Edit: Hinh
Chu Từ Lễ chưa từng giải thích nhiều, bởi vì hai chữ đó cũng đủ để cô nghe hiểu rồi.
Lục Nghi Ninh kéo tay anh, “Ngày mai em sẽ hỏi Lâm Gia có cần em giới thiệu mấy chỗ chơi vui cho bọn họ không.”
Chu Từ Lễ: “Ừm.”
Cuộc họp thường niên của Universe vốn đã được chú ý, lại còn là đại thọ 80 tuổi của Chu Hoài An nên toàn bộ người nổi tiếng trong giới thượng lưu đều có mặt, chủ đề chạm chén nâng ly chỉ đơn giản là về vị tổng tài sắp tiếp nhận vị trí của Chu Hồi.
Có người cười nói Chu đổng giấu cháu trai này kỹ thật.
Còn có người hùa theo bảo, bề ngoài của tiểu Chu tổng thoạt nhìn rất giống dáng vẻ khi còn trẻ của Chu tiên sinh.
Lục Nghi Ninh ngăn phục vụ lại, lấy một ly sâm panh từ trên khay, khẽ cong môi cười khinh, Chu Hoài An 80 tuổi, trong đám trung niên kia lớn nhất cũng chỉ có hơn 50 tuổi.
Chu Hoài An 20 mấy tuổi, chưa có ai chân chính gặp qua.
Chu Hoài An đã đứng trên đỉnh của giới thượng lưu, ông ta lười đáp lại lời khen của bọn họ, không mấy hứng thú cầm ly rượu, nhưng khi nhìn thấy cô gái đứng bên ngoài đám đông liền cười ha hả.
Lục Nghi Ninh hơi nghiêng đầu, không tránh né đón nhận tầm mắt của ông ta.
Thật không có ý nghĩa.
Cô uống xong ly rượu liền đặt cái ly không lên cái bàn bên cạnh, quay đầu tìm Chu Từ Lễ, anh đang đối phó với đám chú bác thế gia, ánh mắt lạnh lùng mang theo vài phần sắc bén, giấu hết các cảm xúc kiên nhẫn nhớ kỹ mặt của mỗi người bọn họ.
Lục Nghi Ninh nghĩ, có lẽ Chu Từ Lễ phải liên kết mặt họ với mặt chữ thì mới có thể nhớ rõ được.
Chu Từ Lễ phiền chán, tìm cớ thoát thân, đi đến chỗ kín rồi ngoắc tay với cô, thuận tiện dặn dò trợ lý của Chu Hồi phía sau giúp anh lấy chìa khóa xe.
Lục Nghi Ninh bước nhanh đến bên cạnh anh, “Bây giờ đi à?”
Chu Từ Lễ nhận lấy đồ trong tay trợ lý, dịu dàng nói: “Thấy em có vẻ chán, không bằng chúng ta về nhà ngủ.”
Trợ lý muốn nói lại thôi, Chu tổng đã dặn bọn họ không được dùng tiêu chuẩn của anh ta áp đặt lên vị này, vì thế cậu ta chỉ có thể trông mong đứng một bên nhìn bọn họ ra khỏi lối ra.
Trở lại nhà, Lục Nghi Ninh đá đôi giày cao gót ra khỏi chân, giơ tay kéo sợi dây phía sau lễ phục, nhưng ngón tay lại không với được đến chỗ thắt, “Anh tháo ra giúp em với, sắp không thở nổi rồi.”
Chu Từ Lễ theo thói quen kéo cà vạt trên cổ ra, giơ một tay giúp cô, “Quần áo không vừa người?”
Lục Nghi Ninh cảm nhận được cái lực vẫn luôn bó buộc cô đã lơi lỏng ra, liền thở phào một hơi giải thích: “Số đo là của trước kia, bây giờ mặc không vừa.”
Chu Từ Lễ chớp mắt, không nhịn được nở nụ cười hai tiếng, “Béo lên hả?”
Bầu không khí cứng lại vài giây.
Lục Nghi Ninh mím môi im miệng, yên lặng kéo tay Chu Từ Lễ đặt lên chỗ xương quai xanh của mình, quang minh chính đại dụ dỗ anh sờ ngực, đúng là cô không dám làm.
Mắt Chu Từ Lễ tối lại, ngón tay chạm vào làn da của cô, anh còn có thể cảm được được tiếng tim đập quy luật. Ngón tay của anh chậm rãi nắm lại, đi theo xương quai xanh đến đầu vai, hành động có chứa vài phần trêu chọc mê hoặc lòng người.
