Có Thể Quay Lại Nhìn Em Không?

Chương 18: Chương 18: Bày tỏ




Hạ Dương đương nhiên vui vẻ, lập tức đồng ý.

-Anh ăn jelly không?

-Jelly?- Vũ Quân Thành nhíu mày

-Là kẹo dẻo đó, ngọt, lại còn thơm nữa.

-Đây chẳng phải là dành cho trẻ con sao?-Vũ Quân Thành nhướng mày

Hạ Dương bĩu môi, cho một miếng vào miệng, vừa nhai vừa nói

-Ai quy định jelly là dành cho trẻ em. Vũ tiên sinh, chúng ta đi luôn được không?

Hai người ra đến hành lang thì gặp Bạch Nhất Thiên.

-Ồ...hai người đang đi chung sao?

Hạ Dương gật đầu cười, Vũ Quân Thành không lên tiếng. Bạch Nhất Thiên nheo mắt nhìn Vũ Quân Thành rồi nói

-Anh trở thành kim chủ của Hạ Dương từ bao giờ vậy?

-Bạch tiên sinh, chúng tôi không phải là

-Tôi có phải giải thích cho em về việc này sao? Quan hệ giữa tôi và Hạ Dương không cần em quan tâm đến.-Vũ Quân Thành nói rồi đi lên phía trước.

Hạ Dương định chạy theo lại bị Bạch Nhất Thiên giữ lại kéo vào phòng rồi chốt cửa

-Anh làm gì vậy?-Hạ Dương nhíu mày

-Tôi đã cảnh cáo cậu rồi, cậu còn cố tình?-Bạch Nhất Thiên khoanh tay nhìn Hạ Dương

-Bạch tiên sinh, Vũ tiên sinh có bao dưỡng tôi hay không là việc của tôi.

-An Hạ Dương! Cậu có biết mình đang nói gì không?

-Xin lỗi, tôi còn có việc.-Hạ Dương định đi thì bị y giữ lại

Bạch Nhất Thiên đẩy Hạ Dương, bị bất ngờ không kịp đề phòng,Hạ Dương ngã ra phía sau, lưng đụng phải bàn, cậu đau đến mức kêu thành tiếng. Cửa lúc này mở ra, Vũ Quân Thành đi vào nhìn một lượt rồi kéo tay Bạch Nhất Thiên đi, Hạ Dương ngẩn ngơ nhìn hai người đi khỏi hành lang. Đóng cửa phòng Bạch Nhất Thiên lại, Vũ Quân Thành đứng cho hai tay vào túi quần nhìn y

-Em muốn làm gì?

-Em nghĩ anh không quên lời em nói, rằng nếu Hạ Dương còn tiếp tục đến gần anh, đừng trách em.

Vũ Quân Thành mỉm cười

-Em nghĩ tôi vẫn như cũ, để yên cho em làm hay sao?

-Anh định làm gì, bảo vệ cậu ta, hay dìm em xuống?

Vũ Quân Thành lắc đầu cười nhìn Bạch Nhất Thiên. Y kéo tay anh lại

-Anh nói đi, đừng lúc nào cũng như vậy!

-Chuyện giúp đỡ em anh cũng đã làm, đương nhiên cũng sẽ không cố tình dìm em xuống, lý do duy nhất là vì anh không muốn thấy ba của anh đau đầu, nhưng nếu động đến giới hạn của anh, anh sẽ làm theo lời em

-Làm theo lời em?-Bạch Nhất Thiên nhíu mày

-Đến một lúc nào đó, khi em đã quá đà trong cuộc vui của em, anh cũng sẽ không để Hạ Dương đơn phương độc mã.

Bạch Nhất Thiên hiểu Vũ Quân Thành nói gì, y vẫn không dám tin được anh lại cư xử như vậy, Bạch Nhất Thiên đứng nhìn Vũ Quân Thành chậm rãi mở cửa đi ra khỏi phòng, y giận dữ đứng nhìn Hạ Dương cùng anh đi dần ra khỏi sảnh chính.

Hạ Dương lần này vẫn chọn ghế sau để ngồi, Vũ Quân Thành cũng không muốn mở lời, cứ thế hai người trầm mặc một lúc trong bãi đỗ xe.

