Editor: Gấu Gầy
Tắm xong, Tông Lạc thay xiêm y, bước vào tẩm điện.
Mọi thứ trong Vũ Xuân cung đều được xây dựng theo quy cách của Thái tử Đại Uyên, quả thực giống như một phiên bản thu nhỏ của hoàng cung, bày trí bên trong chỉ thấp hơn Hoàng đế một bậc.
Tông Lạc lên giường trải chăn ra, đặt cánh tay dưới đầu rồi nằm thẳng.
Buổi tối hắn ngủ rất ngoan, gần như là ngủ tư thế nào, thức dậy tư thế đó.
Vừa mới nằm lên, hắn đã cảm thấy có gì không ổn, tức thì ngồi dậy nhấc gối.
Sau khi nhìn rõ thứ ở dưới gối, Tông Lạc ngây ngẩn cả người.
Phía dưới là phong bì vuông vức bằng giấy đỏ, hình như mới được để vào cách đây không lâu.
Hắn cầm lên mở ra xem, bên trong có tổng cộng hai mươi bảy tờ ngân phiếu mệnh giá lớn, phía trên đề chữ đỏ đen, lực bút cứng cáp muốn xuyên qua mặt sau tờ giấy: tiền mừng tuổi.
Tông Lạc đương nhiên nhận ra chữ viết này, giống hệt chữ viết trên chiếu thư ban chết cho hắn đời trước.
Giờ tý qua đi, hắn đã hai mươi bảy tuổi. Mà người ngoài không thể vào Vũ Xuân cung, bao đỏ mừng tuổi này, rốt cuộc là ai ra lệnh để vào, không cần nói cũng biết.
“Thì ra thật sự có tiền mừng tuổi......”
Nghĩ tới lời nói đùa cách đây không lâu của Uyên Đế, Tông Lạc trong lòng nặng trĩu.
Sau đêm nay, đối với hắn là thêm một tuổi, nhưng đối với Uyên Đế mà nói, là gần một bước đến bệnh cấp tính. Bởi vì chuyện Tông Lạc tự sát đời trước, sẽ xảy ra vào cuối năm.
Cho nên ngày tết này, Tông Lạc cũng không có tâm tình như những năm trước mà có chút trầm mặc.
Hắn nắm chặt bao tiền mừng tuổi thật dày trong tay, đặt nó lại dưới gối, rồi nhét mình vào chăn.
Thôi kệ đi, ngủ một giấc rồi tính tiếp.
Cho dù có nhiều chuyện hơn nữa, cũng phải chờ thức dậy mới suy nghĩ được.
......
Nhưng Tông Lạc không ngờ, ngay cả khi chìm vào giấc ngủ, mộng cảnh của hắn cũng không được bình yên.
Lạnh, rất lạnh, cực kỳ lạnh.
Hắn thấy như mình bị ném vào một hầm băng, toàn thân chỉ cảm thấy lạnh.
Tuy bây giờ đang là mùa đông, nhưng trong Vũ Xuân cung đốt rất nhiều than nóng, khiến khắp tẩm cung ấm áp dễ chịu, mặc tẩm y mỏng nhẹ cũng có thể đi tới đi lui, thế nhưng không hiểu sao, cái lạnh này lại gần như xuyên vào tận xương tuỷ.
Không biết chịu lạnh bao lâu, cuối cùng hắn mơ hồ nghe một âm thanh phát ra từ gió rít.
Người kia cười nhạo một tiếng, ngữ khí nhẹ đến không thể nhẹ hơn. Y rõ ràng đang cười, nhưng không thể khiến người ta cảm thấy y vui vẻ.
“...... Không ngờ, người nhặt xác cho huynh cuối cùng lại là ta, sư huynh thật đáng thương.”
Đầu óc Tông Lạc hỗn độn, hắn cố gắng lắng nghe nhưng không thể nghe rõ.
Tuy nhiên, âm thanh này xuất hiện quá thường xuyên, thỉnh thoảng lại vang lên, giống như chim sẻ hót líu lo, phiền không chịu nổi.
