Có Thể Quay Lại Nhìn Em Không?

Chương 41: Chương 41: Lucas tiên sinh bày tỏ




Mọi người vui vẻ cùng nhau ăn bánh ngọt và kẹo mang đến.

-Lần này là do Lucas tiên sinh đề xuất chứ chúng tôi cũng không biết hôm nay là sinh nhật của cậu

-Vậy ạ...cảm ơn mọi người, cảm ơn Lucas tiên sinh. -Hạ Dương bật cười mang theo chút ái ngại.

-Đều quen biết cả, cậu không phải ngại...nào, ăn đi vẫn còn nhiều.-Lucas cười cười rồi cắt thêm một miếng bánh để vào đĩa của cậu

Tiểu Hàm chụp ảnh không ngừng với Hạ Dương, thích thú vừa ngồi ăn bánh vừa chỉnh sửa ảnh. Hạ Dương thật sự bị làm cho cảm động, không ngừng nói cảm ơn với mọi người.

Kết thúc tiệc sinh nhật nho nhỏ, Tiểu Hàm được mẹ đón về nhà, mọi người trong thư viện cũng lần lượt ra về, Lucas cùng Hạ Dương thì đi cùng nhau

-Xe của anh đâu rồi?

-Tôi đi buýt đến đây, buổi chiều có việc trong viện bảo tàng, xe đang được bảo dưỡng. Tôi về cùng cậu, tiện qua trạm xe buýt luôn

Hạ Dương gật đầu mỉm cười không cho ý kiến.

-Hy vọng lần sinh nhật bất ngờ này có thể làm cậu vui vẻ hơn.

Hạ Dương giật mình, có chút chưa hiểu lắm lời Lucas muốn truyền đạt, cậu ôm túi trước ngực cười vui vẻ nhìn y

-Đương nhiên tôi vô cùng cao hứng rồi...Lucas tiên sinh và mọi người đều rất quan tâm tôi

-Hạ Dương, cậu đã yêu bao nhiêu người rồi?

Hạ Dương ngẩn người, không hiểu tại sao Lucas lại đổi chủ đề nhanh như vậy.

-À...trước đến giờ duy nhất một người. Có chuyện gì sao?

-Cậu sang đây....là đã không còn cùng người kia?-Lucas nhíu mày hỏi

Hạ Dương mỉm cười lắc đầu. Kỳ thực Hạ Dương không muốn nói cho người khác biết về mối quan hệ giữa cậu và anh, Hạ Dương bởi vì tổn thương, cho nên chỉ muốn giữ cho riêng mình

-Hạ Dương...sao lại thất thần như vậy? Tôi đã nói gì không phải sao?

-Không có gì, tôi chỉ đang nghĩ linh tinh thôi...Lucas tiên sinh, có thể cho tôi một nhận xét khách quan về khả năng hội họa của tôi không...? Mọi người trong lớp đều vẽ rất tốt...

Lucas hơi ngạc nhiên sau đó bật cười rồi im lặng. Hạ Dương tròn mắt không thấy y trả lời. Hai người vừa vặn đi đến trạm xe buýt, Lucas dừng lại vẫy tay với Hạ Dương

-Tôi ở đây đợi xe, cậu về cẩn thận...chuyện nhận xét tôi muốn xem xét một dịp thích hợp rồi sẽ nói cho cậu.

Hạ Dương trở về nhà, cậu tắm rửa một lát rồi mở điện thoại kiểm tra tin nhắn và cuộc gọi. Như dự đoán, rất nhiều tin nhắn chúc mừng sinh nhật từ bạn bè, có cả của Nhâm Kiều tiên sinh. Cậu kiên nhẫn trả lời từng tin một sau đó gọi điện cho ba mình. Giọng An Minh Sơn không được tốt lắm, Hạ Dương gặng hỏi mãi nhưng ông đều nói không sao rồi đem cuộc sống của Hạ Dương hiện tại làm chủ đề nói chuyện của cả hai người.

Gần 10 giờ Hạ Dương vào phòng vẽ của mình. Căn phòng này vốn dĩ để đồ đạc cũ nhưng từ lúc đến đây Hạ Dương đã dọn dẹp thật sạch và để nó là phòng trống, sau này khi bắt đầu học vẽ, căn phòng bắt đầu dần chất đầy những dụng cụ vẽ và cả những bức tranh của cậu. Hạ Dương mỉm cười, bật một bài hát không lời rồi bắt đầu ngồi vẽ.

Sáng hôm sau Hạ Dương tỉnh dậy thấy mình đêm qua ngủ quên trên ghế sofa trong phòng vẽ, cậu vội vàng nhìn đồng hồ, may mắn không bị muộn buổi dạy thêm Tiểu Hàm vào sáng chủ nhật.

