Editor: Gấu Gầy
Tông Lạc có một điểm yếu chết người.
Nói chuyện nhẹ nhàng và nói chuyện mạnh mẽ với hắn, có thể dẫn đến hai kết quả.
Còn được gọi là ăn mềm không ăn cứng.
Nếu Vũ Bắc Châu vẫn giữ thái độ cao ngạo như trước, chọc giận hắn, bày ra vẻ mặt 'trời đất bao la, ta là lớn nhất, ngươi nợ ta, ngươi phải trả nợ cho ta', thì tâm lý phản kháng của Tống Lạc chắc chắn sẽ nổi lên, hắn sẽ chạy sau khi cho uống thuốc, chắc chắn sẽ không nói thêm câu nào.
Nhưng thật không may, Ngu Bắc Châu không làm vậy.
Y bị sốt cao đến mức đầu óc rối loạn, hoàn toàn không biết mình đang nói những lời vô nghĩa gì, chỉ biết ôm chặt lấy hắn, giữ hắn trong vòng tay đầy máu, chôn đầu vào vai hắn, người nóng như lò lửa, thậm chí thỉnh thoảng còn nhẹ nhàng dùng đầu cọ vào hắn, giống như..... giống như.....
Tông Lạc thực sự không muốn nói Ngu Bắc Châu đang làm nũng, nhưng thực tế thì tên này đang làm nũng thật.
Nhưng Tông Lạc biết, Ngu Bắc Châu càng như vậy, thì những lời y nói càng đáng tin cậy.
Bởi vì khi ở trạng thái tỉnh táo, miệng y giống như dao, không đâm người ta đến khi máu chảy lênh láng thì không chịu được.
“Sư huynh...”
Giọng nói của y còn có chút run rẩy, vô cùng quyến rũ.
Đầu y chôn trong vai Tông Lạc, mái tóc đen dài rải trên ngực hắn, hơi thở từ miệng và mũi phun ra, cọ vào cổ, khiến người ta ngứa ngáy.
Tức thì, trái tim lạnh lùng của Tông Lạc bỗng chốc mềm nhũn.
Thôi được rồi, tạm thời hãy để những ân oán thù hận qua một bên, hắn không thể giận một người bệnh đang sốt mê man được.
Tông Lạc lắc đầu một cách bất lực, vỗ nhẹ vào lưng Ngu Bắc Châu: “Đứng dậy, uống thuốc đi.”
Người kia không có bất kỳ phản ứng nào, thậm chí còn ôm hắn chặt hơn, kéo hắn vào lòng.
Tông Lạc: “...”
Tông Lạc: “Nếu ngươi không uống thì ta đi đây.”
Nam nhân áo đỏ mê man vì sốt bỗng nhiên ngẩng đầu nhìn.
“Ngu Bắc Châu?” Tông Lạc bị y làm cho giật mình.
Như để đáp lại, dưới ánh lửa chập chờn, Ngu Bắc Châu từ từ mở mắt.
Khác với đôi mắt thường ngày luôn tự cao tự đại, chỉ một cái nhìn thấy rõ sự kiêu ngạo bên trong, giờ đây đôi mắt phượng xinh đẹp này ướt sũng, bên trong đầy vẻ bàng hoàng, giống như một con chó lớn bị mưa xối ướt.
Điều quan trọng nhất là, ánh mắt không còn tính công kích nữa, chỉ biết chăm chú nhìn vào khuôn mặt của Hoàng tử bạch y, giống như nhìn thế nào cũng không đủ.
Quả nhiên, dù đầu óc bị hồ đồ do sốt, nhưng khả năng suy nghĩ cơ bản vẫn còn. Nếu không thì vừa rồi nghe hắn nói muốn đi, cũng không vô thức ôm lấy hắn.
“Nếu nghe thấy rồi thì mau há miệng ra.”
Tông Lạc hung dữ ra lệnh.
Người kia đột nhiên há miệng, để Tông Lạc cầm lọ thuốc đổ vào miệng mình. Sau đó, y ngậm đầy một ngụm, mê mang nhìn vào người trước mắt.
Tông Lạc không biết y bị làm sao, thấy thuốc chảy từ môi mỏng xuống, hắn mới đưa tay vào miệng y xem thử, sau khi ngón tay chạm vào, phát hiện nước thuốc vẫn còn trong miệng, nhất thời cười khổ: “Nuốt xuống.”
Nam nhân áo đỏ chớp mắt, ngoan ngoãn làm theo.
Cổ họng lăn lên lăn xuống hai cái, như muốn được khen ngợi, tranh thủ tiến lại gần.
Ngu Bắc Châu như vậy thực sự khiến Tông Lạc không biết phải nói gì.
