Có Thể Uống Một Ly Không

Chương 72: Chương 72




Editor: Gấu Gầy

Lúc này sắp đến giờ dùng bữa trưa.

Người trong hoàng cung đi lại đông đúc, nữ quan ngự thiện phòng đang dẫn theo các thị nữ tay cầm hộp sơn đưa tới các cung. Rảnh rỗi không có việc gì, mấy vị mỹ nhân được Dự quốc đưa tới cũng chăm chỉ đi lòng vòng trong Ngự hoa viên, hy vọng may mắn, tình cờ gặp được đế vương mà các nàng từ khi tiến cung chưa từng gặp.

“Đây không phải là Cửu hoàng tử sao?”

Các nàng thấp giọng xì xào bàn tán.

Dự Quốc đưa các nàng tới, tất nhiên là có mục đích. Nhưng đừng nói tranh sủng, ngay cả nhìn thấy Uyên Đế một lần cũng chưa từng có, hao hết tâm tư thì có ích gì?

Hơn nữa, cách đây không lâu, trong số các mỹ nhân có một người không chịu được cuộc sống thế này, muốn tìm cách gửi tin tức về cho cố quốc, kết quả bị bắt quả tang. Nghe nói bị đưa vào chiếu ngục, sau đó không còn tin tức gì nữa.

Trong mắt các nước khác, Đại Uyên chính là quân hổ báo sài lang, là đầm rồng hang hổ, Hoàng đế thì là bạo quân trong bạo quân, một lời không hợp liền trảm.

Sau khi có vết xe đổ, những mỹ nhân mới vào cũng không dám manh động.

Chỉ cần các nàng không gây chuyện, kỳ thật cuộc sống trong cung cũng không quá nhàm chán. Nghe nói trong hậu cung còn có phi tần rảnh rỗi, tự mình mang xẻng cuốc đất trồng rau, nói chung là một bộ dạng tự mình vui vẻ.

“Không biết Cửu hoàng tử phạm phải tội gì, không phải nói xưa nay được sủng ái nhất sao?”

Không chỉ các nàng, hầu như hơn nửa người trong hoàng cung đều nghe thấy tiếng kêu khóc của Tông Hoằng Cửu.

Vài thị vệ đỡ lấy hắn, những cung nhân đi theo Cửu hoàng tử cũng không dám nhiều lời, chỉ cúi đầu bước đi.

Đúng lúc này, Mục Nguyên Long cùng Tông Thụy Thần đi tới, vẻ mặt lo lắng: “Tam điện hạ hiện giờ thế nào?”

Bùi Khiêm Tuyết nói: “Cẩn Du vừa mới tỉnh không lâu, Ngự y nói không có gì đáng ngại, Bệ hạ triệu kiến nên đến Chương cung trước rồi.”

Nghe thấy không có việc gì, sắc mặt Mục Nguyên Long tức thì tốt hơn không ít.

Mặc dù chuyện Tam hoàng tử hộc máu không ít người biết, nhưng sau khi Ngu Bắc Châu điều tra xong, áp giải người có liên quan vào chiếu ngục, các triều thần bị phong tỏa trong đại điện cũng lập tức trở về nhà cùng tâm trạng sợ hãi. Ngay cả việc sáng hôm sau không cần tảo triều cũng không thể trấn an tinh thần của họ.

Hoàng cung không cho người ngoài qua đêm, khi biết Tông Lạc chỉ bị bồi bổ quá đà, thân thể không có gì đáng ngại, Bùi Khiêm Tuyết mới trở về phủ trước, lúc đi còn tiện thể kéo thao Tông Thụy Thần.

Chỉ có Diệp Lăng Hàn lặng lẽ ở lại, không nghỉ ngơi cũng không đi đâu hết, chống đỡ thân thể, đứng cả đêm trước cửa Thái y viện, mãi cho đến bây giờ.

Nghĩ tới đây, Tông Thụy Thần phức tạp nhìn Diệp Lăng Hàn.

Mấy tháng trước, lúc Tam ca còn chưa trở về, Tông Thụy Thần và Diệp Lăng Hàn vẫn là hai kẻ đáng thương bị Tông Hoằng Cửu ức hiếp, cũng thường giúp đỡ lẫn nhau.

Lúc ấy, Diệp Lăng Hàn là bằng hữu duy nhất của hắn.

