Có Thể Uống Một Ly Không

Chương 84: Chương 84




Editor: Gấu Gầy

Đêm nay Tông Lạc từ sớm đã rửa mặt, thay tẩm y, lấy cớ bản thân uống thuốc xong hơi buồn ngủ, đóng cửa tẩm điện lại, nằm thẳng trên giường giả chết.

May mà gần đây hắn ở trong cung đều rất tuân thủ quy tắc, biết Uyên Đế phân phó nội thị theo dõi mình có ngủ đúng giờ hay không, Tông Lạc mỗi tối đều ngoan ngoãn đi ngủ rất sớm.

Hôm nay cũng vậy, không ai nghi ngờ gì.

Ban đầu, Tông Lạc muốn ngủ một lát, chờ đến tối hơn mới đi tìm Ngu Bắc Châu, hoặc có thể đợi đến ban ngày cũng không vội, dù sao cũng là ngày mười lăm, nếu thật sự bị ốm thì phải khóa mình trong mật thất một ngày một đêm.

Nhưng hắn nằm trên giường quay qua quay lại, không thể nào ngủ được, đầu óc toàn là mộng cảnh trong Đại vu từ.

Máu đỏ tươi, giọng nói thản nhiên, sẵn lòng từ bỏ tất cả...

Cuối cùng thật sự làm hắn rất phiền, Tông Lạc đành phải vén chăn lên, vớ lấy áo dạ hành treo bên cạnh mặc vào, cẩn thận đẩy cửa sổ ra một khe hở, nhanh chóng chuồn ra ngoài.

Trong Vũ Xuân cung rất yên tĩnh, nhờ bóng đêm che lấp, cho dù có thị vệ tuần tra, cũng không thể phát hiện ra kẻ chuyên chọn nơi vắng vẻ để đi, dùng võ công cao cường giẫm nhẹ trên mái nhà như đệ tử Quỷ Cốc.

Cung điện này nằm ở phía đông hoàng cung, cách tường cung không xa, điều này cũng thuận tiện cho việc hành động của Tông Lạc.

“Kỳ quái, vừa rồi hình như ta nghe thấy tiếng gì đó?”

Thị vệ canh ở trước cửa cung hoài nghi quay lại, cầm đèn soi quanh một vòng nhưng không thấy gì cả.

“Chắc là ngươi quá buồn ngủ rồi, nếu không được thì nghỉ ngơi chút đi, đổi người khác gác.” Người kia há miệng ngáp.

“Có lẽ vậy.” Thị vệ quay lại chỗ của mình, lẩm bẩm.

Bên kia, Tông Lạc vừa mới trốn khỏi Vũ Xuân cung đã thành công rời khỏi phạm vi hoàng cung.

Khi ra khỏi hoàng cung, hắn cảm thấy tự do hơn, vừa rồi có bao nhiêu cẩn thận dè chừng, bây giờ có bấy nhiêu kiêu ngạo gan dạ, trực tiếp dùng khinh công bay nhảy. Nếu có ai may mắn nhìn thấy, chỉ có thể thoáng thấy một bóng đen chạy như bay trên mái nhà.

Lúc trước học võ, điều Tông Lạc mong đợi nhất chính là khinh công.

Xuyên sách cũng có lợi ở chỗ đó, có thể thực hiện ước mơ võ hiệp của mình. Cho nên mặc dù lúc luyện công ngã đến mặt mũi bầm dập, Tông Lạc cũng không kêu khổ một tiếng. Bây giờ cảm nhận được cảm giác tự do thoải mái trong bầu trời đêm, hắn muốn hét lên một tiếng đáng giá.

Tam hoàng tử mặc áo dạ hành lướt qua đình đài lầu các, non giả nước chảy, cuối cùng giống như một tờ giấy, nhẹ nhàng rơi xuống trước thư phòng của phủ Bắc Ninh Vương.

Vừa đặt chân xuống, Tông Lạc nhăn mày vì cảnh tượng trước mặt.

Giống như đêm rằm tháng chạp, toàn bộ vương phủ yên tĩnh, không một bóng người, im lìm như chết.

Nhưng đêm nay lại có chút khác biệt.

Đêm nay tuy rằng yên tĩnh, nhưng trong phủ lại thắp đầy đèn.

