Có Thể Uống Một Ly Không

Chương 138: Chương 138




Editor: Gấu Gầy

“Không biết tại sao, mặc dù chỉ mới tỉnh dậy vì ngọn nến tắt, nhưng Tông Lạc vẫn luôn cảm thấy có gì đó không ổn.”

Hắn xuống giường, đi chân trần trên nền đất lạnh lẽo, thắp một ngọn nến khác, cầm giá nến đến gần cửa sổ.

“Tiếng mưa ngoài cửa sổ vẫn đang rơi tí tách...”

Bên ngoài mông lung một mảnh. Hiếm khi trời mưa cũng có trăng.

Tông Lạc nhìn một lượt, không thấy gì khác thường, đang định đặt chân nến xuống, tầm mắt đột nhiên dừng lại.

Vùng đất gần góc nhà, vì có mái hiên che chắn, không bị mưa ướt, nên vẫn khô ráo.

Nhưng mà hiện giờ ở ngay trước cửa sổ, lại xuất hiện một mảng đất khác màu.

Ở đó có một dấu chân cô đơn và ướt át, đến từ một người luôn miệng nói hận hắn.

......

Ngày hôm sau, sau khi đã bàn bạc xong với Công Tôn Du, trong lúc nghỉ ngơi, Tông Lạc đã kiểm tra bài tập của Tông Thuỵ Thần một cách đơn giản.

Dù Tông Thuỵ Thần là Bát hoàng tử, nhưng đã vào quân đội, thì không thể đặc cách, phải bình đẳng với mọi người. Những ngày gần đây gấp rút di chuyển, Tông Lạc đã coi Tông Thuỵ Thần như một binh sĩ bình thường, chỉ bí mật dặn dò Mục Nguyên Long chú ý nhiều hơn.

Cũng may là Tiểu Bát rất chịu khó, có lẽ là trước đây ở lãnh cung cũng quen chịu khổ, nên dù là lần đầu tiên di chuyển với cường độ cao như vậy, cũng không kêu ca mệt mỏi, mà cực kỳ kiên trì, khiến Tông Lạc nhìn thấy cũng hơi xót.

“Không tệ, ở trong quân cũng không lãng phí võ nghệ.”

Kiểm tra xong, Tông Lạc vỗ vai Tông Thuỵ Thần.

Tông Thuỵ Thần cũng cười tươi đứng dậy: “Là Tam ca nương tay, Mục ca nói nếu Tam ca động thủ thật, ba người như huynh ấy cũng đánh không lại.”

“Nguyên Long nói vậy à, ha ha ha, hắn có nói với đệ, năm đó hắn bị huynh đánh bại mới chịu theo huynh không?”

Tông Lạc bật cười nói: “Mấy ngày nay thấy đệ có vẻ trầm lặng ít nói, Tam ca còn tưởng đệ không quen với việc hành quân, định để đệ ở lại Bạch Thành thích ứng.”

Nghe vậy, nụ cười trên môi Tông Thuỵ Thần đột nhiên nhạt đi một chút.

Tông Lạc biết rõ đệ đệ mình, dù sao cũng mới chỉ mười lăm mười sáu tuổi, trước đây vẫn là hắn âm thầm tìm một ma ma trong cung dạy Tiểu Bát học chữ, nếu không quanh năm sống trong môi trường như vậy, Tiểu Bát làm sao có thể nhận thức được thế giới bên ngoài.

Trong ngày thường, bất cứ chút thiện ý nào của người khác, đều khiến Tông Thuỵ Thần ghi nhớ mãi mãi, chỉ cần có chút chuyện vui, đều hiện lên trên mặt.

“Sao vậy?” Tông Lạc ân cần hỏi.

Nói Tiểu Bát là đệ đệ hắn quan tâm nhất cũng không sai.

Tất nhiên, sau khi nói rõ ràng với Tông Nguyên Vũ, Tông Lạc cũng bắt đầu quan tâm đến hắn.

Tông Thuỵ Thần cúi đầu, do dự một lúc lâu, mới thấp giọng hỏi: “Tam ca à, thực ra... đệ muốn hỏi một chút, chuyện của mẫu tộc đệ lúc trước, rốt cuộc là thế nào.”