Sau này trải qua sự kiện mật báo, Tông Thụy Thần khổ sở không thôi. Kết quả sau đó lại được cho biết là hiểu lầm, còn Diệp Lăng Hàn cũng thay đổi nhanh chóng, đi theo Tam ca, gần như là một thuộc hạ trung thành.

Hắn cũng không biết giữa chừng đã trải qua chuyện gì, nhưng tính tình của Diệp Lăng Hàn, thật ra hắn rất rõ.

Bề ngoài nhìn có vẻ thuận theo hoàn cảnh, gặp người nói tiếng người, gặp quỷ nói tiếng quỷ, nhưng trên thực tế trong xương cốt rất kiêu ngạo.

Không biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, khiến hắn cam tâm theo Tam ca như thế.

Cho dù vì cảnh trong mơ khiến Tông Thuỵ Thần có chút bài xích Diệp Lăng Hàn, nhưng hắn vẫn đi tới trước người này, nhỏ giọng nói cám ơn.

Nếu là không có Diệp Lăng Hàn giúp hắn đỡ rượu, người xui xẻo sẽ là hắn.

Chất tử Vệ Quốc mặt mày tiều tụy thản nhiên nói: “Không cần cảm ơn ta, muốn cảm ơn thì cảm ơn Điện hạ.”

Ngay lúc bọn họ đang nói chuyện, tiếng kêu thảm thiết của Tông Hoằng Cửu từ phía sau truyền đến.

Tông Thụy Thần nhìn thoáng qua, phát hiện kẻ thù từng bắt nạt mình bị kéo đi, quay đầu hỏi Diệp Lăng Hàn có muốn qua xem không.

“Không.”

Đôi mắt đầy tơ máu của Diệp Lăng Hàn vẫn nhìn chằm chằm về phía Chương Cung, nghe vậy trầm mặc lắc đầu.

Tông Hoằng Cửu đúng là cực kỳ đáng hận. Giống như Bạch Thái Ninh và sứ thần Vệ Quốc. Nếu có cơ hội, Diệp Lăng Hàn chỉ hận không thể tự tay giết chết, lóc từng miếng thịt của bọn chúng ra, làm ma cũng không tha cho chúng.

Nhưng lúc này...... So với việc xem Tông Hoằng Cửu bị chê cười, còn có chuyện quan trọng hơn hết.

......

Thị vệ liên tục kéo Tông Hoằng Cửu không muốn tự đi từ cửa Chương cung về lại tẩm cung của mình.

Đại Uyên tuyển binh chỉ cần muốn nhận lương, đều phải trải qua khảo hạch, nội dung khảo hạch chính là lực cánh tay. Đừng nói hai người, dù chỉ một người, cũng dễ dàng xách lên Tông Hoằng Cửu mười tuổi.

Khi đến cửa tẩm cung, Đoạn Quân Hạo đã sớm nhận lệnh chờ sẵn.

“Cửu điện hạ, xin đắc tội.”

Hắn vốn phụng mệnh mà đến, chỉ đứng một bên, nhìn thị vệ lôi Tông Hoằng Cửu vào trong cung điện.

Những cung nhân ngày thường hầu hạ Tông Hoằng Cửu đều không được phép vào trong, mà thay bằng hai ma ma giáo tập hơi già và hai người nội thị trung niên, phụ trách đưa cơm và phục vụ cơ bản.

Sau khi cánh cửa cung nặng nề đóng lại, một tiểu đội cấm vệ quân phía sau lập tức tiến lên, chạy chậm bao quanh toàn bộ cung điện canh gác.

“Cứ qua hai canh giờ đổi ca một lần, ngoại trừ mấy hạ nhân vừa rồi, những người khác đều không được phép vào trong. Ra vào phải kiểm tra nghiêm ngặt.”

Ai cũng có thể nhìn ra, lần này Uyên Đế đã thực sự nổi giận.

Ngay cả Tông Thừa Tứ trốn trong bóng tối cũng khá hoài nghi “Ồ” một tiếng, hiển nhiên không ngờ đến tình huống này.

Cùng Tông Hoằng Cửu mưu đồ, Tông Thừa Tứ ngay từ đầu đã không thành thật.

Chưa nói đến chuyện lão Bát được Tam hoàng huynh che chở, mà hắn hiện tại và Tam hoàng huynh vẫn là liên minh. Cho dù không vì nguyên nhân đó, hắn cũng không thể ở trước mắt bao người làm ra chuyện ngu xuẩn.

