Có Thể Uống Một Ly Không

Chương 41: Chương 41




Editor: Gấu Gầy

Uyên Đế nhàn nhạt hỏi: “Lực tay của ngươi đâu?”

Tông Lạc sửng sốt, theo bản năng dồn sức vào miệng hổ.

Trọng cung nặng gần bốn tảng đá kéo ra một đường cong như trăng tròn, cho dù huấn luyện quân doanh đến xem, cũng không thể soi ra lỗi nào.

Công bằng mà nói, Tông Lạc luôn cảm thấy hắn bắn cung tốt hơn luyện kiếm.

Còn Ngu Bắc Châu, y luyện kiếm giỏi hơn hắn một chút.

Kiếp trước Tông Lạc cả đời là học sinh ngoan, chưa từng làm chuyện đánh nhau trong hẻm sau giờ học, ngay cả ẩu đả với người khác cũng không có.

Cho nên từ khi bắt đầu học kiếm đến khi thực chiến, Tông Lạc bản tâm vẫn là vị giảng viên trẻ tuổi tuân thủ kỷ luật không làm xằng làm bậy, cẩn trọng dạy bảo nghiên cứu sinh.

Nhưng mà cung tiễn, Tông Lạc luôn học rất giỏi, bách phát bách trúng không thành vấn đề.

Do ảnh hưởng của một số ấn tượng mặc định trước khi xuyên sách, luôn cho rằng cung thủ cần phải nhanh nhẹn. Mãi đến sau này học xong hắn mới biết được, nguyên lai cung thủ cần có cơ bắp cường tráng, tầm bắn và trọng lượng có quan hệ trực tiếp với nhau, lực cánh tay không đủ sẽ không thể kéo nổi cung. Nói cách khác, một cung thủ đủ tư cách, thể chất còn mạnh hơn binh sĩ trên chiến trường.

Lúc trước tại sao Tông Lạc chỉ bắn trúng tám quả, là bởi vì có một mũi tên không tìm thấy ba quả Phúc Trạch nối liền cùng một góc độ. Mà lần này, tuy rằng chín quả kết thành một chùm trên dây leo, nhưng mắt hắn lại không thấy đường.

Nam nhân đeo mặt nạ quỷ đứng yên tại chỗ, dáng người thanh tuấn, như ngọc như trúc.

Chỉ cần một động tác giương cung, cũng khiến người ta mường tượng ra bầu không khí khắc nghiệt của chiến trường.

'Tam điện hạ đích thật là hạt giống luyện võ ưu tú, chỉ tiếc......'

Không biết bao nhiêu thần tử than thở trong lòng.

Có thể sống sót trong trận Hàm Cốc Quan đã là kỳ tích. Nhưng sau khi trở về lại mất trí nhớ...... Hiện giờ thế cục ở Hoàng thành, chi bằng không nên trở về.

Ngay khi Tông Lạc kéo cung xong không biết quay cung về hướng nào, Uyên Đế đột nhiên tiến lên một bước.

Bàn tay rộng lớn dễ dàng bao lấy tay Tông Lạc. Hai đôi tay này, một đôi hùng hậu thô ráp, một đôi trẻ tuổi thon dài, chỗ duy nhất giống nhau là đầy vết chai sạn.

Tông Lạc cả người cứng ngắc, lực đạo vừa kéo đầy nhất thời hơi buông lỏng.

Uyên Đế nhíu mày: “Tập trung.”

Ông dùng sức, mang theo tay bạch y Hoàng tử, kéo căng cung tên nặng nề, dịch chuyển lên trên, cuối cùng nhắm đến một điểm cao nhất.

Từ góc nhìn của người xem, giống như phụ thân nghiêm khắc đang đích thân dạy dỗ nhi tử mới học võ nghệ của mình.

Mà trên thực tế, chưa từng có Hoàng tử nào vinh dự được Uyên Đế dạy võ. Có lẽ từng có một người, đó là Đại hoàng tử cùng Uyên Đế chinh chiến khắp nơi, cuối cùng chết trận, nhưng thời gian quá lâu, không ai biết được.

