Có Thể Chứng Minh, Tôi Thích Em

Chương 10: Chương 10: Tiết học thứ mười




Edit: Sherry

Muốn đích thân đưa tới cho cô á??

Nhìn chằm chằm mẫu tin nhắn vài giây, Chu Hạm Đạm khó tin nổi được thụ sủng nhược kinh, vội vàng ngồi dậy trả lời:

[ Không cần phiền thầy như vậy... em tự mình đi lấy! ]

Thầy Lâm đáp lại: [ Có khác biệt gì sao?]

[ Cũng đều là lựa cái thời gian, chọn cái địa điểm ]

Chu Hạm Đạm loáng thoáng bị nói đến mơ hồ, hình như nghe có vẻ hợp lí... Cô gãi gãi thái dương, sợ chậm trễ một chút sẽ bị bạn học khác nửa đường nhảy ra đoạt mất, nên nhanh chóng quyết định: [ 10h sáng được không, tại cổng trường của chúng ta? Có thể chứ? ]

Thầy Lâm: [ Được ]

Sau cùng lại hỏi: [ Em không ngủ nướng à? ]

Đột nhiên bị hỏi một câu liên quan đến cuộc sống của mình, hai tai Chu Hạm Đạm bỗng nóng lên: [ À không, đồng hồ sinh học đã quen, em luôn thức dậy rất sớm ]

Thầy Lâm: [ Ừ, vậy mười giờ gặp ở ngoài cổng trường ]

[ Được! Em nhất định sẽ đến đúng giờ! ] Chu Hạm Đạm trả lời.

Kết thúc trò chuyện, Chu Hạm Đạm thở một hơi dài nhẹ nhõm, chỉ ngắn gọn có mấy câu, nhưng cô lại căng thẳn đến mức nín thở tập trung suy nghĩ, sợ nói sai ở đâu sẽ làm thầy Lâm có ấn tượng xấu. Nhìn lại đoạn tin nhắn nhiều lần, Chu Hạm Đạm cảm thấy hẳn là không có vấn đề gì, mới lưu luyến thoát khỏi khung chat.

Cô chống cằm, bất chợt cong khóe miệng.

Nói cách khác... Ngày nghỉ cũng có thể gặp thầy Lâm rồi?

Phát hiện chậm chạp này làm cho cô đặc biệt phấn khởi, Chu Hạm Đạm từ một tay nâng mặt đổi thành hai tay nâng mặt, hai má lại nóng lên, còn là đi gặp một mình, một nam một nữ, hai người! Chẳng phải rất giống một cuộc hẹn hò hay sao, thật sự là rất giống, quả thực giống vô cùng... Không dám nghĩ thêm nữa, cô chỉ cảm thấy cả đầu giống như muốn biến thành nồi áp suất vậy, vừa bốc khói vừa phát ra âm thanh hii ii hiii, bởi vì không khí hạnh phúc được bơm vào nhiều đến căng tràn.

Đúng rồi, ngày mai còn không phải mặc đồng phục.

Chu Hạm Đạm đột nhiên nghĩ đến,

Vậy phải mặc đồ gì đi gặp thầy Lâm đây?

Xem như chuẩn bị cho bản thân vào đêm trước cuộc hẹn, cần phải tỉ mỉ lựa chọn trang phục. Chu Hạm Đạm mở tủ quần áo ra, toàn bộ đồ đẹp đều lấy ra đặt trên giường, tỏ vẻ chuyên nghiệp mà phối hợp lại. Đảo lộn một lát, cô lại chìm vào mờ mịt, mỗi ngày chỉ toàn xoay quanh con số, từ vựng tiếng anh, thơ văn, nên cô không có mắt thời trang, cũng không có chút kinh nghiệm nào.

Dứt khoát lấy điện thoại di động ra, tìm kiếm “trang phục nữ sinh thường mặc vào cuộc hẹn”, phần lớn đáp án đều là áo liền váy thanh nhã. Xong đời, cái thứ đồ chơi này cô một cái cũng không có, từ lúc dậy thì đến giờ, cô không hiểu sao lại chống đối mặc váy, cảm giác tụi nó vừa khác lạ vừa phô trương, thấy rất quái dị, ba mẹ muốn mua cho cô cũng không chịu.