-Vũ tiên sinh...anh có muốn đi ăn tối không?-Hạ Dương đành lên tiếng.-Nếu như anh có công việc hay tâm trạng không tốt thì không cần

-Nếu có việc bận, tôi đã không đi cùng em. Em nghĩ nhiều rồi.-Vũ Quân Thành khởi động xe bắt đầu đi

Hạ Dương thở dài, cậu tựa lưng ra ghế, khẽ nhắm mắt.

-Sau này Bạch Nhất Thiên có nói gì, em không cần để ý.

-Em hiểu, Vũ tiên sinh.Chuyện này trong giới là bình thường mà...đâu phải chuyện cũ.

-Được rồi, em muốn ăn ở đâu?

-Em muốn ăn món Hàn, uống rượu soju.

Vũ Quân Thành đen mặt, lại là rượu, lần trước còn không chừa?

Nhưng rốt cuộc anh vẫn đến quán ăn Hàn Quốc nổi tiếng nhưng không quá ồn ào, xa trung tâm thành phố một chút. Không ngoài dự đoán, Hạ Dương lần này ăn cũng rất nhiều, cậu còn muốn uống rượu nhưng bị Vũ Quân Thành ngăn lại

-Vũ tiên sinh, hôm nọ là làm phiền anh, nhưng hôm nay anh yên tâm, em dù uống say cũng không dám phiền anh nữa. À, Vũ tiên sinh, anh có nhận được tin nhắn của em không?

Vũ Quân Thành ngừng đũa, khẽ gật đầu. Hạ Dương bật cười, đúng như cậu nghĩ

-Trong mấy chục tin nhắn...anh có thể trả lời em một tin hay không?

-Hạ Dương, em say rồi.

-Mới có 3 chén, làm sao có thể say được. Em nói đùa thôi, kỳ thực em biết Vũ tiên sinh luôn bận rộn, chuyện nhỏ bé như vậy, sao có thể khiến anh bận tâm. Cũng như, một cái tên đơn giản như vậy, cũng để nhiều năm mới nhớ, vẫn là em không nên nói nhiều...

Câu sau Hạ Dương nói nhỏ, nhưng Vũ Quân Thành vẫn nghe tiếng. Anh hít một hơi thật sâu rồi đứng dậy

-Tôi đi lấy nước cho em, em say rồi.

Kỳ thực, tửu lượng của Hạ Dương không phải thấp, nhưng mỗi lần uống rượu trước mặt Vũ Quân Thành, Hạ Dương lại không nhịn được mà nói nhiều. Lúc Vũ Quân Thành quay lại đã thấy Hạ Dương cùng phục vụ bàn tính tiền

-Không sao, em trả. Em trả nhiều thì còn có cớ lần sau bảo anh mời chứ...

Hạ Dương cười tươi, hai má hồng hồng, đôi mắt dịu dàng ngước lên nhìn anh, Vũ Quân Thành ho một tiếng. Hạ Dương lần này lại được anh để ngồi ghế phụ. Hạ Dương lục túi xách tìm lấy gói kẹo dẻo, đưa cho Vũ Quân Thành, anh không cự tuyệt mà nhận lấy, Hạ Dương gật đầu cười.

Trên đường về đến chung cư của Hạ Dương, không một ai lên tiếng, Hạ Dương dường như đang suy nghĩ điều gì đó cho nên cũng không nhìn anh một lần. Về đến gần chung cư, lúc này Hạ Dương mới quay sang nhìn Vũ Quân Thành, mái tóc rũ xuống, ánh sáng trong xe nương theo góc cạnh gương mặt khiến Hạ Dương trở nên xinh đẹp rất nhiều

-Chúng ta thế này vẫn coi là quan hệ ông chủ, nghệ sĩ đơn thuần đúng không...?

Vũ Quân Thành không trả lời, Hạ Dương mỉm cười như biết trước, cậu nói tiếp

-Vũ tiên sinh, có thể để em trở thành một tình nhân của anh được không?

