Có Tất Cả Nhưng Mất Anh

Chương 17: Chương 17: Buổi tiệc mất mặt nhất




Bầu trời ở trên cao kia vẫn xinh đẹp, những đám mây trắng vẫn tự do chơi cùng gió. Nhưng tại sao lòng người lại đầy u phiền, chừng như không cách nào để gỡ hết những u phiền trong lòng con người chúng ta.

Ở một quán cà phê cao cấp có hai người con trai đang ngồi hưởng thức cà phê cùng nhau, họ đều mang phong cách riêng mình. Một người mang phong cách ấm áp như mặt trời, một người thì lại mang phong cách lạnh lùng như núi băng. Nhưng cả hai đều rất đẹp trai sang trọng, khiến người ta nhìn mãi không chán. Đó chính là Gia Bảo và Thế Vỹ, chứ chẳng phải một ai khác nữa cả.

“Anh hẹn tôi ra đây chắc không đơn giản chỉ uống cà phê thôi chứ?” - Gia Bảo dùng giọng trầm ấm phá vỡ im lặng. Anh vẫn dịu dàng lịch sự như xưa, không hề thay đổi. Nếu có thì chỉ trông anh hiện giờ đã mạnh mẽ hơn xưa thôi.

Thế Vỹ đang đưa tách cà phê lên uống, khi nghe hỏi vậy thì động tác liền dừng lại. Hắn khó khăn mở miệng nói:

“Cô ấy đã quay về rồi.”

Ánh mắt hắn đầy u buồn, cả bản thân hắn cũng không biết tại sao lại hẹn Gia Bảo ra và nói chuyện này với anh nữa. Chắc do hắn hiểu rõ trong lòng người con gái mình yêu, Gia Bảo mới là nam chính, chứ không phải hắn. Gia Bảo không thể không hiểu người mà Thế Vỹ mới nhắc đến là ai.

“Anh nói là An Linh đã quay về đây rồi sao?” - Giọng anh người ta nghe được là rất vui mừng.

Một năm trước khi anh tỉnh lại trong vụ tai nạn đó thì không còn gặp An Linh, chỉ nghe nói cô đã ra nước ngoài thôi. Anh cũng tìm cách liên lạc với cô nhưng mãi không thấy hồi âm.

Thế Vỹ đặt nhẹ tách cà phê xuống bàn và gật đầu:

“Và cô ấy đang trả thù tôi bằng mọi cách.”

Giọng hắn trông rất đau khổ. Thật ra hắn đau khổ cái quái gì chứ, mọi chuyện thành ra như hôm nay không phải là do một tay hắn gây ra sao? Hắn đáng nhận quả báo mà.

Gia Bảo nhìn người đối diện của mình mà khẽ thở dài, người đáng thương ắt có điểm đáng ghét, quả thật không hề sai mà. Nhìn hắn đau khổ như vậy thật đáng thương nhưng khi nhớ lại những gì hắn đã làm với anh và An Linh thì thật sự không thể tha thứ.

“Thế Vỹ, anh có thích cà phê không?” - Gia Bảo nhìn tách cà phê của mình và hỏi.

Thế Vỹ dù không hiểu vì sao Gia Bảo lại bỗng hỏi như vậy nhưng vẫn nhẹ gật đầu:

“Có, vì cà phê giúp tôi tỉnh táo hơn.”

Hắn thích nhất là uống cà phê đen không đường không nước đá, chỉ có vị đắng chát thôi. Nghe xong câu trả lời thì Gia Bảo cười khẽ:

“An Linh cũng như tách cà phê đen của anh, rất đắng nếu anh không chịu bỏ đường và sữa vào.”

Trên đời này còn có ai hiểu An Linh bằng Gia Bảo anh nữa đây, anh biết cô đối với Thế Vỹ hắn đầy oán hận. Nhưng anh càng hiểu rõ cô rất yếu đuối và rất cần một người ở bên che chở cho cô đoạn đường còn lại. Anh yêu cô, yêu cô bằng cả trái tim mình. Nhưng đáng tiếc, anh lại không thể là người bên cô suốt đời được.