Hay là mặc đồng phục nhỉ.

Chu Hạm Đạm lại ngả xuống giường, thầy Lâm nhất định sẽ cảm thấy nữ sinh này thật kỳ quái, ngày nghỉ còn nghiêm chỉnh như vậy làm gì.

Lúc này chạy xuống phố mua cũng không kịp nữa rồi, cô chỉ có thể tìm cách thứ hai thôi.

***

Lòng mang lo lắng, Chu Hạm Đạm hầu như cả đêm không ngủ ngon, thỉnh thoảng lại tỉnh, oán hận than “sao trời còn chưa sáng”, rồi lại vô tri vô thức thiếp đi.

Ngủ thẳng đến khi chuông báo thức vang lên, cô mới như được giải thoát vươn người ngồi dậy, vội vàng xuống giường rửa mặt đánh răng.

Mẹ cũng thức dậy sớm, đã ở trong phòng bếp loạt xoạt rán trứng, mùi dầu thoang thoảng bốc lên chui vào phòng rửa mặt.

Chu Hạm Đạm một tay đánh răng, một tay đè lên quầng thâm rõ ràng dưới mắt, có chút phiền muộn trong lòng.

Lau nước trên mặt, cô vẫn đặc biệt để tâm tới cặp mắt gấu mèo khoa trương kia. Cùng bản thân trong gương hai mặt nhìn nhau một lát, Chu Hạm Đạm liếc mắt ra ngoài thăm dò một chút, sau đó lén lén lút lút kéo cửa tủ kính, lấy hũ kem dưỡng trắng của mẹ, đầu ngón tay khều ra một dịch thể trắng ngà to như hạt đậu, cô đem nó bôi xuống dưới mắt, học theo phương pháp đã xem qua trên TV, không thuần thục lắm mà đắp lên vỗ vào, nhìn qua cũng tạm được.

Làn da thiếu nữ nhẵn mịn sạch sẽ, kem lót thấm vào rất nhanh, hầu như không nhìn ra dấu vết trang điểm.

Xử lý xong xuôi, Chu Hạm Đạm hướng về phía tấm gương chớp mắt vài cái, xác nhận đã nhạt đi một chút, mới đưa mắt ra bên ngoài, nghe thấy mẹ vẫn còn phòng bếp, liền đem kem trắng đặt trở lại, lại lấy ra son môi, vặn vặn ra, đến khi phần đầu hiện vài phần đỏ thẫm, thì điểm một chút lên môi.

Đây không phải lần đầu tiên dùng trộm đồ trang điểm của mẹ, nhưng cái cảm giác kinh hồn bạt vía kia không có mảy may thay đổi.

Chu Hạm Đạm không dám bôi quá nổi bật, sợ bị mẹ liếc mắt nhìn ra.

Cô nghe thấy tiếng cửa phòng bếp bị kéo ra, lòng khẩn trương, vội vàng đóng son môi lại, đặt trở về.

Nhấp môi vài cái, màu sắc nhanh chóng trở nên đồng đều, Chu Hạm Đạm nâng cao hai vai nhỏ, cúi đầu đi về phía huyền quan, vô cùng có tật giật mình mà ngồi xổm xuống đổi giày.

Mẹ Chu thấy thế liền gọi cô: “Con muốn đi ra ngoài sao?”

Chu Hạm Đạm trốn tránh khuôn mặt, giả vờ lơ đãng nói: “Ừm.”

Mẹ hỏi: “Đi đâu?”

Chu Hạm Đạm đáp: “Gia Giai hẹn con đi nhà sách Tân Hoa.”

Mẹ Chu nói: “Ăn điểm tâm xong rồi hãy đi nhé, mẹ đã nấu xong rồi.”

Chu Hạm Đạm lắc đầu: “Con và cô ấy đã hẹn nhau ăn ở bên ngoài.”

