Những ngày tháng sau đó,
Diệp Phiên Nhiên rất hiếm khi tập luyện cùng Hạ Phương Phi.
Cô cảm thấy ông trời rất
đỗi quan tâm đến cô. Trong lớp phân ban xã hội, cô vẫn chẳng hề sáng chói rực
rỡ nhưng cũng không còn là Diệp Phiên Nhiên đáng thương tội nghiệp bị bạn bè
tẩy chay nữa.
Cô có bạn bè, cảm nhận
được sự ấm áp của tình bạn, không còn cô đơn hiu quạnh nữa. Điều này đã để lại
đoạn hồi ức đáng nhớ trong cuộc đời trung học của cô, khiến cô có thể bình thản
trải qua hai năm học này, sau đó thi vào Đại học Nam Kinh và ở bên Thẩm Vỹ.
Vào trung tuần tháng
Mười, như thường lệ trường trung học Tam Trung tổ chức đại hội thể thao toàn
trường. Là vận động viên kiêm lớp trưởng, Hạ Phương Phi ngoài
giải đấu chạy 1.500 mét nữ còn đăng kí giải nữ 400 mét. Triệu Hiểu Tình, Tô
Tiệp và Tạ Dật cũng đăng ký môn nhảy cao và nhảy xa. Duy chỉ có Diệp Phiên
Nhiên, do thành tích thể dục quá kém cỏi nên chỉ đứng ngoài quan sát. Thế
nhưng, Hạ Phương Phi không chịu buông tha cho cô, sắp xếp cho cô đảm nhiệm vai
trò nhân viên hậu cần, ngoài việc phụ trách đội cổ động viên còn phải đảm nhiệm
viết bản tin.
“Lớp chúng ta có nhiệm
vụ, mỗi ngày ít nhất cậu phải viết ba bản tin!”. Trước khi chạy, Hạ Phương Phi
dúi bút và giấy vào tay cô.
“Có nhầm lẫn không đó,
Tiêu Dương mới là ủy viên ban tuyên truyền!” Diệp Phiên Nhiên bất mãn phản
kháng.
“Tập làm văn cậu ta có
bao giờ viết hay đâu?” Hạ Phương Phi nói: “Người giỏi thì làm nhiều, không thì
cậu chạy thử một vòng xem sao? Thầy Quách hôm đó còn phê bình cậu không có tinh
thần đồng đội gì cả!”
“Chỉ vì tớ không đăng kí
thi môn nào ư?” Diệp Phiên Nhiên không phục, nói: “Đồng Hinh Nguyệt chẳng phải
cũng không đăng ký đó sao?”
“Lần trước cậu ta thi
diễn văn nghệ toàn trường đoạt giải nhất, khiến lão chủ nhiệm nhà mình sướng
rơn lên đấy thôi!”
“Nhưng mà hiện giờ, đến
cả bóng dáng cậu ta cũng chẳng thấy đâu, chẳng phải là không đến tham gia đó
sao?” Triệu Hiểu Tinh vốn không ưa Đồng Hinh Nguyệt, cảm thấy vẻ đẹp của cô ta
là do cố ý mà ra, có chút gì đó giả tạo.
“Không nghe thấy vừa rồi
trong loa phát thanh thông báo kỷ lục 1.500 mét nam hay sao? Người ta đã sớm
chạy đến cổ vũ Dương đại ca đẹp trai rồi kìa!” Tô Tiệp
“Thế coi sao được!” Tạ
Dật cười lắc đầu: “Cậu ta giờ đang học lớp hai, không phải lớp tám, sao lại đi
cổ vũ cho lớp khác chứ? Đó mới là không có tinh thần đồng đội. Phiên Phiên, cậu
phải nghiêm khắc phê bình hiện tượng này trong bài đấy!”
Diệp Phiên Nhiên khẽ rên
rỉ, bước về phía khán đài, đến bên hàng ngũ lớp, cắm cúi đặt bút xuống viết.