Thế Vỹ tuy lạnh lùng như núi băng nhưng vẫn cảm nhận được sự nuối tiếc trong lòng Gia Bảo với tình yêu của mình nhiều như thế nào. Hắn khẽ nở nụ cười đâm chọc:

“Chắc chắn cô ấy vẫn còn yêu anh rất nhiều...”

Gia Bảo biết nụ cười đâm chọc ấy không phải dành cho anh, mà là Thế Vỹ hắn đang tự cười chính bản thân hắn thôi. Anh ngã lưng vào ghế, giờ anh cũng không biết nên nói gì nữa.

“Gia Bảo, anh còn hận tôi không?” - Thế Vỹ quay qua nhìn thẳng Gia Bảo và hỏi khẽ.

Gia Bảo cười chua xót và nhẹ lắc đầu, sao hắn lại hỏi câu này chứ? Anh đâu phải là thần, đâu có lòng rộng lượng đến mức có thể tha thứ cho kẻ đã phá hủy hạnh phúc mình đang có.

“Đừng hỏi tôi mấy câu này nữa, vì tôi không có câu trả lời cho anh đâu.” - Gia Bảo quay mặt qua cửa sổ và buồn bã nói.

Thế Vỹ có thể nhìn ra được không phải Gia Bảo không hận mình, chịu ngồi đây nói chuyện chỉ vì anh là người yêu hoà bình, không thích chiến tranh thôi.

“Chửi thì đã chửi rồi, đánh thì cũng đã đánh rồi. Nhắc lại làm gì nữa, quan trọng nhất bây giờ tìm An Linh về.” - Gia Bảo nhàn nhạt nói, rồi đứng dậy quay lưng đi.

Thế Vỹ nhếch môi cười và nhớ lại một năm trước...

...

Một năm trước - ba tháng An Linh đi nước Anh.

Sau những ngày hôn mê mất tỉnh trên giường bệnh thì Gia Bảo cuối cùng cũng tỉnh lại và khôi phục rất tốt. Một ngày nọ Thế Vỹ một mình đến bệnh viện, muốn nói lời xin lỗi với Gia Bảo, mong anh tha thứ.

Vừa nhìn thấy Thế Vỹ thì Gia Bảo ngay lập tức biến thành một con sói hung dữ, lao đến đánh hắn.

“Anh là đồ khốn, tại sao lại làm vậy với tôi và An Linh. Tôi phải đánh chết đồ khốn như anh, chết đi.” - Gia Bảo cứ ra sức đánh vào người Thế Vỹ, không ngừng.

Dù anh đang đánh Thế Vỹ nhưng người đau thật sự lúc đó lại là anh, chứ chẳng phải ai khác. Trái tim anh lúc đó đau đớn vô cùng, vì nhìn thấy Thế Vỹ thì anh sẽ nhớ lại đêm hôm đó.

Thế Vỹ cứ để mặt Gia Bảo đánh, không hề đánh trả. Vì hắn cảm thấy có lỗi với Gia Bảo, muốn để anh đánh hết tổn thương mà Thế Vỹ hắn đã gây ra. Xem như đây là một cách rửa tội của bản thân hắn đi.

“Gia Bảo, anh đừng đánh nữa.” - Lúc ấy cô bạn thân Tú Phương cũng ở đó, cô ấy đã kéo Gia Bảo ra.

Nhưng Gia Bảo lúc đó như hoá điên, đẩy mạnh Tú Phương ra, ngã xuống sàn nhà. Còn Gia Bảo anh thì tiếp tục đánh Thế Vỹ, đánh hết sức mình.

Đã quen biết Gia Bảo từ nhỏ nhưng Tú Phương thật sự chưa bao giờ nhìn thấy anh đáng sợ như vậy, anh như biến thành một người khác.