Mẹ: “Tiền đã mang theo đủ chưa.”

Chu Hạm Đạm buộc lại dây giày: “Đủ rồi.”

Xong xuôi liền đẩy cửa định đi ra ngoài.

Mẹ ân cần hỏi nói theo phía sau: “Trưa có trở về ăn cơm không?”

Chu Hạm Đạm ngừng chân lại: “Có lẽ sẽ về đấy ạ!”

“Về sớm một chút nhé!” Nói xong câu này, con gái đã biến khỏi tầm mắt.

Mẹ Chu để đĩa trứng chiên trong tay lên bàn cùng với bát đũa, hơi nhíu mày, chung quy vẫn cảm thấy hôm nay con gái có vài phần khác thường

Đúng vậy, Chu Hạm Đạm hôm nay đương nhiên là khác với thường ngày.

Không có buộc tóc đuôi ngựa, mà là đổi thành xõa tóc, một ít lọn, mềm mại bồng bềnh xoã tung, thả xuống bên vai, như tăng thêm vẻ xinh xắn đáng yêu.

Không có áo đầm khoác lên, đành phải dùng quần yếm thay thế, kết hợp với áo T-shirt màu trắng bên trong.

Bước trên đôi giày đế bằng sạch sẽ, cái tuổi này của cô, vốn là không cần chải chuốc quá nhiều, collagen đúng là nguồn sáng quý giá, giơ tay nhấc chân đều là vẻ tuổi trẻ tràn trề như lá non trổ cành, cho là trang điểm bậc nhất hay là bảo dưỡng kĩ càng đều không thể tìm lại vẻ đẹp non nớt này.

Chu Hạm Đạm đến trường học sớm một giờ, khái niệm thời gian không đáng nhắc tới khi niềm phấn khởi chờ mong lớn mạnh như thế này.

Sân trường vào ngày nghỉ, không giống với vẻ thường ngày tràn trề sức sống. Cửa lớn khó khăn lắm mới đóng lại kia, như một trưởng lão, một nửa con mắt đang khép lại, chờ đợi con cháu dưới gối trở lại nơi đây.

Cửa tiệm nhỏ trước cổng vậy mà lại không có ngừng kinh doanh, Chu Hạm Đạm vội vàng chạy vào, quyết định đi dạo một phen để giết thời gian, nói là giết thời gian, thực tế cũng không có tập trung, không ngừng cầm điện thoại đi ra đi vào liên tục.

Độ nhật như niên[1].

[1] Nghĩa đen: sống một ngày bằng một năm, ý nói thời gian dài đằng đẵng.

Thật vất vả, nhịn đến chín giờ bốn mươi.

Điện thoại rung lên, là chuông báo đặc biệt cài cho thầy Lâm, Chu Hạm Đạm vội vàng ấn mở, còn là một tin nhắn thoại.

Theo bản năng ngừng công việc hiện tại, cô hoàn toàn cảnh giác, mau chóng ấn vào, đưa di động kề sát bên tai, bí mật giống như không muốn người khác trông thấy.

“Em đã tới chưa?”

Chu Hạm Đạm cắn cắn môi dưới, cười trộm.

Là âm thanh của anh, âm thanh mỗi ngày đều xuất hiện trên giảng đài, tim lại mất kiểm soát như ngựa đứt dây cương.

Đỏ mặt nhập vào hai chữ: [ Đã đến ]

Tiếp đó đối phương lại đáp lại một cái tin nhắn thoại càng dài hơn:

“Tôi đang trên đường rồi, lái xe, em chờ tôi một lát.”

Mặt càng đỏ mà gõ ra một chữ: [ Được ]

Tim cũng bắt đầu thấp thỏm không yên, muốn gặp thầy Lâm quá, trời ạ! Chu Hạm Đạm bỗng nhiên trở nên gấp gáp rối loạn. Cô hấp tấp cất điện thoại vào trong túi quần, lo lắng như kiểu sắp hụt mất, bước nhanh về hướng cổng trường, sau đó kiên định đứng ở một vị trí trống trải, bảo đảm thầy Lâm vừa đến là có thể nhìn thấy cô.

