Editor: Gấu Gầy
Lúc từ đại điện bước ra đã là chạng vạng.
Chỉ còn một lúc nữa là đến giờ giới nghiêm của hoàng thành.
Là Thái tử, giờ giới nghiêm đối với hắn chỉ là hình thức, nhưng đi bái phỏng người khác sau giờ giới nghiêm thì thật thất lễ, huống chi còn dưới tình huống không đưa bái thiếp, lại yêu cầu cầu gặp một tiểu thư khuê phòng. Mặc dù phong tục của Đại Uyên khá phóng khoáng, nhưng Tông Lạc cũng không muốn gây rắc rối gì cho Thẩm cô nương.
Hắn trở về Vũ Xuân cung, định bảo hạ nhân dắt Chiếu Dạ Bạch đến, nhưng quay lại đã nghe thấy nội thị bẩm báo: “Thái tử điện hạ, Thẩm tiểu thư của phủ Đình uý đang ở ngoài cung cầu kiến.”
Hai ngày nay hoàng thành giới nghiêm, người ngoài không được phép vào hoàng cung, thậm chí ra khỏi phủ cũng khó. Thẩm Tâm Nguyệt tuy có thể ra khỏi phủ Đình uý, nhưng cũng không thể bước thêm một bước vào cung, đành nhờ nội thị thông báo.
Lúc này Thẩm Tâm Nguyệt đến, chỉ có thể vì cùng một chuyện.
Tông Lạc bình tâm lại, lập tức sai người chuẩn bị trà nước trong sân Vũ Xuân cung.
Các cung nhân nhận lệnh, nhanh chóng bày một bàn trà tao nhã để tiếp khách trong lương đình trong viện. Trên bàn có đốt trầm hương, nước trà vừa ấm, còn bày một ít điểm tâm.
Hôm nay Thẩm Tâm Nguyệt vẫn mặc bộ Hồ phục oai hùng, loan đao và cung tiễn lúc vào cung đã bị thu giữ, thậm chí không được dẫn theo thị nữ, chỉ đi có một mình.
Gặp Tông Lạc, nàng cúi đầu hành lễ: “Thần nữ bái kiến Thái tử điện hạ.”
Người trước mặt dáng người cao lớn, bạch y như tuyết, chỉ có phần cổ tay áo được thêu những hoa văn vàng kim đẹp mắt. Mái tóc dài màu trắng bạc xoã xuống sau lưng, càng làm nổi bật tư thái không giống người phàm.
Thẩm Tâm Nguyệt đột nhiên không nói nên lời.
Lần trước gặp mặt, nàng ở trên lầu thành, hắn ở dưới lầu phóng ngựa hồi kinh.
Chỉ trong vòng vài tháng kể từ ngày đi dạo xuân, nước Vệ đã bị đánh bại, ở Hàn Môn Quan trí sư đối chiến với Vũ An quân. Mỗi lần tin tức truyền về kinh, đều khiến người người ca ngợi.
Rõ ràng mang tin thắng lợi hồi kinh, nhưng chẳng biết tại sao, khi Thẩm Tâm Nguyệt dựa vào lan can của trà lâu, tầm mắt rơi vào mái đầu bạc trắng, nàng lại cảm thấy vô cùng buồn bã.
Cũng chính vì vậy, nàng mới cân nhắc không biết có nên đến gặp hắn lần nữa hay không.
Kết quả chỉ trong vòng vài ngày do dự, Vu tế đại điển vừa qua, hắn đã trở thành Thái tử kim tôn ngọc quý. Khoảng cách với nàng vốn đã rất xa, lại càng xa hơn.
“Thẩm cô nương? Thẩm cô nương?”
Giọng nói thanh như ngọc gọi tâm trí nàng quay lại.
Thẩm Tâm Nguyệt lấy lại tinh thần: “Thái tử điện hạ, thần nữ lần này đến đây là vì... chuyện thánh thượng ban hôn.”
Chuyện này vốn do Thẩm Tâm Nguyệt tự mình nói với ông nội.
Tại Đại Uyên, nam nữ rất coi trọng tình cảm tự nguyện, ngay cả khi tứ hôn, cũng không ép buộc hai người không có tình cảm với nhau. Ban đầu là do Thẩm Tâm Nguyệt một lòng một dạ, muốn thử một lần. Lúc du xuân ở ngoại ô, nàng cũng cảm giác được Tam điện hạ đối với mình không có tình cảm nam nữ.
