Edit: Hinh
Lâm Gia đẩy cửa vào, trong tay cầm một cái túi giấy dày, ung dung đi đến trước bàn làm việc, ”Cậu rảnh rỗi quá nhỉ.”
Lục Nghi Ninh lật xem ảnh chụp lần này, cô hơi hơi nhíu mày vứt vài tấm vào thùng rác, không rảnh nói chuyện với nữ sĩ thành công Lâm chủ biên.
Lâm Gia gõ tay lên mặt bàn, ”Lần này đến là muốn nói chuyện công việc với cậu.”
Lục Nghi Ninh lười biếng nâng mắt, ”Công việc à, lịch hẹn chụp ảnh đã đến số 4 của tháng sau rồi, Lâm chủ biên đi ra ngoài tìm trợ lý lấy số đi.”
Lâm Gia: ”Tớ hỏi trợ lý của cậu rồi, cậu ta nói cậu vừa mới trở về, hiện chưa sắp xếp công việc.”
Lục Nghi Ninh hít sâu một hơi, nhịn loại xúc động muốn lao ra ngoài đánh Lâm Tấn An tơi bời xuống, bày dáng vẻ bàn công việc, đưa tay rút hợp đồng trong cái túi giấy trên bàn ra.
Xem xong tiêu đề hợp đồng, cô nghi ngờ nâng mắt nhìn người phụ nữ đối diện.
Đối tượng phỏng vấn của 《 Danh nhân 》 phần lớn đều là tinh anh trong nước và các thương nhân mới xuất hiện, có điều người ở trong xã hội thượng lưu rất khó chiều lòng, nên Lục Nghi Ninh chưa bao giờ nhận chụp tạp chí này.
”Cậu xác định không lấy sai hợp đồng?”
Lần trước hợp tác vẫn là 《 Mỹ nhân 》, chụp nữ ngôi sao.
Lâm Gia tựa lưng vào ghế ngồi, ý cười vẫn không biến mất, ”Lần này đối tượng phỏng vấn có hơi đặc biệt, là một đám học giả, chủ yếu là họ sẽ hợp tác và đưa ra ý kiến với những người phục hồi sách cổ, bình thường công việc khá rườm rà nhàm chán, nhưng có ý nghĩa quan trọng.”
Lục Nghi Ninh nghe cô ấy giải thích xong, có hơi trầm ngâm gật đầu, cô cảm thấy có gì đó không ổn lắm, bèn nghĩ lại lời của đối phương một lần nữa, ”Nói cách khác, cậu kêu tớ đi giao tiếp với đám độc giả cao tuổi đó?”
Lâm Gia có chuẩn bị mà đến, đương nhiên sẽ đoán được Lục Nghi Ninh có thể từ chối, cô ấy hờ hững tung mồi, ”Nghe nói trong đó có một giáo sư rất trẻ tuổi, là loại cậu thích, cái gì mà nhã nhặn bại hoại ý, cậu có thể nhân cơ hội đi làm quen một chút.”
Lục Nghi Ninh giật giật khóe miệng, ”Nhìn tớ có vẻ rất thiếu đàn ông à?”
Giọng điệu của Lâm Gia rất khoa trương, ”Sao lại có thể — Lục đại tiểu thư của chúng ta sao lại thiếu đàn ông được, cậu chỉ cần tùy tiện vẫy tay một cái là mấy tiểu thịt tươi trong giới giải trí tự động nhào vào lòng liền.”
Diễn xuất quá phô trương, khó coi.
Lục Nghi Ninh dùng một tay che mắt, nhanh chóng lướt qua nội dung trong hợp đồng, nói thật, một sinh viên khoa tự nhiên như cô từ sơ trung đã sợ giáo viên Ngữ văn rồi, bài trên lớp phải cần một tuần mới có thể học thuộc lòng, trong quá trình cũng không tránh khỏi việc niệm kinh cầu Bồ Tát.
Lâm Gia suy nghĩ một lát, ”Giáo sư Chu kia chính là bảng hiệu của viện nghiên cứu bọn họ, tên nghe cũng hay lắm, Chu Từ gì gì á, quên rồi.”
Lục Nghi Ninh lẩm nhẩm hợp đồng một chút, trong con mắt tối đen như có lửa bừng lên, ngẩng đầu, ”Lâm chủ biên, sau này bàn công việc, phiền cô hãy xác minh đối tượng chụp ảnh cho tôi trước.”
”Dù sao cậu cũng đâu biết cách đối phó với mấy người đó, nói rõ ràng hay không có tác dụng gì chứ?” Lâm chủ biên thành thật trả lời.
Lục Nghi Ninh cầm cây bút đặt trên bàn lên, đến mặt sau hợp đồng cũng không xem, lật đến trang cuối lưu loát ký tên.