Lúc đầu chỉ như thế này: “Sư huynh biết không, bên ngoài toàn là tiếng đưa tang cho huynh.”
“Ta chuẩn bị lễ vật cho sư huynh lâu như vậy, thế nhưng huynh lại rời đi không nói một lời. Huynh luôn có thể làm ta kinh ngạc, thật là tàn nhẫn.”
“Sư huynh, sao không mở mắt ra xem? Lên ngôi mà không có huynh thì nhàm chán lắm.”
Sau đó dần dần phát triển thành: “Hôm nay vào triều, đám đại thần kia thật là phiền phức, hay là giết hết cho xong.”
“Không muốn phê duyệt tấu chương, mấy thứ này so với sư huynh không vui gì hết.”
“Huynh nhìn ta đi, nhìn ta một chút đi.”
Khi ý thức dần dần khôi phục, Tông Lạc chợt nhận ra.
Đợi đã, đây là giọng nói của Ngu Bắc Châu!
Từ lúc đầu óc tỉnh táo lại, 'hắn' cuối cùng cũng mở mắt.
Đập vào mắt là một mảng băng lạnh.
Ngay khi Tông Lạc còn chưa kịp nhận ra đây là nơi nào, trong không trung bỗng vang lên một loạt tiếng bước chân thất thểu.
Tông Lạc đột nhiên cảnh giác, muốn rời khỏi cái hộp hình chữ nhật kỳ quái này.
Tuy nhiên, hắn lại phát hiện mình hoàn toàn không thể điều khiển được thân thể, giống như bị nhốt trong một chiếc hộp chật hẹp, chỉ có thể đưa mắt nhìn, không thể nào cử động.
Cái nắp hàn băng phía trên từ từ được đẩy ra, lộ ra một khuôn mặt vô cùng quen thuộc.
Vẫn tuấn mỹ như trước, mắt phượng nhướn lên, đuôi mắt ửng lên màu đỏ nhạt, khuôn mặt thâm trầm hơn nhiều so với lúc Tông Lạc quen thuộc với y.
Vẻ mặt chỉ mang theo châm chọc nhàn nhạt, không có chút ý cười nào.
Không hiểu sao, Tông Lạc lại có cảm giác xa lạ với một Ngu Bắc Châu như thế.
Cảm giác xa lạ không chỉ là gương mặt không mang theo ý cười của y, mà còn có trường bào đỏ thẫm thêu hình rồng ở mép. Hơn nữa, thân là kẻ thù truyền kiếp, Tông Lạc vốn có linh cảm rất nhạy bén.
Hắn theo bản năng cảm thấy, Ngu Bắc Châu như vậy rất đáng sợ.
Trước đây ít nhất y còn một sợi dây cương ghìm lại, điên cũng không có điên hoàn toàn. Còn người trước mặt này, dây cương không thấy đâu, toàn thân đều toát ra khí tức cực kỳ nguy hiểm.
Khi một kẻ điên hoàn toàn thoát khỏi trói buộc, không quan tâm đến bất cứ giá trị đạo đức thế tục nào, hắn sẽ biến thành một con quái vật đáng sợ nhất thế gian.
Một giây sau, người mặc long bào cúi người xuống, ngón tay nhẹ nhàng lướt qua mặt Tông Lạc, mềm mại như vuốt ve.
Rõ ràng Tông Lạc hiện giờ không cảm nhận được bất kỳ sự tiếp xúc nào, nhưng dường như lại cảm nhận được nhiệt độ truyền đến từ ngón tay đối thủ.
Nóng bỏng, vô cùng nóng bỏng, gần như thiêu đốt linh hồn hắn.
“Sư huynh, đã bao nhiêu năm rồi?” Ngu Bắc Châu thấp giọng hỏi: “Tám năm? Hay chín năm? Ta cũng không biết nữa.”
Tông Lạc lập tức hiểu ra.
Vì sao hắn không thể kiểm soát bản thân, vì sao Ngu Bắc Châu lại trở nên như thế.
