Editor: Gấu Gầy
Tông Thuỵ Thần nói xong, bên ngoài quân doanh rơi vào im lặng.
Bởi vì có chuyện trong lòng, hắn lo lắng nhìn xung quanh một lượt, xác định những người khác đã bị Tông Lạc gọi đi, mới thấp giọng nói: “Tam ca... thực ra, chuyện kia.... đệ đã biết.”
Tông Thuỵ Thần không dám ngẩng đầu nhìn Tông Lạc, cũng bỏ lỡ khuôn mặt trắng bệch của bạch y Thái tử khi hắn vừa nói xong về điều kiện kích hoạt Thần Cơ nỏ: “Tam ca không phải là huynh ruột của đệ... đệ biết.”
Tông Lạc đang ngây ngốc đột nhiên mở to mắt.
“Lúc ở ngục, Tông Thừa Tứ đã xúi giục đệ, muốn mượn tay đệ trừ khử Bắc Ninh Vương. Khoảnh khắc đó, trong lòng đệ rất tức giận. Sau đó, để báo thù Bắc Ninh Vương, hắn đã bảo đệ đưa y đến trong tầm bắn của Thần Cơ nỏ.”
Tông Thuỵ Thần không phải là kẻ ngốc, Tông Lạc đã từng khen hắn rất thông minh.
Mặc dù lúc đó không thể nghĩ ra tại sao Tông Thừa Tứ liều chết cũng phải dụ hắn đưa Ngu Bắc Châu vào trong tầm bắn của Thần Cơ nỏ, thì sau khi Diệp Lăng Hàn gửi đến mật thư, giải thích kỹ lưỡng điều kiện kích hoạt Thần Cơ nỏ, Tông Thuỵ Thần cũng có thể đoán ra được một vài manh mối.
Thần Cơ nỏ muốn khóa mục tiêu, cần máu của người thân máu mủ.
Máu của người thân máu mủ, nhất định phải là huynh đệ ruột thịt, hoặc cha mẹ trực hệ.
Vu thuật không thể suy luận bằng lẽ thường, điều này giống như lý do tại sao Vu tế đại điển có thể phát hiện ra Tông Lạc không phải là huyết thống của Uyên Đế. Chỉ là ở đây sử dụng huyết thống để định vị mục tiêu, tính ra nguyên lý còn đơn giản hơn Vu tế đại điển.
Theo tin cấp báo từ hoàng thành đến, tử sĩ Vệ Quốc đồng thời đột nhập hoàng cung và phủ Lục hoàng tử. Còn phủ Ngũ hoàng tử, vì có trọng binh canh gác nên không phải là mục tiêu ưu tiên của bọn họ. Nhìn bề ngoài là ám sát Uyên Đế, nhưng thực tế chỉ là nguỵ trang, vì ai cũng biết Uyên Đế võ công cao cường. Chẳng qua mục đích là để yểm hộ cho tử sĩ lấy được máu của Lục hoàng tử và rút lui an toàn.
Có được máu này, Vệ Quốc có thể bắn chết Thái tử và Bát hoàng tử.
Tất nhiên, không ai muốn tấn công Bát hoàng tử không quyền không thế. Hắn sống hay chết cũng không liên quan nhiều đến hai quốc gia, chỉ có mạng sống của Thái tử Đại Uyển mới quan trọng nhất.
Vệ Quốc quyết tâm bắn chết Thái tử Đại Uyển ở tiền tuyến.
Hơn nữa, Tông Thuỵ Thần cũng từng mơ thấy kiếp trước.
Hắn không chỉ mơ thấy cái chết của mình ở kiếp trước, mà còn chú ý đến một số thông tin khác thường được tiết lộ.
Chẳng hạn trong mơ, có hạ nhân người đã nói, sau Vu tế đại điển, Uyên Đế nổi giận lôi đình, Tam hoàng huynh vô duyên vô cớ bị phái đi biên quan.
Còn nữa, vừa nghe nhắc đến Tam hoàng huynh, Uyên Đế đã ra lệnh đánh chết hạ nhân lắm mồm đó.
Điều này hoàn toàn trái ngược với sự sủng ái của phụ hoàng đối với Tam hoàng huynh trong kiếp này.
