Cớ Sao Rung Động Vì Em

Chương 4: Chương 4: Party




Beta: Hinh

Đoàn khảo sát của đại học S ở lại khách sạn Vân Sơn mấy ngày, Lục Nghi Ninh lại muốn tiếp tục đi về phía Tây chụp vài bức ảnh thú vị nên cô xuất phát từ Tây Ninh đến hồ Thanh Hải, một mạch chạy đến rạng sáng mới quay đầu trở về.

Cuối hoang mạc, xung quanh hồ Dương Lâm là những hàng cây xanh, kéo dài cả một sườn núi.

Lâm Tấn An dựa vào cửa xe uống nước, lúc bọn họ đi cầm theo hai thùng nước khoáng, giờ chỉ còn lại ba bình, không chỉ thế, mà cân nặng của cậu ta còn tụt từ 90kg xuống 80kg, gương mặt nhỏ hơn một vòng.

Lục Nghi Ninh ngồi xổm trên mặt đất ăn áo, nuốt thịt quả vào miệng, lật xem ảnh chụp mấy ngày nay, có hai bức ảnh là tranh thêu chữ nhìn thấy ở chợ và tượng thần linh người dân tin phụng, đều có hoa văn hình vẽ rất dữ tợn.

Chắc Chu Từ Lễ sẽ cảm thấy hứng thú với mấy thứ này, dù sao thì cô cũng không hiểu một chút gì hết. Tính thời gian, bọn họ cũng nên khởi hành quay về thành phố S rồi.

”Đi thôi, hôm nay về khách sạn Vân Sơn.” Lục Nghi Ninh đứng lên, ném lõi táo vào túi đựng rác.

Lâm Tấn An như thấy được hy vọng trong ánh rạng đông, nhanh chóng chui vào xe, ”Dạ.”

Xe việt dã lắc lư xốc nảy, Lục Nghi Ninh cố nhịn cảm giác không khỏe trong dạ dày, mở cửa sổ ra hứng gió lạnh. Đang xế chiều, bầu trời trộn lẫn đêm ngày, ánh nắng màu vàng xuyên qua cửa kính xe đi vào chiếu lên sườn mặt của cô, tăng thêm vẻ dịu dàng.

Lâm Tấn An nhìn lén vài lần, chột dạ không dám nhìn thẳng. Không thể không thừa nhận, bà chủ này của cậu ta tuy rằng độc miệng không thích nể mặt người khác, nhưng lại có một gương mặt xinh đẹp thoạt nhìn rất dễ gần — Đàn ông đều không cưỡng lại loại hình này.

Cậu ta thầm đánh giá người phía sau, không chú ý đến hòn đá chắn ngang đường, xe ô tô đang chạy yên ổn bỗng bị thay đổi phương hướng, cũng may là kịp đánh tay lái lại, thân xe chỉ bị xốc xảy một chút thôi.

Lục Nghi Ninh cho cậu ta ánh mặt hình viên đạn, lời giáo huấn đã ra đến bên miệng bị tiếng chuông điện thoại đột nhiên vang lên cắt ngang.

Bạn thân Lâm Gia gọi đến, “Lục tiểu thư, ra ngoài chụp ảnh đến nghiện rồi hả, gần một tháng còn chưa trở về nữa.”

Xem ra tạp chí kỳ này bán không tồi, có tâm tư trêu chọc cô.

Lục Nghi Ninh cong khóe môi, ngồi xếp bằng dựa vào lưng ghế, ”Bắt được một bảo bối, chuyến đi này xem như không tệ.”

Lâm Gia: ”Bảo bối cậu nói là sữa chua Tây Ninh, hay là thịt dê om bằng tay?”

Lục Nghi Ninh: ”Là một người đàn ông.”

Chạy đến lưng núi, tín hiệu bị ngắt, cô vừa mới nói xong, trên màn hình hiển thị đối phương đã cúp điện thoại.

Tín hiệu trong điện thoại chỉ còn lại một vạch, mạng 4G cũng bị gián đoạn.