Cô cười như không cười ngẩng đầu, trong giọng nói mang theo ý cười nồng nặc, ”Nếu giáo sư Chu giám sát tớ viết văn, thì viết một trăm bài cũng không thành vấn đề.”
Lâm Gia: ”…”
Quả nhiên hiện nay là phải xem mặt.
Lục Nghi Ninh ký xong, khóe miệng không kìm được điên cuồng cong lên, ông trời ơi, tổ tông phù hợp, cuối cùng cô cũng có lý do tiếp cận Chu Từ Lễ rồi!
”Khi nào thì bắt đầu, hôm nay, ngày mai?”
Lâm Gia cong môi, chậm rãi phun ra hai chữ: ”Ngày mốt.”
Lục Nghi Ninh nhíu mày, lạnh nhạt nói: ”Sao hiệu suất làm việc của tòa soạn các cậu chậm thế, mấy chuyện gấp này đương nhiên phải làm xong càng sớm mới an tâm được chứ.”
Đuôi lông mày Lâm Gia run rẩy, kéo hợp đồng cô nắm trong tay đút vào túi, không chút nể mặt vạch trần: ”Tớ thấy cậu gấp thì có.”
Lục Nghi Ninh bặm môi, nằm sấp lên bàn, mi mắt khép hờ, tinh thần trống rỗng. Bỗng nhiên, một bức ảnh góc cạnh cọ qua trán cô, xúc cảm rõ ràng khiến cô không thể không mở mắt ra.
Không biết Lâm Gia lấy đâu ra một bức ảnh một inch, ”Lấy cho cậu này, cô gái hoài xuân.”
Là một bức ảnh nền xanh vô cùng bình thường dùng để dán trong giấy chứng nhận, bình thường trước khi nhậm chức thì phải chụp cái này. Người đàn ông trong ảnh nhếch đuôi lông mày lên, môi cong lên một độ cong vừa phải, tóc ngắn hơn hiện tại một tí.
Chu Từ Lễ, Chu Từ Lễ khi vừa nhậm chức.
Lâm Gia: ”Lúc trước khi điều tra tư liệu thì viện trưởng cho, cuối cùng lấy về.”
Lục Nghi Ninh nhanh chóng dùng điện thoại chụp bức ảnh đó, phóng to từ ngũ quan đến từng bộ phận, đầu tiên là con mắt, lại chuyển qua mũi, cuối cùng là đôi môi nhếch lên một độ cong nhạt — Từ khi nào cô lại học được khả năng theo đuổi idol của fangirl thế nhỉ?
Lâm Gia lấy lịch làm việc do trợ lý sắp xếp ra, ”Chiều ngày mốt tớ sẽ cho xe đến đón cậu, đi chung với người viết bản thảo đến đại học S.”
Lục Nghi Ninh tiếp tục làm cô gái kính lúp: ”Tớ chết mất, tớ yêu rồi, đây là cái giá trị nhan sắc thần tiên gì thế.”
Lâm Gia mím môi, liên tục nhắc nhở mình phải bình tĩnh, bóp chết Lục Nghi Ninh là chuyện nhỏ, vứt bỏ công việc của bọn họ mới là chuyện lớn.
”Theo trình tự là phỏng vấn trước, đến lúc đó cậu cần phải chụp ảnh hiện trường phỏng vấn.”
Lục Nghi Ninh: ”Sự xinh đẹp này là thật à, trời ơi!”
Lâm Gia hít sâu, nụ cười dần trở nên kỳ lạ, ”Tớ thật muốn bóp chết cậu.”
Lục Nghi Ninh trừng mắt, ”Thế giới này đã không còn tớ nữa.”
”…”
Lục Nghi Ninh ngoài cười trong không cười nói: ”Cậu thấy tớ quăng bom thế nào?”
Lâm Gia: ”Ha ha.”
Lâm Gia đi rồi, Lục Nghi Ninh lấy điện thoại ra nhấn vào khung đối thoại, đánh một hàng chữ, ngón tay đang đè nút gửi đi bỗng dừng lại. Cẩn thận nghĩ nghĩ, đâu thể vừa vào đã nói ”Giáo sư Chu, tôi sẽ đi chụp ảnh cho anh!” được chứ.
Hình như có vẻ rất vội vã, rất không chuyên nghiệp. Cô mím môi, xóa bỏ hàng chữ đó.
【 Chúc anh Trung thu vui vẻ sớm! Ps: Chúng ta sẽ nhanh gặp mặt thôi. 】
Soạn chữ xong, Lục Nghi Ninh đọc đi đọc lại, cuối cùng bỗng nhớ lúc thầy giáo trung học của mình vô cùng thích dùng icon ”Mỉm cười”, cô bèn thêm vào cái icon mỉm cười có phần khiêu khích, lại chứa đầy ý cười như không cười phía sau, vậy là vừa lòng.