Cho nên Tông Thừa Tứ chỉ cung cấp Mãn Đình Xuân, còn những mưu đồ khác hắn không hề can thiệp, thậm chí cuối cùng còn tiếp thu lời khuyên của một người gần đây mới thu được, sắp xếp người của mình hốt Tông Hoằng Cửu một tay, làm ra hành động tố giác.

Quan trọng nhất là, tên nội thị bên cạnh Tông Hoằng Cửu bị hắn mua chuộc với giá cao, sự việc lại dồn dập, hiện giờ lại đổi người trong cung, một chút tin tức cũng không bị lộ.

Nói cách khác, Tông Hoằng Cửu hiện tại phỏng chừng đang gấp gáp xoay quanh, giống như con kiến trên nồi nóng, liều mạng muốn liên lạc với người bạn quân sư Tông Thừa Tứ này, để biết rõ chuyện gì đã xảy ra.

Chỉ khi Tông Hoằng Cửu thật sự cầu xin giúp đỡ, Tông Thừa Tứ mới có thể đào ra hắn rốt cuộc đang cất giấu bí mật gì.

Nhưng mà sự việc ầm ĩ đến như vậy, Tông Thừa Tứ cũng không ngờ tới.

Kế hoạch ban đầu của hắn là âm thầm tố cáo Tông Hoằng Cửu, tiếp đó thổi thêm lửa, sau cùng mới nói chuyện. Không ngờ Uyên Đế lại tỏ ra cực kỳ để tâm đến.

Điều duy nhất đáng mừng là hắn luôn làm việc cẩn thận, mới không để lại manh mối.

Ban đầu Tông Thừa Tứ còn lo lắng Ngu Bắc Châu ở trong chiếu ngục đã thẩm tra ra chuyện gì, nhưng nếu hắn bây giờ không sao, thì chứng tỏ mọi thứ đã được quét sạch, hắn hoàn toàn có thể thở phào nhẹ nhõm.

Tất nhiên...... Hiện giờ Tông Thừa Tứ không có thể truyền tin cho Tông Hoằng Cửu.

Câu cá thêm vài ngày, đợi hắn cùng đường, mới có thể nói thật.

Nghĩ vậy, Tông Thừa Tứ vui vẻ thu quạt, quay đầu định đi.

Mới mới nhấc chân, hắn chợt nhìn thấy có một người khác cũng đang dòm ngó.

Tông Thừa Tứ nheo mắt lại.

Bình thường hắn không biết nhiều về lão Bát, chỉ biết Hoàng đệ này sống ở lãnh cung, không được coi trọng, bẩm sinh ngốc nghếch. Nhưng mà hiện tại xem ra......

Hắn quan sát Tông Thụy Thần, trong mắt xẹt qua một tia sáng tỏ.

Năm xưa vụ án mưu phản của Vinh gia liên quan quá lớn, Tông Thừa Tứ lúc đó mới mười mấy tuổi, đã chứng kiến ​​cảnh tượng hỗn loạn trong hoàng thành.

Ai có thể ngờ, trước đó, Vinh gia là một trong những danh gia vọng tộc quyền thế nhất hoàng thành, là thông gia với nhiều gia tộc lớn ở các nước, tỷ như Dự Quốc Bách gia, hay Ngu gia nước Vệ.

Nhưng khi sự việc xảy ra, các gia tộc này chẳng những không giúp đỡ mà còn lần lượt phân rõ ranh giới, cũng khá là thú vị.

Nếu Vinh gia không xảy ra chuyện, Tông Thụy Thần mới là Hoàng tử có khả năng trở thành Thái tử nhất...... Tính cả tuổi tác, hình như cũng không nhỏ lắm.

“Đây không phải là Bát Hoàng đệ sao?”

Tông Thừa Tứ treo lên nụ cười thân thiện.

Tông Thụy Thần đang tập trung nhìn Tông Hoằng Cửu gặp xui xẻo, vui vẻ miễn bàn. Thình lình nghe thấy giọng nói phía sau, hắn liền hoảng sợ giật mình, lập tức cảnh giác lui về phía sau một bước.

