Edit: Hinh
Lục Nghi Ninh đang đứng bên bờ cát lấy cảnh ở New Zealeand xa xa vô cớ hắt xì một cái, cô xoa xoa chóp mũi, nhiệt độ cũng đâu có thấp đâu, sao cô lại bị cảm được.
Từ sau khi bắt đầu giải thường, điện thoại của các thí sinh đều nộp lên, không cho phép xin giúp đỡ từ bên ngoài.
Hơn 100 người bị phong tỏa trên một hòn đảo nhỏ, ăn, mặc, chỗ ở, đi lại đều được tổ công tác cung cấp.
Giải thưởng Nhiếp ảnh vốn rất quy củ, trong một tuần, tất cả các thí sinh phải nộp tác phẩm phù hợp với chủ đề lên, ban giám khảo dựa vào tác phẩm mà cho điểm.
Tổ công tác cho Lục Nghi Ninh một trợ lý tên là A Thấm, đại học năm ba, chuyên ngành chụp ảnh. Dáng vẻ rất yên tĩnh, không quá giống người có thể khiêng camera đi trời Nam đất Bắc, mà giống thành phần tri thức của xí nghiệp xa đình hơn, theo đuổi sự hưởng thụ im lặng.
Lục Nghi Ninh không có quyền đánh giá người khác, chỉ có thể suy nghĩ trong lòng một chút. Cô đứng trong một đám đàn ông tục tằng cũng coi như là sự tồn tại kỳ lạ nhất.
Lần này tham gia vào giải thưởng Nhiếp ảnh chỉ có hai cô gái, trừ Lục Nghi Ninh ra, người còn lại chính là Ngô Tĩnh từng là bạn học với cô, chuyên ngành chụp ảnh.
Từ khi Ngô Tĩnh tốt nghiệp đã bắt đầu làm nhiếp ảnh gia tự do, đáng tiếc tài chính không đủ, đến năm thứ hai thì không thể không đến phòng làm việc.
Mà thời điểm đó, tiếng tăm của phòng làm việc Tây Tác đã được dựng lên.
Ngô Tĩnh lại nói, nhiếp ảnh gia không trải qua quá trình học tập chuyên nghiệp thì không xứng cầm máy ảnh đấu với cô ta.
Lúc đầu Lục Nghi Ninh đã không có ý định so bì với cô ta, nhưng lần này đụng phải, hình như Ngô Tĩnh vẫn chưa thay đổi thái độ, cứ như là ngươi chết ta sống không chịu bỏ qua với cô ý.
Thật không có ý nghĩa.
Lục Nghi Ninh ngồi xếp bằng trên bờ cát, lợi dụng khúc xạ của ánh nắng mặt trời chiếu xuống mặt biển, muốn chụp một tác phẩm liên quan đến chủ đề “Cứu rỗi”.
Nhìn cả bờ biển, cả một nửa số người dự thi đều ngồi xổm ở đây, nhất định sẽ xuất hiện tác phẩm trùng lặp.
A Thấm hỗ trợ bung dù, nhỏ giọng hỏi: “Chị Lục, hay là chúng ta đi nơi khác nhìn xem?”
Lục Nghi Ninh đứng dậy, phủi cát trên đầu gối, “Đi thôi, trở về ngủ.”
A Thấm sửng sốt, cho rằng là mình nói sai, “Ý của em là… tìm nơi khác.”
Lục Nghi Ninh không để ý lắm, cong mắt cười khẽ, “Chỗ này nhiều người lắm, nơi khác cũng chẳng ít hơn, chúng ta đợi mặt trời xuống núi, mát mẻ rồi lại ra.”
Cô vừa nói, vừa rút khăn tay đưa A Thấm, “Em đã nóng đến vậy rồi, cứ ngây ngốc ngồi ở đây nữa bộ không cảm nắng chắc?”
A Thấm nói cảm ơn, lấy khăn tay ra lau mồ hôi trên trán và chóp mũi, “Chị thật tốt.”