Tông Lạc thần sắc thay đổi, giơ tay xua đi những binh sĩ Huyền Kỵ xung quanh, sau đó mới nhỏ giọng nói: “Tiểu Bát, sao đệ lại đột nhiên hỏi câu này?”

Mẫu tộc của Tông Thụy Thần là Vinh gia.

Vinh gia trong thời kỳ Tiên đế từng rất hiển hách ở hoàng thành, ngay cả Tiên đế cũng phải nể mặt mấy phần. Chính vì có gia tộc mạnh mẽ làm chỗ dựa, mẫu thân của Tông Thuỵ Thần vừa vào cung đã được phong làm phi, là người có khả năng cạnh tranh vị trí Hoàng hậu năm đó nhất.

Có thể nói, nếu không có vụ mưu phản sau này, có lẽ Tông Thuỵ Thần sẽ là Hoàng tử do Hoàng hậu sinh ra, từ nhỏ được bồi dưỡng, kết quả tranh giành ngôi Thái tử cũng khó mà nói.

Tuy nhiên, Tông Lạc hiểu rõ tính cách đa nghi của Uyên Đế. Trước tiên, không nói đến chuyện Vinh gia có thế lực lớn, quá tham lam, viết rõ dã tâm lên mặt. Mà ngay cả bản thân Uyên Đế cũng tuyệt đối không thể để mạch máu của triều đình, bị một thế gia nắm giữ. Vì vậy, khả năng này, ngay từ đầu đã không thể xảy ra.

“Đệ, đệ......” Tông Thuỵ Thần nhìn sắc mặt nghiêm khắc của Tông Lạc, cắn răng nói: “Hồi nhỏ, ma ma chỉ nói với đệ là mẫu thân phạm tội lớn, nên mới bị trừng phạt, còn dặn dò đệ dù ai hỏi cũng nói không biết.”

Hắn cắn môi, cúi đầu: “Bây giờ đệ đã lớn, muốn biết rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra. Dù sao đó cũng là mẫu phi đệ chưa từng gặp mặt. Dù bà là tội nhân......”

Nghe hắn nói vậy, Tông Lạc nhất thời có chút mềm lòng.

Tình thân cũng là thứ mà hắn luôn khao khát.

Trước khi xuyên sách, hắn cũng giống như Tông Thuỵ Thần, không cha không mẹ, tất nhiên hiểu được cảm giác hâm mộ khi nhìn thấy người ta có mẹ, tư vị trong đó, Tông Lạc hiểu rất rõ

“Ài.” Tông Lạc thở dài.

Chuyện này, Tông Lạc cũng chỉ nghe ngóng được đôi chút.

Năm đó, khi Vinh gia mưu phản, Tông Lạc còn đang ở Vệ Quốc, mãi đến khi trở về Đại Uyên sau mười mấy năm, hắn mới biết được tin tức này.

Vinh gia kỳ thực không thể coi là tội ác tày trời, nhưng cũng không phải là hoàn toàn vô tội.

Chuyện mưu phản năm đó là một mớ hỗn độn.

Lúc đó, Uyên đế lên ngôi một cách đẫm máu, các thế gia trong hoàng thành đều sợ hãi đến mức phải thu mình lại. Nhưng đến khi Uyên Đế bắt đầu đề bạt các tầng quan lại và muốn cải cách mạnh mẽ, đụng chạm đến lợi ích của mình, những người này liền không chịu nổi.

Trước khi Bùi Khiêm Tuyết được bổ nhiệm làm Thừa tướng, Uyên Đế từng dùng qua vài vị Thừa tướng khác. Một trong số đó là người được thế gia chen vào, và đây cũng là ngòi nổ bắt đầu cuộc chiến.

Nghe nói có người mật báo, nói rằng Vinh gia lén mưu phản, nuôi tư binh, can thiệp vào thuỷ vận. Vốn dĩ chuyện này không có bằng chứng, nói lớn không lớn, nói nhỏ không nhỏ. Nếu can thiệp vào, sẽ phát sinh rất nhiều biến số.

