Editor: Gấu Gầy
Tông Lạc vốn tưởng rằng khách sáo một chút, lão Tứ sẽ mau chóng rời đi.
Nhưng thật không ngờ, Tông Thừa Tứ lại ngồi hoài đến khi trời sắp tối.
Phải ứng phó lâu như vậy, hắn cũng hơi mệt.
May mà Tông Thừa Tứ còn biết quan sát sắc mặt người ta, phát hiện bạch y kiếm khách mệt mỏi liền biết điều mở miệng: “Hôm nay gặp tiên sinh như tìm được tri kỷ, chuyện trò vui vẻ quên mất thời gian, thật xin lỗi vì đã quấy rầy tiên sinh lâu như vậy.”
“Đúng rồi, đây là một chút tâm ý của ta, mong tiên sinh nhận lấy.”
Trước khi đi, Tông Thừa Tứ đẩy tới một hộp gấm: “Trong đó là tiên đan linh phương mà ta may mắn tìm được mấy ngày trước, do đạo sĩ luyện đan trên núi Bắc Dương luyện ra, hiện giờ còn lại nửa viên, nghe nói có thể trị bệnh trầm kha trong người, rất có hiệu quả và lợi ích, có lẽ hữu dụng với tiên sinh.”
Bên trong hộp gấm chứa nửa viên đan dược màu nâu nhạt, chỉ cần mở ra trong chốc lát đã có thể cảm nhận được mùi thơm kỳ dị, đủ thấy trân quý.
Tông Lạc nhíu mày, hiếm khi kinh ngạc.
Vừa rồi khi nói chuyện với nhau, Tông Thừa Tứ rất quan tâm đến tình trạng đôi mắt của hắn, không phải quan tâm nguyên nhân bị tật, mà quan tâm nên khôi phục thế nào.
Tông Lạc vốn đang đào hố chờ hắn nhảy vào lập tức lộ ra vẻ mặt ảm đạm, nói thẳng ánh mắt mình không có thuốc chữa, bày ra bộ dáng không muốn nói nhiều.
Vĩnh viễn bị mù và có thể hy vọng phục hồi thị lực là hai chuyện khác nhau.
Kiếp trước, hắn đã nghe nói qua về phương thuốc này của Tông Thừa Tứ.
Uyên Đế năm xưa mang binh chinh chiến, trên người vướng phải không ít bệnh ngầm, sau khi lớn tuổi thân thể không còn cường tráng, cuối cùng tái phát vô số bệnh tật.
Đoạt trữ không phải như mưu phản, nắm giữ thực quyền tất nhiên quan trọng, nhưng quyền lực quá lớn sẽ bị Uyên Đế nghi kỵ, mất nhiều hơn được. Các hoàng tử âm thầm đấu đá, bề ngoài vẫn hiếu thuận, mọi việc đều lấy phỏng đoán tâm ý làm đầu.
Đan dược này, chính là lễ vật mà Tông Thừa Tứ đặc biệt chuẩn bị cho sinh thần của Uyên Đế vào tháng sau, tốn rất nhiều tài lực mới tìm được trong một tiên mộ tích đầy chướng khí thần bí hiểm trở ở đại hoang. Trong đó mỗi một vị thuốc đều cực kỳ quý hiếm, tỷ như thành phần dị thảo sinh trưởng trên vách núi thẳng đứng, mấy chục năm mới nở hoa, lại thêm mấy chục năm mới kết quả, trong thời gian ngắn rất khó tìm được một viên thứ hai.
Kiếp trước Uyên Đế sau khi ăn đan dược, thân thể thoải mái không ít, phải nói cực kỳ hiệu quả. Lúc ấy long nhan vui mừng khôn xiết, khen thưởng Tông Thừa Tứ rất nhiều.
Về phần Tông Lạc thì ngược lại, lúc ấy vẫn còn chấp niệm với môn lịch sử mình đã học qua trước khi xuyên sách, tận tình khuyên nhủ Uyên Đế không nên dùng viên đan dược không rõ nguồn gốc, cuối cùng bị ông lạnh nhạt.
<<Có thể uống một ly không?>> xen lẫn bối cảnh huyền huyễn, lại đẩy lùi về trước mấy ngàn năm, ở cuối thời kỳ hồng hoang, theo thiết lập của tác giả, tiên nhân cũng từng tồn tại. Cho dù ngàn năm trôi qua, những chuyện thần bí không còn nữa, nhưng hiện giờ trên đại hoang vẫn còn sót lại không ít độc chi, Quỷ Cốc chính là một chi, Vu Tổ được Thái Vu của Đại Uyên cung phụng cũng là một mạch trong số đó.