Mà giấc mơ của hắn... rõ ràng không phải là một giấc mơ bình thường, nếu không trong tiệc sinh thần của phụ hoàng, Tam hoàng huynh sẽ không nóng lòng như vậy, không chỉ dặn dò Diệp Lăng Hàn bảo vệ hắn, mà còn sắp đặt rất nhiều hậu thuẫn. Tựa như biết trước có chuyện sắp xảy ra.
Vì ngưỡng mộ Tam ca, Tông Thuỵ Thần đương nhiên không nghĩ đến những nguyên nhân này.
Hắn biết, Tam ca sẽ không hại hắn.
Nhưng điều đó không có nghĩa là Tông Thuỵ Thần không biết gì hết.
“Hơn nữa đệ cũng đoán được, Tam ca chắc hẳn đã biết chuyện này, nên mới một đêm bạc trắng đầu.”
Tông Thuỵ Thần luôn ở bên cạnh Tông Lạc, ngoại trừ trận chiến ở Hàn Quan Môn. Sau khi trở về, hắn nhận ra Tam ca đang đấu tranh, đau khổ và thậm chí là chết lặng.
Cùng lúc đó tâm tình của Bắc Ninh Vương cũng tốt lên. Lại thêm những manh mối mà Tông Thừa Tứ tiết lộ, Tông Thuỵ Thần sao còn không hiểu?
“Khi ở doanh trại bên phải, đệ cố ý không nói điều kiện kích hoạt Thần Cơ nỏ.”
Tông Thuỵ Thần cúi đầu xuống: “Đệ biết Ngu gia là tội đồ hủy diệt Vinh gia, nhưng lúc đó ma ma đã dặn đệ, chuyện báo thù gia tộc phải cố gắng hết sức, nhưng bảo toàn bản thân quan trọng hơn, vì ta là dòng máu cuối cùng còn sống của Vinh gia.”
Cho nên lúc đầu, hắn không định nghe lời nói nhảm nhí của Tông Thừa Tứ.
Cho đến khi hắn phát hiện ra bí mật kia, hắn hạ quyết tâm giúp Tông Lạc giết người diệt khẩu.
“Nhưng... Tam ca, Đệ biết làm như vậy là không đúng, là phản quốc. Cũng biết Tam ca khi biết chuyện này sẽ rất thất vọng về đệ, tội gì đệ cũng gánh được... nhưng đệ không thể mất Tam ca... nếu chuyện này bị phụ hoàng biết, đệ sẽ mãi mãi mất Tam ca!”
“Hơn nữa Bắc Ninh Vương còn là kẻ thù của Tam ca, y đã đối xử với huynh như vậy... Tam ca không muốn động tay, vậy thà...”
Thà để y chết ở tiền tuyến.
Tông Lạc nghe xong câu nói cuối cùng của Tông Thuỵ Thần, đột nhiên phun ra một ngụm máu.
Máu đỏ bắn ra, thấm ướt vạt áo trắng, giống như hồng mai rơi xuống tuyết.
Tông Thuỵ Thần hoảng sợ: “Tam ca ——!”
Hắn vốn đã thấp thỏm trong lòng, nhìn thấy cảnh này càng thêm tội lỗi.
“......Chuyện này không thể trách đệ.” Thái tử bạch y mệt mỏi vẫy tay, từ chối sự chạm vào của hắn.
Đúng vậy, làm sao có thể trách Tông Thuỵ Thần được?
Trong mắt Tông Thuỵ Thần, hắn và Ngu Bắc Châu luôn là kẻ thù không đội trời chung. Hoặc nói, trong mắt tất cả mọi người, đều như vậy.
Tông Thuỵ Thần rõ ràng biết hắn không phải dòng máu Tông gia, nhưng vẫn sẵn sàng nhận hắn làm Tam ca. Thậm chí vì Tam ca, không tiếc để mình tay dính máu, cũng phải diệt trừ mối họa Ngu Bắc Châu.
Nếu đã đoán ra thân phận của Tông Lạc, Tông Thuỵ Thần dĩ nhiên không thể không đoán ra Ngu Bắc Châu mới là huynh ruột của mình, nhưng lại ra tay không hề do dự.