Lúc đó, Uyên Đế và một số thế gia đang đối đầu nhau, căng như dây đàn, chỉ cần một bên có động tĩnh, bên kia sẽ tuỳ thời nổi dậy.

Tuy nhiên, đó không phải là thời điểm thích hợp để ra tay. Uyên Đế ban đầu chỉ muốn nhân cơ hội này để loại bỏ vị Thừa tướng họ Vinh, nhưng không hiểu sao Vinh gia đột nhiên xảy ra náo động, dường như họ đã mất hết lý trí, trực tiếp lật bài ngửa.

Tông Lạc cũng không biết chuyện cụ thể ra sao, chỉ biết cuối cùng, Uyên Đế vô cùng nổi giận, không nói một lời lập tức ra quân, tiêu diệt Vinh gia, thêu thêm vệt sáng cho uy danh bạo quân của mình.

Đương nhiên, nghe nói quá trình này cũng khá gian nan, trong đó đã sử dụng rất nhiều thủ đoạn chia rẽ. Khiến các thế gia quay lưng chống lại nhau, sau khi xử lý xong Vinh gia có thế lực lớn nhất, những thế gia khác cũng không còn là vấn đề nữa.

Sau này Tông Lạc mới biết, hóa ra vụ mưu phản của Vinh gia năm đó có liên quan rất lớn.

Không chỉ riêng thế gia của Đại Uyên, mà thực ra các thế gia ở Đại Hoang đều có mối quan hệ cực kỳ chặt chẽ, giữa các gia tộc thường xuyên định mối liên hôn, cho nên quan hệ thông gia giữa các thế gia cũng quyết định lợi ích của họ.

Trong đó, Vệ quốc là quốc gia số một đại hoang lúc ấy, Vinh gia có thể hoành hành ở Đại Uyên dưới thời Tiên đế, tất nhiên cũng có chỗ dựa.

Sau đó, Tông Lạc nghe được một tin cực kỳ chấn động.

Theo lời đồn...... vụ mưu phản của Vinh gia năm đó, là do Ngu gia đứng sau giật dây, hay nói rõ hơn, Ngu gia đã truyền tin giả, khiến Vinh gia tưởng rằng Uyên Đế đang ngấm ngầm chuẩn bị hạ sát, vì vậy mới quyết định ra chiêu cá chết lưới rách. Thậm chí sau này khi Ngu gia bị diệt, ở hoàng thành cũng có tin đồn là do thủ hạ ngày xưa của Vinh gia an bài ở Vệ Quốc.

Cáo buộc này hết sức nghiêm trọng, huống chi năm đó, Tông Lạc có ấn tượng tốt đối với Ngu gia, biết rõ người hủy diệt Ngu gia chính là nam chính Ngu Bắc Châu, nghe thấy điều này làm sao có thể tin được.

Nhưng bây giờ nhìn lại, có lẽ Vinh gia khi đó rối loạn tinh thần, đột nhiên hạ quyết định mưu phản, thực sự có thể liên quan đến Ngu gia. Dù sao gia chủ và chủ mẫu của Ngu gia rất hận Uyên Đế, ngay cả chuyện điên rồ như đổi con còn làm được, tất nhiên sẽ không tiếc dùng mọi cách để lật đổ Uyên Đế khỏi ngai vàng.

Nhưng những điều này chắc chắn không thể nói với Tông Thuỵ Thần.

Vinh gia đã bị diệt vong, những điều này không còn dấu vết.

Mà Uyên Đế lại là cha đẻ của Tông Thuỵ Thần, ơn sinh thành đặt ở đây.

“Dù sao đi nữa, Vinh gia cũng có hành vi mưu phản. Còn những chuyện khác...... Tam ca của đệ khi đó còn ở Vệ quốc, nên không biết nhiều.”

Cuối cùng, Tông Lạc cũng chỉ nói được một câu: “Chuyện đã rồi, Tiểu Bát, việc mưu phản, đối với đế vương mà nói tuyệt đối không thể dung thứ, đệ đừng làm chuyện ngu ngốc.”

Tông Lạc biết chuyện này đối với Tông Thuỵ Thần có thể rất khó chấp nhận.