Một buổi chiều tháng 11 có gió lớn và tuyết rơi dày, Hạ Dương đang chuẩn bị sách vở để đến thư viện thì nhận được điện thoại của An Minh Sơn, bệnh tình của bà nội đột nhiên suy yếu rất nhanh. Hạ Dương đánh rơi toàn bộ đồ đạc trên tay, giọng run run nghẹn ngào, cả người gồng lên căng cứng, cậu biết An Minh Sơn sợ cậu lo lắng nhiều cho nên chắc chắn sự việc còn tệ hơn những gì ông nói. Hiện tại muốn trở về C quốc nhưng việc đặt vé máy bay lúc này không dễ dàng, hơn nữa thời tiết đang chuyển biến xấu, e rằng có mua được vé cũng chưa chắc trở về được. Cả ngày hôm đó Hạ Dương như người mất hồn, còn làm sai mấy lần, đương nhiên cậu cũng không bị quản lý mắng, bà lo lắng hỏi thăm Hạ Dương nhưng cậu chỉ lắc đầu cười không đáp. Buổi tối theo lịch học, Hạ Dương sẽ đến nhà Tiểu Hàm dạy cậu bé nhưng hôm nay Hạ Dương cũng xin phép ba mẹ Tiểu Hàm nghỉ. Buổi tối trở về nhà, cậu nhận được điện thoại của Tiểu Tư

-”Lucas và tớ có một người bạn trước đây đã từng quen khi đi du lịch, cậu ấy là bác sĩ rất nổi tiếng của bệnh viện ở Paris...Cơ sở kỹ thuật ở bên chúng ta không tân tiến như bên họ, tớ nghĩ cậu và ba nên xem xét cho bà sang Paris...nếu mọi người quyết định, tớ sẽ gọi điện cho cậu ấy và nói với cả Lucas...”

-Tiểu Tư... tớ

-”Hạ Dương, nghe lời, không cần quá suy sụp...cậu đã vất vả rồi, tớ cũng không muốn thấy cậu khổ sở thêm nữa...Cậu cứ suy nghĩ thật kỹ đi, mà Dương Dương, vấn đề sức khỏe càng để lâu sẽ càng khó lường...”

Hạ Dương tắt máy rồi ngã xuống giường, vấn đề phát sinh bất ngờ khiến cậu chưa kịp chuẩn bị tất cả, rất nhiều chuyện cậu dự định làm bắt đầu ở Lourmarin còn đang dang dở, nhưng nhất định vấn đề sức khỏe của bà nội cũng phải được ưu tiên lên hàng đầu. Lúc Hạ Dương quyết định gọi điện muốn gặp mặt Lucas thì vừa vặn y gọi đến.

Nửa tiếng sau, Hạ Dương và Lucas ngồi đối diện với nhau ở quán cà phê trước nhà cậu. Bên ngoài cửa kính, gió rít gào mỗi lúc một lớn, tuyết đã vơi đi nhưng lòng cậu vẫn một mảng lạnh lẽo.

Hạ Dương lấy lại tinh thần, cố gắng không để người khác thấy cậu mệt mỏi. Lucas ngồi nhìn Hạ Dương một lúc rồi bỗng nhiên vươn tay ra phía trước sờ trán cậu

-Trán cậu có chút nóng...ốm sao?

Hạ Dương bị giật mình, cậu lùi lại phía sau rồi mỉm cười

-Tôi không sao...Lucas tiên sinh, thật sự ngại quá...giờ này hẹn anh có việc

-Tiểu Tư đã nói qua với tôi về tình hình của bà cậu, sự việc gấp gáp, cậu cũng đừng cảm thấy đang làm phiền tôi, là tôi nguyện ý.

Hạ Dương hơi ngạc nhiên, đôi mắt long lanh mở to nhìn y. Lucas nhíu mày rồi lắc đầu cười, y nhấp một ly cà phê sữa còn nóng rồi đặt xuống bà

-Hạ Dương, mặc dù tôi rất thích mỗi lần cậu nhìn tôi như vậy, nhưng nhìn nhiều lần tôi sẽ không chịu nổi...

Hạ Dương nhíu mày rồi bật cười.

-Lucas tiên sinh, Tiểu Tư đã nói qua với anh, thật sự lần này bệnh tình của bà tôi rất gấp, tôi rất hy vọng anh có thể nói một tiếng với bác sĩ Phillip.

Nói đến đây, Hạ Dương định lùi ghế đứng dậy thì Lucas đã hiểu ý, y nhanh chóng nắm lấy bàn tay đang để ở mép bàn của Hạ Dương để giữ cậu lại

-Đừng khách sáo với tôi như vậy. Quan hệ của chúng ta không cần phải câu nệ, hơn nữa về sau...tôi càng không muốn có bất cứ câu nệ gì với cậu. Hạ Dương, chuyện sắp xếp ở bệnh viện cậu không cần lo lắng, cứ để đó tôi sẽ an bài ổn thỏa. Phillip là người rộng lượng, cậu ta nhất định sẽ tận tình. Hiện tại việc cậu cần làm là chuẩn bị vé máy bay đón bà nội sang Paris.

Hạ Dương ngẩn người nhìn Lucas, cậu không rõ cảm xúc lúc này của mình là gì, xúc động vì biết ơn hay là cảm thấy nhớ thương bà nội đến da diết, hai mắt Hạ Dương đỏ lên, cậu mỉm cười đứng dậy cúi đầu cảm ơn Lucas.