Hắn chưa từng nghĩ nam chính của nguyên tác, vị thiên chi kiêu tử được mọi người tung hô lại có bộ dạng thê thảm và yếu ớt như vậy, ngay cả việc uống thuốc cũng phải được dạy từng bước một. Còn ngoan ngoãn đến mức, chỉ hướng nam không dám nhìn hướng bắc.
Một người đút, một người nuốt, trong một thời gian ngắn, thuốc trong lọ đã hết.
Uống thuốc xong, tiếp theo là chờ nôn ra thải độc.
Điều kỳ lạ là, sau khi uống thuốc, thân nhiệt của y không có dấu hiệu giảm xuống, vẫn nóng như trước.
Ngay lúc Tông Lạc định giãy ra khỏi vòng tay nghẹt thở, y đột nhiên nghiêng đầu.
Đôi môi mỏng xinh đẹp khẽ chạm vào những ngón tay của hắn, cẩn thận tỉ mỉ, từ trong ra ngoài, như thể đang thưởng thức một món ăn ngon, liếm láp từng khớp xương thon dài, thậm chí cẩn thận tránh né những chiếc răng nanh sắc nhọn.
Cuối cùng, chiếc lưỡi đỏ thẫm mới thu lại, cuốn sạch rồi nuốt xuống, nghiêm túc nói: “Đã ăn sạch rồi.”
Tông Lạc: “......”
Thế này ai mà chịu nổi!
Đối diện với khuôn mặt giống như tạo hoá ban ân, Tông Lạc chỉ cảm thấy chỗ nào đó của mình lại bắt đầu không thể kiểm soát.
Cứu mạng! Hắn thật sự đã bị lây nhiễm biến thái rồi sao!
Tông Lạc đã không còn sức để nói gì thêm về hiện tượng sinh lý tự nhiên này của mình, chỉ vô thức co người lại, muốn che giấu sự biến hoá khó xử.
“Ngươi có cảm giác muốn nôn không?” Hắn hỏi sang chuyện khác.
Một lúc sau, Ngu Bắc Châu mới từ từ lắc đầu, khuôn mặt vẫn đỏ như trước.
Y có vẻ hơi ủy khuất, sau một lúc lâu mới nói: “Sư huynh...... đệ...... đệ rất khó chịu.”
Tông Lạc đang định hỏi y khó chịu ở đâu, thì cảm thấy một thứ cứng ngắc đang cọ vào mình.
Vừa rồi khi Ngu Bắc Châu uống thuốc, y hơi thả lỏng tay, nên họ không còn dính sát vào nhau nữa. Thêm vào đó, Tông Lạc cố tình tạo ra khoảng cách để che giấu.
Kết quả không ngờ, chỉ trong một thời gian ngắn, hai người lại rơi vào tình huống giống như lần trước.
“Ở đây, rất khó chịu.”
Lông mi dày đậm như chiếc quạt nhỏ đập xuống, chớp chớp mấy cái, đuôi mắt đỏ bừng.
Tông Lạc cảm thấy cả người mình ngây ra, ánh mắt hắn bắt đầu né tránh, nhưng lại không thể rời khỏi khuôn mặt xinh đẹp trước mặt, một lúc sau, hắn cảm thấy có chút bế tắc, chỉ ngượng ngùng hỏi: “Ngươi còn chưa muốn nôn sao?”
Như thể cảm nhận được nhiệt độ hơi lạnh trên người Hoàng tử bạch y, nam nhân áo đỏ không nhịn được tiến lên, ôm chặt lấy hắn, không nhịn được cọ xát, dường như làm vậy có thể giảm bớt sự khó chịu của bản thân, y nói bằng giọng khàn khàn: “...Chỉ có chỗ đó muốn nôn.”
Lúc này Tông Lạc chỉ muốn tát mình một cái.
Vừa rồi ở Đại vu từ, vì quá vội vàng, hắn không nghe hết lời của Thái Vu. Bây giờ xem ra, hắn hoàn toàn không rõ “muốn nôn” của Ngu Bắc Châu có phải là sự đào thải độc tố mà Thái Vu nói, hay là khát khao sinh lý như khi phát bệnh trước đây.
Dựa theo vu thuật mà nói, chỉ cần là thứ được thải ra ngoài, đều được tính là một phần của quá trình giải độc.
Sau khi nói khó chịu xong, Ngu Bắc Châu không nói gì nữa.
Tuy nhiên, Tông Lạc vẫn có thể nhận ra sự bất ổn từ nhiệt độ tăng lên và đôi mi run rẩy.
“Tách tách... Lách tách...”
Trong căn phòng tối, chỉ có tiếng máu nhỏ giọt và tiếng lửa cháy.
Ngày mai, hắn sẽ chết, hoặc phải rời khỏi kinh thành.
Trong khoảnh khắc ngọn lửa tắt đi, Tông Lạc nhắm mắt, bàn tay buông thõng bên cạnh từ từ giơ lên.
