Có Thể Uống Một Ly Không

Chương 79: Chương 79




Editor: Gấu Gầy

Đại Uyên bất luận nam nữ, có tài đều có thể làm quan, nữ tướng quân uy danh cũng không phải thiểu số, có thể nói là nữ tử không thua đấng mày râu.

Ngoài ra, phong tục dân gian cũng rất cởi mở, tuyệt đối không có tàn dư của những cuộc đàn áp nữ giới trong xã hội phong kiến giai đoạn sau. Nữ tử có thể mặc nam trang, tập võ cưỡi ngựa, tùy ý ra ngoài, tham dự tất cả hoạt động xã hội, càng không bị ràng buộc tam tòng tứ đức.

Trong bối cảnh đặc biệt này, thổ lộ tình ý cũng vô cùng táo bạo.

Tỷ như hiện giờ, những lời Thái úy nói với Uyên Đế đã rất rõ ràng “Cháu gái nhà thần có ý với Tam hoàng tử, hay là Bệ hạ hỏi giúp một câu, nếu cả hai tình chàng ý thiếp, vậy không bằng chọn ngày lành tháng tốt ban hôn“.

Tông Lạc bên này còn chưa tiêu hóa xong quả dưa của chính mình, Uyên Đế bên kia lại mở miệng: “Ngươi đã từng gặp cháu gái đích trưởng nhà Thái uý chưa?”

“Đã gặp.” Tông Lạc thành thật trả lời: “Nhưng cũng chỉ gặp qua, chưa nói chuyện, cũng không quen.”

Chính vì vậy, hắn mới kinh ngạc.

Nhớ tới mình vừa mới ở trong lòng nghĩ vị tiểu muội muội kia chắc chắn chướng mắt loại công tử nho nhã yếu đuối như Tông Vĩnh Liễu, lúc này hắn rất có cảm giác tự bê đá đập chân mình.

Uyên Đế gật đầu: “Sang năm mới rồi, ngươi nhớ chú ý đến phương diện này.”

Cho dù đại hoang có cởi mở, nam phong có thịnh hành đến đâu thì tư tưởng nối dõi tông đường vẫn ăn sâu vào tư tưởng của xã hội phong kiến.

Huống chi, Tông Lạc không chỉ là Hoàng tử, còn là trưởng huynh, lại đến tuổi này.

Khác với những lời tán tỉnh của mấy tên làm màu thời hiện đại, nhà hắn thật sự có ngai vàng để thừa kế.

Nghĩ tới đây, Tông Lạc cũng trầm mặc: “Vâng.”

Trước đây, hắn biết mình từ nhỏ đã thiếu hơi ấm gia đình, bản thân có thể cũng thiếu khả năng yêu thương người khác, cho nên gần như chưa từng suy nghĩ đến chuyện này.

Còn bây giờ...... Tông Lạc nghĩ, nếu Uyên Đế thật sự không nói đạo lý hạ chỉ ban hôn, cho dù không liên quan đến tình yêu, hắn cũng chỉ có thể giữ mình trong sạch, trung thành với người thân.

Đương nhiên, Uyên Đế tuy là bạo quân, nhưng cũng không ngu ngốc, còn không đến mức làm mai vô tội vạ.

Chỉ là nếu ông đã nói ra, Tông Lạc cũng phải chú ý.

Sau khi nói xong chủ đề này, Chương cung lại trở nên yên tĩnh.

Uyên Đế vẫn tiếp tục phê duyệt tấu chương, Tông Lạc thì ôm lò sưởi tay ngồi đó.

Một lát sau, người của Thái y viện tới đưa thuốc cho hắn.

Bình thường còn có thể thừa dịp không ai để ý đổ đi, nhưng dưới mắt Uyên Đế, Tông Lạc có lá gan này mới lạ, vội vàng ừng ực nuốt xuống, lấy mứt hoa quả bỏ vào trong miệng.

Đây phỏng chừng là lần hắn uống thuốc nhanh nhất, không dây dưa dài dòng, cũng không chuẩn bị tâm lý.

Uống thuốc xong, hắn bắt đầu cảm thấy buồn ngủ.