Không ngờ sau khi ông nội trở về, nói rằng Thánh thượng rất hài lòng với nàng, lại khiến Thẩm Tâm Nguyệt bừng lên hy vọng.
Nhưng đúng vào lúc đó, Tam điện hạ lại không từ mà biệt, vội vàng dẫn quân ra tiền tuyến. Đến khi trở về, không đợi Đình Uý nhiều lời, sau Thái tử đại điển, Thánh thượng lại trực tiếp mở miệng, bảo ông hỏi ý kiến của Thẩm Tâm Nguyệt. Nói là nếu không có gì sai sót, hai ngày nữa sẽ ban chiếu chỉ.
Thẩm Tâm Nguyệt cảm thấy choáng váng, như rơi nằm mơ vậy.
Tuy nhiên, sau khi vui mừng, nàng bình tĩnh lại, cuối cùng quyết định đến đây một chuyến.
Cô không phải là người rụt rè, tính tình phóng khoáng, nếu thích thì sẽ nói ra, chỉ cần Tam điện hạ đồng ý, tình cảm sau này có thể bồi dưỡng. Nếu không đồng ý, thì coi như hữu duyên vô phận, nói rõ ràng, để không phải hối hận về sau.
Ngay sau khi nàng dứt lời, Thái tử bạch y đối diện thấp giọng nói: “Thẩm cô nương làm việc chu đáo. Ta vừa rồi cũng vì chuyện này mà muốn xuất cung một chuyến. Không ngờ cô nương lại nhanh chân đến trước, quả thật xấu hổ.”
Thẩm Tâm Nguyệt chỉ cười khổ: “Điện hạ nếu muốn tìm thần nữ, vậy có lẽ chính là đáp án thần nữ không muốn nghe.”
Tông Lạc sững sờ một lúc, không phủ nhận cũng không thừa nhận: “Thẩm cô nương, nếu không ngại, chúng ta dời bước qua lương đình nói chuyện?”
Đến lương đình, các cung nhân tỉ mỉ rót trà, rồi đặt đèn cung đình ở hai góc.
Lúc này, mặt trời đã dần dần lặn xuống, mang theo một màu đỏ sẫm đang lụi tàn.
Trong lương đình, một trắng một hồng người, ngồi đối diện nhau. Nhìn từ xa, họ rất đẹp đôi, giống như một cặp thần tiên, hài hòa đến mức gần như đau mắt.
Tông Lạc khẽ nhấp một ngụm trà nóng, khi ngẩng đầu lên, dường như thoáng thấy một góc áo đỏ thẫm ở đằng xa. Chỉ một giây thôi. Sau một giây, màu sắc tàn tạ hơn cả ánh hoàng hôn biến mất, không còn dấu vết, nhanh như ảo giác.
Hắn nhìn chằm chằm chỗ đó một hồi, đè xuống dự cảm không ổn trong lòng, rồi mới lên tiếng: “Là như vầy, Thẩm tiểu thư. Được nàng yêu thích là vinh hạnh của ta. Nhưng mà.... trong lòng ta đã có người khác.”
Quả nhiên.
Lòng Thẩm Tâm Nguyệt rơi xuống đáy vực.
Thực ra, đây là lời mà Tông Lạc đã muốn nói từ lâu.
Hắn cho rằng mình sẽ khó nói ra, nhưng khi thật sự đến giờ khắc này, kỳ thực nói ra cũng không quá khó.
Có lẽ ngọn nguồn của tất cả những điều này, còn sớm hơn so với hắn tưởng tượng.
Ngay từ khi mở cuốn sách “Có thể uống một ly không?”, hắn đã bị nam chính mê hoặc.
Em trai điên cuồng máu M, ai mà không thích chứ?
Tiểu đệ trên giấy này, quả thật là gu của Tông Lạc.
Dù sau khi xuyên sách, Tông Lạc vẫn cuốn gói chạy trốn, bất lực chống lại con cưng của Thiên mệnh. Nhưng cũng không thể phủ nhận, Ngu Bắc Châu thực sự có sức hấp dẫn lớn lao với hắn.