Vũ Quân Thành sửng sốt, hai bàn tay nắm chặt vô lăng vì câu nói vừa rồi nên có chút dùng sức mà nổi rõ gân tay. Hạ Dương vẫn cúi đầu cười

-Em muốn tiến lên nhanh đến mức nào..?-Vũ Quân Thành đột nhiên nói ra lời này

Hạ Dương tròn mắt, hít thở không thông, hóa ra anh luôn nghĩ bản thân cậu như vậy, Hạ Dương ngẩng đầu cười thật tươi

-Đúng vậy, trở thành tình nhân của anh, anh ngược lại giúp em tiến lên thật cao...có thể trao đổi hay không?

-Em biết mình đang nói gì không?-Vũ Quân Thành gằn giọng

-Em vì sao lại chọn Khải Uy Vũ, vì sao lại chọn kim chủ là Vũ Quân Thành, có một lý do là như vậy...còn...-Hạ Dương ngập ngừng, cậu nói dối nhất định anh sẽ không phát hiện, nhưng bây giờ, nói thật tình cảm của mình, liệu có bị đá ra khỏi xe, liệu có bị nhìn với ánh mắt chán ghét, liệu...

Hạ Dương cười tươi

-Chính là như vậy! Vũ tiên sinh, anh chấp nhận em không?

-Em có biết, tôi rất khó tính không?- Vũ Quân Thành nghiêng đầu nhìn Hạ Dương

Cậu cười lắc đầu

-Em chỉ biết, bản thân chắc không tệ đến nỗi như vậy...Em không biết tình nhân anh có bao nhiêu, mọi người giỏi giang xinh đẹp thế nào, nhưng là...em từ trước đến nay đều rất tự tin.

Vũ Quân Thành chớp mắt, từ trước đến giờ, danh nghĩa tình nhân anh chỉ có một người duy nhất là Bạch Nhất Thiên, mà hiện tại đã cắt đứt, anh bật cười.

-Em...vẫn còn xử nam, kém anh 9 tuổi, này cũng không quá lớn đi, biết nấu ăn, hơn nữa nấu ăn rất ngon, còn nấu được nhiều món, dọn dẹp nhà cửa đều không thành vấn đề, dù là lịch trình bận thế nào em đều sẽ

-Tình nhân, chính là chỉ cần làm đủ trách nhiệm của tình nhân, chuyện khác của kim chủ, đều không được phép quan tâm hay biết đến, như vậy là được rồi. Nhà tôi có quản gia, chuyện nấu ăn hay dọn dẹp, em không phải lo lắng.

-Vũ tiên sinh...

-Cho em một đêm suy nghĩ lại, hôm sau trả lời tôi.

Hạ Dương cười rộ lên, nụ cười của cậu không phải là hạnh phúc, mà là nụ cười của sự lo lắng, nhưng lớp mặt nạ cậu tạo nên hoàn hảo rồi...

Hạ Dương xuống xe, gió đêm có chút lớn làm cậu rùng mình, trên xe đang ấm, vừa ra ngoài lạnh có chút giật mình. Vũ Quân Thành nhìn dáng người nhỏ bé trong đêm tối dưới ánh đèn, trái tim bỗng đập thật nhanh. Phóng xe lao trên đường cao tốc, Vũ Quân Thành không thể không ngăn được tâm trí nghĩ về Hạ Dương. Ban đầu anh nghĩ cậu là đang say rượu cho nên mới nói như vậy, sau có lẽ là thật. Anh bật cười, lý do cậu muốn trở thành tình nhân, là như vậy, có như vậy, rốt cuộc như vậy hay thế nào...

Vũ Quân Thành đêm nay không ngủ ngon, anh trằn trọc lăn qua lăn lại. Lúc Hạ Dương nói muốn anh là kim chủ của cậu ấy, bởi vì hình như một chút thụ sủng nhược kinh cho nên mới đáp ứng, nhưng vẫn còn muốn để cậu suy nghĩ thật kỹ. Vũ Quân Thành trong chuyện này vừa có chút mong chờ, lại vừa không muốn. Anh lắc đầu, bản thân ngày càng khó hiểu.