Uyên Đế bên này vừa mới phê duyệt xong một bản tấu chương vừa rối vừa dài, quay người lại đã thấy Tông Lạc đang cúi người, ngồi khoanh chân ôm lò sưởi, một tay chống đầu, thỉnh thoảng gật gù giống như gà con mổ thóc.

Ông nhất thời giận quá hoá cười, cầm tấu chương trên bàn ném hắn: “Trẫm bảo ngươi tới gác đêm với trẫm, ngươi thì hay rồi, ngồi chưa được bao lâu đã ngủ gà ngủ gật.”

Tiếng xé gió dồn dập mà đến, giấc ngủ cảnh giác do nhiều năm dưỡng thành khiến Tông Lạc không cần nhìn cũng giơ tay bắt được tấu chương bay tới.

Hắn lập tức tỉnh lại, cười trừ hai tiếng.

Trước sau tết, đại thần đều nghỉ ngơi, nhưng tấu chương dâng lên lại không ít.

Bão tuyết phương bắc bị ảnh hưởng nặng nề. Hai ngày trước sau khi gặp hắn, Bùi Khiêm Tuyết đã không dừng vó ngựa rời khỏi kinh, Uyên Đế đặc biệt phái Huyền Kỵ đi theo hộ tống, đưa vật phẩm cứu trợ đến khu vực gặp thiên tai.

Uyên Đế xoa xoa huyệt thái dương: “Mệt thì tới đây xem tấu chương với trẫm, trẫm đọc, ngươi nghe.”

Tông Lạc lúc này đã tỉnh đến không thể tỉnh nữa.

Tấu chương là gì? Là công văn đại thần trình lên Hoàng đế.

Thời Tiên đế, tấu chương chỉ có hai công dụng, thỉnh an và tạ ơn. Tấu chương lúc này thường ghi những điều vô nghĩa, bên trong thường viết: “XXX dập đầu cung thỉnh Hoàng thượng thánh an.” Tiên đế mở ra sẽ phê một câu “Trẫm an” là được, không hề có giá trị. Đối với những chuyện quan trọng hơn, sẽ được trình bày theo cách khác, chẳng hạn như thư mật, các tài liệu chính thức trang trọng hơn.

Đến thời Uyên Đế, ông tăng cường tập trung quyền lực, nắm hết quyền hành, mang cho tấu chương một hàm nghĩa mới: Trình bày chính sự, kế hoạch lễ nghi, cấp báo sự tình, vạch tội sai lầm, gọi chung là bản tấu.

Đại ý là: mấy câu thỉnh an tạ ơn vô dụng không cần thượng tấu! Trẫm rất bận rộn, không rảnh trả lời các ngươi!

Còn nữa, Uyên Đế cũng không thích những bài viết được lưu truyền từ thời Tiên đế đến nay, toàn là những lời hoa mỹ nói suông, còn có những bài dài dòng viết hơn nửa trang, toàn bộ đều ca tụng hoàng đế anh minh thần võ.

Có lần ông thật sự không chịu nổi nữa, bắt một đại thần đã viết tấu chương một vạn bảy ngàn chữ ra đánh một trận. Lúc này toàn bộ triều đình mới biết Bệ hạ không thích văn phong như thế, liền chuyển sang lối viết giản dị, thảo luận vấn đề một cách thực tế, đánh thẳng vào trọng điểm.

Tóm lại, tấu chương cuối cùng có thể đưa đến tay Uyên Đế, đều là chuyện chính sự không chút dây dưa, mỗi một bản đều rất quan trọng.

Tỷ như bản tấu chương Tông Lạc đang run rẩy mở ra này, ỷ có dải lụa che mắt, hắn lặng lẽ liếc nhìn một cái. Bên trong lại ghi lại tình hình ám vệ tuần tra hoàng thành ngày hôm qua, ngay cả những bất thường nhỏ cũng được viết rõ.

“Việc này...... Phụ hoàng, e rằng việc này không tốt lắm đâu.”

Tông Lạc run run tay, thiếu chút nữa ném bản tấu chương nhưng kỳ thật lại là mật thư ra ngoài.