Khi cô vừa viết mấy dòng:
“Tiết thu mát mẻ, trời trong xanh không gợn bóng mây. Sân thi đấu cờ bay phấp
phới, tràng pháo tay vang như sấm, hình thành bờ biển đại dương đầy sục sôi…”
thì bên tai chợt vang lên lời cổ vũ như sấm vang. Những tiếng hồ hét cổ vũ này
càng lúc càng vang dội. Cô không nhịn được ngẩng đầu lên xem, chỉ thấy Dương
Tịch dẫn đầu chạy ra, bên cạnh cậu ta là tiếng cổ vũ của đám nữ sinh. Những cặp
mắt hướng về phía khán đài đều tập trung dừng lại trước cậu ta.
Trên con đường vòng cung
300 mét, Dương Tịch đường hoàng dẫn đầu một vòng. Khi gần chạy về đích, cậu
dang hai tay nhắm mắt lại, hệt như chú chim đang sải cánh bay cao, tung bay
dưới ánh mặt trời rực rợ chói lòa.
Dương Tịch ngẩng mặt mỉm
cười đón lấy ánh nắng mặt trời, gương mặt sinh động tuấn tú, khiến mọi người
nhìn không rời mắt. Những sợi tóc lơ thơ trước vầng trán khẽ bay bay trong làm
gió nhẹ.
Kết quả, thành tích của
Dương Tịch ít hơn chín giây, phá lịch sử kỷ lục của giải 1.500 mét nam của
trường Tam Trung. Đám đông phấn khích lũ lượt đổ xô đến cuối đường.
Dương Tịch bỏ đi trong
vòng vây đám đông, khẽ nheo mắt, bàn tay ra hiệu chữ V, gương mặt nhoẻn nụ cười
hài lòng, gượng gạo kèm chút tự cao. Diệp Phiên Nhiên bắt đầu hiểu ra vì sao
nhiều nữ sinh hâm mộ cậu ta.
Từ xa vọng lại giọng nói
the thé của bình luận viên cùng vẻ hào hứng cất lên: “Cố Nhân, học sinh lớp tám
trung học nam thứ hai báo cáo: Lại một kỷ lục nữa được phá vỡ. Đó là kết quả
của sự phấn đấu ngoan cường cùng gian khổ tập luyện. Niềm vinh dự này không chỉ
thuộc về một mình cậu ấy, cũng không chỉ thuộc về lớp tám trung học năm thứ hai
mà chính là niềm tự hào của toàn thể thầy cô giáo v học sinh trường chúng ta.
Dưới ánh nắng mặt trời vàng rực mùa thu tháng Mười, dáng vẻ các bạn anh dũng
hiên ngang, tràn đầy sức sống, thỏa sức vùng vẫy tuổi thanh xuân cùng lòng
nhiệt huyết. Cố lên! Cố lên! Vì một ngày mai tươi sáng của chúng ta!”
Ngay sau đó là ca khúc
diễu hành cổ vũ tinh thần thi đấu sục sôi của tất thảy vận động viên.
Diệp Phiên Nhiên nắm lấy
bút, chau mày dưới ánh nắng mặt trời, nhưng chẳng thể viết được chữ nào. Hạ
Phương Phi hoàn tất bài chạy 1.500 mét trở về, mệt đến mức thở không ra hơi,
đặt mông ngồi xuống cạnh cô, nói: “Nghe kìa, lớp tám lại vừa mới phát một bản
tin nữa, hôm nay đã hoàn thành bốn bản rồi!”
“Lớp người ta có người
phá vỡ kỷ lục mà, các bạn nam lớp minh nhắc đến cái tên thôi cũng khó rồi, tớ
có thể viết gì đây?” Diệp Phiên Nhiên kêu ca.
“Chịu thôi, lớp phân ban
xã hội, âm thịnh dương suy mà, chỉ có thể dựa vào lực lượng chị em phụ nữ chúng
mình thôi.” Hạ Phương Phi đón lấy chai nước khoáng từ tay Diệp Phiên Nhiên, tu
một hơi ừng ực hết nửa chai: “Nhưng mà, cái tên Dương Tịch này ghê gớm quá, học
lực xuất sắc, phát triển toàn diện về thể chất và đạo đức, làm mình không phục
hắn không được!”
