Cớ Sao Rung Động Vì Em

Chương 51: Chương 51: Valentine




Edit: Hinh

Cuối cùng cái bồn hoa kia cực kỳ thê thảm, vốn đang cành lá rậm rạp lại bị Chu Từ Lễ cắt trụi lủi, Lục Bá Nguyên thấy nó chướng mắt liền nhét vào xe, dặn dò anh đợi nó mọc lá ra rồi hãy đưa về.

Lục Nghi Ninh không quá tin tưởng, hoa này mà đưa đến chổ họ thì chưa đến một tháng nhất định sẽ chết tươi.

Nhưng không lung lay được suy nghĩ của ông, phải ngoan ngoãn đem về nhà thờ phụng.

Một ngày trước khi kỳ nghỉ đông chấm dứt, Chu Hoài An phái xe đến đón Chu Từ Lễ quay về Chu gia, lúc đó Lục Nghi Ninh mới vừa mua nguyên liệu nấu bữa tối xong và chuẩn bị lên lầu, khi quẹo vào lại gặp phải đám bảo vệ không có ý tốt snayf.

Đây là chiếc Lincoln Chu Hoài An hay lái, không biết ông ta có tự mình đến không.

Lục Nghi Ninh yên tặng đứng ở góc khuất nhìn một lát, có điều mười phút sau, Chu Từ Lễ lạnh nhạt đi xuống lầu, quần áo ở nhà trên người vẫn không đổi, giống như chỉ nói một câu liền đi lên.

Nhưng bảo vệ đi sau anh lại kéo cửa xe ra, bày ra dáng ẻ không quan tâm mời người lên xe.

Rất hiển nhiên, Chu Hoài An không ở trong xe, nếu không nhất định sẽ không chịu nổi tính tình mà múa mây cây gậy, dùng cách bạo lực để giải quyết vấn đề rồi.

Chu Từ Lễ liếc nhìn bọn họ, đút tay vào túi quần, “Trở về nói với Chu đổng, ông ta muốn thì tự đi mà làm, đừng có kêu tôi.”

Bảo tiêu muốn cứng rắn nhét anh vào xe, ai ngờ võ thuật lại không bằng người ta, ngược lại còn bị vặn tay đè trên thân xe.

Chu Từ Lễ tăng lực tay, “Đừng có làm mấy chuyện vô nghĩa.”

Mấy người khác hai mặt nhìn nhau, người đứng đầu run rẩy lấy điện thoại ra liên hệ ông chủ.

Chu Từ Lễ buông tay ra, liếc thấy cô gái cách đó không xe liền ung dung đi đến nhận lấy túi đồ trong tay cô, “Sao không vào nhà?”

Lục Nghi Ninh ăn ngay nói thật, “Đúng lúc gặp bọn họ nên muốn nhìn xem là tình huống gì.”

Tiến vào đại sảnh, đợi thang máy mở ra, Chu Từ Lễ nhỏ giọng hỏi: “Chu Hoài An muốn một hòn đá ném hai còn chim, để anh ra tay thu mua Lục thị, thuận tiện nhân việc này cắt đứt quan hệ của hai chúng ta.”

Lục Nghi Ninh nhỏ giọng ồ một tiếng, “Làm hại cả hai, không hổ là người cầm quyền của Chu gia.”

Cô nghĩ Chu Từ Lễ bình tĩnh như thế có thể để cho Lục thị có thời gian hòa hoãn, ít nhất Chu Hoài An tự mình ra tay thì sẽ có hơi kiêng nể hơn, ai ngờ ngày hôm sau truyền thông đã truyền ra tin tức Universe bắt đầu tiến hành thu mua Lục thị.

Trong văn phòng quanh quẩn âm thanh của radio, Lâm Tấn An đứng một bên không rõ tâm tình của bà chủ liền châm chước hỏi: “Chị, chị ổn không?”