Hắn chỉ biết người trước mặt này là Tứ hoàng huynh, từ nhỏ đến lớn chưa từng nói được hai câu với hắn. Chỉ có một năm vào sinh thần phụ hoàng, hắn lén nhét đồ vào trong ngực, bị Tông Thừa Tứ nhìn thấy, đối phương chỉ ngỡ ngàng một chút, nhưng không tiết lộ hắn. Còn những thứ khác...... thì hắn hoàn toàn không biết gì cả.

“Bát đệ đừng căng thẳng, ta chỉ chào hỏi thôi.”

Trời đất chứng giám, lần này Tông Thừa Tứ cảm thấy mình rất vô tội.

Trước khi lão Lục lão Ngũ còn chưa thất thế, hắn và Tông Lạc vẫn là đồng minh thân thiện của nhau.

Nghĩ như vậy, Tông Thừa Tứ cố ý nói: “Ài, Cửu hoàng đệ tuổi còn nhỏ, lại ác độc như thế, quả thực đáng đời. Nghe nói Bát đệ gần đây ở trong phủ Tam hoàng huynh, hoàng huynh gần đây thân thể bệnh nhẹ, nhờ đệ chuyển lời giúp ta, Hoàng đệ nhất định sẽ mau chóng đi tìm dược liệu tiên đan, nếu luyện chế thành phẩm, chắc chắn sẽ đưa đến chỗ hoàng huynh ngay lập tức.”

Tông Thụy Thần không có trả lời, sau khi nhìn hắn một hồi, nhanh chóng quay đầu bỏ chạy.

Không phải tại lý do sâu xa gì, mà vì hắn bề ngoài vẫn còn giả vờ ngốc nghếch, nếu tùy tiện đối đáp trôi chảy, thì chính là không đánh mà khai, chỉ sợ sẽ gây phiền toái cho Tam ca của hắn.

Nhưng mà...... Vừa mắng Tông Hoằng Cửu, còn tìm thuốc cho Tam hoàng huynh, Tứ hoàng huynh chắc là người tốt.

Tông Thụy Thần rất ít khi tiếp nhận thiện ý của người khác thầm nghĩ như vậy, hạ quyết tâm chờ sau khi gặp được Tam hoàng huynh, sẽ thuật lại lời Tứ hoàng huynh nói.

......

Bên kia, Tông Lạc không trở về Thái y viện, mà theo Nguyên Gia đi thẳng đến Vũ Xuân Cung.

Cung điện hoành tráng này là chỗ ở của các đời Thái tử Đại Uyên, khí thế uy nghiêm, mọi thứ đều được xây dựng theo quần thể cung điện nhỏ, giống như một hoàng cung thu nhỏ, để đến khi lên ngôi, có thể trực tiếp để cho Nội các đã được thành lập phụ trách công việc.

Chỉ là do truyền thống cướp ngôi của Tông gia, Thái tử thực sự vào ở không nhiều lắm. Hầu hết đều là từ Hoàng tử vượt cấp thành Hoàng đế, hiếm khi tồn tại vị trí trung gian ở giữa.

Dù không người ở, nhưng nơi này hàng năm tu sửa chắc chắn không ít. Hơn nữa mấy ngày trước Phụng thường dâng tấu chương, nghe nói Vu tế đại điển dự kiến diễn ra vào giữa hè năm sau, tính ra chỉ còn nửa năm, vì thế phải dọn dẹp trước.

Tông Lạc đứng trước mặt cung điện, nghe Nguyên Gia đọc xong một danh sách dài.

“Tam điện hạ, ngài xem chỗ này có cần bổ sung gì không?”

Nghe Nguyên Gia dặn dò thời gian cấm cung là giờ Hợi, hơn nữa còn uyển chuyển nhắc nhở Tông Lạc, lần trước hắn đi theo Tứ hoàng tử đến phố Hoa Liễu, khiến Uyên Đế cực kỳ không vui, nghe nói đêm đó ông còn muốn bắt hắn vào cung ngay, Tông Lạc vội vàng khoát tay áo: “Không cần không cần.”

Nghĩ tới chuyện mình thức đêm bị phụ hoàng phát hiện, lại còn ở một nơi như phố Hoa Liễu, hắn cảm thấy xấu hổ muốn chết.

Đợi sau khi tiễn Nguyên Gia rời đi, Tông Lạc mới thở phào nhẹ nhõm.

Hắn quay đầu lại, nhìn toà cung điện mà kiếp trước mình chưa từng có tư cách đặt chân vào, siết chặt hộp gấm tiên đan trong tay áo.

—-----

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.