Editor: Gấu Gầy
Cổng thành thoáng chốc lặng yên.
Lúc đầu nghe câu “Thất Tinh Long Uyên” của Đoàn Quân Hạo mọi người đã chấn động không nói nên lời, hiện giờ nhìn thấy Đại thống lĩnh hai chân mềm nhũn, trực tiếp hành đại lễ với bạch y công tử, tất cả quân sĩ dân chúng vây xem đều triệt để choáng váng.
Ngay cả tiểu cô nương vừa mới túm áo mẹ cũng ngừng khóc, từ phía sau thò đầu ra, tò mò nhìn về phía trước.
Phó thống lĩnh đi theo phía sau Đoàn Quân Hạo thiếu chút nữa quỳ xuống trước mặt hắn: “Đại thống lĩnh, Tam hoàng tử đã qua đời ở Hàm Cốc Quan. Bệ hạ sớm đã hạ chỉ truy phong, chôn vào hoàng lăng, bài vị đặt trong thái miếu, cho tới bây giờ cũng đã hơn một năm.”
Đúng vậy, Tam hoàng tử đã chết trận từ lâu.
Chủ tướng trấn giữ trung quân*, đây là truyền thống đánh giặc. Quân binh trước sau truyền tin nhanh chóng, chỉ cần quân kỳ không đổ, sĩ khí vẫn còn.
Thế nhưng, một số tướng lĩnh ở Đại Uyên lại đặc biệt hăng hái, luôn thích dẫn dắt thân binh trái phải xông lên vị trí tiền quân.
Ngay cả Uyên Đế bây giờ, khi còn là Hoàng tử, cũng bừng bừng khoác áo giáp ra trận, đích thân cầm binh tác chiến, tạo được uy danh hiển hách trong bảy nước đại hoang.
Tam hoàng tử vốn nổi tiếng dũng mãnh thiện chiến, lại mang binh tập kích, đương nhiên không thể trấn thủ phía sau, khoanh tay đứng nhìn tiền tuyến.
Sau trận Hàm Cốc Quan, Uyên Đế lệnh cho mười vạn quân thu dọn chiến trường, nhất định người chết phải thấy xác.
Mười vạn người đào sâu ba thước, thiếu điều muốn lật tung đất cát Hàm Cốc Quan, nhưng không thể tìm được bất kỳ dấu vết gì của Tam hoàng tử.
Thừa tướng Bùi Khiêm Tuyết dâng tấu thẳng thắn can ngăn, nói rằng bốn nước hợp lực đánh Đại Uyên đều có chung mục đích.
Tam hoàng tử ở Đại Uyên địa vị không cần phải nói. Nếu bắt được Thái tử tương lai, con tin còn sống đương nhiên sẽ đáng giá hơn nhiều so với một xác chết.
Nhưng đã nửa tháng trôi qua, động tĩnh bốn nước không thấy tâm hơi, vì vậy khả năng sống sót của Tam hoàng tử là điều đương nhiên có thể tưởng tượng được.
Đến lúc này, cái chết của Tam hoàng tử mới hoàn toàn được khẳng định.
“Đại thống lĩnh, xin ngài cẩn trọng lời nói!”
Không chỉ có phó thống lĩnh, họa sư cũng run tay, mực văng đầy đất.
Ai ai cũng biết, đương kim Thánh thượng là một bạo quân.
Có thể dùng điêu tâm nhạn trảo, phong thỉ trường xà* để hình dung về vị bạo quân đó.
Hơn nữa Uyên Đế bị bệnh đa nghi, chỉ cần một chút sai lầm, nhẹ thì ban chết, nặng thì tra tấn cực hình dày vò thân xác, ngay cả tru di cửu tộc cũng xảy ra thường xuyên.
Không có bằng chứng lại đi vọng nghị Hoàng tộc, đây là tội lớn phải thượng hình.
Cố Tử Nguyên đứng kề bên bị biến cố này làm cho sợ ngây người, ngập ngừng nói: “Chuyện này... Đại thống lĩnh chắc đã nhận lầm người?”
Nho gia mặc dù được gọi là mọt sách, nhưng mấy năm nay cơ bản đều du học ở các nước nhỏ như Bá quốc Giao quốc, cũng có nghe đến hiền danh của Tam hoàng tử.
