Có Thể Uống Một Ly Không

Chương 19: Chương 19




Editor: Gấu Gầy

Không thấy Ngu Bắc Châu còn đỡ, vừa nhìn thấy y, Tông Lạc liền nhớ tới suy đoán lần trước của mình, nghĩ đến mật thư của Quỷ Cốc, bỗng dưng nổi giận.

Ngu Bắc Châu lại bắt đầu mở to mắt nói nhảm: “Lần trước bản vương cùng tiên sinh ở Lan Đình thuỷ tạ nói chuyện rất vui vẻ, ước định ngày sau gặp lại, không ngờ vừa quay đầu tiên sinh đã đáp ứng lời mời của Bùi thừa tướng, thật sự khiến bản vương khổ sở.”

Tông Lạc: “...”

Ngươi cứ làm khùng làm điên tiếp đi, nhìn cái mặt vui vẻ của ngươi, khổ sở chỗ nào chứ.

Bùi Khiêm Tuyết khẽ cau mày.

Hắn không nhanh không chậm thu ô: “Bắc Ninh Vương nặng lời rồi.”

“Thân phận Cố công tử, ngài so với ta hẳn là biết rõ.”

Ngu Bắc Châu lại cười: “Bùi thừa tướng, ngài đang nói gì vậy? Một tán nhân không môn không phái, có thể mang thân phận gì?”

“Bản vương biết Bùi thừa tướng mong nhớ cố nhân, nhưng có một số chuyện.... không thể nói lung tung.”

Sắc mặt của thanh y Thừa tướng càng thêm lạnh lùng.

Hắn hơi lo lắng nhìn sang Tông Lạc, sau khi không nhìn ra thần sắc khác thường trên mặt đối phương, lúc này mới yên lòng, thản nhiên mở miệng: “Không cần nhọc lòng vương gia nhắc nhở, ta đang chuẩn bị vào cung bẩm báo chuyện này cho Bệ hạ.”

“À.” Ngu Bắc Châu không chút hứng thú đáp: “Nếu Bùi thừa tướng định vào cung, vậy tiên sinh đi cùng bản vương đi.”

“Không...” Bùi Khiêm Tuyết đang muốn từ chối, chợt nghe thấy một giọng nói ôn nhu: “Như thế cũng được.”

Nghe Tông Lạc đồng ý, Bùi Khiêm Tuyết khẽ cau mày, trong lòng không tán thành.

Hắn muốn tiết lộ mối quan hệ giữa Vương Bắc Ninh với Tông Lạc, lại không biết phải bắt đầu từ đâu.

Huống chi Ngu Bắc Châu còn đang hiện diện, nếu như lỡ nói cái gì không nên nói, người này lại lợi dụng sơ hở.

“A Tuyết không cần phải lo lắng, lần trước ở Lan Đình luận đạo còn chưa tận hứng, đúng lúc trời quang mây tạnh, ta dự định lại cùng Vương gia khoa tay múa chân.”

Tông Lạc cười nói, trở tay rút trường kiếm bên hông ra.

“Vút...” một tiếng, thanh kiếm màu trắng bạc giống như giao long lao ra, phiên nhược kinh hồng*.

Thất Tinh Long Uyên không hổ là thập đại danh kiếm, vừa ra khỏi vỏ lập tức toả ra hàn ý bức người, chỉ thẳng mi tâm đối phương.

“Đắc tội rồi.”

Thấy Tông Lạc rút kiếm lưu loát, Bùi Khiêm Tuyết không còn lo lắng.

Kiếm pháp của bạn mình thế nào, trong lòng hắn biết rõ, huống chi Bắc Ninh Vương còn là sư đệ của Cẩn Du, cho dù đối chọi gay gắt, dưới chân hoàng thành, Ngu Bắc Châu cũng không dám làm gì.

Ngu Bắc Châu mặc dù đứng cách hai người bọn họ rất xa, nhưng vẫn nghe được xưng hô vừa rồi của Tông Lạc.

“A Tuyết?”

Hồng y tướng quân cười nửa miệng, mắt phượng nhướng cao, trong mắt hiện lên một tia hắc ám: “Mới mấy ngày không gặp, tiên sinh đã thân thiết với Bùi thừa tướng đến vậy.”

Bùi Khiêm Tuyết phớt lờ phản ứng của Ngu Bắc Châu, ánh mắt không rời khỏi Tông Lạc: “Đã như thế, đợi lát nữa luận kiếm xong, ta sẽ bảo xa phu đưa ngươi về.”

Hắn nói xong, rốt cục vẫn không nhịn được, muốn vươn tay vén lọn tóc loà xoà trên má Tông Lạc.

Không ngờ, đầu ngón tay vừa chạm vào một sợi tóc, Tông Lạc theo bản năng lui về phía sau một bước, tránh được bàn tay này.