Lục Nghi Ninh mở mắt, lấy điều khiển từ xa tắt TV, “Chiều nay có lịch hẹn chụp chân dung đúng không?”

Lâm Tấn An giật mình ngẩn ra vài giây rồi vội vàng gật đầu, “Đúng vậy, hôm qua em có liên hệ với vị khách hàng đó, nói là 2 giờ chiều sẽ đến.”

Lục Nghi Ninh: “Để trống phòng số 2 đi, kêu A Thấm đến phòng 3.”

Lâm Tấn An lo lắng chuyện Lục thị nên cũng không có can đảm nói đùa, nhận được lệnh liền ra khỏi văn phòng thông báo.

Giữa chưa, Lục Nghi Ninh ngồi trong văn phòng uống một ly cà phê, 1 giờ 50 liền xuống lầu chuẩn bị thiết bị chụp ảnh.

Chỉ qua 5 phút, Lâm Tấn An dẫn hai người xuất hiện ở cửa phòng chụp ảnh, “Chị, bọn họ đến rồi.”

Lục Nghi Ninh nâng mắt, thuận tay ném điện thoại vào túi tiền, định mở miệng nói chuyện, nhưng khi thấy khuôn mặt của người đàn ông thì tất cả lời đều nghẹn ở cổ họng.

Tiếu Hành đánh giá bốn phía căn phòng, tốt bụng cho cô thời gian bình tĩnh.

Nụ cười trên mặt Lục Nghi Ninh không tính là thân thiện, “Tiếu tiên sinh, ngài hẹn chụp… chân dung nữ?”

Tiếu Hành nhún vai, hơi nghiêng người để lộ cô gái đứng phía sau, “Em gái tôi, Tiếu Lê.”

Lục Nghi Ninh đã từng gặp một lần, ấn tượng rất tốt với cô gái này liền chủ động gật đầu chào hỏi, tầm mắt dời đến mặt người đàn ông, “Tôi còn tưởng Tiếu tổng có sở thích đặc biệt gì chứ.”

Tiếu Hành khẽ cười, “Đặc biệt à? Đúng là có.”

Ví dụ như, luôn cố chấp muốn cướp lấy những thứ Chu Từ Lễ thích.

Anh ta gọi cái này là dục vọng chinh phục giữa anh em.

Lục Nghi Ninh không muốn bàn luận về sở thích đặc biệt với anh ta, liền kêu trợ lý đến đưa Tiếu Lê tới phòng chọn quần áo.

Cô gái có hơi sợ người lạ, sợ hãi không buông tay Tiếu Hành ra, “Chị, Nghi Ninh, em chưa từng chụp ảnh chân dung bao giờ, có lẽ sẽ phải phiền chị dạy em.”

“Không sao cả, thả lỏng tâm trạng là được.” Lục Nghi Ninh ôn hòa nói, “Đừng coi chụp ảnh là gánh nặng, cố gắng hưởng thụ quá trình hành.”

Tiếu Lê cái hiểu cái không gật đầu, đi theo trợ lý vào phòng.

Trong phòng chụp ảnh to như vậy chỉ còn lại hai người bọn họ, người phụ trách bố trí cảnh còn chưa đến, bầu không khí gần cứng lại.

Lục Nghi Ninh mất hứng thú ngồi trên sô pha chơi điện thoại.

Tiếu Hành ngồi ở beenn cạnh cô, chân dài tay dài đặt cùng một chỗ, thoạt nhìn rất tự nhiên.

Lục Nghi Ninh xoay người, kéo ghế sô pha ra khỏi, sợ làm ông chủ Tiếu chen chúc nên vô cùng săn sóc nhường nửa cái ghế cho anh ta.

Tiếu Hành liếc nhìn cô một cái, “Tin giữa trưa nay có xem chưa?”

Mấy người quốc tế, nội dung nói chuyện đều là quan tâm chuyện quốc gia, quan tâm sự phát triển của thế giới.