Trong lòng Nho sinh văn nhược tay yếu chân mềm như Cố Tử Nguyên, tất cả tướng quân Đại Uyên đều ngang ngửa với Vũ Ninh tướng quân Bắc Ninh Vương - người được Đại Uyên gọi là “Sát thần”, bộ dạng chính là mặt xanh nanh trắng, hung thần ác quỷ.
Nhưng bạn thân 'Cố Lạc' của thủ lĩnh Nho gia lại là một người tễ nguyệt quang phong*, võ công lợi hại. Tuy trọng thương mất đi trí nhớ, nhưng chưa bao giờ phiền muộn lo âu, ngược lại luôn cởi mở lạc quan, đoan trang ổn trọng.
Hơn nữa mỗi ngày, trời còn chưa sáng đã thức dậy luyện kiếm, người khác tìm đến thỉnh giáo võ công, chỉ cần hắn biết nhất định trả lời. Tịnh dưỡng một năm ở Nho gia, lần này tới Đại Uyên, không ngoa khi nói, hơn phân nửa người quen đều đi theo tiễn hắn, quy mô có thể so sánh với thủ lĩnh, điều đó cho thấy đức độ của hắn rất cao.
Ấn tượng vốn có như vậy, khiến Cố Tử Nguyên rất khó liên hệ Tam hoàng tử Uyên triều với Cố Lạc.
Về phần bội kiếm, danh kiếm trước giờ thường hay lưu lạc trong thiên hạ. Trạm Lư được xếp trong mười binh khí đứng đầu binh khí phổ, từng được trân quý cất giữ trong hoàng cung nước Việt, cũng bị Uyên Đế lúc đó còn là Hoàng tử thắng trận lấy đi.
Trạm Lư kiếm có thể, Thất Tinh Long Uyên đương nhiên cũng có thể.
Cố Tử Nguyên căn bản chưa bao giờ nghĩ tới khả năng kia.
“Đúng vậy, chắc là nhận nhầm người rồi, ngài đứng lên trước đi.”
Dưới sự phản bác liên tục, Đoàn Quân Hạo cũng có chút không xác định.
Hắn ngước mắt lên, nhìn thấy công tử bạch y vẫn bình thản đứng đó, nghiêng mặt thanh tao, trầm tĩnh như thần, tựa như sắp sửa mọc cánh thành tiên.
Càng như vậy, càng làm nổi bật tất lụa trắng chói mắt kia.
Đây rõ ràng là Tam hoàng tử không thể nghi ngờ.
Đoàn Quân Hạo không khỏi tự hỏi. Ngoại trừ vị này, thiên hạ còn ai có khí chất long chương phượng tư* như thế?
Nhưng nếu thật sự là Tam hoàng tử, vậy tại sao hơn một năm rồi Điện hạ vẫn chưa trở về Đại Uyên, thậm chí hoàn toàn không có tin tức? Hơn nữa, tại sao khi trở về Điện hạ lại xuất hiện với diện mạo mù loà như vậy?
Đoàn Quân Hạo càng nghĩ càng sợ hãi, không thể ngồi yên mặc kệ.
Suy cho cùng, Tam hoàng tử vẫn có đại ân với cảnh vệ quân.
Đoàn Quân Hạo vốn chỉ là một nhi tử chơi bời lêu lỏng, nếu không phải cha hắn thiếu chút nữa chết trận ở Hàm Cốc Quan, hắn đã không tiếp nhận vị trí Đại thống lĩnh.
Nhưng dù chơi bời lêu lỏng đến đâu, đối mặt với người có thể là ân nhân cứu mạng của mình, hắn cũng phải hết sức thận trọng.
“...... Vị công tử này, mạo muội xin hỏi, ngài có thể tháo dải lụa trắng trên mắt ra một lúc được không?”
Cho dù trong lòng đã nhận định tám chín phần mười, chỉ là chưa nhìn được đôi mắt kia, Đoàn Quân Hạo chung quy không từ bỏ ý định, nhưng cũng không dám vội vàng kết luận.
Tông Lạc từ đầu đến cuối không nói gì, lúc này chợt lộ ra nụ cười áy náy: “Mấy ngày trước y thánh đến xem bệnh cho ta, lúc gần đi dặn đi dặn lại, nói dải lụa trắng này tuyệt đối không thể tháo ra, ít nhất phải đợi lão nhân gia xuống đổi thuốc mới được.”
