Ngày hôm sau, Diệp Phiên
Nhiên nằm lì ở nhà, cả ngày xem đĩa CD. Sau khi chia tay với Tiết Sam, tuy cô
vui vẻ tự do tự tại nhưng lại lẻ loi cô quạnh. Một mình trong căn phòng, một
chiếc ti vi, một bịch khoai tây chiên, không khí cả căn phòng lạnh lẽo vắng vẻ.
Đầu xuân, ngày ngắn đêm
dài, trời rất mau tối, chỉ mới sáu giờ mà đã tối sầm. Chung Ni gọi điện thoại
hẹn cô đi ăn: “Chị à, bọn mình lâu rồi không gặp nhau!”
Chung Ni đã tráng vẻ ban
đầu, mái tóc quăn nhuộm vàng rực, gương mặt lòe loẹt sặc sỡ, đứng trước cảnh
chiều hôm sẩm tối trên phố, trông cô hệt như tinh linh. Cô trông thấy Diệp
Phiên Nhiên liền vui vẻ nhảy bổ đến, giữ rịt cánh tay cô, nói: “Chị à, cuối cùng chị cũng chịu ra ngoài đi ăn cùng em rồi!”
Diệp Phiên Nhiên nhìn hai
bờ môi đen sẫm của cô, không nhịn được, hỏi: “Tiểu Ni, sao em lại trở về hình
dáng trước kia, không làm thục nữ nữa à?”
“Người ta trời sinh đã
chẳng phải là thục nữ, nào đâu như chị!” Chung Ni nhìn cô, chau mày hỏi: “Chị
à, nhìn ch gầy thế, mặt nhỏ thế, chỉ còn lại mỗi chiếc cằm nhọn
thôi!”
“Gần đây chị bị cảm, thời
tiết quỷ sứ, khi lạnh khi nóng, nắng mưa thất thường!” Cô nói phân bua.
“Ai đó trông thấy sẽ đau
lòng đấy!” Chung Ni líu ríu thì thầm, Diệp Phiên Nhiên không nghe thấy rõ, cô
hỏi lại: “Tiểu ni, em nói gì cơ?”
“Mau đi thôi, em sắp chết
đói rồi!” Chung Ni kéo cánh tay cô, đi thẳng đến cửa hàng lẫu gần đó: “Hôm nay
em muốn ăn lẫu cay!”
“Không sợ nổi mụn à?”
Diệp Phiên Nhiên hỏi.
Chung Ni thích ăn món
cay, nhưng da cô thuộc loại da nhờn, mỗi lần đánh chén no nê xong ngày hôm sau
gương mặt lại xuất hiện những nốt mụn đáng ghét. Cô rất ngưỡng mộ làn da trời
cho của Diệp Phiên Nhiên, nước da trắng muốt mịn màng, ăn gì cũng không bị
nóng, chẳng hề giống cô, phải chống mụn trường kỳ đến cùng.
“Đáng ghét, chuyện gì
không nhắc lại nhắc chuyện đó!” Chung Ni mỉm cười đẩy cô. Diệp Phiên Nhiên ho
khan hai tiếng, lấy tay bịt miệng.
“Chị à, chị ho, không
được ăn cay!” Chung Ni nói: “Chúng ta đổi chỗ khác đi!”
“Không sao, kêu lẩu uyên
ương, chị ăn bên chỗ không cay!”
L được dọn lên, Chung Ni
bất chấp tất cả, bỏ từng lát thịt bò sống, thịt dê, đầu cá trút vào phía phần
nước lẫu cay nồng, vừa cay xé lưỡi hít hà lại vừa tận hứng thỏa chí cơn nghiền.
Diệp Phiên Nhiên chuyền
cho cô miếng khăn giấy để cô lau miệng, nói: “Nhìn em kìa, chẳng giữ ý giữ tứ
gì cả!”
