Diệp
Phiên Nhiên dĩ nhiên nghe thấy những lời đồn đại kia nhưng cô chẳng màng để tâm
đến, cũng chẳng cố ý né tránh hay có khoảng cách gì với Thẩm Vỹ.
Ở
trên lớp, cô đã quá cô đơn, rất cần có bạn bè. Vả lại, Thẩm Vỹ hội đủ tất cả
tiêu chuẩn của mẫu người bạn trai cô yêu mến như dịu dàng, tốt bụng, nho nhã.
Vóc dáng cậu cao một mét bảy mươi ba, da dẻ trắng trẻo, khuôn mặt cân đối. Cậu
không quá đẹp trai, chẳng quá bảnh bao, toàn thân toát lên hơi thở mọt sách.
Mẫu
người bạn trai này bất luận là bạn bè hay người yêu cũng đều khiến người khác
cảm thấy phù hợp và an toàn.
Như
các bạn nữ đồng trang lứa khác, Diệp Phiên Nhiên cũng lén lút trốn trong chăn
bật đèn pin để đọc tiểu thuyết ngôn tình. Nhưng khi đó tình yêu với cô mà nói,
là chuyện rất đỗi xa vời và khó hiểu. Cô chỉ biết rằng mình rất thích ở bên
Thẩm Vỹ. Kiểu tình cảm yêu thích này thực sự nghiêng nhiều về phía tình bạn
tốt.
Thẩm
Vỹ viết văn mượt mà bay bổng, cậu là một trong số ít nam sinh có tài văn chương
xã hội. Có lẽ do cả hai cùng chung lý tưởng sở thích, tính cách tương đồng mà
giữa bọn họ có rất nhiều đề tài bàn luận. Tuy cả hai chưa từng thổ lộ tình cảm,
chưa từng nói đến từ “mến” nhưng đều ý hợp tâm đầu, hệt như quen biết từ rất
lâu.
Đúng
vào lúc đó, Diệp Phiên Nhiên nhận được một bức thư tỏ tình.
Bức
thư kẹp vào quyển sách ngữ văn của cô, tờ giấy màu hồng phấn thoang thoảng mùi
hương nhè nhẹ dễ chịu, tên Thẩm Vỹ được viết trên thư khiến mặt cô ửng đỏ, tim
đập loạn nhịp.
Thoáng
chốc, cô dần lờ mờ hiểu ra vấn đề, vội ngẩng đầu nhìn quanh. Miêu Khả Ngôn cùng
Dương Tịch đang thảo luận về cuộc thi đấu bóng rổ nam trung học năm nhất, hai
người mặt mày rạng rỡ, vô cùng phấn khởi. Còn Trần Thần đang nằm sấp trên bàn
ngủ say bất tỉnh nhân sự.
Diệp
Phiên Nhiên lòng dạ rối bời lại có phần xấu hổ. Khó khăn lắm cô mới đến giờ ra
về, cầm lấy bức thư chạy một mạch vào nhà vệ sinh. Bức thư chỉ vỏn vẹn hơn trăm
chữ, trình bày đơn giản, giãi bày tình cảm của cậu dành cho cô. Cuối thư, Thẩm
Vỹ viết: “Nếu cậu cũng mến mình thì một giờ trưa hôm nay, bạn hãy đến đứng đợi
mình dưới gốc cây thứ mười bên phải sân tập thể thao, không gặp không về nhé!”.
Diệp
Phiên Nhiên đọc đi đọc lại nhiều lần bức thư đó, Thẩm Vỹ quả nhiên thực sự
thích cô! Cô ngẩn người ngồi xổm trong nhà vệ sinh rất lâu, mãi đến khi chuông
vào học vang lên cô mới từ từ đứng dậy. Do bởi ngồi xổm quá lâu, phần chân
thiếu tuần hoàn máu nghiêm trọng, cô cảm giác mình hệt như đang giẫm trên lớp
thảm bông vải cực lớn.
Lúc
quay về lớp học, cô cố tình liếc mắt nhìn sang Thẩm Vỹ, đúng lúc cậu ngẩng đầu
lên nhìn cô, khoảnh khắc ánh mắt hai người giao nhau khiến con tim Diệp Phiên
Nhiên đập rộn ràng.
Cô
quay về chỗ ngồi, hai gò má đỏ hồng như người say rượu, đôi mắt đen láy rực
sáng tựa những vì sao. Dương Tịch đúng lúc quay sang, cậu phát hiện cô có một
đôi mắt rất to và đẹp, phối trên gương mặt nhỏ nhắn, trông cực kỳ bắt mắt, tựa
như một loài thú nhỏ vừa lặng lẽ vừa dồi dào sinh lực.
Trưa
hôm đó, Diệp Phiên Nhiên đứng đợi ở sân tập cả giờ đồng hồ nhưng Thẩm Vỹ trước
sau vẫn chẳng hề xuất hiện. Sân tập tĩnh lặng vắng vẻ, ánh mặt trời ảm đạm hắt
trên dáng hình yếu đuối mỏng manh của cô.
Thẩm
Vỹ vì sao không đến, lẽ nào cậu đang trêu đùa cô? Diệp Phiên Nhiên lẻ loi cô
quạnh đứng cạnh thân cây rụng trụi lá. Cơn gió lạnh mùa đông từng cơn từng cơn
thổi đến khiến toàn thân cô lạnh buốt.
Vậy
mà, sự việc vẫn chưa dừng ở đó.
Vừa
bước vào lớp học cô nghe thấy tiếng huýt gió chói tai. Bất chợt cô ngẩng đầu
lên, trông thấy hàng chữ xiêu vẹo nghiêng ngả chẳng rõ ai đã viết trên bảng:
“Diệp Phiên Nhiên LOVE Thẩm Vỹ”.