Lục Nghi Ninh mất hứng thú ném điện thoại xuống, vùi đầu vào đắp chăn ngủ bù.

Ngủ mãi cho đến khi về tới khách sạn Vân Sơn, ánh mặt trời xuất hiện ra ánh nắng chói mắt, cô ngồi dậy ngáp một cái, đẩy cửa ra xuống xe.

Bà chủ đứng trên bậc thang quét cát vàng, thấy bọn cô trở về thì vẫy tay, ”Cơm sáng mới nấu xong đó, mau vào ăn đi.”

Lục Nghi Ninh thấy dáng vẻ đói bụng của Lâm Tấn An nên tốt bụng không kêu cậu ta vác hành lý, cô khiêng thiết bị camera đi vài bước vào sảnh khách sạn.

Mấy nam sinh họp lại một đám ăn cơm, lần này không bàn về thơ ca nữa, đổi thành mấy chuyện 18+.

Lục Nghi Ninh đánh giá phải trái, thì ra là Chu Từ Lễ không ở đây. Dẫn đầu là bạn học Ngô Lăng mặt đỏ tai hồng, đôi mắt vô cùng mơ hồ, ”Thôi các cậu đừng nói nữa, Thẩm Tây đang ở đây kìa.”

Cô gái nhỏ lại rất bình tĩnh, ”Không có gì đâu, các cậu cứ nói đi.”

Lục Nghi Ninh vô cùng hứng thú nhướng mày, rót chén trà tiếp tục nghe bọn họ nói chuyện.

Chỉ chốc lát sau, Chu Từ Lễ đi xuống lầu, khi đi ngang Lục Nghi Ninh thì bước chân hơi dừng lại, chuỗi tràng hạt làm bằng cây tử đàn bị ánh nắng sáng sớm làm nổi bật, bên ngoài cứ như được sơn một lớp men, bên trong là làn da trắng nõn.

Bọn Ngô Lăng đưa lưng về phía cầu thang, đương nhiên là không phát hiện được giáo sư Chu đã xuất hiện phía sau bọn họ.

Thẩm Tây cúi đầu uống trà rồi lại ngẩng đầu lên, từ tài xế già biến thành em gái trong sáng, ”Các cậu đừng nói nữa, giáo sư Chu đến kìa.”

Lục Nghi Ninh thản nhiên dời tầm mắt, đổi tay cầm chén, nở một nụ cười nhẹ.

Ngô Lăng chú ý đến cô, ”Chị Lục trở về rồi à, có chụp được cảnh đẹp gì không?”

Không đợi Lục Nghi Ninh mở miệng, Thẩm Tây đã kinh ngạc nói, ”Ơ chị, chị không về chung với bạn trai ạ?”

”…”

Lời vừa nói xong, bầu không khí lập tức cứng đờ.

Quan hệ của Lục Nghi Ninh và Lâm Tấn An, người sáng suốt đều nhìn ra không phải người yêu, ít nhất là hình thể bên ngoài không xứng đôi.

Bọn họ là con trai học khoa tiếng Trung, ngoài miệng nói phải dựa vào tâm hồn, vẻ bề ngoài đẹp cũng không có ích gì, nhưng cuối cùng vẫn không thể không thừa nhận, nhất kiến chung tình là xem mặt, lâu ngày sinh tình mới xem tâm.

Mọi người chờ Lục Nghi Ninh trả lời.

Ai ngờ, cô lại cho ra một đáp án ba phải cái nào cũng được, ”Cô nói Lâm Tấn An à? Cậu ta có về chứ, không ngờ bạn học Thẩm quan tâm cậu ta như vậy.”

Sắc mặt Thẩm Tây trở nên khó coi, lập tức phủ nhận, ”Ý tôi không phải vậy.”

Chu Từ Lễ đè thấp âm lượng, giọng điệu cảnh cáo, ”Thẩm Tây.”

Lục Nghi Ninh rũ mắt, ngón tay lướt vài cái trên màn hình nhưng vẫn chú ý hành động của người đàn ông. Anh hơi cúi đầu, ánh mắt lạnh lùng mà sắc bén, dời đến nắm tay buông xuống bên thân, từng động tác đều đang im lặng mà cảnh cáo vị nữ sinh luôn muốn thử cảm giác cận kề cái chết kia.