Đôi môi Chung Ni không
còn sẫm đen nữa, dưới tác dụng của ớt cay đã trở nên đỏ hồng, vầng trán lấm tấm
mồ hôi: “Thời tiết những ngày mưa se se lạnh thì phải đi ăn lẫu, cả người nóng
ran, về nhà đánh một giấc, nói không chừng bệnh cảm ngày mai sẽ khỏi ngay
thôi!”
Diệp Phiên Nhiên chẳng
thể nào ăn như hổ đói vồ mồi hệt như Chung Ni, hoàn toàn không phải vì việc giữ
hình tượng ý tứ ngay chốn công cộng mà là không có cảm giác thèm ăn.
Chung Ni ngẩn đầu lên,
hàng lông mi giả dài khẽ hấp háy, cô hỏi: “Chị, hồi Tết em gọi điện thoại cho
chị, sao chị không chịu ra gặp em?”
Đôi đũa trên tay Diệp
Phiên Nhiên chợt dừng trước nồi lẫu, ngần ngừ trong giây lát thì chuyển hướng
sang chiếc đĩa nhỏ, gắp viên cá đã nguội lạnh từ lâu. Không khí bàn ăn khẽ căng
thẳng, Chung Ni vẫn không chịu buông tha: “Dương Tịch chẳng những là bạn trung
học của chị mà còn là mối tình đầu của chị, là người chị mãi không thể quên
được!”
Viên cá trượt trên chiếc
đũa, rơi ngay xuống bàn ăn.
“Em nhìn thấy bức ảnh hai
người trong ví tiền của anh ấy, dáng vẻ rất thân thiết!” Chung Ni nói: “Hai
người thực sự từng hẹn hò ư?”
Diệp Phiên Nhiên hít một
hơi, tròn xoe đôi mắt xinh đẹp, nói: “Em biết từ khi nào vậy?”
“Trưa hôm đó, chị đến
công ty chứng khoán tìm em, em đã cảm thấy biểu hiện của chị cùng Dương Tịch
rất kỳ lạ. Con người anh ta vốn lạnh lùng kiêu ngạo, với những cô gái như bọn
em anh ta đều phớt lờ, nhưng từ khi chị bước vào, anh ta đột nhiên nhiệt tình
hẳn với em, còn mời em đi ăn cơm. Em chẳng phải đứa ngốc nghếch, liền đoán ngay
ra chắc chắn có liên quan đến chị!
Chung Ni bề ngoài vụng về
bộc trực nhưng thực ra tâm tư rất tinh tế. Thông minh cỡ Dương Tịch chẳng thể
ngờ vừa bắt đầu đã bị người ta nhìn thấu!
“Lúc đầu em chỉ hoài
nghi, sau này dần dần ới hiểu rõ mục đích tiếp cận của anh ta, cảm thấy có chút
oán hận anh ta. Em thật lòng yêu anh ta, cớ sao anh ta phải làm vây? Quá bỉ
ổi!”
Quả thực bỉ ổi. Diệp
Phiên Nhiên mím môi không nói, tán thành quan điểm của cô em họ.
“Khi đó em nghĩ, Dương
Tịch, nếu anh đã diễn kịch với tôi, thì tôi sẽ phối hợp hết mình với anh, xem
thử ai diễn giỏi hơn.”
Chung Ni nhấc lấy chiếc
thìa, múc miếng nước lẫu, cay xe đến mức lấy tay phe phẩy trước miệng: “Cay
chết em rồi!”
“Vậy sau đó thì sao?”
Diệp Phiên Nhiên gặng hỏi.
“Sau đó, em và Dương Tịch
đi công tác Nam Kinh, khoảng thời gian công tác còn dư dả, anh ta dẫn em đi Hồ
Huyền Vũ, Lăng Trung Sơn, Miếu Phụ Tử. Buổi tối anh ta còn mời em đi uống cà
phê, rất trịnh trọng nói lời xin lỗi em.”
“Anh ta xin lỗi gì?”