Đây là chuyện xảy ra sau khi hắn chết ở kiếp trước.
Sau khi hắn chết, Ngu Bắc Châu đương nhiên thuận lợi đăng cơ, chẳng trách hắn lại nằm trong cái hòm chật hẹp.
Tông Lạc không khỏi có chút lạnh sống lưng.
Không ngờ Ngu Bắc Châu lại thật sự khâu xác hắn rồi đặt vào quan tài băng. Hắn còn tưởng y cố ý nói vậy để làm mình ghê tởm.
Mặc dù, chuyện này hiển nhiên...... Thật còn kinh khủng hơn giả.
Cũng không biết Ngu Bắc Châu ở trong thế giới tràn ngập huyền ảo này đã tìm được thứ gì, nhiều năm trôi qua mà thi thể của hắn vẫn như vừa mới chết, sắc mặt thậm chí còn có chút hồng hào, giống như đang ngủ.
Ngay lúc Tông Lạc ngẩn người, đối phương đột nhiên bắt đầu cởi áo.
Tông Lạc: “...?”
Hắn trơ mắt nhìn Ngu Bắc Châu tiện tay ném long bào đặc sắc của mình, bò vào quan tài băng.
Quan tài băng nói lớn không lớn, nói nhỏ không nhỏ, miễn cưỡng vừa đủ cho hai người nằm.
Vì thế Tông Lạc nhìn Ngu Bắc Châu vươn cánh tay dài ra, tự nhiên ôm hắn vào lòng.
Sau đó bắt đầu...... Cởi quần áo hắn ra.
Tông Lạc:: “??????”
Nhìn Ngu Bắc Châu tư thế thuần thục động tác điêu luyện, cả người hắn chỉ toàn dấu chấm hỏi.
Cũng may người này thật sự không có hội chứng ham muốn bất thường đối với xác chết. Ngay khi Tông Lạc còn đang sợ mình sẽ bị lột quần diễn cảnh R*, Ngu Bắc Châu chỉ cởi tới ngực rồi thôi, sau đó thở dài vuốt ve vết sẹo chằng chịt.
Mỗi cứ chạm đều giống như thực sự chạm vào người hắn, kèm theo cảm giác run rẩy bất thường.
Tông Lạc muốn giãy dụa vẫy vùng, nhưng bàn tay kia lại cứng như sắt đỏ, giam cầm hắn trong cái ôm ngột ngạt.
Đầu ngón tay y chạm vào vết khâu dữ tợn trên cổ.
“Trên người sư huynh có rất nhiều sẹo, nhưng vết sẹo này là xấu nhất.”
Đây không phải là giấc mơ mà hắn có thể tự mình điều khiển được.
Bất đắc dĩ, Tông Lạc chỉ có thể cứng người, nhìn chằm chằm vào khuôn mặt chưa bao giờ gần với mình như vậy.
Ngu Bắc Châu thật sự rất đẹp.
Chỉ là hiện giờ, khuôn mặt tuyệt đẹp này lại có chút lạnh lùng, môi mỏng mím chặt, mang theo trào phúng và tức giận, giữa con ngươi đen kịt hình thành một cơn lốc xoáy kinh khủng, kéo người ta xuống vực sâu không đáy.
Thân thể y cực kỳ nóng bỏng, nóng đến mức ngay cả giấc mơ cũng bị đốt cháy.
“Thân thể sư huynh lạnh quá, dù ta ngày đêm ôm huynh, thế mà cũng không ấm nổi.”
Y thở dài, đột nhiên ôm chặt hắn hơn, lẩm bẩm một mình.
Bầu trời đêm bên ngoài hoàn toàn yên lặng, không có bất kỳ âm thanh nào. Cung điện khổng lồ hoang vắng, vô số đồ quý hiếm được sắp xếp bên trong, long sàng được xây dựng công phu, cũng không ai quan tâm sử dụng.
Ngay khi Tông Lạc cho rằng Ngu Bắc Châu đã ôm mình ngủ, trong quan tài băng chật hẹp bỗng dưng vang lên tiếng thì thào.