Nhưng cố tình Lục Nghi Ninh lại không phỉa người thích xem thời sự, cô yên lặng lắc đầu, “Không xem.”

“Chủ tịch Chu Hoài An của Universe đề nghị bãi bỏ chức tổng tài của Chu Từ Lễ.” Tiếu Hành không nhanh không chậm thuật lại tin tức, cảm thấy hơi thở của người bên cạnh nhất thời bị dừng lại, lại bổ sung thêm, “Nhưng mà, thất bại.”

Anh ta cũng không ngờ được, trong một thời gian ngắn như thế, Chu Từ Lễ có thể lung lay một nửa thành viên cao quần.

Chu Hoài An tức giận đến nỗi tăng huyết áp, suýt nữa là ngất ngay tại phòng họp.

Đương nhiên Lục Nghi Ninh không biết sau đó phấn kích như thế, nhưng chỉ cần nghe thấy kết quả thất bại của Chu Hoài An là đã đủ để cô bỏ trái tim đang treo lơ lửng xuống.

“Hôm nay Tiếu tổng muốn làm chim hòa bình, cố ý đến báo tin tốt à?”

Tiếu Hành lạnh nhạt liếc cô, “Tôi đến thành phố S vì công việc nên không có thời gian rảnh, một mình Tiếu Lê ở trong khách sạn rất nhàm chán, hy vọng cô có rảnh thì đưa nó đi dạo xung quanh.”

Lục Nghi Ninh theo dõi đôi môi mở ra khép lại của anh ta, nói một chuỗi dài, gần như là phá kỷ lục số lượng từ ngữ từ khi hai người quen biết đến nay.

“Được thôi, gần đây tôi cũng rảnh lắm.” Cô vô vị nhún vai, lần đầu tiên thấy Tiếu tổng quan tâm một người như thế.

Không ngờ lại đúng là muội khống.Buổi chiều lúc Lục Nghi Ninh quay về nhà, Chu Từ Lễ đã sớm thay quần áo, xong, ngồi xổm ở ban công chăm sóc cái bồn hoa trụi lủi kia.

Qua năm mới, nhiệt độ ở thành phố S bắt đầu tăng lên, không bắt gặp được chút mùa đông nào, nhưng lại có thể dễ dàng ngửi được hơi thở mùa xuân.

Lục Nghi Ninh cởi áo khoác ra, nhẹ chân nhẹ tay chạy đến phía sau anh, nâng tay che mắt anh lại. Cô hơi cúi người, tựa cả người vào lưng anh, “Không cho anh nhìn nó nửa.”

Gần như mỗi ngày Chu Từ Lễ đều dành một nửa thời gian ngồi chung một chỗ với cái bồn hoa này, khiến cô rất hoài nghi có phải cái bồn hoa này thành tinh rồi không.

Chu Từ Lễ cười kéo tay cô xuống, rất nhẹ nhàng cõng người lên, “Không được đâu, chú Lục nói nuôi hoa này tốt thì mới gả con gái cho anh.”

Lục Nghi Ninh ôm lấy cổ anh, môi dán vào bên tai, “Ông ấy thật sự nói như vậy?”

Mắt Chu Từ Lễ rũ xuống đầy vô tội, lần đầu tiên có cảm giác thất bại, đương nhiên là dành cho chậu cây hơn hàng nghìn tệ lại chỉ nhỏ bé như thế.

Lục Nghi Ninh nhéo tai anh, ngón tay tác quái trượt xuống đảo quanh xương quai xanh.

“Không sao cả, em biết hộ khẩu ở đâu. Nếu hoa của ba chết thì em sẽ đi trộm hộ khẩu.”

Chu Từ Lễ cõng cô đến phòng bếp rót một ly nước, dựa theo hướng dẫn trên mạng là có thể xúc đẩy quá trình trao đổi chất và sinh trưởng của cây.