Trên đường trở về, Lục Nghi Ninh nói chuyện với cô ấy. A Thấm sinh ra ở nông thôn, nhưng thiên phú nghệ thuật rất cao, người trong nhà ủng hộ cô nàng đi học chụp ảnh làm nghệ thuật, nhưng tài chính không theo nổi, mua một cái camera đã quý giá đến nỗi gần như là thu nhập nửa năm của gia đình.
Khi bạn học đều đang nghỉ ngơi, cô nàng phải đi làm công.
Lục Nghi Ninh không khỏi có chút cảm khái, “Đợi em rảnh thì có thể đến phòng làm việc của tôi, tiền công của nhiếp ảnh gia thực tập cũng đủ để em mua hai cái camera tốt nhất.”
A Thấm trợn to mắt, không được tự tin lắm, “Cửa của phòng làm việc Tây Tác rất cao, em sợ em không được.”
Không biết Ngô Tĩnh đã xuất hiện bên cạnh hai người từ khi nào, vẫn là khuôn mặt khó chịu như trước, “Phòng làm việc Tây Tác thì có cánh cửa gì? Bà chủ cũng đâu phải xuất thân chuyên nghiệp, cô sợ cái gì chứ.”
Lục Nghi Ninh không muốn để ý cô ta, kéo A Thấm đi đường khác.
Ngô Tĩnh tiếp tục nói: “Cô gái nhỏ, cô đừng có đứng gần với Lục Nghi Ninh quá, một nữ phú bà như cô ta sao lại có lòng tốt thế chứ.”
Lục Nghi Ninh dừng bước chân, không hiểu sao lại thấy buồn cười, “Tôi nói này chị gái, mấy lời này của cô rất chua đấy, bộ trưa nay cô ăn chanh à?”
Ngô Tĩnh hung hăng liếc cô, “Tôi có nói gì sai sao?”
Lục Nghi Ninh cố gắng không phát cáu, “Cô nói đúng, cô vui vẻ là được.”
***
Sáu giờ rưỡi chiều, mặt trời dần dần biến mất sau núi và mặt nước, biển cũng trầm xuống, màu vàng sáng sủa và màu xanh thâm trầm cũng hòa hợp lại. Giữa ranh giới hai mặt hiện lên một sắc thái rực rõ, đủ hấp dẫn tầm nhìn.
Lục Nghi Ninh tìm góc độ tốt, nhưng lại cảm thấy thiếu gì đó.
Giờ phút này, vết chân trên bờ cát ít ỏi, từng đám chim bay xẹt qua bờ biển, tiếng kêu lanh lảnh hấp dẫn tầm mắt của cô.
Lục Nghi Ninh nheo mắt lại nhìn, nhìn thấy trong đám chim có một con chim non gãy cánh, bị một con chim trưởng thành cắn lấy.
Tốc độ của bọn nó dần dần chậm lại, cuối cùng rời khỏi đàn chim. Một… không… Phải chú ý, khi chim non rơi xuống là một tốc độ mà mắt thường khó có thể đi theo được.
Khoảnh khắc sắp rơi vào đại dương mênh mông.
Chỉ trong nháy mắt, chim trưởng thành kêu lên một tiếng, lại lần nữa bắt lấy chim non trước khi mặt biển gợn sóng.
Chim trưởng thành lao xuống trong nháy mắt.
Lục Nghi Ninh vội vàng nâng camera lên, bắt giữ khoảng khắc hai con chim rơi xuống, cứ như là hai ngôi sao rơi xuống từ chân trời.
Cô mở tấm ảnh chụp vừa rồi lên, sau khi cô phóng to xem tường tận liền thuận tay dùng Bluetooth nhập vào máy tính, để phòng ngừa tình huống đột ngột phát sinh.
Bữa tối tổ công tác cho kinh phí, người dự thi và trợ lý tự giải quyết. Lục Nghi Ninh rút một xấp tiền mặt trong túi ra, có hơi không biết nói gì, thời đại này quá ít người trả bằng tiền mặt.
