Có Thể Uống Một Ly Không

Chương 102: Chương 102




Editor: Gấu Gầy

Đêm xuống.

Gió tuyết mịt mù ở biên giới, nhưng những vì sao vẫn lấp lánh như cũ, từng ngôi sao lớn treo lơ lửng trên tấm màn đen sâu thẳm, dường như có thể chạm tới.

Trong quân doanh vẫn ánh lửa.

Binh lính tiền tuyến nhất cần trực mười hai canh giờ một ngày, đêm tối là lúc cần cảnh giác hơn, từ sáng đến tối người trên tháp canh đều phải giữ vững tinh thần, những người trinh thám bên ngoài cũng phải cẩn thận đề phòng bốn phía, luôn chú ý đến động thái của địch quân.

Đêm trên thảo nguyên luôn đến sớm, ban đêm không có tiếng côn trùng kêu, chỉ có gió lạnh gào thét.

Trong một không gian tĩnh lặng, bạch y Hoàng tử ôm Trạm Lư, ngồi trước đống lửa ở trung tâm doanh trại, vẻ mặt gần như trống rỗng, giống như mái tóc của hắn lúc này.

Sau một lúc lâu, hắn mới đưa tay ra, tháo cán kiếm trên tay, lặp lại động tác mở ra Kiếm Lý Càn Khôn giống như Uyên Đế.

Trong chiếc hộp nhỏ đen vuông, có một có một lọ thuốc trị thương bằng ngọc trắng.

Tùng Lạc nhớ rõ cái lọ này.

Lão Thái y và Y Thánh vừa gặp đã hợp ý, trong lúc điều trị mắt cho hắn, hai người thường xuyên tụ tập bàn luận nghiên cứu thuốc.

Bọn họ từ trong công thức tiên đan của Tông Thừa Tứ tìm ra gợi ý, tìm Uyên Đế phê duyệt cấp xuống dược liệu trân quý để làm nghiên cứu. Trong những ngày hắn nghỉ ngơi, nghe nói đã đạt được kết quả đáng kể, được coi là thần dược, đáng tiếc nguyên liệu quá quý hiếm, chỉ có thể tiếp tục nghiên cứu thay đổi thành phần, muốn điều chế ra loại thuốc có thể sản xuất hàng loạt trong quân đội.

Cuối cùng, chỉ có vài lọ thành phẩm, tất cả đều được nạp vào kho của hoàng cung.

Một trong số đó, hiện đang nằm trong tay hắn.

Rõ ràng lần trước tặng cho hắn Trảm Lư, bên trong vẫn còn trống. Lọ thần dược này chỉ có khoảng ba bốn lọ, ai đã ra lệnh đặt nó vào, không cần phải nói thêm.

Tông Lạc yên lặng nhìn lọ thuốc trị thương một lúc lâu, sau đó mới đưa tay lấy ra khỏi Càn Khôn trong kiếm, cất vào túi áo trong của mình.

Y phục của người xưa không tiện mang theo vật phẩm tùy thân, điều này Tông Lạc đã sớm cân nhắc đến.

Hắn từng bảo Tú Nương sửa lại tất cả y phục của mình, ở bên trong may thêm một cái túi. Nếu thật sự bị thương trí mạng, trực tiếp móc từ trong áo sẽ đơn giản hơn nhiều so với dùng sức bật chuôi kiếm.

Sau khi làm xong, hắn đẩy chuôi kiếm trở về, tiếp tục ôm Trạm Lư mà ngồi lặng lẽ.

“Bập bùng......”

Củi cháy dựa vào nhau, ngọn lửa hừng hực bốc lên ở giữa, bay lên không trung, kêu phừng phực.

Ở gần nguồn lửa, do nhiệt độ cao, không khí cũng bị vặn vẹo.

Tông Lạc ngẩn người nhìn chằm chằm vào đám lửa, như con rối chết lặng.

Hắn không nghĩ gì cả.

Có lẽ là vì mất đi rồi lại tìm lại được quá quý giá, kể từ đêm khôi phục thị lực, ban thưởng bảo kiếm, Uyên Đế không còn cố gắng che giấu ý định thực sự của mình.

Đầu tiên là đích thân đưa ra ngoài thành, sau đó trực tiếp phái Sứ thần đưa tới Kim Ti nhuyễn giáp và Trạm Lư, lại thêm thần dược. Vị bạo quân lãnh khốc uy nghiêm kia sẽ không nói nhiều, nhưng khi quay đầu hoặc cần đến, tình thương nặng trĩu của một người cha vẫn luôn ở đó.

Chuyện xảy ra ở biên giới hôm nay, khi Tông Lạc hồi kinh sau vài tháng, có lẽ toàn bộ hoàng thành sẽ biết Uyên Đế đã ban tặng cho hắn Trảm Lư.