Cho nên...... Đan dược này không hề giống với ngũ thạch từ từ phát độc trong suy nghĩ của Tông Lạc, mà là thần đan diệu dược đã có tác dụng thật sự, giá trị không thể đo lường.
Toàn bộ Đại Uyên, chỉ có Uyên Đế mới đủ tư cách sử dụng.
Vất vả lắm mới có được nửa viên, Tông Thừa Tứ lại đem cho hắn, xem ra cũng chịu bỏ vốn, muốn lôi kéo Tam hoàng huynh mất trí nhớ mù loà, tình cảm huynh hữu đệ cung thật vô cùng cảm động.
Nửa viên dĩ nhiên không thể trị khỏi bệnh mắt, nhiều lắm chỉ có thể nhìn rõ hơn một chút.
Nếu muốn có thêm đan dược, vậy thì phải giúp Tông Thừa Tứ làm việc, nhảy lên thuyền của hắn, chẳng khác nào treo củ cà rốt trước mặt con lừa, chắc chắn Tông Lạc sẽ không cự tuyệt.
Kiếp trước sao mình lại mù quáng, không thể nhận ra chứ?
Tông Lạc nhớ tới lời khuyên can không có kết quả của mình ở kiếp trước, ngón tay nắm trong tay áo rộng khẽ run lên, lộ ra nụ cười yếu ớt: “Đa tạ ý tốt của Tứ điện hạ, nếu tại hạ từ chối thì thật bất kính.”
Đến đây càng có thể nhìn ra chênh lệch giữa Ngũ hoàng tử và Tứ hoàng tử.
Một người tay không, mang theo lệnh bài, rầm rầm hô hào; người còn lại dù đã xác định thân phận của hắn vẫn hành xử kín kẽ, tặng lễ vật cũng hợp tình hợp lý, mặc kệ sau lưng có dụng ý gì, ít nhất vừa nhìn đã biết hao tốn không ít tâm tư.
Tông Thừa Tứ cười: “Tiên sinh như kỳ thạch mỹ ngọc, thông tuệ sáng trong. Nếu vật này thật sự công hiệu...... Tiên sinh nhớ thông báo cho ta, để ta mời ngự y xem kỹ lại, tìm phương án trị liệu kế tiếp cho tiên sinh.”
Bọn họ vừa đi vừa tán gẫu.
Người hầu đã sớm chuẩn bị xe ngựa ở cửa, Tông Thừa Tứ từ biệt lên xe, đột nhiên lại nói: “Hôm nay được gặp, ta thật sự rất ngưỡng mộ tiên sinh. Không biết tiên sinh tháo lụa trắng xuống phong thái sẽ như thế nào, thật khiến người ta mong đợi.”
Tựa như đặc biệt tới thăm đưa thuốc chỉ là tiếc nuối mỹ nhân bịt mắt, muốn được nhìn rõ dung mạo.
Cho dù người khác có nghĩ nhiều hơn nữa, cũng chỉ cho rằng Tứ hoàng tử phong lưu yêu cái đẹp nhất thời có niềm vui mới.
Tông Lạc làm như không nhận ra: “Vậy xin nhận lời chúc phúc của Điện hạ.”
Sau khi màn xe buông xuống, nụ cười trên mặt Tứ hoàng tử tức thì có thêm vài phần thâm ý.
“Bộp, bộp, bộp.”
Xương quạt màu nâu đen không nhanh không chậm gõ vào khuỷu tay.
“Trở về vương phủ.”
Tông Thừa Tứ hoàn toàn không nghĩ đến khả năng Tông Lạc cố ý làm bộ mù loà mất trí nhớ.
Tam hoàng tử không hề phạm tội, hơn nữa còn có công cứu nước, vậy tội tình gì phải bỏ trốn, căn bản không có động cơ làm vậy.
Ngay cả một người tâm tư cẩn trọng như hắn còn nghĩ như thế, huống chi những người khác.
“Tam hoàng huynh không chỉ bị mù, mà còn quên đi hết thảy.”
Lúc nói chuyện phiếm vừa rồi, Tông Thừa Tứ làm đủ mọi cách thăm dò, cuối cùng xác nhận hoàng huynh cái gì cũng không nhớ được.
