Mẹ Diệp Phiên Nhiên nói,
ở trường đại học yêu đương rầm rộ, điều này là sự thật. Trên những con đường
rợp bóng râm, bên bờ hồ, tại thư viện, đâu đâu cũng thấy từng cặp đôi dính như
sam, thể hiện niềm ân ái như giữa chốn không người. Căng tin nhà ăn là nơi các
đôi tình nhân thể hiện sự thân mật nhất, những lúc ăn cơm, c vẫn thường trông
thấy nam nữ sinh viên ngồi cạnh nhau, bón cơm cho nhau, cảnh tượng đáng ghét
này khiến Diệp Phiên Nhiên ngồi cạnh phát buồn nôn.
Thức ăn căng tin trường
không có dầu mỡ, lại đang đúng lúc cơ thể phát triển, cô thường xuyên có cảm
giác ăn không no. Nhất là vào ngày mùa đông, vừa tan học thì bụng cô đã cồn
cào, vừa lạnh vừa đói meo, bưng bát chạy ngay xuống căng tin, hệt như xông pha
ra chiến trường đánh trận. Một buổi trưa nọ, Diệp Phiên Nhiên cùng Khổng Thiên
Thiên đến căng tin trễ phải xếp hàng hồi lâu mới mua được suất khoai tây cùng
sườn cốc lết nhưng không có canh.
Diệp Phiên Nhiên bước đến
chỗ ngồi, miệng không ngừng trách móc: “Không có canh, cơm khó nuốt lắm… Nhớ
món canh nóng ở nhà mẹ mình hay nấu quá!”
Khổng Thiên Thiên nói
giọng xa xăm: “Giờ thì mình đã quen với chuyện ăn cơm không có canh rồi!”
“Lần sau đến giờ ăn, phải
xuống sớm để xếp hàng!” Đi lướt qua nồi canh trống trơn, Diệp Phiên Nhiên cố ý
liếc mắt nhìn: “Á, canh rong biển hầm xương, là món mình thích nhất!”
Cô còn chưa kịp
ngồi vào bàn thì một nam sinh vẫy tay: “Diệp Phiên Nhiên, bên này, bên này!” Là
Bạch Dương! Cô và Khổng Thiên Thiên tiến lại gần, Bạch Dương đẩy bát canh rong
biển hầm xương đến trước mặt cô: “Sao đến trễ thế? Nè, đây là bát canh mình lấy
giúp cậu, mau ăn đi, không thì nguội mất!”
Khổng Thiên Thiên thét
lên: “Soái ca, làm người sao lại thiên vị thế nhỉ? Rõ ràng là có hai người đẹp
vậy mà nỡ lòng nào chỉ có một bát canh?”
Mặt Diệp Phiên Nhiên khẽ
ửng đỏ, vội vàng đẩy bát canh sang: “Bọn mình cùng ăn vậy!”
“Thế coi sao được?” Khổng
Thiên Thiên ghê gớm chẳng vừa, cô nói: “Đây là tấm lòng thành của soái ca người
ta, mình làm sao có tư cách được chia sẻ cùng chứ!”
“Đúng đấy!” Giọng nói đầu
gấu xen vào: “Tình yêu đặc biệt phải dành cho người đặc biệt là
Diệp Phiên Nhiên ngẩng
đầu liền bắt gặp gương mặt Trần Thần. Hắn ngang nhiên ngồi xuống cạnh bọn họ,
hậm hực gõ thìa lên đĩa cơm.
Trần Thần học chuyên
ngành thể dục thể thao, kỳ thi đại học cậu ta không đỗ vào trường đại học hạng
hai, được tuyển chọn vào học với tư cách thí sinh có tài năng bóng rổ đặc biệt.
Diệp Phiên Nhiên phiền
não không kể siết. Nói xem, khuôn viên trường rộng lớn thế kia, mấy ngàn người,
cô và hắn lại chẳng học chung khoa. Môn toán của cô có tệ đến đâu cũng hiểu
rằng xác suất gặp được một ai đó là rất thấp. Vậy mà trong căng tin, ma xui quỷ
khiến thế nào lại để bọn họ đụng mặt nhau chứ?