Nhân Đạo Vương Kiếm Trạm Lư xuất hiện, gần như chỉ còn thiếu việc đặt dòng chữ “Trẫm ủng hộ Hoàng thái tử tương lai” lên đầu Tông Lạc.

Thật tốt quá.

Đây là điều mà Tông Lạc đã mong mỏi trong hai đời.

Nếu đặt trong quá khứ, không biết Tông Lạc sẽ vui mừng đến mức nào, có lẽ sẽ phát điên lên mất.

Thế nhưng bây giờ, ngoài sự thờ ơ ra, anh ta hầu như không cảm nhận được bất kỳ cảm xúc nào.

Sau khi thống khổ cực độ qua đi, đại não con người sẽ sinh ra một cơ chế bảo vệ, đó là vô thức né tránh nỗi đau trước đây của chính mình, thôi miên bản thân, dùng việc không nghĩ gì để làm tê liệt sự đau khổ.

Thôi miên, nhưng vẫn tồn tại.

Mái tóc bạc trắng chính là bằng chứng sống của Tông Lạc.

“Tại sao lại trở nên như vậy?”

Lần đầu tiên trong đời, một người luôn nổi danh là thông minh và lý trí, cũng không thể hiểu rõ tâm trí của mình. Hắn chỉ cảm thấy, sau cái đêm Ngu Bắc Châu mở ra kinh hỉ, một tháng qua, ngày nào cũng trôi qua một cách mông lung, hầu như không phân biệt sáng tối.

Dù đã bình tĩnh trong nhiều ngày và xa cách hoàng thành, hắn vẫn cảm thấy vô cùng hoảng hốt.

Bạch y Hoàng tử đưa tay ra, nhẹ nhàng vuốt ve thân kiếm lạnh lẽo của Trạm Lư, đầu ngón tay mệt mỏi.

Mặt kiếm sáng ngời phản chiếu con ngươi của hắn.

Tuy lưỡi kiếm như tuyết, nhưng hiện lên ánh lửa.

......

Quả nhiên, ngày hôm sau, tín hiệu cầu hoà đã được truyền đến cửa ải Hàn Môn.

Sứ thần Dự Quốc đội gió tuyết mà đến trước cửa ải, bị quân Huyền Kỵ kiểm tra, tháo bỏ tất cả vũ khí trên người, sau khi xác nhận không có sai sót, mới được phép tạm thời lưu lại trong lều tạm bên ngoài doanh trại.

Một lúc sau, Mục Nguyên Long cũng đi trong gió tuyết đến gặp Sứ thần nước Dự.

Về phần chủ tướng Tông Lạc, nếu một Sứ thần đến, hắn phải ra ngoài gặp, vậy cũng quá mất mặt. Để phó tướng nghênh đón là tốt nhất.

Ý định của Sứ thần nước Dự rất rõ ràng, đầu tiên là nói một đống lời hoa mỹ khen ngợi sức mạnh của Huyền Kỵ, sau đó mới nói đến ý đồ thực sự của mình: “Chỉ cần Đại Uyên rút quân, Dự Vương nguyện lấy một vạn lượng vàng, một ngàn tấm vải, đất đai thành trì trao đổi.”

“Việc này ta cần bẩm báo với chủ tướng, sau khi thương thảo mới biết được.”

Mục Nguyên Long gật đầu, không biểu lộ cảm xúc, bộ dáng hoàn toàn lấy Tông Lạc làm chủ.

Phó tướng Huyền Kỵ Mục Nguyên Long nổi tiếng là trung thành. Ngày đó, sau khi Tông Lạc mất tích ở Hàm Cốc Quan, hắn được thăng chức làm chủ tướng Huyền Kỵ, nhưng không ngờ rằng, một năm sau khi chủ tướng trở về, hắn lại sẵn sàng trả vị trí.

Dù đã đưa ra điều kiện vàng và đất, nhưng đối phương không hề lay chuyển.

Sứ thần Dự Quốc không hề lo lắng, ngược lại còn nịnh nọt nói: “Dự Vương còn nói, nguyện gả đệ nhất mỹ nhân của nước Dự cho Hoàng đế Đại Uyên, để cùng Đại Uyên kết mối lương duyên, mãi mãi hoà hợp, đời đời thân thiết.”

Một lúc sau, Mục Nguyên Long thông báo nội dung đàm phán cho Tông Lạc.

Hoàng tử đang đứng khoanh tay trước bản đồ cười khẩy một tiếng: “Độ mềm mỏng của Dự Vương quả thật vượt quá sức tưởng tượng của ta.”

