Có Thể Uống Một Ly Không

Chương 59: Chương 59




Editor: Gấu Gầy

Tông Lạc trở về còn chưa được bao lâu, đã có khách không mời mà đến tìm tới cửa.

“Tứ hoàng tử mời ta ra ngoài gặp mặt?”

Nghe xong tin tức hạ nhân thông báo, Tông Lạc lâm vào trầm tư.

Bây giờ đã hơn nửa đêm, mời mọc ra ngoài, hình như có mùi bất thường.

Nhớ tới một ít thủ đoạn đã từng nghe qua, Tông Lạc dâng lên dự cảm chẳng lành.

Cả Tông Nguyên Vũ và Tông Vĩnh Liễu đều tới bái phỏng trong mấy ngày qua, duy chỉ có Tông Thừa Tứ, người từng tặng đan dược cho Tông Lạc là không có động tĩnh, chỉ gửi mấy lời thăm hỏi tượng trưng.

Đột nhiên mời đi gặp mặt, Tông Lạc không thể không suy nghĩ nhiều.

Vừa vặn gần đây Cố Tử Nguyên mơ thấy chuyện kiếp trước, tuy nói chỉ là một ít chi tiết nhỏ nhặt, nhưng nếu muốn lưu ý, nhưng nếu chú ý và liên kết với kiếp này, đó sẽ là một mối đe dọa không nhỏ đối với Tông Lạc.

Bất quá dự cảm thì dự cảm, nếu có người tới mời, Tông La vốn đang muốn tìm điểm đột phá, tất nhiên sẽ không từ bỏ cơ hội.

Huống chi kiếp trước Tông Thừa Tứ là nhân vật chính trong cuộc chiến đoạt trữ, là người chiến thắng cuối cùng.

Nếu hắn mơ thấy điều gì đó mà không nói thật với Tông Lạc, khi trò chuyện với nhau, có thể vô tình nhận được tin tức.

Quan trọng nhất là...... Tông Lạc định lấy lão Tứ làm bia ngắm đời này.

Vì thế hắn sai hạ nhân lấy ra một cái áo choàng hạc lớn, che ô ra ngoài.

Trùng hợp thay, tối nay Huyền Kỵ theo thị vệ đi tuần, tình cờ gặp hắn trước cửa phủ Hoàng tử, vội vàng cúi đầu hành lễ.

“Thụy Thần bây giờ thế nào?”

Tông Thụy Thần ồn ào đòi học võ, nói muốn đến Huyền Kỵ rèn luyện một thời gian, vì thế Tông Lạc liền ném hắn vào, nhưng để sẵn một phòng trong phủ cho hắn, lúc muốn nghỉ ngơi có thể trở về.

“Hồi bẩm Điện hạ, lúc ta ra ngoài tuần đêm, Bát điện hạ còn đang tập võ.”

Mục Nguyên Long là người tính tình cứng nhắc. Hắn làm thầy dạy võ, chắc chắn rất nghiêm khắc.

Cho dù Tông Thụy Thần là Hoàng đệ của Điện hạ, cũng không hề được thiên vị. Nhất là sau khi nghe Tông Lạc nói Tông Thuỵ Thần muốn cùng bọn họ ra chiến trường, mức độ nghiêm khắc ban đầu chỉ sợ càng thêm trầm trọng.

Chỉ có người từng ra chiến trường mới biết, chiến trường tuyệt đối không phải là nơi có thể đùa giỡn.

Phải củng cố kỹ năng cơ bản ngay từ bây giờ, bởi vì thanh kiếm kẻ thù sẽ không bao giờ nương tay.

“Được rồi, không có gì nữa, các ngươi tiếp tục tuần tra đi.”

Tông Lạc dẫn Chiếu Dạ Bạch đang ngáp qua, buộc kiếm lên ngựa, nói với người hầu đến bẩm báo: “Dẫn đường.”

Người hầu có hơi sửng sốt, dường như không ngờ Tam hoàng tử mấy ngày nay đóng cửa không gặp ai lại đồng ý lời mời của Điện hạ. Nhưng nếu đã nhận lời, hắn cũng vội vàng cung kính đáp vâng, đi trước dẫn đường.