“Những cái khác thì còn
được, đạo đức thì có chút kém cỏi đấy nhỉ?” Diệp Phiên Nhiên chau mày: “Cậu
không thấy dáng vẻ vừa rồi của cậu ta sao, chảnh muốn chết, quán quân thế giới
cũng chẳng tự đắc như thế!”
“Một số bạn nữ thích mẫu
người như thế!” Hạ Phương Phi đưa mắt nhìn về phía lớp tám trung học năm thứ
hai từ xa, nói giọng suy tư: “Phiên Phiên, cậu thực sự ghét cậu ta ư?”
“Không ghét, cũng chẳng
thích.” Diệp Phiên Nhiên bắt đầu nghiền ngẫm suy nghĩ, để hoàn tất đoạn mở đầu
bản tin dở dang vừa rồi.
Từ sau ngày đó, Dương
Tích trở thành nhân vật nổi tiếng của trường. Trong trường Tam Trung không ai
là không biết tên cậu, mức độ nhận được sự tiếp đãi ngang ngửa với nhân vật
Keade Rukawa, thậm chí còn có bạn nữ cười nói: “Dương Tích chẳng kém gì so với
Keade Rukawa!
Lời nói này truyền đến
tai Diệp Phiên Nhiên, cô lấy làm lạ hỏi: “Keade Rukawa là ai?”
Tô Tiệp lườm cô: “Bạn
Diệp, bạn đến từ sao Hỏa à?”
“Diệp Phiên Nhiên vốn
không xem hoạt hình, chẳng ngó ngàng tới lá cải minh tinh, là một hình mẫu học
trò tiêu chuẩn, một đứa con ngoan đấy”. Hạ Phương Phi giải thích với bọn họ
xong thì quay sang nói với Diệp Phiên Nhiên: “Keade Rukawa là chàng trai cực
cool làm điên đảo tâm hồn biết bao nữ sinh trong bộ truyện tranh Nhật Bản nổi
tiếng Slam
Dunk, chẳng những đẹp trai
phóng khoáng, hết sức bảnh bao mà kỹ thuật bóng đá cũng rất xuất sắc.”
Diệp Phiên Nhiên hết sức
nhẫn nại xem vài tập phim hoạt hình Slam Dunk, cảm thấy lời bình luận của Mitsui Hisashi về Keade Rukawa rất phù hợp để
đánh giá con người Dương Tịch: “Chẳng coi ai ra gì, trầm mặc kiệm lời, mặt mày
khó ưa, tự cao tự đại, một tiểu tử kiêu căng không thích giao thiệp lại còn
đáng ghét”.
Mỗi người con gái đều có
thần tượng của riêng mình. Mẫu người Diệp Phiên Nhiên thích là chàng trai nội
tâm, tính tình dịu dàng nho nhã, lọt vào mắt xanh của biết bao cô gái. Dương
Tịch thuộc loại hàng hiếm quý giá nhưng lại chẳng phải là tách trà của riêng
cô.
Sau đại hội thể thao,
thời tiết nhanh chóng chuyển sang đông. Mỗi ngày thời tiết càng trở lạnh hơn,
khoác trên người chiếc áo khoác dày, sau đó đổi sang áo len rồi cuối cùng là áo
bông.
Cửa sổ lớp học đều đóng
chặt, trên tấm cửa kính phủ một lớp sương mỏng, Diệp Phiên Nhiên ngồi bên cửa
sổ, lấy ngón tay vẽ dòng chữ “WEI, Merry Christmas” rồi ngoặc thêm gương mặt
quá đỗi buồn cười, quay sang gia nhập vào chủ đề đám bạn thân: “Đêm Giáng sinh,
các cậu chuẩn bị đi đâu chơi chưa?”
“Tám giờ, đi quảng trường
xem pháp hoa nhé!” Hạ Phương Phi đề nghị.
“Được!”
Đám chị em đồng loạt
hưởng
Tối ngày 24 tháng 12, mọi
người làm xong bài tập sớm, kiếm cớ lỉnh ra khỏi nhà tập trung tại trung tâm
quản trường.