Ngày thứ tư không thể liên hệ với Chu Từ Lễ.
Lục Nghi Ninh trà không uống cơm không ăn, chỉ cầm đồ uống, “A Thấm, em có bạn trai không?”
Mặt cô gái đỏ lên, vội vàng lắc đầu: “Không có, vẫn chưa muốn yêu đương.”
“Ồ, vậy nhất định em không có cách nào hiểu được cảm giác của tôi hiện tại rồi.” Cô khẽ thở dài, “Muốn nhào vào lòng ngực bạn trai, hôn hôn, ôm ôm, bế lên cao.”
“Chị, chúng ta phải đi về.”
Lục Nghi Ninh mất hứng uống hết số nước còn lại, “Về thôi.”
Biệt thự nghỉ dưỡng song lập kết hợp với bể bơi xa hoa và ghế mát xa. Trừ việc bị tịch thu điện thoại không hợp với tính cách của mình thì sắp xếp của giải thưởng Nhiếp ảnh có thể coi là phục vụ tốt nhất.
Sau khi trở về, Lục Nghi Ninh đến thư phòng, định sửa ảnh xong rồi mới nghỉ ngơi. Trong lúc đợi máy tính khởi động, cô đánh giá mấy thứ trên mặt bàn theo thói quen, tầm mắt dừng lại trên ống đựng bút, hơi nhíu mày.
Cô nhớ rõ lúc đi, ống đựng bút cách mép bàn khoảng 5cm.
Bây giờ chỉ còn 3cm.
Độ nhạy cảm của nhiếp ảnh gia đối với khoảng cách là vô cùng chuẩn, Lục Nghi Ninh tin tưởng mình sẽ không nhớ lầm.
Cô gọi điện cho A Thấm ở ký túc xá công nhân, “Em giúp tôi đi xem camera, có ai vào phòng của tôi không.”
A Thấm nghe lời làm theo, qua hơn 10 phút, “Chị, lúc đến 8 giờ thì camera bên ngoài đột nhiên không thấy rõ, trong phòng cũng không có sắp xếp camera. Chị bị mất đồ gì ạ?”
“Có người lén vào thư phòng tôi.” Lục Nghi Ninh lạnh nhạt nói, “Chuyện này tạm thời em đừng nói với những người khác, cũng có thể là do tôi quá nhạy cảm.”
A Thấm: “Chị, có khi nào là có người muốn đạo tác phẩm của chị không?”
Lục Nghi Ninh xoa xoa huyệt thái dương đau nhức, tốt nhất là không phải. Ở một giải thưởng lớn như vậy mà lại bị tuôn ra việc sao chép tác phẩm của người dự thi, thì có lẽ nửa đời sau sẽ phải cách xa cái vòng luẩn quẩn này.
Không có nhiếp ảnh gia nào lại muốn đánh cược như vậy cả.
Nghĩ đến đó, cô hơi thả lỏng một tí, mở các tấm ảnh chụp buổi chiều ra bắt đầu chuyên tâm sửa ảnh.
***
Bước vào giai đoạn sửa ảnh cuối cùng, Lục Nghi Ninh đã đến thời kỳ mệt mỏi, mỗi ngày cô đều ngồi trước máy tính sửa ảnh, không có internet, buổi tối lại đến bờ cát ngắm sao với A Thấm, hoàn toàn trở về thời cổ đại.
Đêm ngày cuối cùng, Lục Nghi Ninh đến bờ cát như thường lệ, người đàn ông mắt vàng tóc xanh ”vô tình gặp phải” vô số lần cuối cùng cũng có dũng khí chào hỏi với cô.
A Thấm lo lắng, sợ tên đàn ông ngoại quốc này sẽ vì ân oán trong trận đấu mà lấy một khẩu súng ra uy hiếp Lục Nghi Ninh rời khỏi cuộc thi.
Điều khiến người ta không ngờ được chính là, người đàn ông ngoại quốc sờ soạng trong túi quần một lát rồi hơi ngượng ngùng lấy ra một chiếc nhẫn được bệnh từ cỏ dại.