Bùi Khiêm Tuyết ngẩn ra, cười như không có gì xảy ra rút tay lại, như thể động tác vươn tay vừa rồi chỉ là vô tình.

“Vậy ta sẽ đi trước, nếu có chuyện gì, Cẩn Du bất cứ lúc nào cũng có thể đến phủ tìm ta.”

Nói xong lời này, hắn bước lên xe ngựa.

Trong nháy mắt xoay người, vẻ mặt hắn tức thì trầm mặc, bàn tay khép lại dưới ống tay áo khẽ siết, tựa như nhiệt độ vừa chạm vào sợi tóc vẫn còn trong lòng bàn tay.

Nhìn bóng lưng Bùi Khiêm Tuyết rời đi, Tông Lạc không khỏi khó hiểu.

Đối với Tông Lạc, thời gian hắn trở về Hoành thành, tính cả hai đời, cũng đã bốn năm. Rất nhiều con người và sự việc đều bị gió cát ở biên ải mài mòn ngày này qua ngày khác.

Tựa như Tông Lạc chỉ nhớ mình đã nản lòng thế nào khi Bùi Khiêm Tuyết đóng cửa không gặp, nhưng không thể nhớ bọn họ cũng từng đối tốt với nhau cùng chung chí hướng.

Nói đi cũng phải nói lại, mối quan hệ của bọn họ... Có tốt đến mức này không?

Ngu Bắc Châu nheo mắt lại, đột nhiên cắt ngang suy nghĩ của hắn: “Bùi thừa tướng đã đi rồi, Cố tiên sinh không ngại cùng ta vào Đại vu từ nói chuyện chứ?”

Bọn họ hiện giờ vẫn còn đứng trước cửa Bùi phủ gần Đại vu từ, mặc dù xung quanh không có chợ búa, nhưng hai bên đều có hạ nhân canh gác, cửa Vu từ còn có vệ binh, khó tránh tai vách mạch dừng.

“Mọi chuyện tuỳ vào Vương gia phân phó.”

Vừa vặn sáng nay nhận được mật thư của Quỷ Cốc, Tông Lạc cũng đang định tìm Ngu Bắc Châu nói chuyện.

Nếu không phải có chuyện muốn hỏi, hắn đã sớm theo Bùi Khiêm Tuyết rời đi, làm sao có thể ở đây cãi nhau với Ngu Bắc Châu.

Nhưng mà chỉ một giây sau, một cỗ kình phong bất ngờ lao thẳng về phía hắn.

Tông Lạc tức thì theo bản năng giơ kiếm lên ngăn cản, đợi đến khi chưởng phong đối phương thay đổi, mới nhận ra thứ vừa rồi đánh tới không phải trọng kiếm Thái A, mà là tay của Ngu Bắc Châu.

Ngu Bắc Châu ra vẻ biết điều nói: “Tiên sinh có chỗ không biết, Đại vu từ khác hướng với Bùi phủ, bản vương chỉ muốn đỡ tiên sinh đi tới đó, tiên sinh cũng không cần hoảng hốt như vậy.”

Lúc này hạ nhân canh gác ở Đại vu từ đều mở to hai mắt.

Bắc Ninh Vương tính tình quái đản, mấy lần đến Đại vu từ đều chỉ mang theo một con ngựa, không mang theo hạ nhân. Bất cứ ai tới gần đều bị quát lui, chứ đừng nói ôn hòa như thế.

Tông Lạc cảm thấy huyệt thái dương của mình lại bắt đầu nhói lên.

Việc đã đến nước này, nếu như từ chối, nhất định sẽ khiến người ta nghi ngờ. Huống chi trong mắt người ngoài, hiện giờ Tông Lạc đang quấn lụa trắng, không nhìn thấy gì.

Hắn từ kẽ răng vắt ra mấy chữ: “Vậy thì làm phiền Vương gia.”

Ngu Bắc Châu lộ ra nụ cười đắc thắng: “Không có gì, tiên sinh với ta, vĩnh viễn không tính là phiền toái.”

Bạch y kiếm khách cảm thấy ớn lạnh, nghĩ ngợi vươn khuỷu tay ra, ai ngờ Ngu Bắc Châu cũng không thèm nhìn, trở tay siết chặt cổ tay hắn.

“Ngươi...!”

Tông Lạc ngại ánh mắt xung quanh, nhẫn nhịn chịu đựng không rút tay lại.

Ai tập võ đều biết bị người ta áp sát là chuyện nguy hiểm cỡ nào, chỉ một tay thôi cũng đủ giết người.

Huống chi Ngu Bắc Châu dùng lực mạnh như vậy. Tông Lạc thậm chí có thể nghe thấy tiếng ọp ẹp trên cổ tay mình, giống như y muốn bóp nát tay hắn.

Tông Lạc: “...”