Sức hấp dẫn này là song phương, không chỉ mình Tông Lạc, hắn tin rằng Ngu Bắc Châu cũng có cảm giác tương tự.
Giữa họ phát sinh một lực hấp dẫn mơ hồ, gần như là sự mê hoặc khiến thần hồn điên đảo. Lấy ví dụ đơn giản nhất, nếu họ đứng cạnh nhau, dù không gần gũi, dường như cũng trở thành một thể, loại bỏ tất cả những người khác ra ngoài, trong mắt họ chỉ có người kia.
Đó là định mệnh, cũng là tất yếu. Nói theo cách của một người học khoa học tự nhiên, đó là lực hấp dẫn giữa hai hành tinh có khối lượng tương đương trong vũ trụ, hấp dẫn lẫn nhau, chỉ cần tồn tại là sẽ tạo ra, không thể tránh khỏi.
Chỉ là Tông Lạc trong quá khứ quá để ý nguyên văn, để ý những nam phụ thèm khát Ngu Bắc Châu, không đặt mình vào một góc nhìn cao hơn, dù có chút cảm nhận cũng luôn cảnh giác không dám vượt qua ranh giới. Thêm vào đó là một số lý do không thể nói ra vì là kẻ thù lâu năm... Tất nhiên, điều quan trọng nhất vẫn là chân tướng và hận thù vắt ngang bọn họ. Chính điều này đã tạo nên bức tranh hiện tại.
Tông Lạc bình tĩnh và thẳng thắn phân tích trái tim của mình: “Nhưng mà... ta biết rõ. Bất luận thế nào, ta cũng không thể cùng người này sống chung, yêu thương hòa hợp.”
Trước đây, Tông Lạc đã từng ngây thơ cho rằng có thể.
Khi hắn vẫn chưa hiểu rõ cảm xúc của mình, hoặc đã nhận ra nhưng không muốn thừa nhận, hắn đã hỏi Ngu Bắc Châu một câu: “Chẳng lẽ ngươi thích ta?” Mục đích ban đầu là để đâm Ngu Bắc Châu một nhát, nhưng cũng xem như đặt tay lên ngực tự hỏi chính mình.
Ai ngờ, câu nói này lại thành ngòi nổ cho lòng thù hận.
Tông Lạc đâm Ngu Bắc Châu một dao, Ngu Bắc Châu đáp trả. Hai nhát dao này đâm quá sâu, ngọn lửa sắp bùng lên lại dần tắt, máu tươi chảy đầm đìa.
Sau đó là sự tra tấn kéo dài không dứt.
Đến khi Tông Lạc không còn muốn nghĩ về lý do tại sao đêm đó mình lại thốt ra câu hỏi như vậy, bàn tay nắm chặt cổ chân hắn trong phòng tối lại một lần nữa thắp lên ngọn lửa mong manh.
Có lẽ, họ cũng có cùng tâm trạng?
Tông Lạc đã từng nghĩ như vậy không chỉ một lần.
Nhưng Ngu Bắc Châu khi bình phục lại đã hất cho hắn một gáo nước lạnh.
Nước chỉ cần đủ lạnh, thì tro tàn còn sót lại sau ngọn lửa hừng hực cũng sẽ bị đóng băng.
Thẩm Tâm Nguyệt mở to mắt, không thể tin vào những gì hắn nói.
“Điện hạ tư thái như tiên, sao lại có người đành lòng từ chối Điện hạ?”
“Thẩm cô nương hiểu lầm rồi, không liên quan đến người kia.”
Tông Lạc mỉm cười lắc đầu: “Chỉ là ta không muốn, không thể, cũng không nguyện ý.”
Hắn có những nguyên tắc và lòng tự trọng của mình.
Bây giờ, thân là Thái tử, hắn cũng không thể làm ra những chuyện vượt quá thân phận.
Quan trọng nhất, vẫn là bản thân Tông Lạc không muốn.
Hắn tự nhận mình đã cho Ngu Bắc Châu đủ sự mềm mại và bao dung, người kia cũng nhớ rõ những gì đã xảy ra trong phòng tối, nhưng y vẫn giữ nguyên thái độ bất cần. Đủ khiến hắn lạnh lòng thất vọng.
