CHƯƠNG 21
(Vì tiểu Lung Lung lúc này đã được dạy dỗ đàng hoàng cho nên mình thay đổi cách xưng hô của em trong chương này đó nha )
—–
Hết nhõng nhẽo lại cứng rắn cầu xin, Triệu Tích Diệp rốt cục cũng có ngày được đại xá phóng thích khỏi bệnh viện.
Lâm Lung ngoan ngoãn ngồi bên cạnh hắn cùng đợi Triệu Tích Văn đến, ở ngoài cửa sổ đã treo đầy đèn ***g rực rỡ. Những ngón tay ngọc không an phận mà quấn quít trên lớp băng gạc quấn quanh đầu hắn, “Còn bảy ngày nữa mới được tháo ra sao?”
Lâm Lung bây giờ đã có thể nhớ được cách tính thời gian ở thời hiện đại, ngày, tuần và giờ, cậu giờ có thể tự mình đổi ra hết.
“Nhìn như vậy xấu lắm sao?” Ở bên người yêu, người đàn ông này bỗng nhiên có đôi chút trẻ con, đưa tay sờ sờ miếng vải dệt trên đầu.
Lâm Lung nhịn không được cười lớn, ghé vào trên vai hắn cười run run, quả nhiên trong tâm hồn của mỗi người đàn ông luôn luôn che giấu một chút gì đó rất thơ ngây.
“Em còn dám cười?!” Triệu Tích Diệp giả bộ tức giận khiêng cậu lên, từ sô pha dời thẳng luôn sang bên giường.
“Mau buông em xuống.” Vừa cười vừa ôm chặt lưng hắn, tư thế này làm cho bụng bị ép thật là khó chịu.
Rốt cục bị đặt lên tấm nệm mềm mại, Lâm Lung thở hắt một hơi, chỉ thấy Triệu Tích Diệp đột nhiên đưa tay kéo rèm che xuống.
“Ưm? Làm gì thế… Ô…” Bất ngờ bị đẩy xuống bể dục vọng làm cho cậu không kịp trở tay.
Hai người ý loạn tình mê hôn sâu, vuốt ve lẫn nhau. Lâm Lung rõ ràng cảm nhận được hô hấp dồn dập của hắn, ***g ngực của cậu cũng đang không ngừng phập phồng kịch liệt.
“Tích Văn… hắn sắp… đến rồi…” Vô lực giãy giụa, cậu yếu ớt phun ra một câu cảnh cáo không hề mang tính uy hiếp, chỉ cảm thấy đầu lưỡi mình mỗi lúc một bị thiêu đốt hơn.
Vừa hôn vừa cắn, nụ hôn nồng say có chút đau đớn. Ngoại trừ rên rỉ và tự giác vặn vẹo thân thể, Lâm Lung cũng không còn lo lắng được gì nhiều hơn nữa rồi.
“Chúng ta đã thật lâu chưa có làm, anh sẽ hết sức nhẹ nhàng.” Triệu Tích Diệp chậm rãi lướt qua thân thể cậu, đôi bàn tay ấm áp đặt lên cặp mông tuyết trắng tròn trịa.
“… Ưm…” Tư thế quá mức xấu hổ làm cho Lâm Lung thẹn thùng đem mặt vùi vào trong gối đầu, tâm tình vừa sợ hãi vừa chờ mong, bên tai vang lên tiếng tim của chính mình đang đập như sấm dậy.
Triệu Tích Diệp vươn người, tiến đến bên tai cậu muốn làm cho cậu càng thêm thẹn thùng, ái muội nói: “Trước hết phải dùng một ngón tay…”
Vừa bắt đầu cơ thể khó tránh khỏi đau đớn, Lâm Lung muốn trốn chạy khẽ cựa quậy thân thể, cũng không ngờ làm vậy lại khiến cho hắn đưa được vào bên trong hoàn toàn.
“….. Ô…..”, cậu nhăn mặt nhíu mày, vách tường mềm mại bên trong bị đầu ngón tay linh hoạt vận động khiến cho chảy ra chất dịch trong suốt, đau đớn cũng không còn nhiều nữa. Triệu Tích Diệp lặng lẽ rút ngón tay ra, lại đưa thêm hai ngón tay đi vào, “Thế nào? Giờ đã là ba ngón tay rồi.”