Lục Nghi Ninh mở nửa mắt, “Rất xin lỗi, tôi có bạn trai rồi.”
Người đàn ông sửng sốt, hỏi một câu: “Anh ta có hiểu em không? Anh cảm thấy hai chúng ta mới là linh hồn phù hợp nhất trên thế giới.”
Lục Nghi Ninh thở dài, “Con người của tôi thích theo đuổi sự phù hợp về xác thịt hơn.”
A Thấm không nhịn được khụ ra tiếng, cô rất ít hiểu biết về phương diện này, lấy lý do về xác thịt từ chối người theo đuổi, là lần đầu tiên cô nàng gặp.
Người đàn ông giật mình tại chỗ, đợi hồi thần lại mới hét lên: “Của anh dài lắm!”
Lục Nghi Ninh không nói lời nào, kéo A Thấm xoay người bước đi, không muốn so ai thoáng hơn với người trong nghề, vốn cô đã nghĩ mình mặt dày rồi, không ngờ lại bị một câu làm nghẹn lời.
8 giờ hôm sau, tác phẩm thông qua mail gửi đến ban giám khảo.
A Thấm kiểm tra bốn năm lần, sau khi xác nhận thành công liền cầm tư liệu đến phòng chứa đồ giúp Lục Nghi Ninh lấy điện thoại lại.
4 giờ chiều tuyên bố kết quả giải thưởng.
Lục Nghi Ninh sợ bây giờ còn sớm cô cố nén xúc động muốn gọi cho Chu Từ Lễ. Đợi đến khi gần tuyên bố kết quả, cô mới gọi cho anh.
“Nghi Ninh?”
Vang hai giây đã kết nối được, trong giọng của người đàn ông mang theo một chút giọng mũi, chắc là do vừa mới tỉnh ngủ, giọng rất trầm, trầm đến nỗi cứ như pháo nổ bên tai vậy.
Chu Từ Lễ ho vài tiếng, muốn để âm thanh của mình trong trẻo một chút, “Cuộc thi kết thúc rồi à?”
Lục Nghi Ninh đi đến nơi trống trải, “Ừm, sắp tuyên bố kết quả, bây giờ em có hơi căng thẳng.”
“Trong nước không xem trực tiếp được.” Anh cười nhạt nói, “Nhưng rất muốn nhìn xem, khi em căng thẳng thì như thế nào.”
Lục Nghi Ninh chớp mắt mấy cái, nhỏ giọng nói: “Thật ra nhìn không ra đâu.”
Cô đổi chủ đề, “Lúc nãy anh đang ngủ à?”
Lệch 4 tiếng, bây giờ trong nước là 12 giờ, vừa đúng thời gian ngủ trưa.
Chu Từ Lễ cúi đầu ừm, “Đêm qua không ngủ ngon.”
Lục Nghi Ninh tạm dừng, cong môi trêu đùa, “Là do nhớ em à?”
“…”
Chu Từ Lễ rũ mắt, học ngữ điệu không chút để ý của cô, “Đúng vậy, yêu xa rất vất vả.”
A Thấm lại đây thúc giục, nói sắp phải vào hội trường rồi, Lục Nghi Ninh tạm biệt rồi đi theo cô nàng, chỗ ngồi của hai cô được xếp gần nhau.
Hôm nay Ngô Tĩnh trang điểm rất tinh xảo, mặc một chiếc váy trắng dài, dáng người cô ta cao gầy, cũng xem như ưu thế. Lục Nghi Ninh kéo A Thấm, ngọn lửa thắng bại hừng hực cháy lên, “Em đợi chút, tôi đi trang điểm lại.”
Hôm nay cô chỉ dùng kem che khuyết điểm che con mắt đen thui, son môi là màu trà sữa bình thường thôi. Lục Nghi Ninh ngồi xổm trên mặt đất, lấy chai nước tẩy trang từ trong cái bọc nhỏ ra, nhanh chóng rửa sạch thứ gì đó trên mặt, rồi lại đánh phấn nền lên, sau đó đổi màu son thành đỏ.