Đây chính là ý tứ cự tuyệt, nhưng lại khiến người ta không thể nào bắt lỗi được.
Tình hình nhất thời lâm vào bế tắc.
Thấy Tông Lạc từ chối, Cố Tử Nguyên cũng mở miệng theo: “Đại thống lĩnh đừng làm khó Cố Lạc huynh, huynh ấy vốn đã trọng thương, lại còn mất trí nhớ. Cho dù nghi ngờ thân phận Lạc huynh, cũng nên mời Tông Phủ đến định đoạt chứ không phải chặn ở cổng thành tranh luận.”
“Hiện giờ sắc đã tối, chúng ta còn phải vào thành nghỉ ngơi hồi phục. Nếu việc đăng ký đã hoàn tất, khẩn cầu chư vị quan gia nhanh chóng cho đi.”
Họ Cố tên Lạc, tên đơn cũng giống Tam hoàng tử, một năm trước trọng thương, sau đó mất trí nhớ!
Vậy chẳng phải tất cả đều hợp lý sao, không chỉ hợp lý mà là siêu hợp lý, căn bản không cần phải nghĩ thêm.
Đoàn Quân Hạo cắn chặt răng, đang muốn mạo hiểm bảo thuộc hạ mời Tông Phủ đến định đoạt, đã thấy trong hoàng thành gió cát nổi lên, một người thúc ngựa lao về phía hắn.
“Thánh chỉ đến——”
Nội thị ngồi trên lưng ngựa, mở thánh chỉ ra, cao giọng đọc: “Thụ mệnh vu thiên, kí thọ vĩnh xương*, chiếu viết. Tuyên thống lĩnh tướng sĩ cảnh vệ binh, lập tức mở cổng thành, cung nghênh Bắc Ninh Vương hồi kinh, khâm thử!”
Mọi người ồ lên.
Vũ Ninh tướng quân Bắc Ninh Vương, phiên vương duy nhất của Đại Uyên.
Hiện giờ chiến hỏa liên thiên, cũng vì chư hầu tiền triều làm loạn.
Đại Uyên mấy đời cố công giữ vững giang sơn, nếu đi theo đường cũ của tiền triều, các tổ tông nhất định sẽ tức giận đến mức đội mồ hoàng lăng mà sống dậy.
Chính vì vậy, để tránh lặp lại vết xe đổ, tất cả Hoàng tử triều Uyên, kể cả Tam hoàng tử Tông Lạc lớn tuổi nhất, công tích hiển hách nhất, cũng không được phong Vương.
Còn huynh đệ tỷ muội của Uyên Đế, người chết sa trường, người bị ông giết, không ai còn sống nhìn Uyên Đế đăng cơ, tất nhiên cũng không cần nói tới.
Cuối cùng, thân vương duy nhất của triều Uyên chỉ có một mình Bắc Ninh Vương, là người khác họ.
Bắc Ninh Vương tuy tuổi còn trẻ, nhưng đã nổi danh “Sát thần“. Mang binh trấn bắc, ngắn ngủi nửa năm đã thu hồi đất đai bị mất trong tay Hung Nô thời Tiên đế, Yến Nhiên khắc công*, Phong lang cư tư*, đánh ra chiến tích vô tiền khoán hậu, hung danh lừng lẫy.
Bởi vì chiến công hiển hách, Uyên Đế long nhan đại duyệt, vung tay trực tiếp thăng quan tiến tước, cứng rắn nhảy qua mấy bậc, trực tiếp phong Vương.
Hiện tại, vị Bắc Ninh Vương ra ngoài chinh chiến hơn nửa năm cuối cùng đã trở về triều.
Cảnh vệ quân phía sau cúi đầu hành lễ, xì xào bàn tán: “Hẳn là chiến sự Nam Lương đã có tiến triển mới.”
Sau khi Bắc Ninh Vương bình định Bắc cương, liền được điều đến thống lĩnh Quân đoàn Thiên Cơ, chủ trương bành trướng lãnh thổ. Năm trước xuất binh Nam Lương, tính toán ngày tháng, cũng đã đến lúc trở về.
“Thần lĩnh chỉ!”
Thánh chỉ vừa tuyên, Đoàn Quân Hạo cũng không có thời gian giải quyết chuyện Tam hoàng tử thật giả rối rắm, vội vàng phân phó cho Cảnh vệ quân dọn dẹp hiện trường.