“Là công lao của anh?” Anh cúi đầu cười cười, mặt mày cong cong, không hề biết thẹn là gì.
Tim của Lục Nghi Ninh cũng sắp nhảy ra ngoài rồi, “Chu tiên sinh, chẳng lẽ anh không biết xấu hổ sao?”
“…”
Chu Từ Lễ đang tự cởi áo khoác trên người mình, nghe được lời của cô liền nhướng mày thản nhiên nói: “Đúng vậy.”
Lục Nghi Ninh nghẹn lời, đại não dùng tốc độ cao nhớ lại từ khi ở bên anh, đúng là chưa từng thấy anh xấu hổ bao giờ.
Giây lát, hình ảnh dừng lại, cô nhớ đến bộ dáng động tình nhưng lại sợ cô đau của người đàn ông khi làm mấy chuyện không thể miêu tả kia.
Không chỉ là hai cái má trắng nõn, mà ngay cả hốc mắt cũng đỏ tươi.
Chu Từ Lễ đúng lúc hỏi, “Nghĩ ra à?”
Lục Nghi Ninh nghiêm túc lắc đầu, “Da mặt của anh quá dày, em chưa thấy bao giờ.”
Chu Từ Lễ cần phải chuẩn bị thủ tục xin nghỉ việc, anh thay quần áo ở nhà xong liền đến thư phòng viết, đến tận 11 giờ tối mới trở về phòng.
Lục Nghi Ninh đã sớm rửa mặt xong ngồi trên giường xem máy tính, mái tóc ướt sũng rơi trên vai, trong phòng tuy có điều hòa, nhưng tóc ướt vẫn rất dễ bị cảm lạnh.
Chu Từ Lễ đến phòng rửa mặt lấy máy sấy, mở lên dùng tay thử độ nóng, “Lát nữa rồi xem, bây giờ sấy tóc trước đi.”
Lục Nghi Ninh tha thiết mong chờ nhìn anh, khép máy tính ngồi dậy.
Trong phòng chỉ có tiếng vang của máy sấy, đèn tường mở lên tỏa ra ánh sáng màu vàng ấm áp.
Chu Từ Lễ vô cùng có kiên nhẫn, ngón tay thon dài xen kẽ trong các sợi tóc của cô, cúi đầu là có thể ngửi được mùi bạc hà quen thuộc.
Nhớ đến chuyện xảy ra hôm nay, Lục Nghi Ninh cảm thấy trong lòng rất khó chịu, cô nâng tay xoa nhẹ hai hốc mắt rồi nắm lấy tay anh, thuận tiện tắt máy sấy.
Âm thanh xung quanh biến mất, yên tĩnh đến nỗi có thể nghe được tiếng tim đập của mình.
Chu Từ Lễ cảm thấy cảm xúc của cô thay đổi, anh ngồi lên mép giường ôm lấy cô từ phía sau, “Năm nay anh 27 tuổi, Chu Hoài An 80 tuổi, anh chờ được. Nhưng tương lai của anh cả lại không thể xác định, anh chỉ có thể làm như vậy.”
Anh và Chu Hồi không phải cùng một loại người, Chu Hồi chú ý đến cái gọi là tình thân nên sẽ không chủ động phản kháng.
Lục Nghi Ninh nghiêng đầu nhìn vào đôi mắt tối đen của anh, không nhìn ra được tâm trạng của anh kém bao nhiêu, chỉ là bình tĩnh thản nhiên đối mặt với sự thật.
Chu Hoài An đã 80 tuổi rồi, vòng tuần toàn sinh tử cũng chỉ còn mấy năm, Chu Từ Lễ chờ được.
Cô cũng có thể chờ chung với anh.
Nghĩ như thế, cục tức bị nghẹn trong lòng bỗng tiêu tan.
***
Bởi vì phải đến lầu hành chính chuyển công việc trước, sáng sớm hôm sau, Chu Từ Lễ chuẩn bị bữa sáng xong liền đến đại học S.
Khi Lục Nghi Ninh tỉnh lại thì vị trí bên người đã trống không, cô xuống giường rửa mặt, vừa đi ra phòng khách đã ngửi được mùi thơm.
Tối hôm qua ở buổi tiệc chỉ ăn một miếng bánh, trở về lại có tâm sự nên không muốn ăn, bây giờ bụng cô đói đến nỗi hận không thể xé bụng ra trực tiếp nhét đồ ăn vào.
Nghĩ đến hình ảnh đó, quá là máu me.