“Ta hận huynh quá.”
......
Giấc mơ này dài hơn tưởng tượng.
Giống như Cố Tử Nguyên và Tông Thụy Thần, Tông Nguyên Vũ đã nói với hắn, trong mộng không thể thao túng hành động và góc nhìn của mình, chỉ có thể bám vào thân thể.
Trước đó, Tông Lạc chưa bao giờ nghĩ mình cũng sẽ nằm mơ.
Cho dù có mơ, thì ít nhất cũng phải còn sống, nhập vào thi thể của mình là sao chứ?
Nhưng đã không khống chế được, cũng không thể tỉnh lại, Tông Lạc đành phải nằm im.
Hắn phát hiện Ngu Bắc Châu hầu như suốt ngày ngâm mình trong tẩm điện, không chịu ngủ trên long sàng, nhất định phải chui vào quan tài băng chen chúc với hắn.
Tên này có lẽ có thói quen kỳ lạ, thích ngủ trong hòm băng lạnh lẽo chứ không muốn ngủ giường.
So với Uyên Đế cần cù chấp chính, hận không thể nhốt mình ở Chương cung hai mươi bốn giờ, Ngu Bắc Châu có vẻ thảnh thơi nhàn rỗi hơn nhiều. Tông Lạc thậm chí còn nghi ngờ liệu tên này có phải đã hủy hoại Đại Uyên, trở thành hôn quân hại nước.
“Sư huynh, không lâu nữa, chúng ta sẽ sớm gặp lại.”
Một ngày nọ, sau khi nhìn thấy Ngu Bắc Châu phát bệnh xong, cả người chảy đầy máu ngồi bên ngoài quan tài băng, không dám chạm ngón tay nhiễm máu vào thi thể hắn, chỉ cười cười, bỗng nhiên nói ra một câu không rõ ràng như vậy.
Nghĩ đến chín năm mà Ngu Bắc Châu từng nhắc, Tông Lạc có dự cảm, chắc là y đã có được tiên pháp quay ngược thời gian trong tiên mộ.
Giấc mơ rất dài nhưng dường như chỉ trong nháy mắt.
Đợi đến khi có ý thức lần nữa, Tông Lạc cảm giác mình đã bị bồng lên.
Xuyên qua hoàng cung cô tịch quạnh quẽ, leo lên xe ngựa trong đêm tối thâm trầm, chạy về phía Đại vu từ.
Thái Vu đã chờ ở đại điện từ lâu.
Những đầu thú hung tợn và đáng sợ vừa săn được, còn đang rỉ máu nằm ở bốn góc đại trận. Tế đàn trung tâm dùng máu vẽ nên hình thù phức tạp thần bí, phát ra ánh sáng xanh ám về đêm.
Ôm hắn trong tay, Ngu Bắc Châu nhẹ nhàng xuống xe ngựa như một cơn gió, từng bước một leo lên bậc thang tăm tối.
Bầu trời đêm không có một vì sao, bốn bề lặng im như chết.
Tông Lạc cảm giác đôi mắt Thái Vu đằng sau mặt nạ quỷ đang nhìn mình, ánh mắt thăm dò, không có cảm xúc.
“Ngươi là người được thiên mệnh lựa chọn, vận khí bao quanh. Cho dù không làm gì, cuối cùng cũng đạt được điều mình mong muốn. Đợi một thời gian nữa, không chừng sẽ đắc đạo phi thăng.”
Giọng nói của Thái Vu vẫn khàn khàn khó nghe như trước: “Nếu ngươi cứ khư khư cố chấp, khởi động tiên pháp đại trận, e rằng thứ mất đi không chỉ có vậy.”
Ngu Bắc Châu đem người trong tay đặt ở chính giữa, cười lạnh nói: “Lần trước ta nói với ngươi những gì, ngươi quên rồi sao?”
Thái Vu im lặng.