Vừa về đến phòng, Hạ Dương định gọi điện cho An Minh Sơn về việc di chuyển sang Paris thì lúc này mới để ý đồng hồ, lúc này ở C quốc mới là hơn 3 giờ sáng, cậu đành chuẩn bị hành lý cá nhân của mình và đặt vé máy bay cho ba người.

Ngày hôm sau, sau khi hai cha con bàn bạc qua điện thoại hơn nửa tiếng, rốt cuộc An Minh Sơn cũng đồng ý và quyết định buổi chiều hôm sau hai người sẽ bay từ thành phố B nước C sang Paris. Hạ Dương trước khi đi thì ghé qua nhà Tiểu Hàm dặn dò cậu bé, mãi một lúc Tiểu Hàm mới chịu buông Hạ Dương ra, mắt dưng dưng nhìn cậu cười tạm biệt trở về. Sau đó Hạ Dương trở lại thư viện bàn giao công việc xin phép nghỉ một thời gian, quản lý thư viện cũng vô cùng quan tâm cậu, nói rằng cứ lo vấn đề bệnh trạng của bà nội rồi tùy thời đều có thể trở về. Cuối cùng, Hạ Dương đến lớp học của Lucas để chào tạm biệt và cảm ơn y. Lucas vừa kết thúc một lớp dạy khác tại nhà, thấy Hạ Dương đến thì cũng không quá ngạc nhiên, vốn đã nằm trong dự tính của y. Hai người nói chuyện một lát thì đã gần 8 giờ tối, Hạ Dương đứng dậy xin phép định trở về

-Hôm nay đừng từ chối, để tôi đưa cậu về

-Vậy...làm phiền Lucas tiên sinh rồi.

Hai người ngồi trên xe bật nhạc nhẹ, mỗi người mang theo một suy nghĩ riêng mải mê đắm chìm nên chẳng ai nói với ai điều gì. Lucas xuống xe nhìn Hạ Dương xuống sau rồi đi đến bên cạnh mình

-Lúc trước cậu muốn tôi nhận xét về khả năng hội họa của cậu, tôi nghĩ hiện tại có lẽ là thời điểm thích hợp để nói vài lời ngắn gọn.

-Lucas tiên sinh....

-Cậu vốn có thiên phú về hội họa, cách cậu nhìn và cảm nhận mẫu vẽ luôn rất khác với những học viên khác, vì vậy tranh vẽ của cậu luôn khác biệt với tất cả, đặc biệt là tranh truyền thần, và nhất là đôi mắt mỗi lần cậu vẽ, đặc biệt khiến tôi dành khá nhiều thời gian để xem. Hạ Dương, tôi chỉ muốn nói rằng cậu thực sự rất đặc biệt, cậu khác với tất cả những người tôi đã từng gặp trước đây...không biết có ai cảm nhận về cậu giống như tôi hay chưa nhưng một người như cậu rất đáng được yêu thương. Tôi không rõ quá khứ của cậu thế nào, càng không biết vì sao cậu đến thị trấn Lourmarin nhỏ bé nhưng lại xinh đẹp này, nhưng tôi có chút hy vọng, tôi có một chỗ đứng nho nhỏ trong trái tim của cậu, Hạ Dương.

Hạ Dương ngơ ngác nhìn Lucas sau khi y nói, cậu còn chưa hiểu hết hàm ý trong câu nói của y thì đã rơi vào một cái ôm bất ngờ, Hạ Dương giật mình muốn giãy dụa

-Hy vọng bà nội sớm khỏe lại, và hy vọng chúng ta vẫn có thể gặp nhau...để cậu có thể hiểu thật nhiều tâm ý của tôi.

Cậu đứng thẳng nhìn Lucas, trong lòng hết sức phức tạp, Hạ Dương hiểu Lucas có ý với mình, nhưng điều này đến bất ngờ như vậy, hơn nữa trong lòng Hạ Dương thật lòng coi Lucas như một người tiền bối, không có bất cứ tình cảm nào ngoài tôn trọng và quý mến.

-Lucas tiên sinh, thật cảm ơn anh vì thời gian vừa qua. -Hạ Dương bất ngờ mỉm cười, đôi mắt của cậu sáng lên trong đêm tối, dưới ánh đèn nho nhỏ treo trước cửa thật sự lại càng xinh đẹp.-Tôi thật sự rất may mắn khi quen biết và được học tập dưới sự chỉ dạy của một tiền bối tài năng như anh. Còn chuyện tâm ý, tôi xin từ chối...

Lucas bất ngờ trước câu nói của Hạ Dương, y nhíu mày mỉm cười chờ cậu nói tiếp

-Trong lòng tôi...vốn đã có người mình thích...

-Không sao, thời gian có thể thay đổi, tôi quang minh chính đại muốn theo đuổi cậu, cho nên hy vọng cậu không cần né tránh.

Cảm thấy Lucas tiên sinh rất tốt bụng, nhưng mình đọc lại vẫn thấy kiểu chưa tạo cho ng ta thấy ấm áp, vẫn là theo Vũ đại ca mặt than đáng yêu ><hiccc

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.