Tông Lạc còn có thể nói gì nữa đây, khen ngợi truyền thống của Tông gia, không chút lưu tình với huynh đệ? Có rất nhiều tiền lệ giống như Tiên đế và Uyên Đế, kiếp trước Ngu Bắc Châu giết chết thủ túc, hiện giờ Tông Thuỵ Thần vì một người ngoài, cũng không tiếc để huynh ruột của mình im lặng mãi mãi.
Đứng ở góc độ của Tông Thuỵ Thần, hắn không làm gì sai cả.
Đệ đệ này, được hắn nuôi dưỡng nhiều năm, đã thực sự coi hắn còn hơn huynh ruột.
Chỉ là, ai cũng không ngờ, Tông Lạc lại đem lòng yêu Ngu Bắc Châu.
Đây trở thành biến số duy nhất.
Tông Lạc gọi Chiếu Dạ Bạch, im lặng lên ngựa.
“Tam ca! Huynh định làm gì vậy!” Thấy hắn như thế, Tông Thuỵ Thần hoảng hốt: “Doanh trại bên phải đang giao chiến, Thái tử không thể xuất hiện trên chiến trường!”
Hắn biết Tam ca của mình là người cao thượng và chính trực nhất.
Nhưng đó là Bắc Ninh Vương, tên điên mang đến cho Tam ca toàn là đau khổ, thậm chí còn hành hạ tàn nhẫn, đem mọi đau đớn đặt lên người Tam ca, thưởng thức Tam ca thống khổ.
Tông Thuỵ Thần không rõ, tại sao Ngu Bắc Châu đã đối xử với Tam ca như vậy, mà Tam ca còn phải cứu y theo cách cắt thịt nuôi ưng.
“Tiểu Bát, đệ không hiểu.”
Nụ cười của Thái tử bạch y còn khó coi hơn cả khóc: “Nếu ta không cứu y, thì mới thực sự nợ y cả đời.”
Ngu Bắc Châu biết rõ hắn không phải nguyên chủ, nhưng vẫn luôn hận hắn.
Cũng giống như Tông Lạc biết rõ Ngu Bắc Châu không hề làm hại mình, nhưng hắn có thể tha thứ cho những người trong kiếp trước, chỉ duy nhất không tha thứ cho y.
Chuyện tình cảm, đâu theo lý lẽ.
Thật buồn cười làm sao, tử kiếp mà Thái Vu nói, là vì hắn gánh một kiếp nạn.
Ngu Bắc Châu trả giá thân phận Hoàng tử của mình không đủ, còn phải trả giá bằng mạng sống.
Nhưng Tông Lạc không thể nợ Ngu Bắc Châu thêm một mạng nữa. Hắn không trả nổi.
Nói xong, Tông Lạc không quan tâm đến Tông Thuỵ Thần.
Hắn kéo mũ sắt xuống, giống như mũi tên rời cung lao về phía trước.
Ngẩn ngơ nhìn bóng dáng Tam ca khuất dần trong tầm mắt, Tông Thuỵ Thần dâng lên một nỗi lo sợ dày đặc trong lòng.
Lúc đưa ra quyết định này, hắn biết mình phản quốc, nhưng không hề do dự.
Tuy nhiên, khi Tam hoàng huynh nói hắn không sai, hắn lại cảm thấy quyết định này đã sai đến mức vô phương cứu vãn.
...
“Vù vù vù ——”
Tiếng gió gào thét thổi qua tai Tông Lạc.
Cuối đường chân trời, bầu trời đã tờ mờ sáng.
Nơi tầm mắt có thể nhìn thấy, khắp nơi đều là giao tranh và khói lửa, tiếng hô hào liên tục vang lên.
Chiến tranh đã nổ ra.
Muốn đi từ doanh trại chính giữa trở lại doanh trại bên phải, giữa ít nhất phải xuyên qua ba tuyến chiến đang giao tranh dữ dội.
Xa xa, Tông Lạc nhìn thấy cờ quân của quân địch nước Vệ.
Hắn hít sâu một hơi, trên lưng ngựa từ từ rút Trạm Lư.
“Gì thế kia?!”
“Chiếu Dạ Bạch! Đó là ngựa của Thái tử điện hạ!”
Binh lính Đại Uyên đang giao chiến nhìn thấy con ngựa trắng thần tuấn.