Đã quên hắn là ai, quên bản thân là Tam hoàng tử Đại Uyên, quên thân binh dưới tay, quên hết thảy, giống như gió xuân lướt qua, không hề để lại dấu vết.
Đây là một tin tức vô cùng có lợi cho hắn.
Tranh đoạt hoàng thành vốn đã đến hồi quyết liệt, Bắc Ninh Vương lại hồi triều, châm thêm một mồi lửa.
Kỳ thật từ trước đó rất lâu, Tông Thừa Tứ đã âm thầm câu kết với Bắc Ninh Vương đang từng bước tìm kiếm quân công, đặt hy vọng lên người vị công tử Vệ quốc thế gia này.
Vốn tưởng rằng chuyện đồng mưu đoạt trữ đã chắc chắn như đinh đóng cột, không ngờ sau cuộc chiến Hàm Cốc Quan một năm trước, Bắc Ninh Vương tựa như biệt vô âm tín, không trả lời mật thư của hắn nữa.
Ngu Bắc Châu quanh năm chinh chiến, hơn nữa Hoàng tử tự ý lôi kéo tướng quân là trọng tội, đã không thể liên lạc, Tông Thừa Tứ cũng không có cách nào.
Vấn đề nảy sinh sau khi Bắc Ninh Vương hồi triều.
Sau khi hồi triều, Ngu Bắc Châu đóng cửa không ra, ai cũng không gặp, phủ Tứ hoàng tử mấy lần đưa bái thiếp tới, đều giống như đá chìm đáy biển. Mưu sĩ môn hạ Tông Thừa Tứ tức giận đến mức chửi ầm lên, nói thẳng Bắc Ninh Vương qua cầu rút ván.
Tông Thừa Tứ trong lòng cũng tức giận, nhưng không thể làm gì.
Mọi người đều biết, mẫu phi Tứ hoàng tử xuất thân thấp hèn, nếu không phải mẫu bằng tử quý*, có lẽ vẫn chỉ là một nô tỳ. Cũng vì chuyện này, từ nhỏ đến lớn, Tông Thừa Tứ thường bị mấy vị hoàng đệ xem thường lạnh nhạt.
Dưới tình huống đó, hắn buộc phải giấu tài đợi thời cơ, tài nguyên trong tay vốn không nhiều lắm. Nhưng dù như vậy, lúc Ngu Bắc Châu phong Vương, Tông Thừa Tứ còn vận dụng nhân mạch trong tay hỗ trợ chu toàn, ngày thường có thứ gì tốt cũng sốt sắng đưa tới.
Mấy năm qua, không bàn chuyện khác, hắn đối với Ngu Bắc Châu thật sự tình thâm, không mong hồi báo.
Ai ngờ lại rơi vào một kết quả như vậy, nói không tức giận là không thể.
Cũng may Tông Thừa Tứ đã ẩn nhẫn nhiều năm như vậy, có thể kiềm chế sự không cam lòng của mình.
Hiện tại thì tốt rồi, Ngu Bắc Châu thờ ơ quét tuyết trước cửa thì sao chứ. Không phải đã có người mới xuất hiện rồi sao, quả nhiên là xe tới núi ắt phải có đường, thuyền đến đầu cầu tự nhiên thẳng.
Tứ hoàng tử gõ mu bàn tay, thầm nói: “Mặc kệ sau này có thể khôi phục trí nhớ hay không, nếu có thể lôi kéo Tam hoàng huynh, nhất định sẽ là trợ lực rất lớn... Không, nhất định phải lôi kéo được.”
Hoàng huynh hồn nhiên đi lại trong hoàng thành như vậy, cho dù không tháo lụa trắng, chỉ sợ qua một thời gian, sẽ có người phát hiện ra thân phận.
Không bàn đến danh vọng của Tông Lạc trong dân gian, bất kể thế nào, Huyền Kỵ cũng là thân binh của hắn, Tông Lạc thật sự nắm giữ binh quyền.
Binh quyền quan trọng thế nào, không cần nói cũng biết, đặc biệt là trong bối cảnh Đại Uyên tôn sùng võ học.
Lục hoàng tử suy nghĩ nát óc cũng không được gì ngoài quan hệ với Nguy Sơn quân, còn hắn nằm không cũng có người đưa tới cửa.
Chuyện này, không thể để hai vị hoàng đệ biết được.