Bỗng nhiên anh nhớ đến gì đó, liền nghiêm túc nói: “Anh nhớ chú Lục nói vì để phòng ngừa em lén làm mấy chuyện phản nghịch sau lưng chú ấy, nên đã nhét hộ khẩu vào két sắt rồi.”

Lục Nghi Ninh: “…”

Cố kìm nén cảm xúc muốn chửi thề, cô ngoài cười nhưng trong không cười: “Được lắm.”

Sắp đến cuối tháng 2, kế hoạch thu mua Lục thị trong nửa tháng của Universe bị ngâm nước nóng, Chu Hoài An nghĩ các cao tầng của Lục thị khi gặp chuyện đều tự bay đi mất nên đã đưa ra điều kiện vô cùng mê người, nhưng lại không quá vài người đồng ý bán cổ phần trong công ty.

Lục thị rất nổi danh trong các xí nghiệp văn hóa, đừng nói là cao tầng, ngay cả mấy nhân viên tầng dưới chót cũng không mấy ai đồng ý chủ động từ chức.

Lục Nghi Ninh dẫn Tiếu Lê đi dạo chung quanh, phong cảnh tự nhiên của thành phố S không nhiều lắm, các tòa nhà cao tầng trong thành phố dính sát nhau giống như một New York thu nhỏ. Không đến mấy ngày, công chúa nhỏ của Tiếu gia không chịu đi bộ được nữa, gót chân nổi mụn nước lên.

Mặc cho Tiếu Hành khuyên như thế nào cũng không chịu đi nữa.

Lục Nghi Ninh huých vai anh ta, ý bảo ra ngoài nói chuyện.

Tiếu Hành đi với cô đến phòng khách, “Cô muốn nói cái gì?”

Lục Nghi Ninh: “Anh một mặt yêu thương cô em gái này, một mặt lại ép em gái đi ra ngoài tiếp xúc xã hội, chắc là có nguyên nhan gì chứ?”

“…” Tiếu Hành im lặng một lúc lâu, chống tay lên trên, “Trước đây Tiếu Lê từng mắc bệnh tự kỷ, sau khi trưởng thành thì bệnh tình dần chuyển sang tốt đẹp hơn, nhưng lại trở nên sợ xã hỗi.”

Lục Nghi Ninh hơi ngẩn ra, vô thức nhìn về phía phòng ngủ.

Tuy rằng cô đã mơ hồ đoán ra Tiếu Lê có hơi ngại nói chuyện với người ngoài, nhưng những năm gần đây tình trạng người trẻ tuổi ỷ lại vào internet, thời gian dài không tiếp xúc với xã hội rất nhiều.

Cô nghĩ Tiếu Lê cũng chỉ là hơi không tự nhiên tôi, chưa phát triển đến mức sợ xã hội.

“Bác sĩ nói, phải để nó chủ động đi ra ngoài.” Tiếu Hành lạnh nhạt nói, “Cho nên tôi mới đưa nó về nước.”

Cuối cùng Lục Nghi Ninh có ba quảng cáo phải quang, không có thời gian rảnh đi với Tiếu Lê, lúc đang buồn rầu lại có một khuôn mặt xuất hiện trong đầu, bệnh viện thú cưng của Chu Ôn Lan, chắc là không thiếu hơn nhận Tiếu Lê nhỉ?

Vài giây sau, đối phương trả lời tin nhắn.

Ôn Lan tiên sinh: 【 Cô cầu xin tôi đi. 】

Lục Nghi Ninh nhìn đi nhìn lại năm chữ và cả dấu chấm cũng vô cùng kiêu ngạo đó, hơi nghiến răng.

Được. Cầu xin anh là được.

Trên đời này ai mà không muốn sống xinh xắn rộng rãi chứu.

Cúi đầu với một tên kiêu ngạo lại lẳng lơ như thế, Lục Nghi Ninh hít sâu vài lần, mặt không chút thay đổi gõ hai chữ —

【 Xin anh. 】

Hai chữ, có thể giải quyết không ít phiền phức.