— Nhấn gửi đi.
***
Những ngày bận rộn luôn trôi qua rất nhanh, kết quả của giải thưởng giành cho nhiếp ảnh gia được tổ chức hồi đầu năm đã công bố, Lục Nghi Ninh thành công tiến vào hàng ngũ mười nhiếp ảnh gia xuất sắc nhất của năm.
Ban tổ chức sẽ có một buổi phỏng vấn, được livestream trên internet.
MC chuẩn bị rất nhiều vấn đề, có những câu rất xảo quyệt, ví tụ như cô công khai từ chối hợp tác với vị tiểu thịt tươi nọ có phải là vì ân oán cá nhân không.
Lục Nghi Ninh ngẩng đầu liếc nhìn đối phương một cái, “Không phải ân oán cá nhân, chỉ là đơn thuần không thích gương mặt anh ta thôi.”
Mặt MC cứng đờ, ngại vì livestream nên cũng không thể cắt ngang được, anh ta cố gắng xoay chuyển cục diện, ”Chúng ta cũng biết ánh mắt của Lục tiểu như có hơi cao một tí mà, do thẩm mỹ mỗi người khác nhau thôi, có thể hiểu được.”
Lục Nghi Ninh mất hứng thú lười đối phó, ”Không phải ánh mắt tôi cao, mà là người mẫu mắt cao.”
Bầu không khí cứng lại một lát.
Cuối cùng bị nụ cười xấu hổ của MC hóa giải, nhưng khu bình luận đã có rất nhiều fan bất mãn spam.
Lục Nghi Ninh trở lại phòng nghỉ, bởi vì livestream nên lớp trang điểm trên mặt cô hơi dày một chút, có điều cũng xem như tinh xảo, trực tiếp đến trường học cũng không thành vấn đề.
Xe tòa soạn chuẩn bị dừng trước đài truyền hình, bên trong xe có cô gái viết bản thảo, còn có một trợ lý phụ trách khiêng thiết bị.
Lục Nghi Ninh chào hỏi đơn giản xong liền im lặng ngồi một bên, không nói chuyện nữa.
Một đường chạy đến cửa Tây đại học S, đưa giấy thông hành của viện Văn học ra, bảo vệ ở cửa lập tức cho vào.
Trợ lý lái xe tìm nơi đậu, kêu bọn họ đến văn phòng trước, Lục Nghi Ninh và cô gái viết bản thảo đi đến lầu ba, bỗng cô ấy ôm bụng nói, ”Em, em đi WC.”
Không biết có phải là do ngồi xe lâu không mà đầu Lục Nghi Ninh hơi choáng váng, cô đi lên lầu bốn của khu hành chính, loáng thoáng nghe được âm thanh nói chuyện của hai người.
Cô đến gần hai bước liền thấy rõ hai người đang dính với nhau, một nam một nữ, nam hơn 40 tuổi, nữ khoảng tầm 20 đến 30 tuổi.
Hôm nay là ngày nghỉ đầu tiên của Tết Đoan ngọ, phần lớn sinh viên sống trong ký túc xá đều ra ngoài ăn cơm, rất ít người đến khu hành chính, không ngờ cái chuyện xấu xa dơ bẩn này lại bị cô nhìn thấy.
Người phụ nữ ôm cánh tay người đàn ông, âm thanh mềm mại gợi cảm, ”Chủ nhiệm, lần này bình chọn, anh không được quên em đâu đó.”
Lục Nghi Ninh đứng phía sau bọn họ, lấy camera ra mở chức năng quay phim.
Người phụ nữ chậm rãi quay đầu, nửa gương mặt xuất trên màn hình, theo động tác của cô ta, mắt Lục Nghi Ninh cứng lại một chút, nghi ngờ ngước lên nhìn qua.
Chỉ một cái liếc nhìn, cô đã thấy rõ ràng.
Cái người đang cười không ngừng tay trong tay với người đàn ông hơn 40 tuổi đó, chính là Kỳ Huệ suýt nữa đã gả cho ba ruột cô, chỉ lớn hơn cô 5 tuổi.
Tuy rằng hôn lễ của hai người bị chính tay cô phá hoại, nhưng Lục tổng vẫn luôn đưa cái vị suýt nữa đã thành mẹ kế của cô này tham gia vô số bữa tiệc, trong giới mọi người luôn biết tình nhân của Lục tổng.
Bây giờ Kỳ Huệ cũng xem như vô hình đội mũ xanh (cắm sừng) cho ba cô rồi?
Lục Nghi Ninh cười lạnh một tiếng: ”Không ngờ nhiều năm như vậy, sở thích của cô vẫn không thay đổi.”