Uyên Đế không thích người khác tiếp cận, cũng không thích gần gũi người khác. Đây là thói quen của người tập võ trên chiến trường. Ngay cả Tông Hoằng Cửu, ngày thường nói chuyện cũng theo lễ quân thần, mặc dù cưng chiều nhưng không giống phụ tử, giống quân vương và thần tử hơn.

Tất cả người xem đều mở to mắt.

Lúc trước Tông Lạc cùng Bùi Khiêm Tuyết từ Bùi phủ đi ra, những học sinh này đã không cam lòng.

Thật sự có quá nhiều người vây quanh học sinh mù mắt, đầu tiên là Bắc Ninh Vương, rồi đến Bùi tướng, thậm chí cả Thánh thượng. Lại thêm tin đồn hắn rất giống Tam hoàng tử Đại Uyên, khiến cho không ít học sinh tôn kính Tam hoàng tử cảm thấy ác cảm.

Kết quả ai cũng không ngờ, hắn vậy mà được Thánh thượng đích thân giương cung chỉ điểm.

Các vị triều thần lại càng ngạc nhiên hơn nữa.

Là Tam hoàng tử cũng không sao, nhưng vấn đề là, tất cả mọi người đều biết, Tam hoàng tử không được sủng ái!

Trước kia Tam hoàng tử mang binh đánh giặc, chí ít có thể mở mang bờ cõi, trấn giữ biên cương, lúc ấy Uyên Đế còn không quan tâm đến. Huống chi bây giờ, Tam hoàng tử đã mù loà mất trí nhớ, trở thành một phế nhân, Bệ hạ làm sao quan tâm cho được?

Không ít người còn len lén nhìn biểu tình của Bùi Khiêm Tuyết, tâm phúc của Uyên Đế, phát hiện đối phương thẳng thắn vô tư, căn bản không ngại bất kỳ ánh mắt soi mói nào cả.

Con cáo này.

Tuy rằng Bùi Khiêm Tuyết còn trẻ, nhưng muốn tìm ra một ít thông tin từ chỗ hắn, còn khó hơn lên trời.

Tông Thừa Tứ tương đối ổn định trong đám người này.

Trong khi chờ đợi, hắn cẩn thận quan sát Tông Nguyên Vũ và Tông Vĩnh Liễu, cả hai đều lộ ra vẻ khó tin, chỉ có Tông Hoằng Cửu là đang nắm chặt tay, biểu tình phẫn hận.

“Vút....”

Ngay khi mọi người vẫn đang hoang mang, tâm tư khó hiểu, dây cung kéo đầy chợt buông lỏng.

Vút một tiếng, mũi tên lông vũ màu trắng bắn ra, phá gió lao thẳng tới ngọn cây, tốc độ nhanh đến mức chỉ có thể nhìn thấy tàn ảnh.

Ngay sau đó, Uyên Đế rút mũi tên từ trong ống tên ra, đặt vào dây cung.

Đôi mắt ông như những vì sao sâu thẳm đặt trên bàn cờ trong đêm lạnh, sắc bén mà kiên định.

Mũi tên thứ hai, mũi tên thứ ba.

Hai mũi tên phía sau nối tiếp nhau, không cần phải nhắm kỹ, cứ như vậy trôi chảy nhanh chóng bắn ra ngoài.

Lúc Uyên Đế buông cung, Tông Lạc cũng dừng một chút, thuận thế thu hồi ngón tay cứng ngắc tràn đầy mồ hôi.

Cây Vạn tuế cổ thụ quá cao, chỗ cao nhất ước chừng sáu mươi mấy thước, thị lực không tốt rất khó nhìn thấy.

Sau khi ba phát tiễn bắn ra, phía trên hoàn toàn im lặng.

Một vị thần tử tự cho là thông minh bắt đầu suy diễn: “Cái này... Cây này quá cao, Bệ hạ lại nhiều năm chưa từng cầm cung, có phạm một chút sai lầm cũng...”