Dù Tông Lạc có động lòng, hắn cũng không cần phải tự hạ mình rước nhục. Tình cảm của họ cũng hoàn toàn chưa tới mức đó, dù Tông Lạc nói mình đã có người trong lòng, cũng chỉ là nhận ra mình đã rung động, còn chưa đến mức hảo cảm, chưa đến mức yêu thích, vẫn còn một khoảng cách rất xa.
“Cho nên.... ta rất xin lỗi. Dù thánh chỉ này hạ xuống, ta cũng không thể cho Thẩm cô nương một lời hứa toàn tâm toàn ý, chi bằng sớm từ chối, không để cô nương chậm trễ lương duyên.”
Tông Lạc rũ mắt, nhìn thẳng vào những lá trà nổi lên trong chén: “Tông mỗ đã thẳng thắn giãi bày. Nhưng nếu cô nương khăng khăng.... ta cũng sẽ làm tròn bổn phận, tuyệt không oán hận.”
Cuối cùng cũng đi đến bước này rồi.
Dù luôn miệng nói sẽ gánh vác trách nhiệm, trao quyền lựa chọn cho Thẩm cô nương, nhưng từ tận đáy lòng, hắn vẫn không muốn tiếp chỉ.
Vì chút tình cảm không dám thổ lộ, cũng bởi vì trách nhiệm.
Nếu không có Ngu Bắc Châu, Tông Lạc chắc chắn sẽ không cãi lại thánh chỉ.
Như lời Uyên Đế đã nói, đây chỉ là một cuộc hôn nhân chính trị đơn thuần, tình cảm có thể từ từ bồi đắp. Nếu tâm đầu ý hợp thì tốt, còn không thể thì tôn trọng lẫn nhau cũng được.
Nhưng trong lòng Tông Lạc, hôn nhân là một việc thiêng liêng. Dù là hôn nhân chính trị, thì trước khi thành thân cũng phải khiến cho lòng mình không vướng bận, mới có thể tiếp nhận thánh chỉ. Nếu không sẽ là một sự vô trách nhiệm đối với người khác.
Trong lương đình, bầu không khí yên tĩnh đến ngột ngạt.
Từ đầu đến cuối, Thẩm Tâm Nguyệt không hề uống một ngụm trà nào, mãi đến khi hơi nóng bốc lên từ chén trà biến mất, không còn nhìn thấy nữa.
Sau một lúc lâu, nàng mới nhẹ giọng nói: “Điện hạ, những lời này, vốn dĩ ngài không cần phải nói với ta.”
Với tình thương của Thánh thượng dành cho Thái tử, chỉ từ chối một thánh chỉ tứ hôn thì có khó gì?
Tông Lạc đáp: “Ta biết. Chỉ là ta cảm thấy Thẩm cô nương có quyền được biết. Hơn nữa, chuyện này là ta có lỗi trước, cho dù muốn từ hôn, cũng phải do Thẩm tiểu thư đề xuất.”
Chuyện tứ hôn, Uyên Đế không hề che giấu. Chỉ trong một ngày, khắp hoàng thành đã lan truyền tin tức.
Nếu như Tông Lạc ra mặt từ hôn, hắn sẽ nhẹ nhàng, nhưng Thẩm Tâm Nguyệt thì lại thảm.
Loại chuyện này đối với thanh danh của một tiểu thư khuê các vô cùng đả kích, cho dù là Thẩm tiểu thư, sau này tìm vị hôn phu cũng bị ảnh hưởng rất lớn.
Vậy nên... chỉ có thể do Thẩm Tâm Nguyệt đề xuất.
Người này thực sự quá ôn nhu.
Dù là Hoàng tử hay Thái tử, sự ôn nhu này chưa bao giờ thay đổi vì thân phận.
Mặc dù thực tế vô cùng tàn nhẫn.
Thẩm Tâm Nguyệt đỏ hoe mắt.
Nàng ngồi rất lâu, như một pho tượng yên lặng: “Ta... Điện hạ, có thể cho ta một ít thời gian để suy nghĩ không? Ta sẽ về nói với ông nội, cầu xin Bệ hạ đừng hạ chỉ sớm. Chỉ mong Điện hạ cho ta một ít thời gian.”
—------
Lời Gấu Gầy: Thẩm Tâm Nguyệt, nàng hiểu chuyện đến đau lòng
—-------