Thân là thầy, dụng tâm dạy cô ta lễ nghĩa, nhưng hiệu quả lại ít ỏi.

Có thể kìm nén sự khó chịu đã là không dễ dàng rồi.

Lục Nghi Ninh không để ý lắm: ”Giáo sư Chu, chỗ khác đủ người rồi, nếu anh không ngại thì chúng ta ngồi chung bàn đi.”

Đôi môi bạc của Chu Từ Lễ buông lỏng, kéo cái ghế dài bên cạnh ra ngồi xuống.

Biểu cảm Thẩm Tây vô cùng phức tạp, cô ta cắn môi dưới, căm hận xiết chặt ống tay áo, ngẩng đầu bốn mắt nhìn nhau với Lục Nghi Ninh, vẻ mặt vừa vô tội vừa khiêu khích của đối phương thật chói mắt.

Lục Nghi Ninh mở ảnh chụp bầu trời sao ở hồ Thanh Hải ra, cứ như dâng hiến vật quý đưa qua cho anh, ”Giáo sư Chu, anh có muốn xem thử thu hoạch dọc đường của tôi không?”

Chu Từ Lễ nâng mắt, hơi trầm ngâm nhìn cô, trong mắt có ý cười như không cười.

Lục Nghi Ninh bị con ngươi đen của anh bắt lấy, hai má đỏ lên, ”Không phải cho anh xem tôi, là xem ảnh chụp!”

Chu Từ Lễ chống cằm, ”Năm nay cô 23 tuổi?”

Lục Nghi Ninh trượt màn hình thuận miệng đáp: ”Ừm, cùng lắm là hơn học trò của anh vài tuổi.”

Anh gật đầu, rũ mắt nhìn về phía ảnh chụp cô không ngừng trượt qua, sắc thái và kết cấu của mỗi bức ảnh đều chứa đựng phong cách độc đáo của nhiếp ảnh gia.

Lục Nghi Ninh hỏi, ”Làm sao vậy?”

Chu Từ Lễ: ”Không có gì.”

Chỉ là cảm thấy lúc nãy khi cô dâng vật quý, rất giống dáng vẻ mấy đứa con nít 13 tuổi làm xong bài tập khoe ba mẹ rồi muốn được thưởng.

Nhu thuận gian xảo, che giấu ý định muốn tiếp cận.

***

Buổi tối, một đám học sinh ồn ào nói muốn tổ chức tiệc chúc mừng hành trình kết thúc viên mãn, bọn họ đi lên chợ mua một ít đặc sản địa phương, lại xin bà chủ rượu, nói đêm nay không say không về.

Ngô Lăng đem trả camera, ”7 giờ tối nay sẽ mở Party bên ngoài, giáo sư Chu kêu em đến mời hai người ra chơi.”

Lục Nghi Ninh nhướng mày hỏi: ”Thật sự là giáo sư Chu của các cậu mời?”

Bạn học nhỏ có nề nếp gật đầu, ”Đúng vậy, thầy ấy cố ý nhắc nhở.”

”Được rồi, lát nữa bọn tôi sẽ đi xuống.”

Cô đóng cửa lại, biểu cảm bình tĩnh lập tức biến mất, mở vali lấy quần áo ra, ước chừng từng bộ từng bộ trên người mình, trong đó còn có cả vài bộ cô chưa mặc bao giờ.

Cuối cùng là chọn một bộ váy đỏ dài do Lâm Gia nhiệt liệt đề cử với cô khi dạo phố, phía sau lưng bộ váy xẻ tà đến eo.

Lâm Tấn An chuẩn bị xong đi gõ cửa, ”Chị, đến giờ rồi.”

Lục Nghi Ninh đang trang điểm, nhíu mày đi ra mở cửa, ”Giục cái gì mà giục, không biết con gái ra cửa rất phiền phức à?”