Uyên Đế không thèm nhìn gã, chằm chằm ngước lên phía lên một hồi, đột nhiên quay đầu gọi Ngu Bắc Châu: “Ngu khanh.”

Còn đang lo nhìn Tông Lạc không chớp mắt, Bắc Ninh Vương nhanh chóng phục hồi tinh thần, miễn cưỡng ngẩng đầu nhìn lên cao.

Sau khi nhìn thấy lông đuôi quen thuộc trong bụi cây, Ngu Bắc Châu thoáng bực “chậc” một tiếng, giơ tay huýt sáo.

Một giây sau, con chim ưng đang ngồi xổm phía trên cây vạn tuế nhanh lẹ lao xuống, trên móng còn ôm theo một chùm quả Phúc Trạch vàng kim, vững vàng đặt vào trong mâm nội thị bưng lên, giống như đang tranh công vậy.

Cẩn thận đếm, một hai ba...... Không nhiều không ít, vừa đủ chín quả.

Uyên Đế nở nụ cười: “Chim ưng thật anh tuấn. Trẫm còn nghĩ tại sao quả Phúc Trạch lại không rơi xuống, thì ra là bị chim ưng của Ngu khanh bắt được.”

Ba mũi tên bắn hạ chín quả!

Tất cả học sinh và triều thần vội vàng chắp tay hướng Uyên Đế chúc mừng: “Chúc mừng Bệ hạ, trời cao phù hộ Đại Uyên!”

Trong lúc nhất thời, âm thanh vang vọng truyền đi xa, ngay cả Thái Vu đang hát tụng cũng ngừng lại, xoay người giơ cao cốt trượng.

Một lần bắn hạ chín quả Phúc Duyên, mấy chục năm qua chưa từng có. Nghe nói khi Uyên Đế còn là Hoàng tử, còn vì hành động này mà chôn xuống hậu hoạn.

Nhưng bất luận thế nào, ai cũng không nghĩ tới, người sắp biết thiên mệnh đại thọ của mình sau mấy chục ngày nữa như Uyên Đế, lại có thể kéo một cây cung nặng bằng bốn tảng đá, còn dễ dàng bắn hạ quả Phúc Trạch cao mấy chục mét mà không cần quá nhiều thời gian ngắm bắn, thật sự khiến người ta kinh ngạc.

“Sửu Ưng nghịch ngợm, mong Bệ hạ thứ tội.”

Con chim ưng đen thui xấu quắc đậu chắc trên vai Ngu Bắc Châu, đầu nó rũ xuống, bộ dạng đã biết lỗi lầm, thoạt nhìn vô cùng tội nghiệp.

Tông Lạc vừa nghe, liền biết con ưng này lại bắt đầu giả bộ.

Hồi trước bị hắn nhổ lông đít, nó cũng cúi đầu như vậy, tỏ vẻ thành tâm hối cải, kết quả chứng nào tật nấy, được ít hôm lại quấy rầy Chiếu Dạ Bạch.

Quả thực cái nết y chang chủ nhân của nó.

Uyên Đế rộng lượng không so đo với chim ưng, còn hứng thú hỏi: “Con ưng này có phải là con lúc trước đi theo Ngu Khanh trấn bắc, lập được công lao hãn mã không?”

Ngu Bắc Châu cười nói: “Thần không dám nhận, nó chẳng qua chỉ khôn vặt mà thôi.”

“Đã có công thì phải ban thưởng.”

Chim ưng dường như nghe hiểu, vênh váo ngẩng đầu, dang rộng hai cánh, bộ dáng tự hào kiêu ngạo.

Những người khác nhìn thấy cảnh này, không khỏi cảm khái Bắc Ninh Vương đúng là được sủng.

Nếu đổi lại là người khác, chỉ sợ đã sớm đầu lìa khỏi cổ, làm gì có chuyện cười nói vui vẻ, thậm chí còn được ban thưởng, quả thực không dám tưởng tượng.

Tông Lạc đứng một bên, buông cung xuống, đang định lui về phía sau hai bước, bỗng nhiên lại nghe thấy âm thanh của Tông Hoằng Cửu.