“Mau mau mau, kéo qua một bên đi, đợi lát nữa đăng ký.”
Bàn kiểm tra bị dời đi, dân chúng xếp hàng vào thành nhao nhao tự giác đứng sang một bên.
Cố Tử Nguyên thấy thế, thừa dịp hỗn loạn lôi kéo Tông Lạc cùng nhau lấy lại Thất Tinh Long Uyên, sau đó trở về hàng ngũ của con cháu Nho gia.
Sắc trời lẳng lặng tối hơn, chân trời ánh lên một màu đỏ rực.
Cảnh vệ quân đóng bên ngoài hoàng thành đốt đuốc, cuối cùng cũng nhìn thấy chỗ giao nhau ở đường chân trời xuất hiện một chuỗi bóng người chuyển động rất nhanh.
Nhìn kỹ, phía trên chuỗi bóng người đang giương lên chiến kỳ màu đỏ đen uy phong lẫm liệt.
Người Uyên lấy minh sắc làm màu tôn quý.
Màu sắc u tối này đặt ở quá khứ, sẽ bị sáu nước khác cười chê, nhưng bây giờ nếu nó được dựng lên ở biên giới của ba nước còn lại, Phong Hỏa Đài chắc chắn uy lực kinh người, khiến kẻ thù sợ tới mức té đái.
“Là chiến kỳ của Bắc Ninh Vương! Nhanh lên, mau mở cổng thành!”
Quân hầu ra lệnh một tiếng, cửa thành nửa khép nửa mở lập tức được kéo ra, âm thanh ầm ầm truyền đi thật xa, gió lùa đem đám lá rụng màu vàng kim thật dày trên mặt đất nhấc lên, xoay xoay một chốc rồi rơi xuống.
Cảnh vệ quân trong tay cầm trường mâu trường thích, một dãy chỉnh tề chạy chậm, sau đó buông binh khí xuống, thẳng tắp đóng ở hai bên.
“Nhường đường, nhanh nhanh nhường đường, đang mở cửa thành!”
Hiện giờ đúng lúc dân chúng ăn cơm tiêu thực, bọn họ thấy thế đều né ra, nhanh chóng nhường một đường cho quân cảnh vệ.
Không ít người nghe được tin tức, cơm cũng không ăn, hô bằng gọi hữu rủ nhau vây xem, đông nghẹt cả một con đường.
“Cảnh vệ quân dọn đường, xem ra chắc có quân đội hồi triều.” Họ thảo luận.
“Hồi triều? Đây là đội quân nào?”
Ở Đại Uyên, ước mơ của những người luyện võ là được chọn vào quân Uyên. Những người từng là thân binh Huyền Kỵ của Tam hoàng tử, Thiên Cơ quân của Bắc Ninh vương, Định Bắc quân trấn thủ biên quan, hoặc là Cảnh vệ quân thủ vệ hoàng thành, Nguy Sơn quân mới thành lập không lâu, đều nổi danh võ dũng trong thiên hạ.
“Hình như... Là Thiên cơ quân của Bắc Ninh vương!”
Lời này vừa dứt, người xem lặng lẽ dừng bước, đứng thẳng người, tất cả đều im lặng.
Vị hung danh này, không ngoa khi nói hài tử nghe đến tên sẽ khóc cả đêm.
Bắc Ninh Vương năm đó đánh bại Hung Nô, hành quân thần tốc, tiến sâu vào nội địa Mạc Bắc, giết Hung Nô không còn mảnh giáp, thủ đoạn tàn nhẫn trước giờ chưa từng có.
Trải qua trận chiến như vậy, Hung Nô vô cùng khiếp sợ, mấy năm gần đây, biên cảnh an ninh đến mức ngay cả trộm gà bắt chó cũng chưa từng xảy ra. Cái danh Bắc Ninh Vương Ngu Bắc Châu ngang ngửa với yêu ma đòi mạng, khiến người ta thần hồn nát thần tính.
Người Uyên sùng kính y, đồng thời cũng sợ hãi y, xứng đáng một câu vừa kính vừa sợ.
Bên ngoài bụi mây như lửa thiêu, quân kỳ huyền minh tung bay phấp phới.
“Hù ——”
Một đoàn người cưỡi ngựa phi nước đại, khi đến gần cửa thành liền siết chặt dây cương, giảm tốc độ.