Trên hành lang gấp khúc, cứ cách vài bước lại có một ngọn đèn cung đình, góc phòng dùng cành nhỏ treo mấy cái, chỗ núi giả lõm vào cũng đặt vài cái, thậm chí còn có một ít đèn hồ điệp gần đây mới được Tây Vực tiến cống. Những ngọn đèn này hình dáng đa dạng, lung linh toả sáng, làm cho cả vương phủ rực rỡ ánh đèn, vô cùng đẹp mắt.

Không chỉ như thế, cửa thư phòng cũng mở rộng.

Giống như...... đang chào đón ai đó đến.

Chào đón ai, không cần nói cũng biết.

Nếu không có người trông coi, Tông Lạc cũng không cần lén lút.

Hắn chậm rãi đi vào thư phòng.

Bên trong thư phòng vẫn giống như lần trước hắn đến.

Ngay cả cầu thang dẫn xuống mật thất cũng lạnh lẽo như xưa, gió lạnh vù vù từ phía dưới thổi lên, khiến góc áo choàng của hắn bay phần phật.

Vừa đi, Tông Lạc lấy hoả chiết tử từ tay áo ra.

“Phừng - -”

Đợi ngọn lửa từ đỉnh hoả chiết tử cháy lên, chiếu sáng căn phòng tối lạnh, hắn không khỏi nhăn mày.

Căn phòng tối này không quá lớn, chỉ là xung quanh xây bằng đá lạnh, lại có một miếng sắt Hàn Sơn lạnh lẽo, tạo nên một không gian cực kỳ u ám.

Tuy nói người luyện võ có nội lực hộ thể, không sợ nóng lạnh, nhưng vẫn có thể cảm nhận được nhiệt độ giảm xuống đột ngột.

Cũng giống như lần trước Tông Lạc đến, điểm khác biệt duy nhất... chính là những sợi xích sắt treo ở bức tường đối diện được vứt lung tung trên mặt đất, không có ai bị khoá lại.

Trong khoảnh khắc ánh lửa sáng lên, Tông Lạc nhận ra điều gì đó.

Hắn đang định quay đầu lại thì đột nhiên có một bàn tay từ phía sau xuất hiện, ôm lấy vòng eo săn chắc của hắn rất tự nhiên. Ngay sau đó, một cái đầu bù xù vùi vào hốc vai Tông Lạc, cúi đầu cười, thổi vào sau tai hắn một hơi thở nóng rực: “Sư huynh, huynh đến rồi.”

Dù qua lớp áo dày, Tông Lạc cũng có thể cảm nhận được nhiệt độ nóng bỏng không bình thường từ đối phương.

Tựa như giọt máu nhỏ xuống người hắn trong mộng cảnh đêm đó, những cơn run rẩy chạy dọc thân thể hắn từng tấc, nóng hơn cả chất sắt đỏ chảy.

“Sư huynh, sao hôm nay huynh lại ôn hòa như vậy.”

Tông Lạc trầm mặc quá lâu, cũng không có ý định giãy dụa. Ngay cả Ngu Bắc Châu đang chìm trong sự dày vò của sóng nhiệt cũng nhận thấy có gì đó không ổn.

Trước đây nếu làm vậy, Tông Lạc có thể lập tức trở mặt với y.

Ngu Bắc Châu không kiềm chế được, lại vùi đầu sâu một chút, tay kia cũng thuận thế đặt lên, gần như muốn ôm người thom tho trước mặt vào lòng, nghiền nát nhai nát, hoà tan vào xương máu.

Chỉ cần ôm như vậy, Ngu Bắc Châu đã cảm nhận được lý trí của y đang dần trở về, sự hủy diệt bùng cháy từ đáy lòng cũng giảm đi không ít, kèm theo đó... là một khát khao khó hiểu dâng trào, một ham muốn dục vọng mà trước đây y chưa từng cảm nhận từ bất kỳ ai khác.

Y không khỏi thở dài trong lòng

Kiêu căng ngạo mạn như Ngu Bắc Châu, căn bệnh điên mãn tính này cũng là ký ức mà y không muốn nhắc đến nhất.

Nhưng mà kiếp trước y dùng hết cách, cũng không thể tìm được cách nào để giảm bớt.

Ngoại trừ Tông Lạc.

Cứ phải là người này, Ngu Bắc Châu cảm thấy quả thực mỉa mai, nhưng lại không kiềm được.

“Sao hôm nay ngươi không tự xích mình lại?”

“Bởi vì sư huynh đã đến.”