Hai người cách đó không xa nghe thấy âm thanh liền buông tay nhau ra, người phụ nữ hoảng sợ quay đầu, thấy cô gái đang lạnh lùng nhìn chằm chằm mình thì biểu cảm càng khó coi hơn, ”Sao cô lại ở đây?”
Lục Nghi Ninh nghiêng đầu, ”A, tôi đến không đúng lúc rồi, cắt ngang chuyện tốt của cô với ông chú này.”
Kỳ Huệ trừng mắt, giãy dụa phản bác: ”Cô đừng có nói bậy, bọn tôi chỉ là quan hệ đồng nghiệp thôi.”
Lục Nghi Ninh im lặng, nhiều năm như thế, không chỉ sở thích không thay đổi, mà đầu óc cũng ngu ngốc y cũ, ”Kỳ nữ sĩ, cô quên rồi à, tôi là nhiếp ảnh gia, thích nhất là chụp ảnh.”
Biểu cảm bình tĩnh của Kỳ Huệ và người đàn ông lập tức biến mất, cô ta xông lên muốn cướp camera, lại bị tóm lấy cổ tay, một cánh tay luôn dạy học quanh năm chắc hẳn không thể nào hơn cánh tay khiêng camera hằng năm rồi.
Lục Nghi Ninh dễ càng kiềm chế cô ta, giọng rất lớn, ”Ông già như ba tôi không thỏa mãn được cô, cho nên cô mới đi ra ngoài tìm đàn ông khác phải không?”
”— Kỳ nữ sĩ, có phải khẩu vị của cô hơi nặng quá rồi không.”
Mặt Kỳ Huệ đỏ bừng, vươn tay muốn tiếp tục cướp camera, móng tay bén nhọn chính là vũ khí tốt nhất, cào ngang qua cánh tay Lục Nghi Ninh để lại một vết đỏ.
Cơ thể Lục Nghi Ninh không bằng cô ta, nhanh chóng rơi xuống thế hạ phong, sự kiên nhẫn đã gần như không còn, cô kéo lấy cánh tay cô ta đẩy qua một bên, ”Ảnh chụp tôi sẽ gửi cho ba, mấy cái tâm tư của cô tốt nhất là rút lại hết cho tôi.”
Kỳ Huệ bị ép đến điên lên, cô ta té xuống mặt đất xong lập tức đứng dậy, cầm được cái gì cũng hung hăng đánh, ”Cái thứ tạp chủng không ai nuôi như mày, mỗi lần đều phá hư chuyện tốt của tao!”
Hôm nay Lục Nghi Ninh phải lên ống kính nên chỉ mặc một bộ váy liền áo, hai sợi dây trên vai vốn mỏng manh, không chịu được sức mạnh của đối phương, dây vai bên trái bị đứt mất, quần áo liền tụt qua một bên.
Nếu không phải do cô đúng lúc túm lấy thì sẽ trần truồng mất.
Âm thanh chói tai của người phụ nữ vang vọng trong lầu dạy học trống trải, mỗi lần truyền đến những bức tường lại bị phản về, lại tụ lập, cuối cùng vọt vào tai Lục Nghi Ninh. Cô rũ mắt suy nghĩ, ánh mắt sắc bén đảo qua, ”Buông tay.”
Kỳ Huệ vẫn chưa buông, nhân lúc cô không chú ý mà hung hăng đẩy một cái, ”Mẹ mày chết sớm, không ai dạy mày thì để tao đây dạy.”
”…”
Chân Lục Nghi Ninh không chịu nổi, vô thức ngửa ra sau, miễn cưỡng túm lấy lan can ổn định cơ thể, mắt cá chân cô bị trẹo, cơn đau lập tức truyền đến.
Thấy Kỳ Huệ lại sắp xông tới cướp camera, cô nhắm mắt lại, hôm nay thật sự rất chật vật, bị loại phụ nữ này ức hiếp thành như thế, có lẽ Lâm Gia sẽ cười đến rụng răng mất.
Giây tiếp theo, cục diện hỗn loạn trong dự kiến không xuất hiện, động tác của Kỳ Huệ dừng lại trong phút chốc.
Lục Nghi Ninh chỉ nghe thấy một chuỗi tiếng bước chân quy luật, có người đi qua bên cạnh cô, cuối cùng đứng trước mặt cô.
Kỳ Huệ dừng mấy hành động điên cuồng lại, nhìn người đàn ông trước mặt, ”… Giáo sư Chu, sao anh lại đến đây?”
Chu Từ Lễ liếc nhìn cô gái đỏ mắt phía sau, dịu dàng hỏi: ”Vết thương trên người có sao không?”
Lục Nghi Ninh liều mạng trợn to mắt cố nén sự chua xót, chút dũng cảm trong lòng đều bị tủi thân thay thế, cảm giác chua xót lan tràn đến khoang mũi, cô lắc đầu, nâng mắt lên nhìn anh hai giây rồi xoay người rời đi.