Người qua lại trên phố
đông đúc, hai hàng cây thông lóe sáng nhấp nháp bên đường, ông già Noel trong
trang phục áo đỏ mũ đỏ cùng bộ râu trắng đang có mặt trên phố phát quà. Giọng
ca trong vắt như nước của đoàn hợp xướng vọng lại từ nhà thờ cách đó không xa…
Một buổi tối với bầu không khí ngập tràn trong niềm hạnh phúc ngọt ngào.
Đêm Giáng sinh đốt pháo
hoa là tiết mục cố định hàng năm của thành phố D. Năm cô gái đều rất phấn khởi,
bọn họ chen chúc trong dòng người hỗn loạn xô bồ, ngước mắt nhìn pháp hoa lóe
sáng tuyệt đẹp đang thi nhau nở rộ trên bầu trời đêm tối.
“Đẹp quá!” Diệp Phiên
Nhiên xem say sưa.
Triệu Hiểu Tình rụt cổ
lại, giẫm chan như điên: “Lạnh quá đi mất!” Cô thích ăn mặc đẹp, không khoác áo
bông bên ngoài, lạnh đến phát run. Hạ Phương Phi tháo khăn quàng cổ của mình
ra, quấn lên cổ cô rồi nói: “Hay là bọn mình về nhà đi!”
“Lần đầu tới biết lễ
Giáng sinh đẹp thế này đấy!” Tạ Dật chơi đàu say mê, có chút lưu luyến: “Chơi
thêm một lát nữa đi, về sớm thế này chẳng có gì hay ho!”
“Tớ cùng phải về, mai còn
phải đi học nữa!” Tô Diệp than thở nói: “Nếu lễ Giáng sinh được nghỉ học thì
hay biết mấy!”
Tô Dật kéo lấy Diệp Phiên
Nhiên: “Tớ muốn chơi thêm chút nữa! Phiên Phiên, cậu ở lại chơi với tớ, bọn
mình đều ở Thành Nam, chút nữa bọn mình cùng về nhé!”
“Thế cũng được.” Hạ
Phương Phi dặn dò kỹ lưỡng: “Các cậu dạo phố tiếp đi, nhớ đừng la cà, về nhà
sớm nhé!”
Sau khi chia tay nhóm Hạ
Phương Phi, Diệp Phiên Nhiên cùng Tạ Dật đi dạo ngắm thành phố về đêm, hai
người hòa mình vào đám đông, đi hết gian hàng vỉa hè này đến giang hàng kia,
nào là mỳ Udon, xâu thịt dê nướng, bánh xèo, đậu hũi, khoai lang nướng, nếm đủ
những món ngon lặt vặt, mãi tận mười giờ hơn mới xoa xoa chiếc bụng no căng
tròn cất bước ra về. Trên đường về nhà, Tạ Dật quay sang hỏi Diệp Phiên Nhiên:
“Cậu có biết tối nay vì sao Phi Phi vội vàng về nhà không? Cô ấy có hạn với
Tiêu Dương đấy!”
“Thật hay giả thế?” Cô
khẽ kinh ngạc.
“Trước giờ tan học, Tiêu
Dương mới hẹn cậu ấy.” Tạ Dật nói nhỏ: “Chính mắt tớ trông thấy, Tiêu Dương lén
lút gọi cậu ấy ra ngoài, chắc là tỏ tình rồi!”
Trong màn đêm mờ ảo, Diệp
Phiên Nhiên trông thấy những đôi tình nhân trìu mến âu yếm, tay trong tay khắp
các con phố, lòng chợt hơi chút phiền muộn.
Vì sao cô và Thẩm Vỹ phải
đợi hai năm sau mới có thể ở bên nhau?
Đến trước nhà, Diệp Phiên
Nhiên và Tạ Dật tạm biệt nhau. Hà hơi vào bàn tay lạnh cóng, cô một mình bước
vào khu nhà.
“Này, Diệp Phiên Nhiên,
cậu… đứng lại!” Trong bóng tối vọng lại giọng thấp trầm. Cô giật mình, quay lại
nhìn theo hướng phát ra giọng nói.
Ánh đèn góc đường yếu ớt
rọi chiếu lên bóng dáng cao ráo mảnh khảnh.