Một lúc sau, một chiếc SUV màu trắng nhanh chóng dừng cách đó không xa.

Chính là xe của thầy Lâm.

Chu Hạm Đạm lại hô hấp không thông rồi, làm sao bây giờ sợ chết mất, đi về phía kia vài bước, suýt nữa cùng tay cùng chân, lúc chậm lại điều chỉnh thân thể một chút, người bên ghế lái đã mở cửa xuống xe, đi về hướng của cô.

Vừa muốn cất tiếng gọi “Thầy Lâm ——”, người đàn ông đã nhìn cô nở nụ cười, cái nụ cười này quá chói mắt, làm lời chào hỏi của cô mắc giữa cổ họng.

Có lẽ là trong kì nghỉ, trang phục của thầy Lâm rất là thoải mái tùy ý, T-shirt và quần chín tấc, không giống với vẻ nghiêm túc thường ngày, lộ ra mắt cá chân nhỏ gầy rõ ràng, trắng đến chói mắt.

Một người đàn ông có mắt cá chân đẹp như vậy làm gì aaa ——

Lúc Chu Hạm Đạm lẩm bẩm trong lòng, người đã đi đến trước mặt cô.

Cô xấu hổ ngẩng đầu nhìn anh, hơi hơi hạ tầm mắt, cái mảnh mắt cá chân kia nhìn càng thêm rõ ràng.

Cô yếu ớt bổ sung danh xưng lúc trước chưa kịp ra khỏi miệng: “Thầy Lâm.”

“Đã đến bao lâu rồi.” Lâm Uyên hỏi.

Chu Hạm Đạm lúc này mới hồi thần, dối trá nói: “Không bao lâu, chỉ trước thầy một lát.”

“Ừm.” Lâm Uyên nhìn cô gái nhỏ trước mặt, cũng nhận ra được hôm nay cô không có mặc đồng phục đồng nhất, trông rất mới mẻ và tươi tắn.

Hai mắt quan sát qua nhiều lần, Lâm Uyên mới lấy tấm vé kia ra từ trong túi quần, đưa đến.

Chu Hạm Đạm nhìn thấy tấm vé - mục tiêu hôm nay của bản thân dưới tầm mắt, liền vội vàng đưa hai tay tiếp nhận, luôn miệng nói cảm ơn.

Lâm Uyên bảo cô đừng khách khí, cùng với câu dặn dò: “Vé xem vào ban ngày, nhưng khi đi cũng phải chú ý an toàn.”

Chu Hạm Đạm cảm thấy ấm áp: “Vâng, cảm ơn thầy.”

Nhất thời im lặng.

Vật đã đưa xong, nhiệm vụ cũng coi như hoàn thành.

Giữa bọn họ, hình như cũng không còn việc gì rồi.

Chu Hạm Đạm không nhịn được cảm thấy cô đơn. “Cuộc hẹn hò” ngắn ngủi của cô, tựa như đóa hoa quỳnh bỗng nhiên nở ra, rồi lại nhanh chóng rủ xuống, chuẩn bị tàn phai.

Thật hy vọng có thể ở cùng thầy Lâm thêm một chút nữa, một phút cũng được, nhưng vắt hết đầu óc cũng không tìm ra lí do, thời gian lại eo hẹp, khả năng đối đáp lanh lợi không phải là điểm mạnh của cô.

Cũng may, trời cao dường như nghe thấy lời thỉnh cầu thành khẩn của cô.

Giọng nói của anh đột nhiên phát ra trên đỉnh đầu: “Em đã ăn sáng chưa?”

Chu Hạm Đạm vẫn còn đắm chìm trong sự chua xót tủi thân kia, chưa kịp suy ngẫm kĩ lời này, đầu đã thật thà đáp: “Chưa, em chưa kịp ăn sáng đã đi ra ngoài.”

Trong lời đáp, còn pha lẫn vài phần hoang mang lo lắng.