Dáng vẻ của nó lưu loát uyển chuyển, xinh đẹp giống như thú cưỡi của tiên nhân trong truyền thuyết.
Trạm Lư phản chiếu ánh mặt trời, như một thanh kiếm cô đơn, một người một ngựa đâm vào quân địch, xé toang chiến tuyến.
Máu tươi nhuộm đỏ trên đầu kiếm, tạo nên một bức tranh tuyệt đẹp.
“Điện hạ!”
Các tướng lĩnh đang chỉ huy trên chiến trường nhìn thấy, suýt chút nữa ngừng thở.
Không ai hiểu được, tại sao Thái tử đã rời khỏi hữu doanh chuyển đến trung doanh, lại đột nhiên bất chấp đại cục, lao thẳng vào chiến trường.
Đúng vậy, bất chấp đại cục.
Chiến trường thay đổi chóng mặt, làm chủ tướng, bất chấp đại cục là tội chết.
Tông Lạc nghĩ, có lẽ tất cả sự điên cuồng trong đời hắn đều ném lên người Ngu Bắc Châu.
Giờ khắc này, hắn không còn là Thái tử Đại Uyên, mà chỉ là một người hết sức bình thường.
Con mẹ nó chứ Thái tử Đại Uyên. Hắn không phải là Thái tử gì cả.
Không ai hiểu rõ hơn hắn, cô hồn dã quỷ chính là cô hồn dã quỷ.
Từ trung doanh đến doanh trại bên phải, khi Tông Lạc rời đi chỉ mất một canh giờ.
Nhưng để quay lại, hắn đã mất đến ba canh giờ.
Bầu trời càng lúc càng tối.
Hôm nay không có mặt trời, khắp nơi một màu xám xịt, mặt đất cháy rực lửa chiến tranh.
Tông Lạc cũng không nhớ rõ Trạm Lư đã lướt qua bao nhiêu cái cổ, mũi kiếm gọt sắt như bùn đâm vào bao nhiêu khôi giáp, thậm chí mũ sắt trên người hắn cũng đã rơi ra, để lộ mái tóc bạc trắng. Hai gò má bạch ngọc nhuộm đầy vết máu, chật vật không chịu nổi.
Nếu không nhờ Chiếu Dạ Bạch chạy nhanh, dọc theo đường đi có các tướng lĩnh yểm trợ che chắn, có lẽ hắn không thể đến nơi nhanh như vậy.
Cuối cùng.
Trong vùng đất ngập tràn xác chết và khói lửa, hắn nhìn thấy bóng đỏ quen thuộc.
Người kia đứng trên một ngọn núi nhỏ do vô số xác chết chất chồng, xung quanh mặt đất toàn là đao thương kiếm kích bị bẻ gãy. Y đứng đó một cách ngạo nghễ, cầm theo thanh Thái A bị máu nhuộm đỏ, trên người áo đỏ rách nát, tràn đầy vết máu, càng khiến hồng y rực rỡ điêu tàn, giống như một vị vua không ngai trong làn khói lửa trầm mặc.
Khoảng vài phút trước, Thần Cơ nỏ tích tụ năng lượng từ lâu đã được kích hoạt, xuyên thủng bầu trời, chuẩn xác đâm thẳng vào tim của Ngu Bắc Châu.
Mọi người xung quanh đều bị y giết chết, ngay cả người khởi động Thần Cơ nỏ cũng lấy thân tế nỏ, khoái ý nhìn mũi tên bắn ra rồi hoàn toàn tắt thở.
Ở kiếp trước, khi Ngu Bắc Châu còn có khí vận hộ thân, Thần Cơ nỏ không thể thành công khởi động.
Rất hiển nhiên, kiếp này y không có vận may như vậy.
“A, sư huynh, huynh đến rồi.”
Nghe thấy tiếng vó ngựa, Ngu Bắc Châu cuối cùng cũng quay đầu lại.
Nụ cười của y ngọt ngào, giống như vui mừng khi thấy người yêu ngày nhớ đêm mong đã đến, như thể người bị mũi tên dài bằng ba ngón tay thô đâm xuyên qua ngực không phải là y vậy.
Ngu Bắc Châu nhìn Tông Lạc, nở nụ cười tươi rói: “...... Có thể tha thứ cho ta không?”
—-----