Lục Nghi Ninh chậc một tiếng, lấy đũa gắp một miếng trứng chiên bỏ vào miệng, kéo ghế ra ngồi xuống. Sáng nay cô không muốn đến phòng làm việc, bèn báo cho trợ lý Lâm một tiếng, đối phương gần như là trả lời ngay lập tức.
Lâm Tấn An:【 Chị lại trốn việc!!! Chị là bà chủ mà sao có thể như vậy!! 】
Lục Nghi Ninh đã thông báo xong nên không muốn để ý đến cậu ta nữa. Cô bỗng nhớ tối qua vẫn còn ảnh chưa sửa xong liền quay về phòng ngủ lấy máy tính đến phòng khách, định xử lý nốt phần ảnh còn lại, nhưng cơn đau ở bụng lại càng rõ ràng hơn.
Cô đứng lên chạy vào nhà vệ sinh, tính ngày thì có lẽ là sắp đến rồi. Nhưng băng vệ sinh trong nhà đã dùng hết, lát nữa phải xuống lầu mua.
Cơn đau một lần rồi nối tiếp một lần, khi xuống lầu thì cũng không còn đau như thế nữa.
Lục Nghi Ninh đỡ lan can cúi người, mặt trắng bệch, đợi tốt hơn rồi bước nhanh vào hiệu thuốc. Khi trả tiền, nhân viên cửa hàng lo lắng hỏi cô có cần giúp không, nhìn sắc mặt cô rất không ổn.
Lục Nghi Ninh nói cảm ơn rồi cầm một gói thuốc to rời đi. Lúc ra ngoài, cô chỉ mặc đồ ở nhà với áo khoác lông dài, gió lạnh lùa theo mắt cá chân lộ ra bên ngoài chạy lên trên.
Trở lại trong tiểu khu, Lục Nghi Ninh ngẩng đầu nhìn người đàn ông đứng ở cửa thang máy.
Cô theo bản năng cúi người kéo kéo ống quần, sau đó đi qua gọi anh, “Anh trở lại rồi.”
Nghe vậy, Chu Từ Lễ ngẩng đầu, lập tức bỏ điện thoại vào túi, “Không mang theo điện thoại hả?”
Vừa nãy gọi vài cuộc cho cô hỏi có muốn mua gì không, nhưng không có người bắt máy.
Lục Nghi Ninh giơ túi to trong tay lên, khuôn mặt nhỏ nhắn nhăn lại, “Kỳ sinh lý, đi mua thuốc.”
Thang máy dừng ở tầng 12 mãi không động đậy, bên ngoài hành lang là gió lớn không ngừng thổi vào, khiến cô vô thức rụt cổ.
Nhìn chằm chằm con số vẫn đứng yên, cơn đau đớn ở bụng lan đến đùi, Lục Nghi Ninh túm tay áo anh khó chịu ngồi xổm xuống.
Chu Từ Lễ nhíu mày, lấy điện thoại ra gọi cho chủ nhà, đối phương bất đắc dĩ nói người khách mới đến ở tầng 12 muốn sửa nhà, tạm thời thang máy không dùng được.
“Tôi biết rồi, cảm ơn.”
Anh cúp điện thoại, cởi nút áo khoác ra, xoay người nâng người ngồi xổm trên mặt đất đứng dậy.
Lục Nghi Ninh tựa vào người anh, “Còn phải chờ lâu à?”
“Không đợi.” Chu Từ Lễ không đợi cô phản ứng liền ôm lấy cô đi về phía thang bộ, “Phía trên có người đang sửa nhà.”
Lục Nghi Ninh nhíu mày, vừa giương mắt lên đã nhìn khuôn mặt căng thẳng của Chu Từ Lễ, cô cố dùng lực tựa sườn mặt vào bờ vai anh, “Nghe nói sinh con xong thì sẽ không đau nữa.”
“Nhưng mà sinh con cũng rất đau.” Cô khẽ thở dài, muốn nói đùa dời lực chú ý, “Kiếp sau em phải làm đàn ông mới được.”
Chu Từ Lễ cười nhẹ ra tiếng, “Nghĩ xa thật.”
“Anh làm phụ nữ.” Lục Nghi NInh bổ sung, “Nỗi đau em từng chịu, anh cũng phải thử một lần.”
Trong lúc nói chuyện đã đến cửa nhà, Chu Từ Lễ không thở gấp mở cửa ra bỏ cô xuống, thuận thế nhốt cô giữa tay và tủ để đồ.
