Có Thật Là Đơn Phương?

Chương 21: Chương 21




Vậy là câu chuyện về cô nàng đào mỏ khép lại trong tốt đẹp. Không còn một tờ giấy trên sân trường, không còn một lời bàn tán, không một chữ cái trên chiếc bàn thân yêu của nó,…sau khi Đức đích thân đăng một dòng dài lời giải thích và mong muốn ( đe dọa ) không được làm khó nó trên weside riêng của trường. Mọi việc gần như hoàn hảo trừ hai việc. Chuyện là chàng Đức sau khi giải quyết xong mọi chuyện quay qua xin lỗi nàng Hà, nhưng chàng không biết nàng là một người vô cùng nhỏ nhen và thù dai, tuy vậy sau bao nhiêu nỗ lực hàn gắn nàng cũng…không bỏ qua… +___+!

Chuyện còn lại chính là…

-Hà thân yêu, bà có khát không?-Tiếng nói quen thuộc của một người con trai vang lên, ngữ điệu mang nét nịnh nọt.

-Không!-Đáp lại bằng một thái độ lạnh lùng, nó không màng đến tên đang nói chuyện.

-Vậy bà nó mệt không?

-Không.

-Hay là bà muốn ăn cái gì, tôi đi mua cho.

-Không cần…

-Vậy…

-Im lặng cho tôi học bài!!!-Chưa kịp để hắn nói hết câu, nó chen ngang với giọng nói lạnh hơn băng, sau đó tiếp tục dán mắt vào quyển truyện. ( Học bài đây ư?? )

Huy thở dài lặng lẽ, hắn nguy to rồi. Đắc tội với ai không đắc tội lại dây dưa vào bà phù thủy đáng sợ này. Hazii, số hắn xui rồi.

Nhìn bộ dạng của Huy móm, cái đám nhiều chuyện ở góc bên kia không khỏi lắc đầu.

-Tội hắn ta quá!!!-Hân lên tiếng thương cảm.

-Hắn thì có gì mà phải tội, coi như báo ứng đi. Làm mặt lạnh mày nhẹ với nàng suốt mấy hôm, lại còn nói không quan tâm. Ai mà không giận cơ chứ!-Uyên vừa cắn một miếng táo vừa nói.

-Đúng á Hân Hân…Em không phải thương cảm cho cái tên đần đó, chỉ cho đến đó rồi mà còn không biết cách đối xử tốt với người ta.-Phong cũng lên tiếng phẫn nộ, nhưng ánh mắt hướng đến Mỹ Hân trần đầy tình yêu thương. Nhìn cái hành động lộ liễu của hai con người trước mặt, Uyên không khỏi thở dài, vừa rùng mình lắc đầu, nói:

-Làm ơn đi, xem phim Hàn nhiều quá bị lậm đấy!

Nhớ đến cái lúc mà họ tuyên bố hẹn hò, cả đám đang uống trà sữa ngon lành, không hẹn mà cùng đưa mắt sang cặp đôi đang cười toe toét…Không gian yên tĩnh hồi lâu…8 con mắt dường như không chớp…

-Này, mấy người bị sao thế?-Thấy không ai nói năng câu nào, Phong mất kiên nhẫn.

-Ờ…à…không…không có gì, nhưng mà…hai người…-Nó là người định thần nhanh nhất, mở miệng lắp bắp vài tiếng.

-Chúng tôi hẹn hò. Sao thế? Có chuyện gì à?-Hân Hân thắc mắc hỏi.

-OH MY GOD!!!-Cả đám lúc này bỗng hét lên, thu hút sự chú ý của mọi người trong quán trà sữa.

-Này, mấy người…-Phong chưa nói hết câu, thì hai người bị tách ra trong đau đớn. Hắn và Uyên kéo Mỹ Hân sang một bên.

-Bà bị điên à?-Hắn cất giọng hỏi.

-Hử? Sao thế?-Hân ngạc nhiên.

-Bà hẹn hò với Phong, cái tên lăng nhăng nhất quả đất?-Uyên mở to đôi mắt nhìn cô bạn thân.

-Ế, không đến nỗi như bà nói. Anh Phong của tôi tuy là một playboy nhưng chỉ có tôi trong lòng thôi.

-Anh Phong của tôi…!!!-Hắn và Uyên Uyên cùng đồng thanh lặp lại câu nói của Hân rồi quay qua nhìn nhau với ánh mắt như không thể tin nổi.

Phía bên kia, sau khi bị nó và Tuấn tách ra khỏi bạn gái, Phong ngu ngơ…

-Hai người bị sao đấy?

-Ông…có bị bệnh không?-Nó hỏi một câu không ăn nhập…

-Không, tôi khỏe re mà.-Phong thành thật trả lời.

-Vậy thì sau khi quen con Hân mày sẽ bị bệnh…-Tuấn tiếp lời.

-Hử sao lại thế?-Phong thắc mắc, Hân Hân của anh có bị sao đâu.

Hai anh em nhìn nhau, mắt ánh lên tia giảo hoạt. Hân Hân như anh em trong nhà nó, sao hai người lại không hiểu con bé được. Cái đứa bé hậu đậu nhất quả đất, vừa ham ăn lại vừa mê làm đẹp…hờ hờ, không thể tin lại có người chịu được cô ngoài hai người đó…Nhưng chưa biết thế nào!

-Con bé đó không biết nấu ăn.-Tuấn nghiêm mặt nói.

-Em biết mà.

-Nó lại tiểu thư!-Nó cũng y chang anh hai.

-Tôi biết…

-……..

Sau một hồi kể hết tật xấu của cô, nó kết luận…

-Nhưng nó là một người tốt…

-Đợi mãi câu, này. Cho bà 1 like.-Phong nở nụ cười tươi rói nhìn hai người trước mặt…

-Nhưng tao không tin tưởng mày!!!-Tuấn bỗng kêu lên đầy lo lắng.

-Ý anh là sao?-Phong và nó cùng đồng thanh.

-Cái tật của mày…-Tuấn nói lấp lửng nhưng đủ để nó và Phong biết tiếp vế kia. Nó cũng gật đầu đồng tình với anh hai, cái tên lăng nhăng này quen Hân Hân-chị em thân thiết với nó từ hồi nhỏ xíu, liệu có để cô đau lòng. Phong nhíu mày rồi nói.

-Anh yên tâm, em đối với Hân Hân là tuyệt đối thật lòng! Gặp cô ấy, em biết mình đã gặp được tình yêu đích thực rồi, không lăng nhăng nữa đâu.

Sau khi nghe câu nói của Phong, hai người kia tạm yên lòng, bốn người lại để hai bạn trẻ tay trong tay với nhau, tình cảm vô cùng làng mạn. Trong không khí đang vui vẻ, bỗng nhiên…

-ANH PHONG! EM NHỚ ANH QUÁ!-Hình dáng một cô bé nhỏ xinh xắn, tuy nhiên mang một nét gì đó thủ đoạn vang lên, nụ cười hướng về phía Phong, anh ngạc nhiên.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.