“Im lặng!”
Trường thích của binh lính đập mạnh xuống đất, Trung úy cảnh vệ binh tiến lên một bước, hai tay ôm quyền: “Cung nghênh Bắc Ninh Vương điện hạ hồi triều!”
“Cung nghênh Vương gia hồi triều!”
Thoáng chốc, tiếng hô to liên tục hoà thành một mảnh, vang vọng hơn nửa hoàng thành.
Một đội quân chỉnh tề đang tiến đến.
Phóng mắt nhìn theo, binh lính đều mặc hàn giáp, khuôn mặt nghiêm trang, sống lưng thẳng tắp.
Đoàn quân lớn như vậy, thế nhưng lại an tĩnh đến mức chỉ nghe tiếng vó ngựa giẫm lên cát.
Người đi đầu khoác áo choàng lông trắng, ngồi trên lưng ngựa chiến, mái tóc đen dài xõa tung, loà xoà rơi trên áo. Hồng y bên trong áo choàng còn rực rỡ hơn cả ánh hoàng hôn, đáy mắt đuôi mày tùy ý phô trương, cứng rắn áp chế màu sắc cực kỳ diễm lệ làm nền cho khí thế.
Tất cả những người có mặt đều im lặng.
Ai có thể ngờ, Bắc Ninh Vương hung danh lẫy lừng lại tuấn mỹ như vậy.
Tông Lạc đứng tại chỗ không nói lời nào.
Mặc dù bây giờ hắn đang trong trạng thái mù loà, nhưng vẫn có thể đoán ra cảnh tượng phía trước, không gì khác hơn là nhân vật chính vạn người mê đã xuất hiện, mang theo vẻ đẹp kinh diễm hơn người.
Hắn lặng lẽ đứng sau Cố Tử Nguyên, thầm thở dài mình thật xui xẻo.
Làm bộ bị mù mất đi trí nhớ, hy sinh luôn thanh bảo kiếm, cố ý chọn cổng thành Đại Uyên làm điểm khởi đầu... đều là những điều bắt đầu kế hoạch của hắn.
Tính toán tường tận, chọn tới chọn lui, chọn trúng ngày này đi theo Nho gia hợp tác vào kinh. Lựa chọn Đoàn Quân Hạo, Đại thống lĩnh trung thành với Uyên Đế, xuất thân nhà tướng nhưng không có chỗ đứng rõ ràng trong triều, căn cơ còn cạn.
Nếu mọi chuyện suôn sẻ, Đoàn Quân Hạo lẽ ra đã phái người đi báo cáo với Tông Phủ. Tiếp theo, sẽ hợp tình hợp lý đem chuyện “Tam hoàng tử thoát chết nhưng bị mù và mất trí nhớ” đẩy lên.
Ai có thể ngờ, tự dưng Bắc Ninh Vương Ngu Bắc Châu lại lòi ra ở chỗ này.
Để rồi, Tông Lạc sau khi xuyên thư đã gặp phải đối thủ lớn nhất khó chơi nhất của mình như vậy.
Đây là gì chứ, mệnh dữ cừu mưu*?
Tông Lạc tự an ủi mình.
Cổng thành đông người như vậy, người mặc bạch y cũng không ít, phần lớn là dân chúng bình dân. Chỉ cần Ngu Bắc Châu không nhìn kỹ, chuyện hắn chạy trốn trở về kinh vẫn có thể thực hiện theo kế hoạch ban đầu. Mặc dù kế hoạch xảy ra biến cố, nhưng không đến mức lệch hướng quá nhiều.
Đợi đến khi tiếng vó ngựa đến gần cổng thành, hắn nghe được âm thanh lười nhác của Ngu Bắc Châu: “Chim ưng của bổn vương từ xa ở trên cao đã nhìn thấy các ngươi tụ tập, ngay cả cửa thành cũng suýt chút không kịp mở, có chuyện gì xảy ra?”
Tông Lạc: “...”
Hắn làm sao có thể quên Dư Bắc Châu có một con chim ưng đen kịt xấu quắc, so với chim bồ câu truyền thống dùng để truyền tin trong quân đội Thái Uyên thì xịn hơn nhiều, ở trên trời chặn được mật tín của quân Huyền Kỵ vài lần, còn âm thầm đem đi trả lại.