Khổng Thiên Thiên quen
Trần Thần, biết hắn và Diệp Phiên Nhiên có mối quan hệ là bạn học kiêm đồng
hương. Nghe giọng điệu hắn có vẻ chua chát, cô cứ ngỡ hắn cũng là một trong
những thành phần ái mộ Diệp Phiên Nhiên, bèn thừa cơ châm dầu vào lửa: “Cậu
không biết rồi, cô bạn đồng hương của cậu trong khoa bọn tôi rất được lòng
nhiều người. Những bạn nam yêu mến cô ấy nhiều đến nỗi có thể xếp hàng từ đây
đến tận sân trường rồi lại vòng thêm mấy vòng nữa ấy!”
Diệp Phiên Nhiên nghiến
răng nghiến lợi, khá lắm Khổng Thiên Thiên, vòng cánh tay chơi xỏ người ta.
Đúng ngay thời khắc quan trọng liền bán đứng mình!
Tuy rằng cô chẳng làm gì
thẹn với lòng nhưng đối mặt với Trần Thần vẫn cảm thấy lúng ta lúng túng.
“Vâng, chẳng thể ngờ
rằng, sâu róm xấu xí cũng có ngày biến thành một cánh bướm biết trêu hoa ghẹo
nguyệt cơ đấy!” Trần Thần khẽ nhướng mày nói.
“Trần…” Diệp Phiên Nhiên
nhận ra sự cay độc trong giọng điệu của hắn, tức giận đến nỗi toàn thân run
rẩy. Bạch Dương đứng phắt dậy, trừng mắt nhìn Trần Thần: “Bạn kia, vả miệng
mình cho sạch một chút!”
Trần Thần nheo mắt cười
phá lên: “Cô ta chẳng phải là bạn gái cậu. Việc gì phải kích động thế?
“Ai bảo cô ấy không phải
bạn gái tôi?” Nhìn thấy Diệp Phiên Nhiên ngang nhiên bị kẻ khác nhục mạ, bản
tính trượng nghĩa cùng cá tính nóng nảy của Bạch Dương trỗi dậy: “Quan hệ giữa
tôi và Diệp Phiên Nhiên đã chẳng còn là bí mật trong khoa Trung văn nữa rồi!”
“Thật à?” Trần Thần có
phần hoài nghi quay sang nhìn Diệp Phiên Nhiên chằm chằm: “Cậu và cậu ta đã ở
bên nhau à?”
Diệp Phiên Nhiên căm phẫn
liếc xéo cậu ta, cơm chẳng buồn ăn, bưng bát đi ra khỏi căng tin. Trần Thần sải
bước dài, đuổi theo: “Này, này, Diệp Phiên Nhiên, cậu làm như thế, cậu không
thấy có lỗi với Dương Tịch sao?”
“Tôi kết bạn hay không có
liên quan gì đến Dương Tịch chứ?” Cô nhíu chặt mày, thét lên với gã nam sinh ăn
hại trước mặt: “Trần Thần, cậu công bằng chút đi! Tôi và Dương Tịch vốn chẳng
hề xảy ra chuyện gì, giờ nói ngược như thể tôi thay lòng đổi dạ với cậu ta
vậy!”
“Cậu thực sự không biết
hay giả vờ không hiểu, Dương Tịch yêu cậu sâu đậm biết bao? Cậu ta quả thực yêu
cậu đến chết rồi!” Trần Thần cúi đầu, nói bù lu bù loa: “Kỳ nghỉ mồng 1 tháng
10 vừa rồi cậu ta đã đến Đại học N. Tối đó, cậu ta uống rất nhiều rượu, nửa đêm đứng dưới cửa sổ ký túc xá cậu,
miệng gọi tên cậu điên cuồng… Diệp Phiên Nhiên, vì sao cậu không cho cậu ta cơ
hội, cứ thế này, chẳng sớm thì muộn cậu ta cũng bị hủy hoại trong tay cậu mà
thôi!”
Hắn không nói lớn tiếng
nhưng giọng hàm chứa sự phẫn nộ cùng sự khinh bỉ, đủ để cô nghe thấy.