Đoàn người xuyên qua hẻm nhỏ trước mặt phủ Hoàng tử, chạy như bay trên đường phố tĩnh lặng, đi về phía thành đông.

Hoàng thành ban đêm luôn luôn yên tĩnh, có điều sự yên tĩnh này chỉ là tương đối mà thôi.

Đối với dân thường, sau khi giới nghiêm không cho phép ra ngoài, vì thế liền ngủ sớm.

Nhưng mà đối với con cháu quý tộc, lệnh giới nghiêm chẳng qua chỉ là thay đổi địa điểm chơi đùa mà thôi. Tỷ như ở phố Hoa Liễu khu Bất Dạ phía đông kinh thành, quán trà, thanh lâu, nam phong lâu, cái gì cũng có, phố trong phố nối liền với nhau, căn bản không cần ra đường lớn, dĩ nhiên cũng không vi phạm quy định của lệnh giới nghiêm.

Cả con phố muôn màu muôn vẻ, hoa hồng liễu xanh, hai bên là kiến trúc ba tầng lầu cao, chính giữa dựng xà ngang bằng gỗ, phía trên rủ xuống lụa màu rực rỡ theo gió lay động.

Phía sau cửa sổ giấy dầu mỏng manh, phản chiếu bóng hình xinh đẹp, nhiều chỗ đưa tay tắt đèn, xa xa vang đến tiếng trúc tấu ngâm cùng tiếng cười đùa trầm thấp.

Tứ hoàng tử Tông Thừa Tứ chính là khách quen ở đây, ăn uống đánh bài tửu sắc, hắn rành sáu câu, các thế gia ăn chơi trác táng trong kinh đều tự hào được chơi với hắn, hơn nữa hắn cũng là kim chủ mà các tú bà thích nhất.

Còn Tông Lạc lại chưa từng đặt chân đến đây.

Vì thế cho nên, khi người hầu đưa hắn tới phố Hoa Liễu, chân mày hắn bắt đầu cau lại. Đợi đến khi con ngựa phía trước dừng lại trước Nam Phong quán lớn nhất dãy phố này, Tông Lạc nhất thời lạnh mặt.

Hắn ngồi ngay ngắn trên con ngựa trắng xinh đẹp, thản nhiên nói: “Nếu đây là cách đãi khách của Tứ điện hạ, vậy thứ cho ta không thể tuân mệnh.”

“Ha ha ha ha ha, Tam Hoàng huynh, đừng như thế.”

Ngay khi Tông Lạc vừa định xoay người rời đi, phía trên đột nhiên truyền đến tràng cười sang sảng.

Tông Thừa Tứ cầm quạt trong tay, đang đứng ở lầu hai của Nam Phong quán.

Hắn tiện tay kéo rèm cửa sổ phi thân, đáp xuống mặt đất bên ngoài: “Thật sự là ta suy nghĩ không chu toàn, chờ đến khi hạ nhân đi mời, mới nhớ ra giờ này chắc Hoàng huynh đã ngủ, vừa định đặt chỗ Xuân Phong lâu hẹn lại ngày mai, không ngờ Hoàng huynh lại bằng lòng gặp mặt.”

“Nam tiểu trúc ngày thường không có kinh doanh da thịt, chỉ là khu uống rượu thưởng trà, thỉnh thoảng nghe tiểu khúc, bên trong đều là thanh quan, bình thường không ít mệnh quan triều đình cũng đến chỗ này tiêu khiển, nhạc quan đầu bảng lại càng khó cầu, người xếp hàng phải đợi đến sang năm.”

Trên mặt Tông Thừa Tứ treo lên nụ cười lỗ mãng, tầm mắt lại mang theo sự thận trọng khác hoàn toàn.

Kể từ lần âm thầm giật dây Tông Hoằng Cửu trên xe ngựa, cũng không còn hóng được tin tức trong cung.

