại từ Nhạc Dương lên tới đây đã có rất nhiều người rình rập đón chờ rồi, chưa biết chừng chúng ta đã đi chậm một bước, đến sau họ...

Ông già béo lùn nghe nói liền biến sắc mặt, đột nhiên la lớn một tiếng rồi đỡ lời :

- Lão này đáng chết thực, sao không sớm nói chuyện ấy ra, đây là dịp may duy nhất của chúng ta gây lại thanh danh, khi nào lại để cho chúng chiếm được phần hơn như thế. Chúng ta phải đi ngay mới được.

Nói xong, ông ta kéo tay ông già gầy cao quay về phía Độc Cô Ngọc vừa đi chạy nhanh như bay.

Khi đi tới chỗ cách thành Nhạc Dương chừng nửa dặm, Độc Cô Ngọc gò cương ngựa đứng ở trên một cái đồi cao, mặt chàng lộ vẻ hớn hở và ngẩn người ra nhìn về phía sau, không biết chàng đang phấn khởi hay là hoài nhớ gì, một lát sau với giọng run run, chàng lẩm bẩm nói :

- Đã trông thấy hồ Động Đình rồi, cảnh Nhạc Dương vẫn như cũ. Diệm Cầm, tôi đã trở lại đây, nàng có biết không? Nếu chúng ta được gặp lại nhau đoàn tụ giây lát, thì tôi sẽ được an ủi phần nào. Vì từ lúc chia tay đến giờ bệnh tương tư đã làm cho tôi đứt gan đứt ruột...

Nói tới đó, không hiểu tại sao chàng ứa nước mắt ra rồi thúc ngựa phóng như bay đi luôn. Chỉ trong nháy mắt đã mất dạng liền.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.