Trần Thần suy ngẫm mãi
vẫn không thể thông suốt, cớ sao Dương Tịch cao ngạo ưu tú như vậy mà cũng giở
thói thấp hèn ti tiện theo đuổi con gái. Thực ra, bất luận là hoàng tử hay công
chúa thì khi đứng trước tình yêu cũng phải cúi đầu xin hàng.
Bàn tay Diệp Phiên Nhiên
run rẩy, chiếc bát trong tay cô suýt vỡ tan tành dưới đất.
“Cậu bảo, hôm mồng 1
tháng 10 Dương Tịch đến Đại học N, là thật ư?” Cô sửng sốt, thì th
“Tôi ăn no, nói xạo cậu
làm gì? Trần Thần rút từ túi quần ra một mảnh giấy đưa cho cô: “Trên này có ghi
số điện thoại phòng ký túc xá của cậu ta, có gì thì cậu tự hỏi cậu ta đi!”
Chiều hôm đó, Diệp Phiên
Nhiên cúp tiết học môn tự chọn, giả bệnh trốn lì trong phòng.
Ký túc xá vắng vẻ không
một bóng người. Bầu trời âm u, vạn vật xơ xác tiêu điều, cây ngô đồng rụng trụi
lá ngoài cửa sổ chỉ còn sót lại những cành cây nhẵn thín, phân cách từng áng
mây u ám trên bầu trời khiến người ta càng cảm giác lạnh lẽo hiu quạnh.
Cô nhìn chăm chú số điện
thoại trên mảnh giấy hồi lâu rồi chụp lấy chiếc điện thoại màu đỏ trên bàn, đầu
ngón tay khẽ run rẩy, gần như không ấn nổi bàn phím.
Khó khăn lắm mới ấn được
hai số, ngón tay chợt dừng lại. Gọi điện thoại rồi cô sẽ nói gì với Dương Tịch
đây?
“Xin lỗi, tôi không cố ý
làm tổn thương cậu. Xin cậu hãy quên tôi đi!”
“Dương Tịch, tôi đồng ý
hẹn hò với cậu!”
Hai dòng suy nghĩ đấu đá
nhau trong đầu óc cô, hỗn loạn mâu thuẫn, giày vò dằn vặt cô.
Cô cắn răng, ấn vài chữ
số phía sau, nghe tiếng tút tút vọng lại từ ống nghe, con tim cô khẽ thắt lại.
Điện thoại nhanh chóng
kết nối, giọng trầm lắng êm dịu bên kia vang lên: “Xin chào!”
Là Dương Tịch. Cậu thốt
lên hai từ với chất giọng sang sảng cởi mở, phát âm chuẩn tiếng phổ thông, rõ
ràng mạch lạc.
Con tim Diệp Phiên Nhiên
đập loạn xạ, hơi thở gấp gáp, há hốc miệng chẳng biết mình nên
Đối phương lại a lô, cô
vẫn lặng im. Vốn dĩ cô định khi cậu nói câu đầu tiên liền gác máy ngay, thế
nhưng, giờ lại chẳng nỡ, cô vẫn muốn được nghe thấy giọng cậu.
“A lô!” Giọng cậu càng to
hơn: “Xin hỏi, cậu là…”
Diệp Phiên Nhiên vừa siết
chặt ống nghe trong tay, vừa ổn định lại hơi thở của mình.
Vậy mà, đối phương vẫn
lặng im. Diệp Phiên Nhiên còn ngỡ rằng cậu sẽ gác máy, hồi lâu sau, vọng lại
tiếng thì thầm run rẩy: “Là Phiên Phiên phải không? Là cậu ư?”
Một tiếng cộp, Diệp Phiên
Nhiên ngắt ngang điện thoại. Tựa hồ như cô đang hút kiệt cả sức lực của mình,
hai chân cô mềm nhũn, ngã nhào xuống ghế.
Trời ạ, cậu ta có thể
đoán ra cô! Cô lấy tay che mặt, giữa ngày đông rét mướt lạnh giá hai gò má bỗng
dưng nóng hôi hổi.
Sau đó, Diệp Phiên Nhiên
túc trực bên điện thoại, thế nhưng Dương Tịch không gọi lại mà cô cũng không
gọi cho cậu.