Hoàng cung xưa giờ giống như thùng sắt kín gió, đừng nói là hắn, ngay cả lão Lục lão Ngũ cũng chưa từng thành công cài cắm tai mắt trong cung.

Mãi đến ngày hôm qua, hắn mới nhận được tin, Cửu hoàng tử lại bị Bệ hạ cấm túc.

Không rõ cấm túc ngày nào, nhưng Tông Thừa Tứ thừa biết.

Hơn phân nửa là do hắn châm ngòi.

Chỉ tiếc một chút tin tức cũng không có, còn mất liên lạc với Tông Hoằng Cửu. Sau khi án binh bất động vài ngày, hắn hay được tin Tam hoàng tử thành công nhận lại Huyền Kỵ, trí nhớ cũng dần dần hồi phục, cuối cùng mới không kiềm lòng được mà chủ động ra tay.

Vốn tưởng rằng Tông Lạc sẽ như các Hoàng tử khác từ chối hắn, không ngờ đối phương lại đến.

Chắc là tác dụng của nửa viên đan dược kia. Tông Thừa Tứ không khỏi có chút vui mừng.

Mặc dù đêm nay suy nghĩ không được chu toàn, có thể có nguy cơ bại lộ, nhưng nếu có thể lôi kéo vị Hoàng huynh có thực quyền trong tay này, nhất định sẽ có lời.

“Nếu Hoàng huynh đã đến, vậy đêm nay Hoàng đệ sẽ bao trọn Nam tiểu trúc.”

Vừa nói, hắn vừa ra hiệu cho thuộc hạ ném một cái hầu bao cho tú bà.

Bà ta mở ra nhìn, bên trong đầy vàng lá, lập tức vui vẻ ra mặt, bắt đầu chủ trì sắp đặt.

“Tất cả đều theo sở thích của Hoàng huynh, chúng ta cùng lên lầu hai uống trà nói chuyện, tuyệt không làm chuyện dư thừa. Tam hoàng huynh sẽ không không cho ta mặt mũi chứ?”

Phải nói rằng Tông Thừa Tứ rất có tài đối nhân xử thế, ăn nói khôn khéo.

Sau khi giải thích xong, sắc mặt Tông Lạc dịu đi trông thấy.

Hắn sờ bờm Chiếu Dạ Bạch, cuối cùng xuống ngựa: “Đi thôi.”

Bây giờ chỉ mới vào đêm, không ít khách nhân còn chưa gọi món đã bị mời ra. Nhưng khi nhìn thấy người tới, bọn họ lập tức im miệng.

Đại Uyên phân chia thứ bậc rõ ràng, Uyên Đế lại là bạo quân mà ai cũng sợ, cho dù Tứ hoàng tử xuất thân thấp nhất, cũng không phải là người có thể tùy tiện trêu chọc.

Bọn họ nhìn lại từ xa, Tứ hoàng tử cẩm y hoa phục, cử chỉ ngả ngớn.

Nam nhân áo trắng theo sau dáng người như ngọc, tóc mực buộc cao, cần cổ thon dài phác họa ra độ cong quyến rũ.

“Tứ Điện hạ lại tới...... Người theo sau hắn là ai? Nhìn dáng người chắc là cực phẩm. Sao ta chưa từng nghe nói Nam tiểu trúc có nam quân mới vào, tú bà sao lại không cho bản công tử nếm thử.”

Bằng hữu nghe xong, vội cắt lời hắn: “Ngươi nói cái gì vậy, kia là Tam Điện hạ!”

“Cái gì? Tam Điện hạ?”

Công tử thế gia sợ tới mức nhất thời làm đổ chén rượu.

Hắn kinh ngạc nhìn sang bên kia, vội vàng cởi hầu bao ra, ném xuống vài lá vàng: “Đêm nay uống đến đây thôi, ta còn có việc, các ngươi cứ tiếp tục đi.”

Nhà hắn đời đời trung thành với phủ Định Bắc Hầu, là người của Ngũ hoàng tử đảng.

Từ sau khi Tam hoàng tử trở về, luôn đóng cửa im lìm, không chịu gặp ai. Ngũ hoàng tử đưa bái thiếp vô số lần, nhưng đều như đá chìm xuống biển, không có hồi âm.

