Editor: Gấu Gầy
So với một nụ hôn, thì đây giống như một cuộc cướp bóc bạo lực.
Lưng của Thái tử bạch y tựa vào mặt bàn lạnh lẽo, cơ thể bị ép cong về phía sau, bị người trước mặt nắm chặt cổ tay, ấn mạnh lên vai, tùy ý tước đoạt.
Giống như một hình phạt, dã thú cắn xé con mồi của nó, chiếm lấy không khí trong miệng đối phương. Đầu lưỡi nóng bỏng vừa giống như sắt nung, vừa giống như một con rắn độc nhiệt độ cực cao, lướt qua cạnh của hàm trên, thăm dò tận đáy họng, điên cuồng công thành đoạt đất, không che giấu chút ý đồ xâm lược nguy hiểm của mình.
Trong sự tấn công gần như xé xác như vậy, Tông Lạc bàng hoàng cuối cùng cũng phản ứng lại, trong lòng dâng lên lửa giận ngập trời, hung hăng cắn xuống.
Nhưng Ngu Bắc Châu ngay cả chân mày cũng không nhíu, ngược lại càng cúi người thấp hơn, nụ cười đậm nét không vui, nhốt người trong không gian hẹp, cùng y dán chặt.
Tóc dài đen nhánh nghiêng nghiêng chảy xuống, đuôi tóc lạnh lùng vướng vào đường vân trên áo, trượt dọc theo xương quai xanh quyến rũ, dây dưa quấn quanh cổ ngọc trắng.
Sắc đỏ và trắng hòa quyện với nhau, màu sắc rực rỡ đối lập với màu sắc tinh khôi, nhưng lại hài hòa với nhau, trở nên tuyệt đẹp.
Mùi máu tươi nồng đậm lan tỏa trong miệng hai người.
Dòng máu có nhiệt độ cao hơn người bình thường từ vết thương chảy ra, khiến cho Tông Lạc vốn có thân nhiệt thấp bỗng chốc bị bao bọc trong một cảm giác nóng rực không nói thành lời.
Có lẽ vì nếm được mùi máu, nam nhân dung nhan tuyệt mỹ bỗng trở nên điên cuồng. Khuôn mặt xinh đẹp vượt qua giới tính cũng phủ một tầng sắc thái vô cùng khó hiểu, mang theo sự quyến rũ ma mị khiến người ta mê muội.
Đôi mắt hình phượng hẹp dài của hắn nhiễm đầy sắc đỏ, hàng mi dài giống như lông quạ quét xuống những bóng mờ khẽ động, hấp dẫn hơn bất kỳ loài ma quỷ câu hồn đoạt phách nào trên thế gian.
Bàn tay rộng lớn với các khớp xương rõ ràng từ tay áo màu đỏ thẫm vươn ra, vòng qua bàn tay đang chống ở trên bàn, trượt theo bờ vai và cần cổ trắng ngần của Thái tử bạch y, rơi xuống phía sau gáy.
Dải tóc vừa được buộc chặt bởi một người khác chỉ trong chốc lát đã bung ra. Bộ tóc dài màu bạc trắng được chải gọn và mượt mà bị ai kia vô cùng cố ý làm rối tung, giống như khuấy đảo một cái ao tĩnh lặng, để nó trải dài trên chiếc bàn lớn, tạo thành một tấm thảm nhung mềm mại như trăng sáng.
Còn dây buộc tóc, đã hoàn toàn biến thành bột mịn, rơi rụng theo sức mạnh nội lực trên đầu ngón tay.
Có thể nói đây là lòng dạ của Tư Mã Chiêu, ai cũng biết rõ.
Tông Lạc khuỵu gối nhấc chân, đạp vào ngực của Ngu Bắc Châu.
Cú đá này không chút lưu tình, kèm theo nội lực lạnh lẽo, tông ngay giữa ngực.
“Rắc.”
Người bị ấn lên bàn thậm chí còn nghe thấy tiếng xương sườn gãy.
Trong thoáng chốc, mùi máu tanh nồng đậm từ sâu trong cổ họng Ngu Bắc Châu trào ra.
Nhưng hắn không lùi lại chút nào, mà tiếp tục khám phá khoang miệng Tông Lạc một cách chậm rãi và kiên định, với một tâm thế cực kỳ tàn nhẫn, thậm chí càng dùng sức hơn.
Răng và răng đập vào nhau, răng nanh sắc nhọn cọ vào khoang miệng mềm mại.
Dòng máu đỏ tươi tràn từ khoé môi họ, nhuộm đỏ đôi môi nhợt nhạt, chảy xuống vạt áo trắng, nở ra từng đoá hoa diễm lệ.