“Anh ta nói rằng anh ta
đã lợi dụng tình cảm của em.” Chung Ni ngắt lời, hai gò má đỏ tía, ánh mắt long
lanh, khuôn mặt hiện lên nụ cười bí hiểm: “Anh ta còn nói một câu, rất động
trời, chị có muốn nghe không?”
“Đừng vòng vo nữa!” Diệp
Phiên Nhiên lườm cô.
“Dương Tịch nói, anh ta
không thể làm bạn trai của em, anh ta muốn làm anh rể của em!”
Diệp Phiên Nhiên tay nhấc
đôi đũa, bất chợt cảm thấy mặt nóng ran, tim đập nhanh.
“Anh ấy nói thế thật à?”
Cô hỏi giọng yếu ớt.
“Khi đó, em nghe xong mà
nổi cả da gà, nhưng mà trong lòng rất cảm động!” Chung ni nói: “Bắt đầu từ tối
hôm đó, em không còn hận anh ấy nữa!”
“Vậy em… còn yêu anh ấy
không?” Diệp Phiên Nhiên chật vật hỏi.
“Sau khi biết chuyện của
bọn chị thì em đã quyết định từ bỏ mối tình này. Em – Chung Ni tuyệt đối không
theo đuổi người đàn ông luôn ôm trong lòng hình bóng người phụ nữ khác, dù rằng
anh ta bảnh bao ưu tú xuất sắc đến đâu đi chăng nữa. Trên đời này có biết bao
nhiêu người đàn ông tốt, tội gì phải tự mình chuốc khổ vào người, chọn lựa con
đường gian khổ nhất chứ?”
Diệp Phiên Nhiên trố mắt
nhìn Chung Ni, lần đầu tiên phát hiện ra cô em họ đã trưởng thành lại còn chững
chạc hơn nhiều so với tưởng tượng của cô.
“Chị à, chị không cần
phải áy náy đâu. Tình cảm của em dành cho Dương Tịch, yêu thích, mến mộ, sùng
bái, ngưỡng mộ, tất thảy vì điều kiện bên ngoài của anh ấy, như chiều cao, diện
mạo, học vấn, chức vụ, gia thế, những thứ phù phiếm bên ngoài, hời hợt thoáng
qua. Có lẽ ngày mai em sẽ đem lòng yêu một người đàn ông khác có điều kiện tốt
hơn thế nữa. Thế nhưng, tình cảm chị dành cho anh ấy hoàn toàn khác, chẳng ai
có thể thay thế vị trí anh ấy trong lòng chị. Chị yêu anh ấy và
rồi chẳng thể nào đem lòng yêu được người nào khác. Chị à, em thật sự rất
ngưỡng mộ chị không phải vì sự xuất sắc ưu tú của Dương Tịch mà là tình cảm sâu
sắc mà hai người từng có với nhau. Không phải người phụ nữ nào cũng được may
mắn tìm thấy tình yêu đích thực cho mình đâu!”
Nói đến đây, Chung Ni
nhìn vào mắt cô, nói giọng dí dỏm dịu dàng: “Chị à, em thật lòng hy vọng, rồi
một ngày nào đó Dương Tịch trở thành anh rể của em!”
Rời khỏi quán lẫu, như
thường lệ, Diệp Phiên Nhiên tiễn Chung Ni ra bến xe buýt. Chung Ni vẫy tay với
cô, dáng hình thon dài mảnh khảng biến mất sau cánh cửa xe. Cô đứng một mình
nhìn theo chiếc xe khởi động rồi cất bước rời đi.
Trên đường trở về, tâm
trạng Diệp Phiên Nhiên khi thì phấn khởi lúc thì ủ rũ chán chường. Bước đi
trong làn không khí ẩm ướt của buổi đêm, gò má cô nóng hổi, tay chân thì lạnh
buốt.
Chiếc xe mô tô hụ còi
phóng vút ngang qua người cô. Người con gái ngồi phía sau, mái tóc dài tung bay
phấp phới, ôm chặt lấy eo người con trai ngồi phía trước, áp mặt vào tấm lưng
dài rộng của cậu ta. Giữa đêm khuya lạnh lẽo, họ ôm ấp lấy tình yêu của mình,
cũng như ôm trọn lấy tuổi thanh xuân.