Uyên Đế nhướng mày: “Có gì không tốt?! Ngươi cùng lão Tứ Dạ gặp nhau trên phố Hoa Liễu không phải vì việc này sao? Học xem tấu chương sớm một chút không phải tốt hơn à? Dù sao cũng phải tập theo trẫm, nếu không nửa đường đăng cơ, nhìn thấy đống chữ quanh co thì sẽ đau đầu.”

Trong phút chốc, trái tim Tông Lạc chìm xuống đáy, tay chân cứng đờ.

Hắn không quan tâm nhiều nữa, vội vàng đứng dậy, vén vạt áo quỳ xuống: “Phụ hoàng, nhi thần tuyệt đối không có ý này.”

Tuy rằng Tông Lạc vĩnh viễn không thể đoán được suy nghĩ thật sự của cha hắn, nhưng hắn cũng biết, một vị Hoàng đế trời sinh tính tình đa nghi như vậy, tuyệt đối không thể tùy tiện giao tấu chương tuyệt mật cho người khác xem.

Làm chuyện khác thường, chẳng qua là thăm dò.

Trong lòng Tông Lạc rét run, cảm thấy bi thương khôn tả.

Người ta thường nói, làm bạn với vua như làm bạn với hổ, ai biết khi nào nói sai một câu sẽ đặt chân xuống vực.

Giống như Uyên Đế, vừa rồi hắn mới dâng ngọc Thần Long do tự tay mình khắc, bầu không khí còn hoà thuận vui vẻ, nhưng trong nháy mắt lại vì chủ đề này mà chuyển sang chiều hướng xấu.

“Quỳ xuống làm gì?”

Uyên Đế đặt bút, nhíu mày không che giấu: “Trẫm không có chỉ trích ngươi. Có tham vọng chưa hẳn là chuyện xấu.”

Hả?

Tông Lạc nhất thời rối não vì thái độ của cha hắn.

Nghe Uyên Đế nói những lời này, hình như không hề tức giận.

Uyên Đế vẫy tay bảo hắn đứng lên: “Lại đây mài mực cho trẫm.”

Chẳng biết từ lúc nào, Chương cung rộng lớn lại yên tĩnh vô cùng, ngay cả Nguyên Gia cũng lẳng lặng lui xuống, hắn có thể nghe thấy tiếng huyên náo của hoàng thành xa xa.

Bây giờ đã gần nửa đêm, bầu trời tối tăm thăm thẳm.

Đợi đến đúng giờ, vô số ngọn đèn Khổng Minh sẽ từ Vu từ tứ phương bay lên trời, chiếu sáng gần như khắp cả hoàng thành.

Tông Lạc kinh ngạc không chắc chắn đứng dậy, cầm lấy thanh mực nén, thêm nước mài.

“Trước kia ngươi quá thiếu dã tâm.”

Uyên Đế vừa cúi đầu phê duyệt, vừa bình tĩnh nói: “Nhân từ cũng không phải chuyện xấu, nhưng không có tham vọng thì không thể được.”

Ngữ khí của Đế vương tùy ý, giống như đang tán gẫu với hắn: “Chỉ là ngươi rốt cuộc nghĩ sao vậy? Hợp tác với lão Tứ, thua thiệt tự ngươi biết.”

Tông Lạc không biết nên nói gì, chỉ có thể vội vàng gật đầu, nói phụ hoàng giáo huấn rất phải.

Đêm giao thừa nói loại đề tài này hình như không hay lắm, có vẻ hơi dọa người, Uyên Đế chỉ nhắc đến đây, không nhiều lời nữa.

“Được rồi, trẫm sẽ đọc lên, ngươi mở những thứ này ra, đặt sang một bên, phân loại cho kỹ.”

Tông Lạc vội vàng lóng ngóng mở tấu chương đặt sang một bên, trong lòng cảm thấy may mắn vì bây giờ mình vẫn đang giả vờ không nhìn thấy, nhanh chóng căn cứ vào nội dung Uyên Đế đọc lên đề sắp xếp thành từng loại.

Cho dù là Nguyên Gia, cũng chưa bao giờ nhận được vinh dự đặc biệt này.

Uyên Đế thà tốn nhiều thời gian hơn, cũng không muốn người khác động vào tấu chương do triều thần thượng tấu, chớ nói chi là hạ mình đọc lên cho người ta sắp xếp.

Có người hỗ trợ, hiệu quả tăng lên không ít.