Hắn cảm thấy mình nhất định là đã điên rồi.
Nếu không, thì tại sao bàn tay này lại dán vào lồng ngực nóng bỏng, rồi lại đi xuống, chạm vào Thái A?
Thái A là một trong thập đại danh kiếm, là một thanh kiếm tà đạo đỏ rực được đúc bằng máu người hiến tế. Mà bây giờ, thanh kiếm này cứng rắn, nóng bỏng và căng phồng.
Khi được nắm chặt, nó thậm chí còn nảy lên trong tay của bạch y Hoàng tử.
Tông Lạc giật mình, vô thức muốn buông ra, nhưng tiếng thở dốc của nam nhân đang dựa vào vai hắn càng lúc càng nặng nề, máu tươi sền sệt chảy xuống cổ rồi thấm vào áo trắng, trong âm thanh lại tăng thêm một chút khao khát, giống như đang làm nũng.
Hắn đột nhiên bình tĩnh lại.
Đưa Phật phải đưa đến Tây Thiên, Tông Lạc đã cho Ngu Bắc Châu uống thuốc, không nói thân phận của họ vẫn là kẻ thù không chết không thôi, giữa họ lại có quá nhiều ân oán.
Giúp đỡ cho uống thuốc, đã xem như hết lòng, nếu muốn đi, hắn có thể đi bất cứ lúc nào.
Nhưng có lẽ là vì nghĩ đến từ nay về sau, hắn và Ngu Bắc Châu sẽ không còn gặp lại nhau nữa.
Ba chữ “lần cuối cùng” vốn đã mang theo một loại cuồng si khiến người ta bỗng chốc điên cuồng.
Ba chữ này khiến người ta đắm chìm, khiến người ta sa lầy, khiến người ta không còn lý trí.
Để cho những rung động mơ hồ mà trước khi nói ra sự thật, bản thân cũng chưa kịp hiểu, một cơ hội buông thả cuối cùng.
Tông Lạc chưa bao giờ làm việc này cho người khác, lúc này còn căng thẳng hơn cả lần đầu tiên cầm quân đánh giặc, mồ hôi chảy từ trán và tóc mai.
Động tác của hắn quá chậm, khiến người đang sốt mê man đột nhiên tìm lại bản năng của mình.
Một giây sau, cổ tay của Hoàng tử bạch y bị nắm chặt, cả người trong tình trạng không phòng bị quay một vòng, tư thế của hai người đột nhiên thay đổi.
“——!!!”
Hắn thậm chí còn chưa kịp thốt lên.
Trước đây là Tông Lạc hướng về phía Ngu Bắc Châu, bây giờ trở thành Ngu Bắc Châu từ phía sau ôm hắn trong lòng.
“Sư huynh......” Đầu tóc mềm dụi vào vai bạch y Hoàng tử. Giây tiếp theo, dường như không cần ai dạy, kiếm Thái A lần theo đoạn chân thẳng tắp chen vào.
Đồng tử Tông Lạc tức thì co lại, nhưng hắn vẫn chịu đựng, thậm chí...... còn gập đầu gối gần hơn một chút, kẹp chặt kiếm Thái A.
Ngay sau đó, một cơn mưa bão ập xuống trong bóng tối.
Sức mạnh gần như đụng nát xương hông liên tục ném người lên, hung hăng mãnh liệt, dồn dập như nhịp trống, không theo quy luật. Hắn bị đối phương ôm chặt vào lòng, bàn tay lớn chéo qua vai khoá chặt, không thể di chuyển.
Đầu tóc mềm dán vào cổ tay thon dài như ngọc, vừa liếm vừa cắn, để lại những vết hôn diễm lệ, rồi lại tham lam cuốn đi máu tươi đang rỉ.
Yêu hận không còn quan trọng nữa, điều quan trọng là tận hưởng khoái lạc trong giây phút này.
Cũng không biết qua bao lâu, Tông Lạc cảm thấy như mình sắp bị đập vỡ, đập hỏng, đập tan.
Vải cọ xát nóng đến bùng cháy, thanh kiếm sắc bén vuốt dọc sống lưng, khắc từng đốt một, cuối cùng dừng ở xương đuôi, có thể còn muốn chìm sâu hơn một chút.
Tiếng nước phực ra đột ngột vang lên trong căn phòng tối.
Vải vóc tức thì ướt đẫm. Nam nhân áo đỏ phát ra tiếng gầm thỏa mãn từ sâu trong cổ họng.
Nóng, nóng đến cực điểm.
Gần như cùng một lúc, Tông Lạc cũng không thể kiềm chế, cắn chặt môi dưới, con ngươi mất hồn.