Trước khi đến, Tông Thừa Tứ đã ra lệnh cho gián điệp cài trong phủ Ngũ Lục hoàng tử, cần phải kéo dài thời gian đưa tin tức đến tay bọn họ.
Cũng may hắn vận khí tốt, đúng lúc hoàn thành một viên đan, liền vội vàng đưa tới.
“Lại nói, gần đây trong cung gần như không có tin tức.”
Cho Tông Thừa Tứ một vạn lá gan, hắn cũng không dám để lại tai mắt ở trong cung.
Chỉ có một mình Cửu hoàng tử thường xuyên đưa tin cho hắn.
“...... Đã lâu không có tin tức, chẳng lẽ xảy ra chuyện gì?”
Nghĩ tới đây, Tông Thừa Tứ lại bác bỏ suy đoán này.
Uyên Đế vô cùng sủng ái vị ấu tử này. Bỗng nhiên không có liên lạc, chắc là đã tìm chỗ dựa tốt hơn.
Tông Thừa Tứ lớn hơn Tông Hoằng Cửu mười mấy tuổi, căn bản không cùng đẳng cấp.
Đối với vị Cửu đệ được phụ hoàng sủng ái này, Tông Thừa Tứ từ lâu đã coi hắn như một quân cờ ẩn.
Hắn biết bản tính tàn nhẫn ác độc của Tông Hoằng Cửu, cũng biết Tông Hoằng Cửu sẽ không đặt hết trứng vào một cái rổ, đối với hai vị Hoàng tử đoạt trữ khác luôn giữ quan hệ mật thiết.
Nếu Tông Hoằng Cửu thông minh, hắn đương nhiên biết cái gì nên nói và không nên nói.
Nếu quá ngu, cũng đừng trách người làm ca ca như hắn phải ra tay độc ác.
Nghĩ vậy, Tông Thừa Tứ thả lỏng cả người.
Lúc trước, khi dò được tin tức từ các đệ tử của Nho gia, phản ứng đầu tiên của hắn chính là không tin. Phản ứng thứ hai là nếu chuyện này là thật, sẽ mang đến cho hắn bao nhiêu lợi ích.
Không hề nghi ngờ, cho dù không được phụ hoàng sủng ái, thì Tam hoàng huynh vẫn là người có khả năng trở thành Hoàng thái tử nhất, là đối thủ số một của Tông Thừa Tứ, là kẻ địch mà hắn cần phải loại bỏ trên con đường đến ngôi Hoàng đế.
Tuy nhiên, nếu đã mất trí nhớ mù loà......
Nụ cười trên mặt Tông Thừa Tứ càng lúc càng sâu, đôi mắt đào hoa đa tình lúc này tràn đầy thoả mãn.
Thiên hạ đều biết, thân thể có tật không thể kế thừa đại thống.
Cho dù Tam hoàng huynh có lên thuyền trợ giúp hắn đoạt trữ, Tông Thừa Tứ cũng sẽ không cho hắn nửa viên đan dược có thể khôi phục đôi mắt còn lại.
Nghĩ như vậy, trong đầu hắn lại bất giác hiện lên hình ảnh uống trà nói chuyện dưới tàng cây hoa quế.
Bạch y kiếm khách sống lưng thẳng tắp, tiếu sái phi phàm, thanh cao tôn quý, mắt quấn lụa trắng, tư thái nho nhã, nhất cử nhất động đều đẹp như tranh.
“Thật kỳ quái, trước kia sao lại không phát hiện.” Tứ hoàng tử tự nhủ, khuôn mặt hiện lên tiếc nuối.
Dung mạo của Tam hoàng huynh đẹp tựa trăng rằm trong thu sương.
Gần như khiến người ta không thể rời mắt.
Nếu phục hồi thị lực, có thể với sánh ngang với Bắc Ninh Vương.
“...... Đáng tiếc.”
Tông Thừa Tứ vươn tay ra, gõ nhẹ vào cửa sổ xe ngựa.
Gió thu lướt qua, thổi tung rèm cửa.
Nhìn bức tường cung điện màu đỏ thẫm xa xa, khuôn mặt Tứ hoàng tử ẩn trong bóng tối, tràn đầy lãnh khốc không có tình người.
Muốn trách, thì trách bọn họ sinh ra trong Hoàng tộc.
—----
Chú thích:
*Mẫu bằng tử quý: mẹ dựa vào con mà được vinh hiển.
—----