Tình yêu thời niên thiếu,
có thể là phong cảnh trên đoạn đường đi, cũng có thể là niềm tin khắc cốt ghi
tâm, nhưng những điều này không quan trọng, điều quan trọng chính là, bọn họ đã
từng có thời gian yêu nhau.
Diệp Phiên Nhiên đứng
dưới tấm biển quảng cáo lớn với hàng chữ bắt mắt nổi bật: “Chưa từng có quá
khứ, chẳng thể nào khắc ghi vĩnh hằng.”
Cô rút điện thoại nhấn
nút gọi vào hàng số thuộc nằm lòng, đối phương nhận ngay điện thoại, cô có thể
cảm nhận rõ rệt hơi thở trầm nhẹ.
“Dương Tịch, em là Diệp
Phiên Nhiên. Em rất mệt mỏi, không muốn vòng vo với anh nữa. Hiện giờ em chỉ
muốn hỏi anh một câu, anh có còn yêu em nữa không?” Diệp Phiên Nhiên gắng sức
duy trì giọng ôn tồn bình thản nhưng không kìm nén sự run rẩy trong giọng nói
khiến cô cảm thấy xấu hổ.
Hồi lâu vẫn chẳng hề có
đáp án, đầu dây bên kia vẫn chưa gác máy, chẳng nói chẳng rằng mà chỉ im lặng.
“Sao anh không nói gì?
Hay là anh muốn hỏi em câu hỏi đó? Không, bốn năm trước anh đã hỏi rồi, anh hỏi
em rằng, rốt cuộc em có yêu anh hay không? Dương Tịch, anh dựa vào đâu mà nghĩ
rằng em không yêu anh? Em từng mến Thẩm Vỹ nhưng từ sau khi ở bên anh, con
tim em chỉ có mỗi mình anh, không có ai khác! Là anh tán tỉnh em trước, anh làm
sao có thể nói chia tay là chia tay chứ, bỏ mặc một mình em? Dựa vào cái gì mà
anh nói bắt đầu thì bắt đầu, nói kết thúc thì kết thúc? Em đã quay lại tìm anh,
gửi tin nhắn cho anh, là anh không cần em nữa, nhẫn tâm vứt bỏ cuộc tình này.
Thế nhưng, em vẫn không từ bỏ, bốn năm rồi, em đợi anh bốn năm, mãi đến ngày
gặp lại anh tại công ty thì em hoàn toàn tuyệt vọng!” Một luồng máu chợt xộc
thẳng lên, cổ họng cô nghẹn ngào: “Dương Tịch, giờ em chẳng còn yêu anh nữa, em
ghét anh, ghét cá tính ra vẻ ta đây của anh, ghét bản tính kiêu căng ngạo mạn
của anh, ghét cách anh lôi Chung Ni thăm dò em… Anh thì có gì tốt chứ? Có gì
giỏi giang cơ chứ? Vì sao em cứ nhất mực yêu anh?”
La hét với chiếc điện
thoại một hồi, chẳng đợi đối phương trả lời, cô dập máy.
Con phố dài thênh thang
giữa đêm hôm khuya khoắt, ánh trăng sáng trong lạnh lẽo, người đi bộ trên phố
thưa thớt dần.
Niềm ấm ức cùng nỗi thống
khổ vùi sâu tận đáy lòng suốt bốn năm qua, bỗng chốc cuồn cuộn dâng trào, cô
chậm rãi ngồi bó gối bên vỉa hè, không kìm nén được cơn khóc nức nở.
Cô không muốn mình kiên
cường nữa, không muốn tiếp tục nhẫn nhịn, không muốn tiếp tục tỏ vẻ là người
phụ nữ điềm đạm bình tĩnh nữa, cô chỉ muốn khóc lóc một trận cho thỏa lòng mà
thôi.