Trong đồng tử đen tối đối diện với Tông Lạc, dường như có thứ gì đó hiện lên khó hiểu, sâu trong lửa lớn hừng hực, thảo phạt yêu hận hai đời, bộc phát niềm vui hoà cùng đau đớn.
Hận ư?
Không thể nghi ngờ, Ngu Bắc Châu đang hận.
Từ nỗi đau của việc trao đổi thân phận, căn phòng tối tăm không có ánh mặt trời, đau đớn do sự tra tấn không ngừng, đã khiến y rơi vào căn bệnh người không ra người quỷ không ra quỷ vào ngày trăng rằm mỗi tháng. Nhìn thấy hắn được sủng ái vô hạn, leo lên cao làm chủ Vũ Xuân cung, sau đó ra vào Kim Loan điện, đối với mọi người đều ôn hoà nhã nhặn, ổn trọng hào phóng, chỉ riêng với mình là không rộng lượng, lạnh lùng đối phó.
Ngu Bắc Châu hận đến thấu xương, ngày ngày đêm đêm ngủ không ngon giấc.
Y hận không thể uống máu ăn thịt, đập vỡ xương cốt, xích vào xiềng xích, đặt hắn ở nơi chỉ có mình y nhìn thấy, ngày đêm hoan lạc.
Của ta.
Hắn là của ta.
Rõ ràng chỉ được nhìn ta.
Sự oán hận tích tụ suốt hai đời bộc phát, biến thành ham muốn chiếm hữu điên cuồng.
Sao lại có một nụ hôn như thế. Sao trên đời có người hôn như vậy?
Thậm chí không phải hôn, mà là cắn và mút, tràn đầy hận ý khắc cốt ghi tâm, nỗi sợ không lời, khát khao cháy bỏng.
Kẻ cướp bóc tàn nhẫn đang chiếm đoạt một cách tuỳ tiện.
Trong một khoảnh khắc, Tông Lạc tưởng chừng như mình sắp bị chôn vùi vào trong lồng ngực cứng rắn nghẹt thở trước mặt.
Tên điên này!
Tông Lạc bị y hôn đến mức ngực phập phồng, gần như tan chảy dưới nụ hôn cuồng bạo.
Gương mặt của hắn đã mất đi vẻ thờ ơ vô cảm, lạnh lùng như tuyết, thay vào đó là một sắc đỏ rực rỡ được kích thích bởi máu và nhiệt độ, không biết là vì tức giận hay nóng bỏng.
Dù Tông Lạc cố gắng phản kháng đấm đá thế nào, đối phương cũng sẵn sàng chấp nhận như một đại dương tĩnh lặng.
Dòng chảy ngầm dữ dội ẩn giấu dưới biển sâu, còn mạnh mẽ và hỗn loạn hơn bất kỳ cơn bão nào trên trần thế.
Tông Lạc thậm chí có dự cảm.
Nếu đây không phải là một nụ hôn, thì những cú liếm và cắn sẽ rơi vào bất cứ đâu.
Bất kỳ ngóc ngách nào mà hắn muốn che giấu, bất kỳ sự rung động nào của tình yêu, cơ thể căng cứng dưới lớp y phục, đều bị đánh dấu một cách điên cuồng.
Hắn nên nóng nảy, nên tức giận không thể kiềm chế. Nhưng vì không thể thoát ra, bị sự triền miên cuồng nhiệt của y làm cho thất thần, linh hồn xao động, truyền tới cộng hưởng.
Trong không khí có thêm vài phần ý tứ không thể nói rõ.
Đau đớn kích thích Ngu Bắc Châu, y nhìn chăm chăm vào khuôn mặt đỏ ửng mất tự nhiên của người trước mặt, yết hầu lăn lộn, trong đôi mắt đen sâu thẳm tràn lên những điều càng thêm tối nghĩa.
Có thể là đang ấp ủ một trận mưa to, một đợt sóng thần huỷ diệt, hoặc là dục vọng nguyên thủy nhất.
Trong lều trại rộng lớn, trưng bày vô số binh khí.
Nhưng trong số đó có một thanh kiếm, giống như vừa được lấy ra khỏi lò nung, được đúc thành một thỏi sắt nóng đỏ. Tận dụng lợi thế về kích thước và tư thế, nó dễ dàng chen chân, dừng lại trước mạch máu. Ngay cả khi được bọc trong một vỏ kiếm dày, nó vẫn tỏa ra áp bức tột cùng mà không cần cố gắng, đủ để làm cháy rực linh hồn.
Gió lạnh từ cửa sổ thổi vào, tóc dài đen trắng tung bay hỗn loạn.