Con
tim Diệp Phiên Nhiên thắt lại, cúi đầu bước đến chỗ ngồi của mình, cô vừa ngồi
xuống, tiếng huýt gió càng to hơn lại cất l
Không
cần ngẩng đầu lên cô cũng biết là Thẩm Vỹ bước vào lớp. Cậu nhìn tấm bảng, sửng
sốt rồi bước ngay đến bục giảng, xóa sạch những hàng chữ khó coi kia bằng tấm
chùi bảng. Lớp học rộng lớn thênh thang lặng ngắt như tờ, mãi đến khi chuông
vào học vang lên.
Tiết
đầu tiên giờ học buổi chiều là môn văn mà Diệp Phiên Nhiên thích nhất nhưng
thầy Tiêu đã giảng những gì, cô hoàn toàn không nghe thấy. Cô nhìn chăm chăm
vào cuốn sách giáo khoa, không dám ngẩng đầu lên. Ánh mặt trời ấm áp bên ngoài
cửa sổ chiếu rọi vào người nhưng cô chẳng hề cảm nhận được chút dấu vết ấm áp
nào.
Những
hàng chữ trên tấm bảng đen đã hoàn toàn bóp nát lòng tự trọng của cô.
Diệp
Phiên Nhiên là cô gái nhút nhát yếu đuối, không đòi hỏi nhiều, chỉ lưu luyến
chút cảm giác ấm áp nhỏ nhoi mà Thẩm Vỹ mang lại cho mình. Giờ thì, chút cảm
giác ấm nồng duy nhất đó đã bị chính cảm giác xấu hổ nuốt chửng.
Từ
nhỏ đến lớn, Diệp Phiên Nhiên đều ngoan ngoãn vâng lời, sâu tận trong suy nghĩ
cô luôn cho rằng, yêu sớm là việc làm của những học sinh hư hỏng. Vậy mà giờ
đây, cô lại sắm vai nhân vật nữ chính trong màn kịch này.
Vả
lại, mọi người đều cho rằng là do cô chủ động dụ dỗ Thẩm Vỹ. Một nữ sinh diện
mạo tầm thường, chẳng ai biết đến thì làm sao xứng với lớp phó kiêm học sinh
xuất sắc Thẩm Vỹ chứ?
Cả
buổi chiều, Diệp Phiên Nhiên nằm trên bàn giả vờ ngủ.
Mười
sáu mười bảy tuổi là lứa tuổi với lòng tự trọng căng tràn chưa từng có, tâm tư
thiếu nữ càng nhạy cảm và yếu đuối. Cô sợ hãi khi trò chuyện cùng người khác,
càng sợ hơn nữa chính là ánh mắt hàm ý sâu xa của mọi người xung quanh.
Rốt
cuộc có thể về nhà rồi. Diệp Phiên Nhiên vội thu dọn đồ, cô đeo ba lô bước ra
ngoài thì liền bị Thẩm Vỹ gọi lại. Cậu bước đến gần, nói giọng tự nhiên thoải
mái: “Cùng về nhé?
Diệp
Phiên Nhiên cắn chặt môi, nhìn cậu chằm chằm, cặp mắt của cậu sao mà trông tự
nhiên, vô tội, hệt như chẳng hề xảy ra chuyện gì thế?
Bức
thư đó, có thật là do cậu viết không? Diệp Phiên Nhiên rất muốn biết nhưng lại
chẳng dám hỏi. Cô cúi đầu, đáp: “Thôi, hôm nay mình có việc”. Nói rồi, cô quay
người bỏ chạy với tốc độ nhanh nhất.
Thẩm
Vỹ đứng chết trân tại chỗ, cậu có phần hoang mang, thấp thoáng đâu đó là nỗi
thất vọng.
Một
số người con gái, cực kỳ thích thể hiện, từng phút từng giây muốn mình trở
thành tiêu điểm của người khác. Còn Diệp Phiên Nhiên, lại quen với việc che
giấu bản thân, cô chán ghét cảm giác bị người khác nhòm ngó chế giễu.
Lẽ
dĩ nhiên, cô bắt đầu dần xa lánh Thẩm Vỹ, nhữhg lúc ở trên lớp, cô không nhìn
cậu cũng chẳng trò chuyện cùng cậu. Mười phút nghỉ giữa giờ, cô không lặng lẽ
ngồi tại chỗ đọc sách thì âm thầm đưa mắt nhìn ra ngoài cửa sổ. Tan học, cô
không còn đợi cậu về chung nữa. Hành động cố ý né tránh của Diệp Phiên Nhiên
tuy đau lòng nhưng Thẩm Vỹ chẳng còn cách nào khác.
Hôm
đó, đến lượt Diệp Phiên Nhiên trực nhật. Tan học, phòng học chỉ còn lại mình cô
cùng Cố Nhân - người phụ trách thiết kế trang trí bảng đen.
Cố
Nhân là ủy viên ban tuyên truyền của lớp, tính cách thẳng thắn, gặp chuyện bất
bình đều lên tiếng giành lại công bằng, cô lau xong tấm bảng đen, phủi phủi lớp
phấn bám trên tay, bước đến trước mặt Diệp Phiên Nhiên đang cúi đầu quét lớp,
nói: “Cậu có biết những dòng chữ trên bảng, là do ai viết không?”
Diệp
Phiên Nhiên hơi ngạc nhiên, bởi lẽ Cố Nhân từ trước đến nay chưa bao giờ trò
chuyện với cô. Cô há hốc miệng, ngơ ngác lắc đầu.
“Cho
cậu biết, đó là Dương Tịch.” Dương Tịch... sao có thể chứ? Bỗng chốc, đầu óc
Diệp Phiên Nhiên trống rỗng.