Lâm Tấn An nhìn cô gái đối diện, cậu ta ngẩn người thốt lên: ”Chị, chị định đến nhà thổ* hả?”

[*] Nguyên văn là kỹ viện.

”…”

Lục Nghi Ninh nghe vậy thì run tay, suýt nữa đã chọc bút kẻ vào mắt.

Đè nén sự tức giận trong lòng xuống, cô cười tủm tỉm đáp lại: ”Nếu cậu đã nghĩ như vậy thì tôi cũng không còn cách nào khác.”

Vốn tưởng rằng con trai khoa tiếng Trung chỉ viết làm thơ theo đuổi con gái, không ngờ cũng có năng lực mở tiệc đến thế. Bên ngoài đặt hai cái loa lớn theo phong cách dân tộc đầy bắt mắt, Ngô Lăng đứng đầu đứng trên bậc thang nhún nhảy, eo nhỏ uốn éo, còn đẹp hơn con gái.

Lục Nghi Ninh đi ngang qua người cậu ta, trêu ghẹo hỏi: ”Bạn học nhỏ, cần tôi cho cậu mượn váy không?”

Hai má Ngô Lăng đỏ lên, ”Không, không cần.”

Gió đêm rất lạnh, thổi bay làn váy của cô gái, để lộ mắt cá chân trắng nõn rõ ràng. Màu đỏ rất kén da, nếu mặc không tốt thì sẽ có vẻ rất già.

Mặt Lục Nghi Ninh có vẻ rất thanh thuần, nhưng mặc đồ màu đỏ tươi lại không khiến người ta có cảm giác già dặn.

Bà chủ kêu người làm thuê hỗ trợ bê bàn ở sảnh ra bên ngoài, trên bàn gỗ đặt một bình rượu địa phương, Lục Nghi Ninh tiện tay cầm một bình lên, nồng độ rất cao, cô không chịu nổi nên đành mất hứng bỏ lại.

Bây giờ chỉ mới là làm nóng người trước party, nhân vật quan trọng còn chưa đến, có hơi vắng vẻ.

Điện thoại rung lên hai cái, có tin nhắn mới. Thời bây giờ rất ít người dùng tin nhắn để thông báo, cô nhắm mắt cũng có thể đoán được là ai. Mở màn hình lên nhìn thử, người ba đang nghỉ phép ở Hawaii xa xa thúc giục cô về nhà.

Ngay cả nhà ông cũng không về, còn quản xem con mình có về hay không?

Hừ.

Biết rõ cô sẽ không ngoan ngoãn nghe lời, ông gọi thẳng điện thoại đường dài đến, trên màn hình hiện lên một chuỗi số lạ.

Lục Nghi Ninh kiên nhẫn đợi vài giây mới nghe máy, ”Ba à, hôm nay ba không bị cô tình nhân nhỏ kia ép khô đúng không, cho nên mới có tâm tư đi quản con này?”

Tín hiệu bên kia không ổn định lắm, tạm dừng một lát — ”Lục Nghi Ninh con muốn bị đánh phải không, mau về nhà đi.”

Âm lượng xuyên qua lỗ tai, Lục Nghi Ninh đưa điện thoại ra xa, khuôn mặt nhỏ nhắn thanh tú nhăn lại, ”Ngài có thể nói nhỏ chút không? Lỗ tai con sắp điếc rồi này.”

Không biết người bên kia thiếu mất sợi dây thần kinh nào, có lẽ là cãi nhau với tình nhân nên lập tức mắng mỏ: ”Đừng có giống như mấy đứa bé không ai nuôi dạy, để người khác biết thì bộ mặt già nua này của ba để ở đâu đây?”

Sắc mặt Lục Nghi Ninh ngày càng trầm xuống theo từng từ ngữ ông nói, bàn tay cầm điện thoại xiết chặt lại, thật lâu sau cô mới tìm về được âm thanh của bản thân.

”Biết rồi.”

Bảy giờ, màn đêm hoàn toàn buông xuống. Chu Từ Lễ đến vô cùng đúng giờ, tay trái cầm một chai nước, dưới ánh nhìn chăm chú của mọi người mà ung dung đi ra cửa khách sạn.