Thật lâu sau, lão mới mở miệng: “Nhưng việc này liên quan quá lớn, ngươi cần phải xác nhận một lần nữa.”
“Lầm bà lầm bầm.”
Ngu Bắc Châu giọng điệu thoải mái, hồn nhiên không biết những lời mình sắp nói ra kinh thiên động địa cỡ nào: “Đưa dao cho ta.”
Y giơ tay bắt lấy con dao Thái Vu ném tới, từ góc nhìn của Tông Lạc, có thể thấy người này vội vàng cắt đứt động mạch cổ tay.
Máu tươi trào ra, đổ vào đại trận.
Âm thanh của Thái Vu dần dần tối nghĩa, trở nên bén nhọn.
Gió bão nổi lên từ trên mặt đất. Đại trận màu xanh ám được kích hoạt. Không trung hình thành một sợi dây ràng buộc màu trắng, một đầu nối với ngực Tông Lạc, đầu kia nối liền trái tim của Ngu Bắc Châu.
“Ngươi bằng lòng từ bỏ vận mệnh của mình, từ bỏ thân phận là con của thiên đạo?”
Ngu Bắc Châu không trả lời, mũi dao càng lúc càng sâu.
Trong phút chốc, một thứ huyền bí từ trên người Ngu Bắc Châu bị rút ra, nhuộm các mối liên kết trên sợi dây ràng buộc thành màu vàng nhạt, tất cả đều hoà vào thân thể Tông Lạc.
“Ngươi có sẵn sàng hy sinh mạng sống của mình không?”
Máu tươi chảy ra ngày càng dồn dập, sắc mặt Ngu Bắc Châu dần dần tái nhợt, khó khăn lắm mới đứng vững được.
“Ngươi bằng lòng......”
“Đừng hỏi nữa, nghiêm túc thi pháp đi!”
Ngu Bắc Châu không kiên nhẫn ngắt lời hắn: “... Muốn cái gì thì cứ lấy đi.”
Thái Vu trầm mặc, không nói gì nữa.
Hắn nhớ tới đêm tuyết rơi kia, hồng y Hoàng đế gõ cửa Đại vu từ.
“Tiên pháp cũng cần phải trả giá, ngươi sẵn sàng trả cái gì?”
Thái Vu không muốn xen vào số mệnh, lão muốn từ chối y.
Trên đời này, chúng sinh nhiều vô kể. Mấy ngàn vạn năm qua, Thái Vu chưa bao giờ nhìn thấy một cao thủ nào có vận mệnh tốt như tân hoàng, tiền đồ của y là vô hạn. Bây giờ y lại muốn quay ngược thời gian chỉ vì một người, ai sẽ tin đây?
Người kia dùng kiếm chống lại cánh cửa của lão, ngữ khí không chút do dự: “Tất cả.”
“Tất cả những gì ta có.” Y nói nhẹ nhàng.
......
Tông Lạc bừng tỉnh, toàn thân đổ mồ hôi lạnh.
Hắn bàng hoàng ngồi trên giường, như thể đã trải qua một đời.
Chẳng trách kiếp này những nam phụ kia không còn vây quanh Ngu Bắc Châu nữa, chẳng trách mọi thứ đều khác với kiếp trước, chẳng trách thái độ của mọi người đối với Ngu Bắc Châu cũng thay đổi.
Những thứ mà hắn phớt lờ, nghi ngờ, không thể nào hiểu được...... Toàn bộ đều có mối liên hệ với nhau.
Để quay lại khoảng thời gian này, Ngu Bắc Châu đã cố chấp cho đi tất cả những gì mình có.
Cuốn sách đã không còn nhân vật chính.
—----
Chú thích:
*Cảnh R: R (Restricted) – Thanh thiếu niên dưới 17 tuổi không được xem phim nếu không có sự đồng ý của người lớn. Không dành cho người dưới 17 tuổi mà không có cha mẹ hoặc người giám hộ đi cùng do có thể gây hoảng loạn hoặc ảnh hưởng xấu đến tư duy, đạo đức của trẻ em.
- --------