Thái tử bạch y không có điểm tựa, bị ép trượt xuống, va vào thân kiếm.
Trong lúc mơ màng, Tông Lạc thậm chí nhớ lại cảnh tượng mà hắn đã thấy trong Vu tế đại điển.
Những con thú hung dữ khổng lồ bị đóng đinh trên đại trận tứ phương của hoàng thành, đôi mắt loé lên ánh sáng của cái chết, máu nóng chảy từ những vết thương. Không có gì ngạc nhiên, chúng đều bị đâm bởi những thứ sắc nhọn mà không có sự chuẩn bị, như một món ngon trên bàn của kẻ săn mồi.
Trong cơn hỗn loạn, Tông Lạc nắm chặt chuôi kiếm Trạm Lư.
Lúc này, một giọng nói quen thuộc đột ngột vang lên bên ngoài lều trại: “Cẩn Du, ngươi có trong đó không?”
Nhẹ nhàng như mảnh ngọc vỡ, đó là giọng nói của Bùi Khiêm Tuyết.
Không chỉ Tông Lạc, Ngu Bắc Châu cũng nghe thấy âm thanh này.
Nụ cười mang theo hàm ý xâm lược của nam nhân áo đỏ chợt lạnh đi.
Đáng tiếc nụ hôn này quả thật kéo dài quá lâu, đến mức Tông Lạc đã thành công rút ra Trạm Lư, kề lên cổ Ngu Bắc Châu.
Lưỡi kiếm sắc bén kề sát vào làn da trắng nhợt, ngay sau đó, một vết máu nổi bật trên da, khiến cho kiếm lạnh nhuốm màu đỏ sáng.
Đối mặt với tình thế sinh tử, Ngu Bắc Châu dừng lại một chút, sau đó mới từ từ rút lui, trước khi rời đi, y còn cắn một cái như trừng phạt, thành công bôi máu của mình lên đôi môi đã bị tàn phá của Tông Lạc, cuối cùng hài lòng chiêm ngưỡng thành quả.
Tông Lạc tức giận giãy mạnh tay Ngu Bắc Châu ra khỏi tay mình, túm lấy cổ áo y.
Ngay khi Ngu Bắc Châu sắp phải ăn một cái tát, giọng nói bên ngoài lều trại có chút nghi hoặc: “Có chuyện gì vậy, Cẩn Du?”
“Không... không có gì.”
Thái tử bạch y thở hồng hộc ổn định hô hấp.
Áo của hắn đầy máu, xiêm y xộc xệch, tóc tai rối bời.
Hơn nữa, nếu rơi vào mắt người ngoài, hắn trông như mới trải qua một cuộc yêu đương.
Chắc chắn Tông Lạc không dám lên tiếng, Ngu Bắc Châu tuỳ ý đùa giỡn mái tóc dài kia, nhẹ nhàng liếm láp cần cổ trắng ngần, ghé vào tai hắn thì thầm.
Giọng y khàn khàn trầm thấp, chứa đựng dục vọng nồng đậm: “Tại sao không cho hắn vào, nhìn xem bộ dạng của huynh bây giờ, sư huynh.”
Tông Lạc không thể nhịn được nữa, đẩy cốc nước gỗ trên bàn xuống đất, đồng thời vung tay, tát mạnh vào mặt Ngu Bắc Châu.
“Cạch-”
Tiếng cốc nước đổ và tiếng bạt tai mạnh mẽ vang lên cùng một lúc.
Bùi Khiêm Tuyết giật mình: “Có chuyện gì vậy?”
“Cốc nước bị đổ.”
Tiếng thở hổn hển vang lên từ trong lều trại, nếu không chú ý thì hoàn toàn không thể phân biệt: “Ta đang thay đồ, vừa rồi vô tình quét đổ, A Tuyết có thể giúp ta lấy một cốc khác được không?”
“Được.”
Tông Lạc đã nói như vậy, Bùi Khiêm Tuyết tất nhiên không thể không đi.
Hắn nhìn vào lều với vẻ suy tư, sau đó mới từ từ xoay người đi khỏi.
Nghe tiếng Bùi Khiêm Tuyết rời đi, Tông Lạc trong lều không khỏi thở phào nhẹ nhõm.
Hắn nâng Trạm Lư trong tay lên, nhìn chằm chằm nam nhân áo đỏ trước mặt với ánh mắt lạnh lùng, kìm nén cơn giận: “Ngu Bắc Châu, ngươi coi ta là gì?”
Y không nói một lời, lẻn vào lều trại, hôn hắn một cách thô bạo, thậm chí còn có xu hướng tiến xa hơn, như một con dã thú nguyên thủy chỉ biết cướp đoạt.