Lâm Lung rốt cục ngẩng đầu, tham lam thở dốc, trạng thái giống hệt như bị thiếu dưỡng khí, “Không cần… lấy ra… A… A a…..” Vật thể nam tính ở nửa người dưới cũng không chịu được mà rục rịch đứng dậy, cậu nhịn không nổi muốn đưa tay xuống sờ, rất muốn… rất muốn phát tiết…
Nhìn cậu đã không thể nhẫn nại được nữa, Triệu Tích Diệp cũng không chờ đợi thêm, hắn rút ngón tay ướt đẫm của mình ra, đem vật căng cứng nóng rực cũng đang không chịu đựng nổi của mình gấp gáp nhắm thẳng cửa huyệt đâm vào.
“…. A… Anh hiện tại liền…” Lâm Lung không khỏi kinh ngạc cảm nhận vật to lớn của hắn, thân thể hơi đau đớn mà co rụt lại.
“Không… sao, đừng sợ…” Tuy rằng trong phòng có bật điều hòa ở nhiệt độ vừa phải, nhưng trên người hai người lại phủ kín mồ hôi. Bị mãnh liệt đẩy mạnh một cái, Lâm Lung nắm chặt lấy chăn mền đến mức các ngón tay trắng bệch hết cả, “….. Vẫn là… đau quá…” Ngũ quan duyên dáng gần như vặn vẹo, cậu cố gượng mà cắn môi.
Triệu Tích Diệp khắc chế khát vọng, hai tay vuốt ve vòng eo mảnh khảnh của Lâm Lung muốn giúp cậu thả lỏng. “Có thể… động được chưa?” Mồ hôi của hắn dọc theo sườn mặt chảy xuống ***g ngực, chỉ thấy Lâm Lung rốt cục cũng gật gật đầu. Một khi con ngựa đã được buông dây cương, ngay lập tức không ai có thể thể khống chế hàng phục nó, đây cũng là một loại đạo lý.
“….. A….. A a….. A…..” Hai tay Lâm Lung tìm kiếm trên giường, cuối cùng nắm chặt lấy thanh nắm ở đầu giường. Đồ nội thất không tốt lắm này cũng không chịu nổi mà phát ra âm thanh kẽo kẹt, trong không khí *** mỹ còn hỗ trợ tăng thêm tình sắc.
Không khí trong phòng bệnh không ngừng phập phồng, thiếu niên đang say mê và người đàn ông đang thở gấp không hề nghe thấy tiếng gọi trầm thấp, “Anh, Lung Lung, em đến rồi đây!” Người nào đó trời sinh tính tình trì độn không hề ý thức được hai người trong phòng đang vận động kịch liệt, lúc mở cửa còn bởi vì tấm rèm che kia mà bực bội vài giây.
Triệu Tích Diệp đột nhiên dừng lại, khàn khàn quát ra với bên ngoài: “Tích Văn, không được bước vào, đi ra mau.”
“Anh? Hai người làm sao vậy?” Triệu Tích Văn ngược lại không bước ra ngoài, nhưng cũng không dám tiến lại gần họ.
Lâm Lung vì áp lực quá nặng mà khó khăn thở dốc, quay đầu lại dùng ánh mắt cầu xin xin hắn dừng lại, không ngờ lại bị người kia dùng sức mà đẩy vào, “A….. A…..” Bụng co rút với tần suất ngày càng cao, cậu đã sắp không chịu đựng được nữa, “Tích Diệp, không cần, mau dừng lại….. Em…. Em muốn….. A….. A…..” Tinh hoa màu trắng đục phun ra toàn bộ trên ga giường tuyết trắng.
Lúc này cho dù là một đứa bé chưa hiểu sự đời cũng có thể biết được là họ đang làm cái gì. Triệu Tích Văn xấu hổ chạy ra khỏi phòng ngay lập tức, còn sót lại chút ý tốt mà khóa chặt cửa, trống ngực không ngừng đánh thùng thùng. Tình cờ mà bắt gặp anh trai và Lung Lung đang “đóng phim”, hắn thật sự hết sức may mắn. Cánh cửa mỏng manh tuy rằng có thể ngăn cản được tầm mắt, nhưng vẫn không thể cản trở được tiếng rên rỉ lúc ẩn lúc hiện vang lên từ bên trong.
“Cứu mạng!”, Triệu Tích Văn phát điên đứng lên từ băng ghế dành cho người nhà bệnh nhân, chạy ra ngoài bầu trời đêm tối đen như mực.
Sau này, tốt hơn hết là hắn nên chuyển ra sống riêng đi thôi….. Oa…..
—– HOÀN —–