Điều đáng sợ nhất là con chim ưng xấu quắc này còn hiểu lòng người, biết ám hiệu, có thể nói là tồn tại con mắt thứ ba.
Nghĩ đến đây, Tông Lạc lại nhớ tới con ngựa của mình, Chiếu Dạ Bạch.
Chiếu Dạ Bạch toàn thân trắng như tuyết, không chút tì vết, ngày đi ngàn dặm không thành vấn đề, quan trọng nhất là trung thành tận tâm, vô cùng ngoan ngoãn.
Năm đó lúc chạy trói chết, Tông Lạc cởi yên ngựa cho Chiếu Dạ Bạch, nhìn nó vừa khóc thút thít vừa đòi đi theo, cuối cùng tiến vào địa phận Bá quốc, hắn mới bất đắc dĩ hạ quyết tâm vỗ mông nó một cái, cứng rắn đuổi nó trở về.
Cũng không biết hơn một năm qua, Huyền Kỵ có thay hắn chăm sóc tốt cho Chiếu Dạ Bạch không nữa.
Đoàn Quân Hạo ôm quyền: “Hồi bẩm Vương gia, thuộc hạ của ty chức theo thông lệ kiểm tra binh khí thì phát hiện một thanh bảo kiếm, cho nên thuộc hạ mới tới đây nhìn.”
“Ồ?”
Ngu Bắc Châu nhướng mày, ngữ khí nghe không ra hỉ nộ: “Là bảo kiếm gì?”
“Là..... Thất Tinh Long Uyên.”
Nói xong, Đoàn Quân Hạo đột nhiên nhớ tới một chuyện.
Mọi người đều biết, Tam hoàng tử năm xưa ở Vệ quốc làm con tin, sau đó bái nhập Quỷ cốc, trở thành một trong những môn sinh đắc ý của Quỷ Cốc Tử.
Quỷ Cốc Tử là Đại tông sư nổi danh nhất đại hoang, tinh thông binh pháp võ lược, truyền thuyết nói rằng, ông có được đại trí tuệ thông thiên triệt địa*. Tất cả nhân vật anh tài kiệt xuất trong đại hoang, hầu như đều xuất thân từ môn hạ của Quỷ Cốc Tử.
Thế nhưng hành tung Quỷ Cốc Tử lại vô cùng bí ẩn, danh tính cực kỳ bí mật, ngay cả tuổi tác giới tính cũng mờ mịt như sương. Cho dù thiên hạ ai cũng khao khát, nhưng chuyện bái sư thu đồ đệ hoàn toàn phải dựa vào duyên phận.
Trùng hợp thay, Bắc Ninh Vương cũng xuất thân từ môn hạ Quỷ Cốc.
Bọn họ tựa hồ là hai đệ tử thân truyền duy nhất của Quỷ Cốc cùng thế hệ, không chỉ là đồng môn, Bắc Ninh Vương còn là sư đệ của Tam hoàng tử.
Truyền thừa sư môn từ trước đến nay rất quan trọng, phái Quỷ Cốc đều phải bế cốc mười năm mới có thể xuất sư.
Nói cách khác, sư huynh đệ ở chung mười năm, sao lại có thể không nhận ra đối phương chứ?
“Là một vị đệ tử Nho gia.”
Đoàn Quân Hạo ấp úng: “Ty chức cả gan, có một suy đoán... Không biết có nên nói không.”
Dù biết Ngu Bắc Châu sáng nắng chiều mưa, tính tình nóng nảy, hắn cũng không thể thả trôi nhận định, vội vàng mở miệng.
“Ty chức cho rằng... Vị đeo Thất Tinh Long Uyên kia... Khả năng chính là Tam hoàng tử.”
Mọi người lâm vào trầm mặc.
Bắc Ninh Vương ý tứ không rõ khẽ cười.
Một lúc sau, chim ưng lượn vòng trên không cao giọng kêu dài, thu hồi cánh lớn, vững vàng đáp xuống cổ tay của Ngu Bắc Châu.
Những năm đầu khi Ngu Bắc Châu còn chưa nổi lên, rất nhiều người chê cười nó xấu xí, Ngu Bắc Châu luôn bảo vệ nó, cho đến hôm nay, mộ phần những người kia cỏ cây đã cao hơn hai thước.