Rất tốt.

Chu Ôn Lan: “?”

Đây là Lục Nghi Ninh có chết cũng không cúi đầu mà anh ta biết saoCông ty thu mua Lục thị gặp phải khúc mắc, số lần họp rõ ràng tăng lên nhiều, hơn phân nữa người muốn khuyên Chu Hoài An buông tha Lục thị, ra tay với mấy công ty nhỏ đã.

CHu Hoài An tự ái cao, một khi bắt đầu làm việc mà không thành công sẽ tức giận, như thế còn gì là thể diện của ông ta nữa.

Chu Từ Lễ bị ông ta giữ lại trong phòng họp mắng nửa tiếng, Cố Sâm vẫn luôn chờ ngoài cửa, Chu đổng đi ra, anh ta nhìn Chu Từ Lễ với ánh mắt bi thương.

Chu Từ Lễ không buồn cũng không giận, “Đẩy lùi lịch chiều nay sang ngày mai.”

Cố Sâm nghĩ anh muốn một mình tìm chỗ chữa thương nên lập tức gật đầu: “Tôi biết rồi.”

Ai ngờ đi ra hai bước, người đàn ông trước mặt từ từ quay đầu, vẻ mặt mang theo vài phần không xác định, “Cậu có biết nhà hàng nào hợp vào lễ tình nhân không?”

Cố Sâm đầy khiếp sợ, không ngờ anh ta lo lắng như thế lại là dư thừa, tiểu Chu tổng còn có tâm trạng muốn đón lễ tình nhân á?!

Chu Từ Lễ không đợi anh ta trả lời liền sờ sờ cằm, “Xin lỗi, tôi đột nhiên nhớ anh không đón lễ tình nhân.”

Cố Sâm nhỏ giọng nhắc nhở: “… Tôi cũng muốn nghỉ.”

Giọng rất nhỏ, nhưng cũng không ảnh hưởng Chu Từ Lễ nghe thấy, “Tôi nhớ công ty có thời gian nghỉ kết hôn, 90 ngày. Cố Sâm, anh có thể cân nhắc một chút.”

Tiếu Hành vẫn còn đang chờ anh trong phòng nghỉ, trêu chọc vài câu liền ngừng.

Chu Hoài An thu mua Lục thị gặp cản rở, không thể không nhắc đến công lao của Z. Cố ý nâng giá cổ phiếu lên để tạo ra tình huống giả, thật chất là chờ Chu Hoài An đưa tất cả lợi thế vào.

Bây giờ hai bên tạm thời dừng chiến, cuối cùng Tiếu Hành cũng có cơ hội rời khỏi văn phòng tối đen, dừng làm mấy chuyện mờ ám.

Chu Từ Lễ rót một ly trà cho anh ta, cúi đầu nhìn anh ta vài giây.

Tiếu Hành nhíu mày: “Cậu nhìn chằm chằm tôi làm gì?”

Chu Từ Lễ nhướng mày, chậm rãi ngồi xuống, “Chỉ là cảm thấy, hơn nửa tháng nay da Tiếu tổng trắng hơn không ít.”

Một ngụm trà nghẹn trong cổ họng Tiếu Hành, phát ra một từ có thể biểu hiện rõ ràng sự khó chịu của anh ta, “Ha ha.”

Chu Từ Lễ lấy điện thoại ra mở app đặt hàng, chọn một cửa hàng hoa gần phòng làm việc Tây Tác, người bên cạnh đột nhiên lên tiếng: “Hoa lễ tình nhân, tốt nhất là tự mình đi tặng.”

Chu Từ Lễ cong môi, “Thụ giáo.”

Nói xong liền đứng dậy cài nút áo khoác lại.

Tiếu Hành không quá vui vẻ, “Bây giờ đi à?”

Từ khi vào cửa đến lúc này còn chưa qua 10 phút, tên này đã vội vàng đi gặp bạn gái rồi.