Đệ nhất mỹ nhân nước Dự cũng là đệ nhất mỹ nhân đại hoang, danh tiếng thuộc về Ngũ công chúa Dự Quốc.

Ngũ công chúa Dự Quốc là con gái của Thục Phi, nghe nói thừa hưởng dung mạo từ mẹ, nhan sắc nghiêng nước nghiêng thành, còn chưa cập kê, danh tiếng đã vang xa các nước, công tử xếp hàng từ phía bắc đến phía nam hoàng thành nước Dự, chỉ để cầu kiến công chúa một lần.

Thục Phi vốn được Dự Vương sủng ái vì dung mạo, Ngũ công chúa tự nhiên cũng thừa hưởng sự sủng ái từ mẹ, từ nhỏ được nuông chiều trong cung, tính tình ngang ngược kiêu ngạo. Nghe nói Dự Vương già rồi mới được nhi nữ, nên nâng như hoa hứng như trứng, ngậm trong miệng sợ tan, ngay cả một bộ y phục Vân Thường của Ngũ công chúa cũng cần đến ba mươi Tú Nương dốc sức may thêu trong ba mươi ngày mới xong, vô cùng xa hoa quyền quý.

Không bàn đến tính cách của Ngũ công chúa, hay việc nàng được sủng ái ra sao. Một Công chúa yếu đuối như vậy, trong lúc quốc gia lâm nguy, Dự Vương cũng không ngần ngại nói hòa thân là hòa thân, nói gả ra ngoài là gả ra ngoài.

Tông Lạc lắc đầu, trong lòng thất vọng.

Dù có sủng ái thế nào, cũng chỉ là lúc bình yên cho vài miếng đường, nếu gặp chuyện thì coi như đồ trao đổi.

Lần trước cảm thất bất an, Dự Vương cũng dâng lên một đám mỹ nhân cho Uyên Đế.

Quả nhiên, bị sắc đẹp tửu sắc vét sạch trong đầu, ngoài ngai vàng của mình ra, cái gì cũng có thể bỏ qua, đã không còn gì nữa.

Cũng chẳng trách kiếp trước vì để hòa đàm với Uyên Đế, Dự Vương thậm chí ngu ngốc đến mức hạ một thánh chỉ bức chết võ tướng, bày tỏ lòng thành với nước địch, cực kỳ nực cười và lố bịch.

“Hòa đàm là không thể, cha ta ngày trước...”

Tông Lạc dừng lại một chút: “...Lúc Uyên đế đánh vào nước A, Hoàng đế nước A dẫn theo phi tần hoàng tử quỳ ngoài điện, cũng không ngăn cản bước tiến của thiết kỵ Đại Uyên.”

“Chờ ngày mai Sứ thần đến, ngươi cứ nói với hắn. Đại Uyên không chấp nhận cầu hòa, hoặc chiến, hoặc chết.”

Tông Lạc không biết kiếp trước người nắm quyền chỉ huy trận chiến này là ai.

Nhưng hắn biết, đối mặt với tất cả các Sứ thần cầu hòa, các tướng lĩnh Đại Uyên đều có chung đáp án.

Ngày hôm sau, kỵ binh trên tháp canh quan sát thấy động tĩnh của binh lính phụ doanh bên ngoài thành tường, vội vàng đến báo cáo: “Hoàng tử, có chuyện.”

Tông Lạc cầm ống tre chế thành ống nhòm đơn giản, nhìn về phía xa.

Trước khi xuyên sách, hắn là một người nghiên cứu khoa học. Trong quân đội rãnh rỗi, hắn hay chế tạo ra nhiều món đồ chơi khoa học, có hiệu quả không nhỏ trong hành quân chiến đấu.

Tất nhiên, vì thế giới trong sách có khinh công nội lực, nên những thứ khoa học không có tác dụng nhiều như trong thế giới thực. Tuy nhiên, tính thực dụng vẫn rất cao.

Chẳng mấy chốc, Tông Lạc phát hiện ra đối phương đang rút quân, thậm chí tháo dỡ cả tháp quan sát.

Phụ doanh là doanh trại bên ngoài được dùng để quan sát và dò xét tình hình địch.

Nếu phụ doanh đều rút lui, thì sẽ tương đương với việc để doanh trại chính lộ ra trước mắt quân địch. Ngay cả khi có thành tường che chắn, cũng là một việc cực kỳ nguy hiểm.

Rút quân mười dặm, đây là ý định không chiến mà lui.

Đây hiển nhiên không thể là ý của vị Vũ An Quân cứng rắn.

Tông Lạc đặt ống nhòm xuống, thở dài trong lòng.

Chẳng mấy chốc, Sứ thần nước Dự lại hấp tấp chạy tới.