Nhìn thấy Thế Vỹ bị đánh gần chết rồi Tú Phương không nghĩ nhiều nữa bất chấp tất cả lao đến ôm lấy Gia Bảo, cố gắng ngăn anh lại:

“Gia Bảo, anh bình tĩnh lại đi. Em xin anh mà, Gia Bảo.”

Thế Vỹ trước đó đã bị An Linh đâm một dao, sức khỏe vốn chưa khôi phục hoàn toàn mà nay còn bị Gia Bảo đánh một trận, càng lúc bị thương càng nặng hơn. Hắn ở dưới sàn nhà ói ra máu nhưng chẳng hề kêu la, chỉ cố gượng dậy và nói khẽ:

“Lý Gia Bảo, tôi... xin... lỗi... anh.”

Gia Bảo lúc đó đã bật cười thành tiếng, miệng cười nhưng hai giọt lệ đau khổ lại bất giác tuôn rơi:

“Xin lỗi ư? Câu xin lỗi của anh đáng giá bao nhiêu vậy? Có đáng giá bằng tình yêu của tôi với An Linh không?”

...

Quay lại với hiện tại.

Sau khi rời khỏi quán cà phê cao cấp đó thì Gia Bảo một mình lang thang khắp phố, bước chân của anh thật lạc lõng quá, chẳng biết đi đâu về đâu. Người con gái anh yêu thương đã quay về thật sao, cô giờ đang ở nơi đâu? Anh muốn gặp lại cô, muốn biết cuộc sống giờ của cô có tốt hay không.

“An Linh, em đang ở đâu vậy? Mau ra đây gặp anh, được không?” - Gia Bảo đưa đôi mắt buồn bã nhìn xung quanh và nói thầm. Anh không biết bao giờ mới gặp lại cô, khi nào mới có thể nói với cô hết những lời chân thật trong lòng anh đây.

Thế Vỹ vẫn còn ngồi trong quán cà phê đó thất thần, hắn cầm tách cà phê lên uống một ngụm. Vị đắng không chỉ trong miệng mà còn đắng trong lòng nữa, lòng Thế Vỹ hắn lúc này thật sự rất đắng.

Tại sao năm xưa hắn lại phá hủy một cô gái tốt bụng, hiền lành như An Linh? Tại sao lại khiến cô trở thành một người đầy thù hận như bây giờ, không chút yêu thương? Bây giờ Thế Vỹ hắn phải làm sao xoá hết những thù hận trong An Linh, đưa cô quay về với những yêu thương đây...

...

Ở tập đoàn thiết kế Hope, trong một căn phòng rộng lớn với phong cách khá đơn giản, đen trắng là màu chù dạo của căn phòng này. Một cô gái vô cùng xinh đẹp với chiếc váy hồng đào ôm sát người và mái tóc vàng dài đã được vén gọn qua một bên, đang ngồi làm việc rất nghiêm túc. Đó chính là An Linh, nữ chính của chúng ta chứ chẳng còn ai khác nữa cả.

Từng nét, từng nét vẽ đều được An Linh hết sức cẩn thận đặt bút. Trên mặt giây đã xuất hiện một chiếc váy cưới xinh đẹp, một chiếc váy cưới hạnh phúc trong mơ của tất cả người con gái trên đời này.

An Linh bỗng nhiên chạm lòng, cô nhớ trước đây mình cũng ao ước sẽ được khoác trên người chiếc váy cưới hạnh phúc này...

Ký ức xưa lại ùa về trong tim, cô nhớ anh. An Linh cô thật sự rất nhớ anh, tình yêu và hạnh phúc của cô. Dù rất nhớ nhưng suốt một năm qua cô chẳng dám nghe tin tức của anh, vì cô sợ nghe nói anh không thể tỉnh lại. Và sợ nhất là nghe nói anh đã đến bên người mới, sẽ oán hận cô cả đời này...

An Linh nhớ và vẫn yêu Gia Bảo rất nhiều nhưng chính cô cũng biết giờ anh và cô không thể nào, mãi mãi không thể bên nhau thêm một lần nữa. Bởi vì trong tim cô giờ đây tràn đầy thù hận, chỉ muốn trả thù thôi. Và người cô muốn trả thù không chỉ một mình Thế Vỹ mà còn bà Lý, mẹ của Gia Bảo.