Hạ Dương về đến phòng thì vội vàng chạy vào nhà tắm soi gương, mặt đỏ bừng. Cậu là vì có chút men rượu, cho nên lấy được can đảm lớn như vậy. Biết là lý do kia sẽ khiến anh nghĩ không tốt lắm, sẽ như những người khác, nhưng Hạ Dương không còn cách nào khác, hiện tại chỉ có thể lấy lý do như vậy, hơn nữa

-Mình muốn đến khi đứng ở vị trí cao rồi, có thể đủ mạnh dạn để thổ lộ, nhất định sẽ rất tuyệt vời...

Hạ Dương từ trước đến nay không phải con người cầu toàn, nhưng từ khi gặp Vũ Quân Thành, từ khi thấy anh, từ khi yêu thầm anh, điều Hạ Dương luôn muốn nhất đó là một tình cảm dành cho anh trọn vẹn và hoàn mỹ nhất, cho nên mới không ngừng nỗ lực, không ngừng cố gắng, thậm chí là phải đau, thậm chí là khi rơi lệ...

Hạ Dương dậy sớm chuẩn bị bữa sáng, cậu làm thêm một phần để trong hộp cơm muốn mang đi cho Vũ Quân Thành. Hạ Dương làm rất tỉ mỉ, đều dựa trên công thức dinh dưỡng phù hợp với độ tuổi, cường độ làm việc của anh mà làm.

-Một người như mình, anh ấy sao có thể bỏ lỡ...không biết Bạch Nhất Thiên có nấu ăn ngon không...

Hạ Dương vẫn chưa biết, Bạch Nhất Thiên và Vũ Quân Thành đã chấm dứt, vẫn còn lo lắng coi Bạch Nhất Thiên là tình địch lớn nhất.

Lúc Hạ Dương mở điện thoại, bao nhiêu là cuộc gọi nhỡ, tin nhắn nhảy lên từ Tiêu Tuyết, cậu vội vàng gọi lại

-”Em đang ở đâu?”

-Em...ở nhà...xảy ra chuyện gì vậy ạ?

-”Hôm qua bọn chó săn chụp ảnh em trên xe của một người, do góc chụp nên người xem rất dễ hiểu lầm hai người đang có cử chỉ thân mật”

Hạ Dương suýt lăn từ trên cầu thang xuống bên dưới, này, này chính là...

-Em đến ngay!

Tài xế cũng đã ở bên dưới đợi Hạ Dương, cậu quấn như một cái bánh rồi vội vàng lao ra khỏi nhà như chớp, lúc vào xe thì thở hổn hển. Hạ Dương mở mạng, ảnh chụp đêm qua của cậu ngồi trên xe của Vũ Quân Thành lan tràn trên mạng. Theo Hạ Dương biết thì xe này không thuộc sở hữu của anh, cậu nhún vai. Kỳ thực Hạ Dương cũng không quá lo lắng vì dù sao đây cũng chỉ là một scandal nhỏ, thỉnh thoảng lên báo cũng không sao, cái này giải thích là được, bọn paparazi ngày đêm đều làm loại chuyện rình mò này, chẳng phải cậu đang tạo miếng cơm cho bọn họ sao.

Xe đi thẳng vào tầng hầm để xe, Hạ Dương chạy như bay vào công ty, dùng “tốc độ ánh sáng” chạy vào phòng mình, Tiêu Tuyết đang nghe điện thoại, Hạ Dương cười hì hì chào cô. Tiêu Tuyết nói thêm vài lời thì tắt máy

-Sao em không nói cho chị người hôm qua là Vũ tiên sinh...

-À...nhưng mà là Vũ tiên sinh gọi điện cho chị sao?-Hạ Dương nhận lấy chai nước từ Tiêu Tuyết

Tiêu Tuyết gật đầu. Cô giúp Hạ Dương treo quần áo lên rồi nói

-Kỳ thực chuyện này giải quyết đơn giản, không có gì em đừng lo, chỉ là nhiều tờ báo viết hơi quá tay, nên dễ hiểu lầm. Chuyện này phía truyền thông của công ty sẽ lên tiếng giúp em

-Nói là một người bạn của em...?-Hạ Dương chớp chớp mắt

-Ừ, đại loại thế, à, Vũ tiên sinh muốn gặp em ở văn phòng của anh ấy.

Hạ Dương bị sặc, gặp nhanh như vậy, là vì chuyện hôm qua rồi...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.