“Tôi cũng chưa ăn, dậy trễ, “ Lâm Uyên nở nụ cười: “Đi thôi, ăn sáng rồi hãy về.”

Trong nháy mắt, mọi sự buồn khổ đều vụt thoát qua cửa lớn, chỉ còn lại vị kẹo ngọt ngào chảy ra trong tim. Chu Hạm Đạm nhớ đến thầy giáo đã tặng miễn phí vé xem kịch nói cho mình, như vậy thì bữa sáng này nên để mình mời lại, trong ba lô còn khoảng chừng trăm tệ, có lẽ đủ cho hai người ăn.

Theo như tính toán đó, Chu Hạm Đạm đề nghị: “Thầy Lâm, để em mời thầy ăn sáng đi, thầy đã tặng vé cho em rồi.”

Lâm Uyên thầm nghĩ, cô nhóc này, còn chưa có kiếm được tiền mà đã tỏ vẻ “có qua có lại” lão luyện như vậy, không khỏi cong môi chối từ: “Không được, để tôi trả.”

Anh khẽ than một tiếng: “Đề nghị trước chính là tôi, mà lại để em tính tiền, đi theo học trò hết ăn lại uống như thế này, chắc chắn không thể được.”

Chu Hạm Đạm: “...”

Lâm Uyên còn nói: “Hoặc là để tôi mời, hoặc là không ăn, em thấy thế nào.”

Ngoài mặt anh ôn hòa nhã nhặn như vậy mà có thể cố chấp ném ra đạo lý và điều kiện, làm Chu Hạm Đạm nhất thời không tìm ra lời nào để đáp lại, đành phải ngoài miệng đồng ý, trong tim nhớ kỹ.

Lâm Uyên thu mắt hỏi: “Em tới đây bằng cách nào, cưỡi xe sao?”

Chu Hạm Đạm nhỏ giọng nói: “Thuê xe đến đấy.”

Lâm Uyên: “Ừm, thích ăn điểm tâm sáng ở đâu?”

Dường như đã trở thành hẹn hò thật, Chu Hạm Đạm có chút hoa mắt choáng váng, trì độn đáp: “... Tùy ý đi, ở đâu cũng được.”

Lâm Uyên đáp: “Để tôi quyết định vậy.”

Chu Hạm Đạm ngoan ngoãn gật đầu hai cái, niềm vui mãnh liệt khiến hai cái gật đầu này đặc biệt mạnh mẽ.

Hai người một đường đi về hướng cái xe kia.

Dọc đường Lâm Uyên cũng thầm thở ra một hơi, anh chưa bao giờ lén lút gặp gỡ trực tiếp nữ sinh vào ngày nghỉ, vì vậy cũng không biết nên xử lý phần xã giao này sao cho thích hợp.

Lo là quá lúng túng, cũng như quá lạnh nhạt, không ngờ cuối cùng lại rơi vào hầm băng.

May là lúc này, đã có dấu hiệu tan băng, anh mới hơi yên lòng.

Chu Hạm Đạm tất nhiên là không biết những thứ này, đang mang trái tim bất ổn đứng trước xe. Cô lại do dự rồi, tóm lại là ngồi ở ghế sau hay là ghế phó lái đây.

Tối hôm qua cô sao lại không nghĩ đến vấn đề này chứ.

Ngồi sau thì giống như coi giáo viên là tài xế, ngồi trước thì lại trông có vẻ thân thiết quá mức, sợ làm thầy Lâm suy nghĩ nhiều.

Thật là khó chọn... Ngón cái lặng lẽ xiết chặt vào lòng bàn tay, tim Chu Hạm Đạm xoắn xuýt đến cực điểm.

Cũng là lúc này, một cái bóng thon dài đi đến bên cạnh cô: “Em là một lần bị rắn cắn, xe cũng không dám đụng vào luôn này.”

Anh tự tay mở cửa ghế phó lái, hất hất cái cằm, giọng điệu mang theo ý cười:

“Lên đi.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.