“Cốc cốc.”- Tiếng gõ cửa bỗng vang lên phá vỡ sự im lặng của căn phòng, khiến An Linh khẽ giật mình ngước mặt lên nhìn.

Hoá ra là anh chàng người tây Tony Trần, anh ta khẽ bước vào và cười nói:

“Buổi tiệc sắp đầu rồi, chúng ta đi thôi.”

An Linh nhếch môi cười nhẹ và chậm rãi đứng dậy:

“Tối nay em sẽ tính sổ hết với bà ta.”

Tony Trần khẽ nhíu mày lại:

“Em đã suy nghĩ kí chưa An Linh? Nếu đã làm rồi thì sẽ không còn đường quay lại nữa đâu.”

An Linh lấy chiếc bóp cầm tay và bước ra khỏi bàn làm việc:

“Đây là trả báo của bà ta mà.”

Lời nói cùng với ánh mắt như một ngọn lửa muốn bùng chảy khắp nơi.

...

Một khách sạn rộng lớn đang rất đông người, vì tối nay là một buổi tiệc hợp mặt giới danh nghiệp, những tập đoàn danh tiếng đều có mặt. Trong buổi tiệc này ai ai bận mặc sang trọng, xinh đẹp như hoàng tử và công chúa.

Nhà họ Lý cũng là một tập đoàn kiên trúc sự nổi tiếng nên được mời đến. Gia Bảo vốn không thích những buổi tiệc xã giao như thế này nên chỉ có ông bà Lý đến thôi.

Trong lúc mọi người vừa ăn uống vừa trò chuyện vui vẻ với nhau thì An Linh khoác tay Tony Trần bước vào với vẻ xinh đẹp sang trọng của mình. Tập đoàn thiết kế Hope chưa được xem là có danh tiếng lắm nhưng vì tập đoàn thiết kế riêng của Tony Trần ở nước Anh rất có danh tiếng nên được mời đến.

An Linh và bà Lý đã vô tình chạm mặt với nhau giữa đám đông, cả hai đều có cảm xúc riêng mình với cuộc gặp lại này. Vừa nhìn thấy An Linh thì bà Lý liền giật mình, sao là cô chứ? Còn phía An Linh thì lại rất bình tĩnh, cô nhếch môi cười nhẹ với bà Lý. Ánh mắt cả hai đều đầy oán hận.

“An Linh... là em thật sao?” - Thế Vỹ cũng có mặt ở đó, hắn buột miệng hỏi.

An Linh nhẹ quay qua nhìn, rồi nhếch môi cười. Thật đúng lúc, hai kẻ thù của cô đều ở đây. Nhưng người mà cô muốn tính sổ hôm nay là bà Lý, chứ không phải Thế Vỹ hắn.

“Tony Trần, cậu đến rồi à?” - Người tổ chức buổi tiệc này là vua kính khoáng 50 tuổi, ông vui vẻ bước tới bắt tay với Tony Trẩn và cười nói.

Tony Trần cũng vui vẻ nói:

“Đã lâu không gặp rồi. Dạo này tổng giám đốc Dương vẫn khỏe chứ?”

Ông Dương gật đầu và cười nói:

“Ôi cậu đã biết nói tiếng Việt rồi à? Hay quá. Chứ lão già đây không biết tiếng Anh, trước đây cậu nói gì ta nghe chẳng hiểu. Hâh.”

Tony Trần nhìn sang qua An Linh và nói:

“Cũng nhờ cô gái xinh đẹp này dạy con đó ạ.”

Ông Dương cũng theo ánh mắt Tony Trần nhìn sang An Linh, vừa nhìn thấy An Linh thì ông liền hỏi:

“Đây có phải là nhà thiết kế Phương đã giành được giải nhất trong cuộc thi thiết kế ở Anh một năm trước không?”