Thật là một tên đệ đệ thích dùng thủ đoạn trẻ trâu quái đản.

“Làm sao vậy?” Hồng y tướng quân biết rõ vẫn hỏi: “Tiên sinh không thoải mái sao?”

Y cầm lấy mặt nạ trên tay người hầu trong Vu từ, tiện tay đeo lên mặt Tông Lạc.

Vào Vu từ phải đeo mặt nạ, đó là quy tắc.

Khác với đầu ngón tay hơi lạnh của Tông Lạc, tay Ngu Bắc Châu rất nóng, giống như một cái lò sưởi nhỏ không ngừng sinh nhiệt.

Nói cũng lạ, bọn họ rõ ràng là sư huynh đệ cùng luyện kiếm trong Quỷ Cốc. Trên ngón tay thon dài của Tông Lạc phủ đầy vết chai do quanh năm luyện kiếm, nhưng bàn tay của Ngu Bắc Châu lại sạch sẽ, ngoại trừ một vết sẹo trên miệng hổ.

Tông Lạc đột nhiên nhớ tới, vết sẹo này là do hắn tự tay chém ra.

Không thể không nói, sờ đến vết sẹo hiện giờ vẫn còn để lại trên tay Ngu Bắc Châu, trong lòng hắn liền có cảm giác thành tựu.

Vừa nghĩ như vậy, hắn vừa thấp giọng nói: “Ta cảnh báo ngươi, ta đang luyện song thủ kiếm*.”

“Há há há.”

Bả vai Ngu Bắc Châu run rẩy, bắt đầu cười rộ lên.

Y bỗng nhiên buông lực đạo trong tay, lật ngón tay lại, dán vào cổ tay Tông Lạc như một con rắn chứ không làm trò quỷ nữa.

Lúc này bọn họ đã bước qua cửa Đại vu từ, vượt qua hàng rào.

Là nơi thần quyền cao nhất của Đại Uyên, bên trong Đại vu từ tĩnh mịch đến không ngờ.

Chung quanh sừng sững kiến trúc màu xám đen tràn ngập phong cách Sở Vu*, cứ cách vài bước lại có một lư hương cao lớn tạo hình thần bí trang nhã, không biết đốt hương liệu gì bên trong.

Xa xa, tiếng chuông thanh tao kỳ ảo vang lên từ chính điện, kết hợp những lời chúc tụng bằng tiếng Phạn.

Tông Lạc không thể chịu đựng được nữa, lật úp bàn tay đánh về phía Ngu Bắc Châu.

Đối phương đề khí*, quỷ dị từ bên cạnh hắn trượt ra.

Hai người thoáng cái đã nhảy vào trong một toà điện lạc.

“Sư huynh hôm nay cực kỳ nóng tính, là ai chọc giận sư huynh mất hứng?”

Ngu Bắc Châu vô cùng thiếu đánh, biết rõ vẫn cố hỏi, thành thạo đến mức làm cho người ta nghiến răng nghiến lợi.

Tông Lạc dứt khoát kéo dải lụa ra, cầm chắc Thất Tinh Long Uyên, lạnh lùng chỉ vào hắn: “Đánh một trận.”

Vốn dĩ còn muốn nói chuyện mật thư Quỷ Cốc với Ngu Bắc Châu, nhưng giờ thì nói cái rắm!

Lúc này hắn nghẹn lửa giận trong lòng, chỉ muốn đánh một trận trước.

Ngu Bắc Châu vẫn còn giả ngu: “Chuyện này không thể được, dù sao cũng phải nói cho rõ ràng, lỡ như sư huynh hiểu lầm ta thì sao?”

Tông Lạc không thèm để ý tới, trực tiếp xuất kiếm.

Nói ra cũng kỳ quái, sau khi trùng sinh hắn gặp Ngu Bắc Châu bốn lần, ngoại trừ một lần ở Bách gia yến mọi người vây xem, ba lần còn lại gặp nhau là đánh.

Ngày trước, khi đọc truyện với tư cách là độc giả, Tông Lạc chỉ cảm thấy nam chính tâm tình thất thường, thật có mị lực. Đến khi chính mình xuyên sách trở thành bia đỡ đạn, bị buộc phải đối đầu với nam chính, hắn mới phát hiện ra tên khốn này vừa điên vừa biến thái, giết chết thân tộc, dã tâm bừng bừng, chưa bao giờ chơi bài theo lẽ thường.

Sau khi bình tĩnh lại, Tông Lạc cẩn thận suy nghĩ. Với sự hiểu biết của hắn về kẻ thù truyền kiếp của mìnhh, Ngu Bắc Châu không thể cấu kết với Thái Vu được, bất luận trong hay ngoài sách, Ngu Bắc Châu đều là một người cực kỳ tự phụ kiêu ngạo, khinh thường làm chuyện như vậy.