Anh nhỏ giọng nói cực kỳ dịu dàng, dường như là cố ý vỗ về cô, “Được, tất cả đau khổ anh đều chịu.”
Lục Nghi Ninh mơ màng, phồng má vô lực giải thích: “Em chỉ nói giỡn thôi.”
Chu Từ Lễ cong môi, tầm mắt dời xuống nhìn về phía mắt cá chân của cô, im lặng không nói chờ đối phương tự nhận lỗi.
Lục Nghi Ninh cảm nhận được tầm mắt của anh tiền tủi thân rụt chân về, “Sau này sẽ chú ý.”
Chu Từ Lễ đến phòng bếp nấu nước gừng đường đỏ, anh biết cô không thích vị gừng nên đã cố ý dùng đũa gắp vụn gừng ra khỏi nồi rồi đổ vào cái chén đặt lên bàn trà.
Lục Nghi Ninh mệt mỏi dựa vào sô pha, trong lòng thầm hối hận, nếu lúc còn trẻ cô chú ý dưỡng sinh thì sẽ không có cảnh tượng ngày hôm nay rồi.
Nếu lúc sơ trung chịu nghe theo ba mặc quần dài, thì nói không chừng cơn đau sinh lý này có thể giảm rất nhiều.
Chống cánh tay ngồi dậy, vừa cầm chén lên đã ngửi được mùi gừng gay mũi, cô nín thở một hơi uống hết, dạ dày thì ấm, nhưng cơn đau vẫn không biến mất.
Ăn cơm trưa xong, Chu Từ Lễ ôm Lục Nghi Ninh lên giường ngủ. Bàn tay nhẹ nhàng xoa bụng của cô, người trong lòng không nói tiếng nào, chỉ mở đôi mắt tối đen nhìn chằm chằm anh.
Cơ thể Lục Nghi Ninh rất gầy, không có chút thịt dư trên bụng nào. Hơn nữa cô còn lười, tuy rằng thích cơ bụng nhưng rất ít khi chủ động đi tập.
Cô bỗng nhiên nhớ đến lúc trên giường, Chu Từ Lễ rất thích nhéo eo của cô.
Mỗi lần làm xong chuyện đó, vết đỏ trên eo phải cần nửa tuần mới mất đi.
Chu Từ Lễ rũ mắt, động tác trên tay tạm dừng vài giây, “Bọn Ngô Lăng muốn làm tiệc chia tay cho anh, nếu em thế này thì tối nay đừng đi.”
Lục Nghi Ninh lười biếng mở mắt, tiệc chia tay? Sao cứ như sắp phải đi đến nơi xa thế.
“Em có thể đi.” Cô kiên trì nói.
Sau khi Chu Từ Lễ suy nghĩ một lúc thì bày ra dáng vẻ không quá tin tưởng.
Lục Nghi Ninh ngẩng đầu lên, “Lúc thi đại học em vẫn có thể kiên trì được, không có sao đâu.”
Chu Từ Lễ đè cái đầu lại lộ ra, lạnh lùng từ chối: “Không được.”
***
Ngủ trưa xong, Lục Nghi Ninh cảm thấy cả người thoải mái hơn hẳn. Từ lúc 3 giờ cô đã lẽn bẽn đi theo phía sau Chu Từ Lễ, giống như một cái đuôi nhỏ dính trên người anh, còn không ngừng nhấn mạnh buổi tối cô có thể đi nữa.
Chu Từ Lễ bó tay với Lục Nghi Ninh, anh đóng sách lại liếc mắt nhìn cô, con ngươi bị ánh sáng bên ngoài cửa sổ nhuộm thành màu nâu nắng, gợi cảm vô cùng.
“Không được uống rượu, không được ăn cay, đồ uống lạnh cũng không được uống.”
Lục Nghi Ninh giả vờ ngoan ngoãn đồng ý, “Được.”
Cô chú ý đến quyển sách trong tay anh, tên sách là chữ tiếng Anh được mạ vàng, là bộ sách về quản lý công ty, chắc là gần đây mới bắt đầu xem.
“Nguyên Đán có rảnh không? Ba em kêu anh đến cùng ăn một bữa cơm.”
Lục Nghi Ninh nhớ tới tin nhắn Lục Bá Nguyên gửi đến một tiếng trước.
Chu Từ Lễ thản nhiên giương mắt, ý cười trên mặt dày thêm rất nhiều, ngón tay anh đặt lên bàn nhẹ nhàng ma sát vài cái, hơi lo lắng hỏi lại: “Ba em có để ý đến việc con rể tương lai không thể uống rượu không?”