“Phụ hoàng, mấy quả Phúc Trạch thật đẹp.”

Hoàng tử mười tuổi đột nhiên chạy tới, giọng nói trong trẻo, vô cùng hồn nhiên không rành thế sự vọt đến khay quả, đưa tay muốn lấy quả Phúc Duyên mà Uyên Đế cùng với Tông Lạc vừa mới bắn hạ.

Uyên Đế cau mày: “Đây là đồ của Hoàng huynh ngươi, ngươi cầm loạn làm gì?”

Chỉ nói Hoàng huynh, lại không nói là Hoàng huynh nào, cũng không nói rõ có phải Tam hoàng huynh hay không, khiến người ta không biết đường nào mà lần.

Tông Hoằng Cửu dừng lại, trái tim chậm rãi chìm xuống, giống như quả cân đè nặng trong lòng.

Không chỉ hắn, ngay cả một số nội thị cũng kinh ngạc.

Triều thần bình thường không ở trong cung, nghe nói Cửu hoàng tử rất được sủng ái, kì thực bọn họ cũng không rành. Chỉ có những nội thị trong cung mới biết rõ, Bệ hạ rốt cuộc thương Cửu hoàng tử đến mức nào.

Đừng nói mấy thứ đồ chơi nhỏ, bình thường Tông Hoằng Cửu muốn cái gì, hầu như Bệ hạ đều không cự tuyệt. Bây giờ chỉ là vài quả Phúc Trạch, Bệ hạ lại không đồng ý, thật sự hiếm thấy.

“Nguyên Gia, cất kỹ chúng đi.”

Nguyên Gia vội vàng đáp ứng, đem chín quả thượng hạng xâu lại với nhau, đựng trong hộp gấm, đặt vào tay Tông Lạc đang đứng ngây ngốc một bên.

Quả Phúc Trạch chỉ được phép hái vào thời điểm này trong năm, mỗi quả đều vô cùng quý giá, còn là nguyên liệu vu dược. Cho dù không để làm thuốc mà trực tiếp ăn, cũng có tác dụng cường thân kiện thể, bình ổn tim mạch, cải thiện thị lực. Đôi khi để biểu lộ hoàng ân, các thần tử còn được phép mang về.

Chùm quả Phúc Trạch này chắc chắn là tốt nhất.

Uyên Đế thu hồi ánh mắt, thần sắc không muốn nói nhiều.

Ngược lại, Nguyên Gia thấp giọng dặn dò trước mặt Tông Lạc: “Điện hạ nhớ mang mấy quả Phúc Trạch này về, dùng nước tuyết tinh khiết rửa sạch trước khi ăn, đừng để tránh dính đồ mặn.”

Tông Lạc vô thức ngước mắt, nhìn về phía Uyên Đế.

Đáng tiếc hiện giờ hắn không thấy gì cả.

......

Thanh Tự cứ như vậy kết thúc.

Các triều thần nhao nhao đi tới cửa, dự định ngồi xe ngựa rời đi, các học sinh cũng tụm năm tụm ba cùng nhau quay về nơi tạm trú.

Có thể đoán được, cho dù Uyên Đế không nói, sau ngày hôm nay, tin tức Tam hoàng tử Đại Uyên chưa chết cũng sẽ lan khắp kinh thành như nấm mọc sau mưa.

Bùi Khiêm Tuyết vừa nói với Tông Lạc vài câu, Nguyên Gia đã đi tới, thấp giọng nói: “Tam điện hạ, Bệ hạ cho mời.”

Nhớ đến sự coi trọng của Uyên Đế đối với Cẩn Du, hiểu được trái tim của một người cha già từng đau đớn khi mất đi đứa con yêu quý, Bùi Khiêm Tuyết bỗng dưng cảm thấy nhẹ nhõm.

Vừa rồi hắn đã hỏi rõ Tông Lạc, Thái Vu nói không có gì đáng ngại, ngày mai đến bái phỏng cũng không sao.

Cho nên hắn từ biệt Tông Lạc, nhìn đối phương bước lên ngự liễn sáu ngựa kéo xe.

—----

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.