***
Lễ trao giải được tổ chức ở hội sở khách sạn ở Wellington.
Cánh cửa sắt màu đen mở rộng ra, các phóng viên từ mọi nơi chen chúc đi vào, đi qua tầng tầng cánh cửa, theo hành lang lộ thiên khúc khuỷu, đến khoảng sân trống trải phía sau.
Trên mặt cỏ trống trải có một sân khấu, thảm đỏ trải dài theo hành lang.
Lục Nghi Ninh đổi quần áo, bỏ qua chụp ảnh tập thể. Đạo diễn chụp ảnh năm đó từng hợp tác là giám khảo lần này, thấy cô thong dong đến muộn liền nói, “Nghi Ninh, tôi còn tưởng cô không đến nữa.”
Vì để tránh cho giám khảo và tuyển thủ dự thi dùng quy tắc ngầm, trước khi kết quả tuyên bố, các giám khảo đều không biết được tình huống của người dự thi lần này.
Lục Nghi Ninh lễ phép chào hỏi, “Camera vàng năm nay có hơi đẹp nên cháu đến thử xem.”
Vừa nói xong, mấy vị tiền bối xung quanh cười to. Nào có ai chỉ đơn thuần là vì phần thưởng chứ, đều đến vì tiếng tăm cả.
Lục Nghi Ninh không để ý lắm, xoay người đến ghế ngồi, khi đi qua Ngô Tĩnh, cô thấy gương mặt của cô ta rất căng chặt, không cười nổi.
Sắp tuyên bố kết quả.
Giám khảo một lần nữa xét duyệt tác phẩm, giải thưởng được tuyên bố từ thấp đến cao. Nhưng mà, giải nhiếp ảnh gia xuất sắc nhất lại chậm chạp chưa có kết quả.
Cuối cùng, lãnh đạo của tổ công tác xuất hiện, đứng trước máy tính của ban giám khảo, biểu cảm nghiêm túc nhìn chằm chằm bức ảnh phía trên.
Lục Nghi Ninh đột nhiên có dự cảm không ổn.
Cho đến khi, giám khảo chấm điểm lên đài tuyên bố: “Trận đấu lần này, có hai tác phẩm trùng nhau.”
Dự cảm không ổn càng mãnh liệt hơn.
Cô ngẩng đầu, nhìn tấm ảnh đầu tiên trên màn hình, nước biển và bầu trời cùng giao nhau tại một điểm, chim trưởng thành cắn chặt cánh của chim non trước khi nó rơi xuống mặt biển. Kết cấu của tấm ảnh tự nhiên, sắc thái rõ ràng, khiến người ta có một cảm giác rung động mãnh liệt.
Truyền thông ở đây nhất thời không lên tiếng.
Dường như là bị bầu không khí trong bức ảnh thu hút.
Ảnh chụp hiện lên một phút đồng hộ, chuyển đến tấm tiếp theo.
Lục Nghi Ninh ngồi thẳng lưng dậy, so với bức ảnh của cô, tác phẩm này chỉ điều chỉnh một ít sắc thái đơn giản, nhưng trên một trình độ nhất định lại làm mất đi hiệu quả tự nhiên của ảnh gốc.
Dưới tác phẩm ghi tên của người dự thi.
Ngô Tĩnh, số 15, à.
Khóe miệng Lục Nghi Ninh mím thẳng, lườm cô ta, “Ngô tiểu thư, ăn lại cái bánh mì người ta từng nhai qua có ngon không?”
Lúc này Ngô Tĩnh bỗng nhấc tay, không đợi nhân viên công tác đồng ý đã đứng dậy hô to: “— Cô ta sao chép!”
Tác giả có lời muốn nói:
Ninh Ninh: Luôn có điêu dân muốn hại trẫm. Thế thì trẫm đành cố mà trừng trị vậy.