An Linh tỏ ra ngạc nhiên:

“Tổng giám đốc Dương cũng biết đến nhà thiết kế nhỏ bé như tôi sao?”

Ông Dương vừa lắc đầu vừa nói:

“Không không, khõng hề nhỏ bé chút nào. Cuộc thi đó lớn toàn nước Anh mà, người giành giải nhất thì làm sao nhỏ bé được. Hơn nữa cuộc thi đó ta có tham dự, những mẫu thiết kế của cô đúng thật rất sáng tạo.”

An Linh cười xã giao:

“Do tổng giám đốc Dương quá khen thôi.”

Rồi cô liếc nhìn ông bà Lý và giả bộ hỏi:

“Đại kiên trúc sự Lý cũng ở đây sao? Xem ra tôi thật có phước khi được tham gia buổi tiệc này nhỉ?”

Ông Dương vui vẻ nói:

“Buổi tiệc này vốn dĩ để cho mọi người làm quen với nhau mà.”

An Linh khoác tay Tony Trần bước đến trước mặt ông bà Lý:

“Chào bác trai, dạo này bác khỏe không?”

Với ông Lý, cô vẫn lễ phép như xưa. Ông Lý vốn là người rất hiền từ, ông nhẹ gật đầu:

“Cảm ơn con, bác vẫn khỏe.”

Thế Vỹ đứng một bên im lặng, thấy ánh mắt của An Linh nhìn bà Lý thì hắn biết tối nay cô sẽ tính sổ với bà ta trước. Bà Lý cũng nhận ra điều đó, nhưng bà ta không tin ở đây có nhiều người như vậy mà cô dám làm gì?

Tony Trần lúc này lên tiếng nói:

“Đầm dạ hội của vị phụ nhân này đẹp thật đấy.”

Bà Lý đang khoác trên người mình một chiếc đầm da hội Kim Sa đuôi cá sang trọng. Bà mỉm cười:

“Được nhà thiết kế lớn như Tony Trần khen, đúng là rất hân hạnh cho ta quá.”

An Linh ngang đầu nhìn và giả vờ khó hiểu hỏi:

“Sao nhìn chiếc đầm dạ hội này giống đồ ngoài chợ quá vậy?”

Mọi người đều ngạc nhiên. Bà Lý cố kiềm chế cơn giận của mình, cố cười nói:

“Phương tiểu thư, cô thật biết nói đùa đấy. Ta làm sao có mặc đồ ngoài chợ được chứ?”

An Linh khẽ bật cười, đã nổi giận rồi mà còn cố cười nói vui vẻ nữa, đúng là giả tạo. Thôi được, để An Linh cô xem bà chịu được bao lâu.

Tony Trần khoanh tay lại quan sát chiếc đầm dạ hội trên người bà Lý, anh ta đã nhìn thấy nhiều lỗi của chiếc đầm dạ hội ấy:

“Có thể An Linh nói đúng đấy.”

Bà Lý mở to đôi mắt:

“Cái gì?”

An Linh khẽ bước ra sau lưng bà Lý coi, rồi giả vờ ngạc nhiên nói:

“Vẫn còn bản giá tiền này. 200 ngàn, chỉ có 200 ngàn thôi sao?”

Ông Lý nhìn lại thì thấy trên cổ áo đúng là vẫn còn đính bản giá tiền 200 ngàn. Ông khẽ nhíu mày nhìn vợ và nhẹ gật đầu.

An Linh lại lên tiếng nói:

“Nếu phụ nhân đây không tin lời tôi và Tony Trần nói thì có thể mời tổng giám đốc Trịnh của tập đoàn thiết kế C.A xem thử mà.”

Rồi cô quay sang nhìn Thế Vỹ mà nhếch môi cười, một nụ cười vô cùng lạnh lùng. Vua kính khoáng, ông Dương thích thú nói:

“Ba nhà thiết kế danh tiếng nhất hiện nay cùng nhận xét một chiếc đầm dạ hội, cũng thú vị quá chứ?”