Người đàn ông mặc chiếc áo sơ mi trắng bình thường, cơ thể cao gầy, dáng vẻ thẳng tắp đứng trên bậc thang khiến người ta lóe mắt.

Ngô Lăng đi qua đó nhỏ giọng nói với anh vài câu, sau đó dẫn người đến chỗ ngồi đã chuẩn bị sẵn.

Sáu người ngồi cùng một bàn, chỗ trống là ghế giữa Lục Nghi Ninh và Thẩm Tây.

Chu Từ Lễ bỏ chai nước xuống bàn, theo thói quen xắn tay áo lên hai đoạn, kéo ghế ra ngồi xuống.

Ngô Lăng mở nắp chai rượu, ”Bàn chúng ta, trừ giáo sư Chu không thể uống rượu thì những người khác còn ai không uống được nữa không?”

Thẩm Tây: ”Tửu lượng tớ không tốt, không uống.”

Ngô Lăng gật gật đầu, nhìn về phía người đối diện, chỉ mới chớp mắt một cái, ý cười trên mặt Lục tiểu thư đã biến mất, biểu cảm trên mặt rõ ràng là loại lạnh lùng không muốn để ý đến ai. Cậu nắm bình rượu, giọng rất cẩn thận: ”Chị Lục, chị uống rượu được không?”

Bị điểm danh, Lục Nghi Ninh ngẩng đầu, tầm mắt rơi xuống bình rượu trắng sứ, không mang theo chút do dự nào, ”Có thể uống.”

Chu Từ Lễ nghiêng đầu, rũ mắt nhìn cô một cái.

Một tay Lục Nghi Ninh chống cằm, tâm tư hoàn toàn không đặt trong bữa tiệc này, mà rất thất thần. Vừa rồi tại sao lại không cãi hai câu với ông rồi hẳn cúp điện thoại chứ nhỉ, bây giờ nghẹn một cục tức trong lòng thật khó chịu.

Cô thở dài một hơi, cục tức ở đáy lòng cuối cùng cũng yên tĩnh một chút, lúc chuẩn bị mượn rượu giải sầu thì nghe thấy người đàn ông bên cạnh nhỏ giọng nói: ”Rượu này nồng độ rất cao, uống xong có lẽ sẽ không thoải mái.”

Lục Nghi Ninh chớp mắt mấy cái, nhìn dáng vẻ im lặng chăm chú của anh, cục tức bị dồn nén ở trong lòng đột nhiên tiêu tan.

Chu Từ Lễ xem như cô thừa nhận, cúi người lấy một lon coca ra khỏi thùng coca đặt trên mặt đất, ngón tay kéo móc nắp một cái, lực chậm rãi tăng lên, lập tức vang lên một âm thanh do khí gas bùng nổ.

Anh buông tay ra, lấy mu bàn tay đẩy coca đến trước mặt cô. Ngón tay thon dài gõ trên mặt bàn, không tiếng động ám chỉ.

Đương nhiên Lục Nghi Ninh biết, hành vi này của Chu Từ Lễ chỉ là xuất phát từ tác phong thân sĩ, gia giáo dạy bảo.

Cô ngẩng đầu lên, ngón tay giữ chặt ống tay áo của anh, ”Giáo sư Chu, trước đây anh có từng khui coca cho cô gái nào chưa?”

Chu Từ Lễ im lặng một chút, không nói chuyện, chỉ rũ mắt nhìn bàn tay đang nắm lấy tay áo của mình, tay cô không mềm mại giống tay các cô gái khác, vì thời gian dài sử dụng camera mà đầu ngón tay đã có vết chai sạn, trên cổ tay mảnh khảnh xinh đẹp đeo một sợi dây đỏ, dưới sợi dây buộc một con thỏ được chạm khắc.

”Anh không nói gì, tôi coi như ngầm thừa nhận.” Lục Nghi Ninh cười nói.

Chu Từ Lễ nâng mắt, anh chưa thấy cô gái nào đổi sắc mặt nhanh cô gái như này.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.