Bởi vì mẫu phi của Tông Thuỵ Thần khi đó đang mang thai, khi Vinh gia bị tra soát, bà không chịu nổi đả kích, lập tức sinh non. Năm đó, vừa mới sinh xong chưa lâu, tay ôm đứa trẻ dính máu, quỳ trước mặt Uyên đế, gần như dùng cả tính mạng để cầu xin Uyên Đế tha mạng cho đứa trẻ này.

Có lẽ cảnh tượng này đã khiến Uyên Đế nhớ đến mẫu phi đã qua đời của mình, nên trước lời khẩn cầu nhỏ bé này, ông cuối cùng cũng đồng ý. Ma ma năm đó đi theo mẫu phi của Tông Thuỵ Thần, mặc dù đã nhập cung tịch, nhưng thực tế vẫn là người của Vinh gia, may mắn thoát chết, được phép ở lại trong cung để dạy dỗ và nuôi dưỡng Tông Thuỵ Thần tuổi nhỏ.

Chuyện Vinh phi không liên quan đến mưu phản, ma ma chắc chắn đã nói với Tông Thuỵ Thần, để vị Hoàng tử nhỏ tuổi vốn có thể sống hiển hách cả đời này biết, mẫu phi của hắn thực sự rất yêu thương hắn.

Trong tình huống này, Tông Lạc cũng không biết Tông Thuỵ Thần có thể làm ra chuyện ngu ngốc gì không.

Tông Thuỵ Thần cúi đầu, sau một lúc lâu, mới gật đầu thật mạnh: “Ừm.”

“Tam ca yên tâm đi, đệ sẽ không vậy.”

Thấy sắc mặt hắn không khác ngày thường, Tông Lạc lại vỗ vai Tông Thuỵ Thần, rồi chuyển chủ đề, hỏi một số câu thoải mái.

“Trong quân sắp xếp văn thư có mệt không?”

“Không mệt, đều là việc đơn giản.”

Lần đầu tiên ra chiến trường, ngay cả Tông Lạc mình đầy võ nghệ, cũng phải ở hậu phương căng mắt nhìn, cảm nhận bầu không khí ngột ngạt.

Tông Thuỵ Thần cũng vậy, công việc giao cho hắn chỉ là sắp xếp văn thư đơn giản, tổng hợp các loại tin tức tiền tuyến hoàng thành, rồi trình lên Mục Nguyên Long. Đồng thời học cách đốt lửa nấu cơm trong quân doanh, chăm ngựa đi đường. Còn về việc ra tiền tuyến thì đừng hòng, ít nhất phải tập luyện thêm hai năm, mới có thể đến Bắc Cương thử sức.

Tông Lạc lại hỏi thêm vài câu, xác nhận không có vấn đề gì, cuối cùng mới thở phào nhẹ nhõm.

Sau khi nghỉ ngơi đơn giản một ngày rưỡi ở Bạch Thành, Huyền Kỵ lại chuẩn bị lên đường.

Lúc này, Tông Lạc đã đội mũ sắt, chải gọn mái tóc trắng gần như đã trở thành biểu tượng của hắn, thậm chí ngay cả ngựa cũng được thay đổi.

Tất nhiên, cũng không có ai dám cưỡi Chiếu Dạ Bạch, chỉ đành để nó thong dong đi theo phía sau.

Sáng sớm, Lữ An Phúc đã đến tiễn họ: “Lão thần đã tuổi xế chiều, không còn khả năng lộng thương múa kiếm. Cuộc chiến với Vệ quốc là tâm huyết nhiều năm của toàn thể võ tướng Đại Uyên, là tâm nguyện của nhiều đời Đế vương. Điện hạ đi chuyến này, đường xá gian nguy, ngàn vạn lần phải bảo trọng thân thể.”

Tông Lạc gật đầu.

Hắn nắm chặt chuôi kiếm Trạm Lư lạnh lẽo bên hông, giống như vị Đế vương cách xa hàng trăm dặm cũng chứng kiến cảnh này, trịnh trọng nói: “Thắng lợi nhất định sẽ thuộc về Đại Uyên.”

—------

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.