Rồi ông nhìn Thế Vỹ và nói tiếp:

“Mời tổng giám đốc Trịnh bước qua đây nhận xét chút nhé?”

Thế Vỹ biết rõ mình không lí do nào từ chối nên chậm rãi bước đến và đưa mắt nhìn kỉ chiếc đầm dạ hội trên người bà Lý. Theo một nhà thiết kế tài giỏi thì không chỉ mẫu thiết kế phải đẹp mà cả đường chỉ may cũng phải hoàn hảo luôn. Nhưng chiếc đầm dạ hội này Tony Trần và Thế Vỹ hắn đều nhận thấy lỗi đường chỉ may quá nhiều, hoàn toàn không phải hàng hiệu.

“Rất tiếc, chiếc đầm dạ hội này chỉ là đồ rẻ tiền thôi.” - Sau vài phút im lặng thì cuối cùng Thế Vỹ cũng mở miệng nói.

Câu nói của hắn khiến bà Lý chóng mặt muốn ngã xuống, bà ta mà có thể mặc một chiếc đầm rẻ tiền sao? Tại sao lại như vậy? Rõ ràng là bà ta đã đặt mua của một nhà thiết kế nổi tiếng mà. Mọi người trong buổi tiệc bắt đầu nhìn về phía bà Lý mà to nhỏ với nhau:

“Không phải bà ta là phụ nhân của tập đoàn đại kiên trúc sự Lý hay sao? Mà sao lại mặc đồ rẻ tiền đến đây.”

“Bà ta xui thật đấy, bị ba nhà thiết kế đánh giá luôn.”

“Chắc không phải nhà họ đã phá sản rồi chứ?”

“Đúng đúng, có thể lắm đó.”

Trước cảnh tượng này An Linh cảm thấy vui sướng trong lòng vô cùng, không ngờ một người giàu sang như bà Lý cũng có ngày bị người khác xem thường như thế này. Cô bước đến gần và nói nhỏ vào tai bà Lý:

“Món quà gặp lại này bà thấy như thế nào, thích không?”

Bà Lý giờ mới hiểu ra mọi chuyện:

“Là do cô sấp đặt?”

An Linh nhếch môi cười vui:

“Phải, là tôi cho người đổi đồ hàng hiệu của bà thành đồ rẻ tiền đấy. Tôi muốn làm bà mất mặt giữa đám đông.”

Cô nói rất nhỏ nên cơ bản, ngoài bà Lý ra chẳng còn ai nghe thấy nữa. Bà Lý nghe xong hết kiềm chế được cơn giận trong lòng nữa, bà thẳng tay tát vào mặt An Linh một cái hết sức mạnh. Dấu năm ngón tay in rõ trên một bên mặt xinh đẹp của An Linh.

Mọi người đều rất kinh ngạc. Tony Trần và Thế Vỹ bỗng đông tâm thét lớn lên:

“AN LINH...”

Rồi cùng bước nhanh đến. Nhưng Tony Trần đã nhanh hơn một bước, kéo An Linh vào lòng:

“Em không sao chứ?”

An Linh giả vờ ôm mặt khóc:

“Lý phụ nhân, tôi chỉ nói thật thôi mà. Sao bà xấu hổ quá ra tay đánh tôi như vậy?”

Tony Trần tỏ ra tức giận và nói:

“Bác Dương, sao bác lại mời loại người bạo lực này đến đây? Nếu bà ta còn ở đây thì con sẽ về ngay và sự hợp tác của chúng ta không cần nhắc đến nữa.”

Nghe xong thì ông Dương liền hoảng hốt lắc đầu:

“Không Tony, cậu bình tĩnh lại đi. Để ta giải quyết.”

Rồi ông quay sang qua ông bà Lý và nói:

“Xin lỗi nhưng mời hai người về ngay giùm ta.”

Trước tình hình này bà Lý cảm thấy mất mặt vô cùng, bà kéo chồng mình quay lưng đi, rời khỏi...

********Hết chương 17**********

Đọc tiếp nhé.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.