Ngũ Điện hạ hình như có chuyện gì quan trọng, mấy lần dặn dò thuộc hạ chú ý động tĩnh của Tam hoàng tử. Không ngờ hôm nay đang uống rượu gặp được cảnh này.

Vậy mà lại đi cùng Tứ hoàng tử xưa nay không tranh giành đoạt trữ.

Đây dường như là một tín hiệu bất thường.

Thế gia công tử không dám nghĩ sâu.

Hắn phải nhanh chóng đến phủ Ngũ hoàng tử, báo tin cho Ngũ Điện hạ.

......

Tông Thừa Tứ dẫn Tông Lạc lên lầu hai.

Tú bà chờ sẵn ngay cửa vội vàng chào hỏi, mắt cười đến hằn cả nếp nhăn, híp lại thành một đường chỉ.

“Đem rượu ngon lên đây!

Tông Thừa Tứ thuần thục phân phó: “Không phải các ngươi lúc trước ủ được một bình Bạch Lê Hoa, bản hoàng tử đã dặn để lại rồi sao, giờ lấy ra đi.”

“Vâng.” Nam quan bôi son phấn trên mặt nhận lệnh rời đi.

Lầu hai được chia thành các phòng trà có chỗ ngồi trang nhã, xa hơn nghe nói là tĩnh thất nghe khúc, bài trí tao nhã, đốt hương thơm nồng.

Tông Lạc không thích mùi này, cau mày kiên nhẫn ngồi xuống, tiện tay kéo rèm trúc, để gió lạnh thổi vào.

Cũng may Tông Thừa Tứ không phải là một phế vật bất tài vô dụng như vẻ bề ngoài. Vì để bàn chuyện, hắn đuổi tất cả ra ngoài, rồi mới cất lời trong gió lạnh.

“Hoàng đệ nghe nói Hoàng huynh đã nhớ ra được một ít chuyện cũ.”

Hắn vén tay áo lên, nâng tay rót rượu: “Vậy Hoàng đệ xin kính Hoàng huynh một ly chúc mừng.”

Tông Lạc nhận lấy ly rượu, lén nhìn vị trí xà nhà, rồi đổ thẳng ra ngoài cửa sổ: “Đa tạ Tứ hoàng đệ, có điều lúc trước Y Thánh điều trị cho ta đã dặn, bảo ta nhất định không được uống rượu, ly này, để cho tuyết trắng thay ta nhận đi.”

Quả nhiên, đề tài vừa chuyển sang chuyện trị mắt, đôi mắt Tông Thừa Tứ lập tức loé lên một tia hắc ám.

Tông Lạc nắm bắt tâm lý đối phương, đúng lúc nói: “Nói ra thật xấu hổ... Lần này gặp mặt, ta muốn hỏi Hoàng đệ, nửa viên đan dược Hoàng đệ tặng ta lần trước, có còn mở lò luyện nữa hay không?”

......

Lần này trò chuyện xem như chủ khách cùng vui.

Từ đó có thể coi như, hắn đã thực sự lôi kéo được Đại tướng quân Tam hoàng tử.

Rượu qua ba vòng, Tông Thừa Tứ đắc ý hài lòng, mặt mày đỏ ửng, ra lệnh cho hạ nhân mời nhạc quan tấu khúc.

Ngay khi nô bộc muốn rời đi, Tông Lạc ngăn gã lại: “Trên lầu hiện tại có nhạc quan không?”

“Hồi Điện hạ, trên lầu là tĩnh thất của Sư tiên sinh.”

Gã nô bộc ngoan ngoãn trả lời, đồng thời đặt khay trong tay xuống.

Ngay khoảnh khắc đó, Tông Lạc giơ tay, chính xác kẹp lấy một nhát hàn quang ở giữa không trung vọt ra từ ống tay áo.

Tông Thừa Tứ lập tức tỉnh rượu.

Hắn ngửa người ra sau, lập tức đứng lên: “Có thích khách!”

—----

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.