Lần này, sau khi trải qua kiểm tra của quân Huyền Kỵ, gã đã quen thuộc, ngoan ngoãn tháo bỏ tất cả đồ đạc trên người.

Mục Nguyên Long cau mày, dùng kiếm mở gói đồ của gã: “Đây là thứ gì?”

“Bẩm Mục tướng quân, đây là bản đồ mà Đại vương chúng ta gửi đến.”

Sứ thần mở bản đồ trong tay ra: “Các thành trì được đánh dấu ở trên, Đại Uyên nếu thích, có thể tùy chọn.”

Gã xoa xoa tay: “Hôm qua có lẽ là ta diễn đạt không rõ, tâm ý của Đại vương chúng ta tuyệt đối là thật.”

Rất nhanh, bản đồ này đã được trình lên bàn chủ tướng.

Tông Lạc mở ra xem, bên trong là bản đồ lãnh thổ nước Dự. Ngoài một số thành trì quan trọng xung quanh hoàng thành, những thành trì khác hầu như đều được đánh dấu.

Hắn nở một nụ cười mai mỉa: “Ngày mai hắn đến, trả lại cho hắn cái này.”

Ngày thứ ba, sắc mặt Sứ thần rõ ràng căng thẳng.

Theo quy tắc lưu truyền trên chiến trường, nếu muốn đàm phán, chỉ có thể thống nhất ý kiến trong vòng ba ngày. Nếu trong ba ngày không thể đàm phán, thì có nghĩa là đàm phán thất bại, hai bên có thể khai chiến bất cứ lúc nào.

Hai ngày trước, Sứ thần nước Dự đã đưa ra hầu hết các điều kiện, nhưng vẫn chưa thấy phía Đại Uyên có ý định nhượng bộ. Nếu đến ngày cuối cùng vẫn không thể thuyết phục Đại Uyên, hậu quả sẽ không thể lường trước được.

Cả nước Dự, có lẽ chỉ có Dự Vương và những đại thần hoàng tộc trong hoàng thành, những người đã bị tiền tài sắc đẹp làm cho mờ mắt, mới có thể kê cao gối nằm, cho rằng Đại Uyên nhất định sẽ đồng ý.

Thực tế, tên gian thần lớn nhất của nước Dự đã âm thầm di chuyển tài sản, tính toán xem sẽ lấy danh nghĩa gì để cải trang trốn đến nơi khác, tiếp tục hưởng thụ gia tài mà gã đã kiếm được ở nước Dự mấy năm qua.

Sứ thần cắn răng: “Nếu, nếu Đại Uyên đồng ý rút quân, Dự Quốc ta sẽ cam chịu làm nước chư hầu, hàng năm cống nạp.”

Đây cũng là bước lùi cuối cùng của Dự Vương.

Lời vừa nói ra, ngay cả Mục Nguyên Long cũng không khỏi kinh ngạc.

Không trách Dự Vương ngủ ngon như vậy, hóa ra đã sớm chuẩn bị cho tình huống xấu nhất.

Nhưng mà một giây sau, Hoàng tử tóc mang màu tuyết kéo rèm che, giọng nói bình tĩnh: “Trở về đi, thay vì lãng phí lời nói ở đây, chi bằng để Vũ An Quân bày binh bố trận nghênh chiến.”

“Cuộc chiến này, Đại Uyên nhất định sẽ thắng. Nguyên Long, tiễn khách.”

Mục Nguyên Long nhìn Sứ thần nước Dự “ầm” một cái biến sắc, khuôn mặt trắng bệch, thậm chí đi còn không vững.

Bọn họ cùng nhau bước ra khỏi doanh trại.

Ngay giây tiếp theo, Mục Nguyên Long nhìn thấy thần sắc của Điện hạ nhà mình, trong một tháng qua gần như không thay đổi, không buồn không vui không thương không nhớ, đột nhiên xuất hiện biến động.

Mặc dù rất nhẹ, nhưng thực sự là lần duy nhất trong những ngày qua.

Mục Nguyên Long ngẩng đầu nhìn lên.

Chỉ thấy trên bầu trời tuyết trắng, bỗng nhiên xuất hiện một vệt đen, lượn vòng quanh quân doanh Huyền Kỵ.

Nếu đặt vào ban đêm, có lẽ khó nhìn thấy. Nhưng hiện giờ là ban ngày, nó vô cùng chói mắt, đến mức có thể nhìn thấy rõ ràng chi tiết.

Đó là một con chim ưng, một con chim ưng xấu xí.

Tuy nhiên, con chim ưng này cũng nổi tiếng như chủ nhân của nó.

Chỉ vì nó là chim ưng của Đại Uyên Bắc Ninh Vương.

—-----

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.