Hiện giờ y phong vương bái tướng, khắp đại hoang nghe đến tên đều khiếp sợ, đám người không dám xuất hiện trước mặt y, liền nhao nhao quay lại lấy lòng nó, nó bay ra ngoài dạo một vòng cũng có thể ngậm miếng thịt sống trở về.
“Xấu chết đi được, nhiều năm như vậy cũng không học được nửa điểm mê người của chủ nhân ngươi.”
Ngu Bắc Châu lười biếng vỗ lưng chim ưng, trở tay ném nó lên cao: “Lúc trước sao ta lại bắt được một con chim ngu xuẩn như ngươi chứ, mau cút.”
Chim ưng bất mãn kêu lên, quay đầu mổ Ngu Bắc Châu, vỗ cánh bay ngược lên không trung, hình như nhìn thấy cái gì, đột nhiên kêu to một tiếng.
Nghe thấy tiếng xé gió, Tông Lạc cảm thấy không ổn, bàn tay siết chặt dưới ống tay áo, chuẩn bị rời đi.
Phía bên kia, hồi lâu không thấy trả lời, Đại thống lĩnh duy trì tư thế ôm quyền, trên trán toát ra từng giọt mồ hôi lạnh.
Đoàn Quân Hạo rốt cục cũng nhớ ra mình đã quên cái gì.
Hắn quên mất Tam hoàng tử có quan hệ không tốt với Bắc Ninh Vương, chuyện này trong triều ai cũng biết.
Là loại vừa gặp nhau là muốn đánh nhau, triều đình đấu đá đủ kiểu, nói bọn họ không có thâm thù đại hận, ai mà tin cho được.
Đoàn Quân Hạo hiện giờ ở trước mặt Bắc Ninh Vương, nói Tam hoàng tử có khả năng nhặt được mạng, tìm được đường sống trong chỗ chết, chẳng phải đang nói điều không nên nói sao?
Ngay khi Đoàn Quân Hạo hoảng hồn tim đập như trống, Ngu Bắc Châu ném ưng xong đột nhiên vỗ tay, thản nhiên nói: “Người ở đâu? Dẫn bổn vương tới gặp.”
—---
Chú thích:
*Điêu tâm nhạn trảo, phong thỉ trường xà: Thành ngữ chỉ kẻ ác độc và tàn nhẫn.
*Tễ nguyệt quang phong: Cảnh quang đãng của bầu trời sau cơn mưa, ý chỉ tâm tích cách cao quý và tâm hồn rộng rãi của một con người.
*Long chương phượng tư: uy phong như rồng, tư thái như phượng.
*Trung quân: Vị trí ở giữa đoàn quân.
*Thụ mệnh vu thiên, kí thọ vĩnh xương: Câu hiệu trong thánh chỉ: ý là làm Hoàng đế do nhận mệnh trời cao, đế nghiệp sẽ kéo dài mãi mãi.
*Yến Nhiên khắc công: thành ngữ, điển cố, xuất hiện trong “Hậu Hán Thư” quyển 23 “Đậu Dung Liệt Truyện – Đậu Hiến“. Đại tướng Đông Hán Đậu Hiến truy kích Bắc Hung Nô, ra khỏi biên cương hơn ba ngàn dặm, tới núi Yến Nhiên khắc đá ghi công. Sau đó lấy “Yến Nhiên khắc công” chỉ đem văn tự ghi công khắc trên đá.
Cũng chỉ việc lập được thành tựu công lao to lớn.
*Phong lang cư tư: năm 119 trước công nguyên (niên hiệu Nguyên Thú 元狩 thứ 4 đời Hán Vũ Đế 汉武帝) Hoắc Khứ Bệnh viễn chinh Hung Nô, giết hơn 7 vạn quân địch, phong núi Lang Cư Tư rồi quay về.
“Phong Lang Cư Tư” nguyên chỉ việc Hoắc Khứ Bệnh lên núi Lang Cư Tư đắp đàn tế trời để cáo thành công, sau dùng để chỉ việc kiến lập võ công hiển hách. Về sau “phong Lang Cư Tư” trở thành một trong những vinh dự tối cao của võ tướng dân tộc Hoa Hạ.
*Mệnh dữ cừu mưu: Bản mệnh khiến bản thân thường phải đối phó với kẻ thù. Diễn tả sự xui xẻo, thường gặp thất bại.
*Thông thiên triệt địa: thấu tận trời đất.
—----