Nhưng nếu một người có thể hoàn toàn dựa vào lý trí để hành động, vậy thì sẽ không phải là con người nữa.

Chỉ cần nghĩ đến cái chết vô cùng uất nghẹn của mình ở kiếp trước, cơn giận của Tông Lạc lại bốc lên ngùn ngụt.

Hiện giờ Ngu Bắc Châu tự mình đưa tới cửa, lý nào không đánh một trận?

Thấy không thể nói chuyện, Ngu Bắc Châu thở dài: “Ài, nếu sư huynh thật sự muốn đánh, vậy sư đệ cũng chỉ có thể phụng bồi tới cùng.”

Y vừa định rút kiếm ra khỏi vỏ, ngoài điện chợt có tiếng bước chân.

“Xảy ra chuyện gì...”

“Không biết, mới vừa rồi ta nghe thấy tiếng động bên trong Tàng Thư Các.”

Hai người liếc nhau, đồng thời dừng động tác.

May mà Tông Lạc vẫn nhớ bọn họ đang ở Đại vu từ, cho nên vừa rồi đánh nhau vô cùng khắc chế, không có quét sạch đồ đạc xung quanh.

Cuộc trò chuyện bên ngoài vẫn tiếp tục.

“Chẳng lẽ vừa rồi mưa to, trong điện thoát nước?”

“Mau đi lấy chìa khóa, sáng nay Thái Vu đại nhân mới khóa cửa lại, chìa khóa không có ở đây.”

Trong bối cảnh dồn dập này, Tông Lạc mở miệng: “Sao phải làm bộ làm tịch?”

Tông Lạc có thể giả vờ mất trí nhớ, thay đổi thân phận, lừa gạt người khác thì được, nhưng đối với sư phụ giỏi bói quẻ của hắn thì vô dụng.

Sáng nay, trong mật thư gửi tới Quỷ Cốc Tử có nói thời gian của ông đã không còn nhiều, hy vọng hai đệ tử có thể nhanh chóng chọn ra người thắng, hạ chí sang năm trở về Quỷ Cốc tiếp nhận y bát của ông.

Quỷ Cốc quả thật ít người. Thế hệ này vốn dĩ còn có hai vị sư huynh, nhưng khi Tông Lạc vào cốc, bọn họ cũng vừa vặn xuất môn, dấn thân vào các nước khác, bất hạnh qua đời.

Nói cách khác, hiện giờ trong thiên hạ, truyền nhân của Quỷ Cốc chỉ còn lại Tông Lạc và Ngu Bắc Châu.

Nếu muốn chọn ra Quỷ Cốc Tử đời sau, cũng chỉ có thể là một trong hai người bọn họ.

Trừ khi tự nguyện từ bỏ tư cách của mình giống như sư thúc thủ lĩnh Nho gia, bằng không... Quỷ cốc cạnh tranh vô cùng khốc liệt, giống như nuôi cổ trùng, chỉ có kẻ mạnh nhất mới có thể sống sót.

Đời trước Tông Lạc cũng nhận được thư từ sư phụ mình. Chỉ là lúc đó hắn đã đến biên cương, nản lòng thoái chí, chủ động từ bỏ tư cách.

Đời này, ai nấy đều ở Hoàng thành, Ngu Bắc Châu cũng ở tại đây, cho dù chỉ muốn làm Ngu Bắc Châu không vui, Tông Lạc cũng sẽ lựa chọn khác với đời trước.

Số phận chính là như vậy.

“Sư huynh nói đúng.” Ngu Bắc Châu thở dài một hơi.

Thái A tức thì rời khỏi vỏ, lóe ra hồng quang tà dị.

Tông Lạc kinh hãi, toàn thân kêu gào nguy hiểm, khó khăn lắm mới bước sang bên trái một bước.

Một giây sau, nơi hắn bị Bùi Khiêm Tuyết chạm vào, tóc vụn rơi xuống đồng loạt, lọn tóc bị cắt đứt nhẹ nhàng rơi xuống đất, giống như không tiếng động tuyên chiến.

Hồng y tướng quân mê mẩn ngắm nhìn vệt máu tinh tế trên cổ bạch y kiếm khách, giọng nói ngọt ngào như trộn với mật đường.

“Bất luận kiếp trước hay kiếp này, chúng ta dù sao cũng phải chém giết như vậy, đến chết mới thôi.”

—----

Chú thích:

*Phiên nhược kinh hồng: bay vụt qua như chim nhạn bị hoảng sợ; hình dung về dáng vẻ uyển chuyển nhẹ nhàng.

*Sở Vu: Thái Vu đất Sở cổ giỏi múa hát nghênh thần.

*Đề khí: nín thở sau khi hít vào ngay lập tức, để khoang ngực được cố định và tích hợp với thân.

*Song thủ kiếm: dùng kiếm bằng cả hai tay.

—-----

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.