Tông Lạc đã lâu rồi mới tức giận đến vậy: “Ta là con rối của ngươi sao? Ngươi muốn đến thì đến, muốn đi thì đi, muốn yêu thì yêu, muốn ghét thì ghét?”
Sự tức giận tích tụ đến đỉnh điểm, cuối cùng biến thành một sự thất vọng cùng cực.
“Ngươi hoàn toàn không hiểu thế nào gọi là yêu.”
Đúng, người này căn bản không hiểu thế nào là yêu cả.
Yêu là hạ mình như bụi, yêu là thành kính cho đi.
Yêu một người, là trở thành tù binh, đầu hàng và thua cuộc.... Nó luôn luôn bình đẳng, cho dù cao ngạo và phóng túng đến đâu, cũng nên hạ thấp bản thân, tuyệt đối không thể là sự đòi hỏi kiêu căng như vậy.
“Ngươi cút cho ta, ta không muốn gặp ngươi nữa.”
Tông Lạc tra kiếm vào vỏ, ném hổ phù của Thiên Cơ quân lên bàn, không thèm nhìn y.
Chưa bao giờ, Tông Lạc nhận thức rõ ràng như lúc này, hắn không thể mềm lòng với Ngu Bắc Châu nữa.
Hắn thật sự có tình cảm với Ngu Bắc Châu, điều đó không sai.
Nhưng Ngu Bắc Châu mãi mãi chỉ là một đứa trẻ tuỳ ý làm càn, chỉ biết vung vẩy vũ khí của mình một cách ngạo mạn, ngay cả trong tình yêu, cũng sử dụng cách thức làm tổn thương người khác.
Tông Lạc đã bị thương khắp người. Hắn không có tâm trạng, cũng không có hứng thú để dạy Ngu Bắc Châu cách yêu.
“Sư huynh...”
Sau một thời gian dài, giọng nói kìm nén mới truyền đến.
Nam nhân áo đỏ đứng tại chỗ, mím môi nói: “Huynh còn hận ta sao?”
Thái độ kiêu căng ngạo mạn ngày thường của y cũng phai nhạt đôi chút, rơi vào tai Tông Lạc, thậm chí còn có thêm một chút yếu đuối khó nhận ra.
Thật buồn cười, Ngu Bắc Châu, người luôn truy đuổi hắn, ép hắn hận y, lại có một ngày, trước sự chán ghét của hắn, nói ra một câu như vậy.
Nếu sớm hơn một chút, nếu không trao đổi thẻ gỗ, nếu mọi chuyện dừng lại ở phòng tối, có lẽ họ vẫn còn có thể xoá tan hiềm khích, và nhiều khả năng hơn.
Nhưng bây giờ, mọi chuyện đã được định đoạt, Ngu Bắc Châu không thể lùi bước, mà Tông Lạc cũng không có chỗ để lùi.
Trước khi đến, hắn chỉ muốn giúp Ngu Bắc Châu vượt qua kiếp nạn này, một mạng đổi một mạng, hoàn toàn cắt đứt tình cảm của mình.
Nhưng sau khi đến đây, vô tình vạch trần tâm tư của Ngu Bắc Châu, Tông Lạc chỉ thấy hoang đường.
Chiếc thẻ gỗ được trao đổi kia, trong mắt một số người, có thể là buông tay và hy sinh.
Nhưng trong mắt Tông Lạc, là lừa dối, che giấu và trêu chọc.
Nỗi khổ và đau đớn mà hắn phải chịu suốt hành trình đến và đi khỏi Hàn Môn Quan đã trở thành trò cười.
Điều mà hắn nỗ lực theo đuổi, thứ mà hắn không thể có được, chỉ là sự bố thí của kẻ được trời ưu ái.
Lý do bố thí là gì... Ha, là tình yêu.
Ai sẽ quan tâm đến thứ tình yêu khiến người khác bị đâm chảy máu?
Tông Lạc biết mình đang đi vào ngõ cụt, nhưng ngay cả một Thánh nhân cũng không thể hoàn toàn buông bỏ cảm xúc mà chỉ suy nghĩ bằng lý trí.
Nếu hắn có thể kiêu ngạo mà chết thẳng lưng dưới hoàng thành, thì đương nhiên, hắn cũng có thể kiêu ngạo đập tan tình yêu này trong trại.
“Ngươi nói đúng, ta hận ngươi, và không thể tha thứ cho ngươi.”
Cổ họng Tông Lạc xộc lên mùi rỉ sắt quen thuộc, hắn quay mặt đi, lạnh lùng nói: “Trừ khi ngươi chết.”
—------