Uyên Đế bớt đi khá nhiều công sức, mi tâm nhíu lại có chút giãn ra.

Tông Lạc lặng lẽ ngước mắt nhìn, nhất thời ngỡ ngàng.

Ngọn đèn cung đình ấm áp đặt trên bàn, bao phủ khuôn mặt uy quyền của Hoàng đế, vẻ mặt sắc bén như dao trở nên nhu hòa một chút.

Chuỗi ngọc trên mũ miện rũ xuống chiếu ra ánh sáng đan xem, khiến cho ngũ quan càng thêm thâm thúy.

Tuy rằng không có quy định cấm đối mặt trực tiếp với Thánh nhan, nhưng rất ít người dám nhìn Uyên Đế, huống chi nhìn kỹ như Tông Lạc.

Chính vì trước đây Tông Lạc không dám, nên hiện tại mới có chút ngỡ ngàng.

Ở thời hiện đại, năm mươi tuổi vừa vặn tráng niên, nhưng ở cổ đại được coi là cao tuổi.

Trước kia Tông Lạc chưa từng phát hiện, thì ra cha hắn cũng đã đến cái tuổi hai bên tóc mai bắt đầu điểm hoa râm.

Trong trí nhớ của hắn, Uyên Đế luôn cao lớn, uy nghiêm, thần bí khó lường, giống như một ngọn núi không bao giờ có thể vượt qua, một vị thần toàn năng có thể hô mưa gọi gió.

Đây cũng là lý do vì sao, kiếp trước nghe tin Uyên Đế đột nhiên lâm bệnh hôn mê, hắn cảm thấy rất khó tin.

Cho tới bây giờ, Tông Lạc mới giật mình nhận ra.

Nến rồi sẽ tắt, biển cả cuối cùng sẽ hoá nương dâu.

Ngay cả “Hoài Nam Tử” cũng đã ghi, Vân Mộng Đại Trạch trên đồng bằng Giang Hán, trăm ngàn năm sau, cũng sẽ khô cằn, không còn dấu vết.

Núi cao cũng sẽ già.

Thế gian vạn vật có gì không thay đổi?

......

Khi tiếng chuông nặng nề vang lên từ Đại vu từ, Uyên Đế vừa vặn hạ xuống nét bút cuối cùng trên tấu chương.

Ông đứng dậy, thong thả rời khỏi Chương cung.

Tông Lạc theo sau quân vương, bước qua ngưỡng cửa đỏ thẫm.

Xa xa, những ngọn đèn Khổng Minh lần lượt bay lên trời, tụ lại với nhau, lấp đầy bầu trời đêm đầy sao sáng.

Cảnh đẹp như tranh, non sông tĩnh lặng.

Sự kiện hoành tráng ước chừng kéo dài một nén nhang.

Đợi đến khi ánh đèn và tiếng hô hào của dân chúng dần dần nhỏ đi, Uyên Đế mới nghiêng người lại nói: “Sao vậy? Còn chưa trở về nghỉ ngơi, là đang đợi trẫm phát tiền mừng tuổi cho ngươi à?”

Đại Uyên đón giao thừa cũng có tập tục phát tiền mừng tuổi, chẳng qua điều đó chỉ dành cho trẻ con.

Tông Lạc lúng túng, vừa định lên tiếng, chợt nghe Uyên Đế ra lệnh.

“Nguyên Gia, đưa Tam hoàng tử hồi cung.”

Lão nội thị vội vàng nhận lấy đèn lồng cung đình trên tay hạ nhân: “Tam điện hạ, mời theo lão nô.”

Hoàng tử tay cầm lò sưởi vội vàng cúi đầu hành lễ: “Phụ hoàng giao thừa an lành, nhi thần xin cáo lui.”

Nói xong, hắn liền đi theo Nguyên Gia, hướng về phía Vũ Xuân cung.

Ở phía sau hắn, Hoàng đế vốn luôn lạnh lùng chắp tay sau lưng đứng yên tại chỗ, mãi cho đến khi không còn nhìn thấy bóng dáng Hoàng tử dưới ánh đèn cung đình nữa, lúc này mới chậm rãi thu hồi tầm mắt, xoay người trở về Chương cung.

—----

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.