Rõ ràng cách một lớp vải, vẫn chưa thẳng thắn gặp nhau, nhưng lại giống như không hề trở ngại, vẫn làm khắp nơi trở nên ướt át.
Bàn tay buông thõng không còn sức, mồ hôi nhễ nhại, lại bị một bàn tay khác tìm kiếm khắp nơi sờ soạng nắm chặt, mười ngón đan vào nhau.
Trong bóng tối không thấy được ngón tay, dù có ý loạn tình mê, không ai cần ai phải chịu trách nhiệm.
Chờ cho cuộc thải độc dài lâu kết thúc, bạch y Hoàng tử mới lay chuyển thân mình, vung tay ra khỏi người kia, từ từ đứng dậy.
Hắn mang trên mình thứ chất lỏng nhớp nháp không thể rửa sạch, loạng choạng đi về phía cửa.
Đôi chân bị sử dụng quá mức có chút đứng không vững, Tông Lạc không cần đoán cũng biết, bên trong chắc chắn đã đỏ bừng, vải cọ xát mang theo đau đớn, thậm chí khi di chuyển còn cảm nhận được thứ kia đang chảy.
Áo dài của nam giới Đại Uyên được thiết kế rất độc đáo, hai bên để hở. Hàng ngày khi đi lại có gió, sẽ bay sang hai bên, có chút hương vị quân tử tiêu sái.
Nhưng chính kiểu dáng độc đáo này đã làm một phần bên cạnh bị lộ ra, bên dưới mới là quần dài và dây buộc. Chính vì vậy, không nói đến thứ phía trước của mình, những thứ phía sau đều dính vào khe hở, nhớp nháp thành một cục, khiến Tông Lạc vốn luôn sạch sẽ cảm thấy vô cùng khó chịu.
Sau khi chạy ra khỏi phòng tối, hắn dừng lại trong thư phòng một lúc.
Suốt ba kiếp làm người, Tông Lạc rất ít khi mất kiểm soát.
Những lần hắn mất kiểm soát, đều chỉ xảy ra với Ngu Bắc Châu.
Nhưng mà bất luận là hận, hay những rung động chưa từng nói ra, hoặc những thứ khác... mối nghiệt duyên oan trái dây dưa suốt hai kiếp này, cuối cùng cũng kết thúc.
Ngay sau đêm nay, cắt đứt tơ vò, cũng nên khép lại.
'Tạm biệt, Ngu Bắc Châu.'
Tông Lạc lẩm bẩm trong lòng, nhắm mắt thật sâu, như thể đang nói lời tạm biệt cuối cùng.
“Leng keng, leng keng.”
Nhưng ngay khi hắn chuẩn bị bước đi, một bàn tay nóng hổi đột nhiên vươn ra từ trong phòng tối, nắm chặt cổ chân của hắn.
Bạch y Hoàng tử đột nhiên cúi đầu.
Vì quá bất ngờ, hắn thậm chí không kịp bước thêm một bước.
Ánh trăng nhạt từ cửa sổ rọi vào, lạnh lẽo chiếu lên bậc đá trong căn phòng tối.
Mỗi bậc thang đều bị máu nhuộm đỏ.
Hồng y trên người người nam nhân đã không thể phân biệt được đâu là màu gốc, đâu là màu máu. Trên xương quai xanh vốn dĩ tinh tế đẹp đẽ còn khắc hai lỗ máu sâu, trong đó có một lỗ thậm chí còn sót lại một đoạn móc sắt bị gãy, do y giãy giụa quá mạnh mà chưa kịp tháo ra.
Chiếc xích sắt to bằng cổ tay rơi xuống sàn, theo động tác, kéo lê trên bậc thang phát ra tiếng động.
Trong đêm tĩnh lặng, âm thanh này càng thêm quỷ dị, chấn động lòng người.
“Tách tách, tách tách.”
Máu chảy xuôi theo mái tóc dài, ngoằn ngoèo như rắn.
Người đầy máu từ từ ngẩng đầu lên, khuôn mặt kinh diễm giống như Tu La bò ra từ biển máu, nhưng lại mang theo vẻ hoảng hốt bàng hoàng như thể báu vật của mình bị cướp, đuôi mắt mơ hồ ầng ậc nước mắt trong veo.
Y nắm chặt tay, dù thần trí không tỉnh táo, khắp người đầy vết thương, miệng vẫn nỉ non thủ thỉ.
Như một con rối không cảm nhận được đớn đau, cố gắng thoát khỏi khối sắt lạnh đang trói buộc mình, hoàn toàn dựa vào bản năng lặp lại một câu nói.
“Đừng đi......Sư huynh, đừng đi.”
—----------
Lời Gấu Gầy: Vọng Nha vất vả lắm mới vượt qua kiểm duyệt chương này. Xin được tuyên dương tinh thần không ngại khó của tác giả.
- ----------