Chu Từ Lễ thừa nhận lời nói của anh ta, anh lấy một tấm thẻ ra đặt lên bàn, ý ám chỉ rất rõ ràng: Nếu Tiếu tổng không chê, tôi có thể đền bù lại cho cậu.

Tiếu Hành xoa xoa lông mày co giật, xua tay kêu anh đi nhanh đi. Mở đôi mắt ra, tầm mắt dừng lại trên bề ngoài của tấm thẻ.

Thẻ nhân viên của Universe.

Nói ngắn gọn, là thẻ cơm.

Tiếu Hành cầm tấm thẻ lên dùng tay nhẹ nhàng ma sát, ở nước ngoài một thời gian dài, không hình thành cái tính cách gọi là khiêm tốn.

Có người làm mình khó chịu thì sao giờ? Đương nhiên là tìm đủ mọi cách trả thù lại, để đối phương càng khó chịu hơn.

Tiếu Hành hừ nhẹ, gọi điện thoại cho trợ lý, “Đặt một bó hoa màu xanh, trong nửa tiếng đưa đến phòng làm việc Tây Tác cho Lục Nghi Ninh.”

“…”Người hẹn trước chụp ảnh trong lễ tình nhân chật kín, tất cả các nhiếp ảnh gia trong phòng làm việc đều xuất phát, phòng chụp ảnh không đủ dùng chỉ đành dùng nữa phòng nghỉ làm chỗ chụp tạm thời.

Cuối cùng, văn phòng của Lục Nghi Ninh cũng không thoát khỏi.

Lúc nghỉ trưa, A Thấm cầm trà sữa phát cho mọi người, rồi tựa vào bàn của cô nhỏ giọng oán giận: “Bây giờ tình nhân đều theo đuổi lãng mạng cả, nếu không chỉ chụp ảnh thôi mắc gì phải hẹn trong ngày lễ tình nhân chứ.”

Lục Nghi Ninh bất đắc dĩ nhún vai, “Tôi cũng rất bực đây.”

A Thấm cắn ống hút trà sữa nhìn cô, “Chị, Chu tiên sinh không biểu hiện gì hả?”

Vừa nói xong, Lâm Tấn An đã đưa một người đàn ông cầm hoa xuất hiện ở cửa, cố ý cất giọng nói to: “Hoa cho tiểu thư Lục Nghi Ninh —”

Lục Nghi Ninh sửng sốt, bị A Thấm đẩy mới phản ứng lại, “Trợ lý Lâm ký tên đi.”

Lâm Tấn An nghe lời ký nhận rồi đặt lên bàn, “Còn có một tấm thiệp nữa.”

A Thấm: “Có khi nào là thơ tình do giáo sư Chu viết không? Em ghen tị quá, tài văn chương của giáo sư học viện văn học nhất định không giống bình thường.

Trong lúc mọi người ở phòng làm việc đều vây quanh bàn, không ai chú ý đến người mới tiến vao cửa.

Chỗ Lục Nghi Ninh ngồi ở đối diện cửa, gần như vừa nâng mắt đã nhìn thấy hình dáng cao lớn của người đàn ông, đều mặc tây trang đen giống bình thường, cổ áo hơi mở ra, xương quai xanh nửa che nửa hở khiến người ta muốn xốc lên nhìn hết.

Tất cả đều rất giống tự nhiên, trừ việc trong tay anh cầm một bó hoa hồng được gói tinh xảo.

Một người, không có khả năng sẽ tặng hai bó hoa.

Cho tên, bó hoa xanh trên bàn, là người đàn ông nào tặng?

A Thấm che mặt, ban nãy cô ấy còn tâng bốc một phen, cũng may không kêu chị Lục mở thiệp ra trước mặt mọi người.

Chu Từ Lễ hơi nghiêng đầu, “Xem ra, anh vẫn chậm một bước?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.