Ngu Bắc Châu cười nói, tay kia không ngoan ngoãn tháo dây buộc tóc của Tông Lạc, để cho mái tóc dài rơi vào bàn tay y: “Có sư huynh ở đây, ai muốn chạm vào cái thứ lạnh ngắt đó.”

Y đặc biệt thích tóc của Tông Lạc, lúc đánh nhau ở Quỷ Cốc thường xuyên xuống tay với dây buộc tóc của hắn, sau khi đánh xong, cả hai đều đầu bù tóc rối.

Chỉ là hôm nay sư huynh có vẻ không ổn.

Không chỉ giọng điệu, mà cả thái độ, đều toát ra sự do dự và lưỡng lự.

Đang lúc Ngu Bắc Châu đang nghĩ cách để sư huynh chủ động mở miệng, thì Hoàng tử mặc áo dạ hành lên tiếng.

Bị Ngu Bắc Châu đến gần như thế, cả người Tông Lạc căng thẳng như một cây cung kéo đầy.

Nhưng mà hiện giờ tâm tình của hắn quá phức tạp, không thèm để ý đến sự trêu chọc của y.

“Ngu Bắc Châu, ta hỏi ngươi, điều kiện khởi động tiên pháp quay ngược thời gian là gì?”

Ngữ khí Tông Lạc bình thản, mang theo chút dao động không dễ nhận ra.

“Hả?”

Ngu Bắc Châu lười biếng tựa cả người vào hắn, giống như một con sư tử đực lười biếng.

Y thản nhiên nói: “Làm sao ta biết được.”

“Kiếp trước sau khi sư huynh chết, ta trở thành Hoàng đế, nhất thống thiên hạ, mỗi ngày bận trăm công ngàn việc. Mấy chuyện như quay ngược thời gian, tất nhiên là giao cho thủ hạ làm rồi.”

Tông Lạc suýt nữa không nhịn được cười.

Mỗi ngày bận trăm công ngàn việc? Lừa ai chứ.

Không biết người nào mỗi ngày chỉ đợi bãi triều là vứt long bào chui vào quan tài băng; gặp đại thần không vừa mắt, biện pháp đầu tiên là chặt đầu; khổ sở dày công tính kế nhiều năm, cuối cùng lại than làm Hoàng đế nhàm chán.

Lúc trước học đạo làm vua ở Quỷ Cốc, đúng là học xong chữ nghĩa trôi hết xuống bụng chó.

Tông Lạc thật sự không ngờ Ngu Bắc Châu sau khi đăng cơ lại bày ra cái đức hạnh như vậy.

Nói y hoang phí tổ nghiệp thì không đúng, bởi vì y chiếm đoạt cơ nghiệp Tông gia, không thể dùng từ hoang phí để diễn tả.

Nếu nhất định phải nói... Ngu Bắc Châu trong ấn tượng của Tông Lạc luôn tham vọng phô trương, kiêu căng vô độ, chứ không phải lười biếng tùy tiện như trong mộng, dường như mất hết hứng thú với mọi thứ, hệt như kẻ chán đời.

Đúng, chính là chán đời!

Tông Lạc giật mình.

Từ khi hắn trùng sinh, luôn thấy Ngu Bắc Châu có gì đó không ổn.

Kiếp trước Vũ Bắc Châu bạo lực ngang ngược, ngay cả điên, cũng điên một cách không che giấu. Còn kiếp này, mọi cảm xúc bộc lộ ra ngoài đều đã bị kiềm chế, mà sự điềm tĩnh đó lại rất khó lường. Cơn điên của y không hề giảm bớt, ngược lại càng trở nên nguy hiểm vô cùng, khiến người ta ớn lạnh sống lưng.

Nhưng dù sao, Tông Lạc cũng không thể đối xử với Ngu Bắc Châu như trước nữa.

Lúc đầu đối địch chán ghét, sau đó chuyển thành thiếu kiên nhẫn, đến bây giờ là không biết làm sao với người này. Có lẽ là bởi vì lần trước gặp nhau trong căn phòng ám muội, xen lẫn chút cảm xúc phức tạp không biết nói thế nào.

Tông Lạc muốn hỏi Ngu Bắc Châu trả giá nhiều như vậy, thật sự chỉ là muốn giết hắn thôi sao, không ngờ y lại chẳng hề có ý định thừa nhận chuyện mình đã hy sinh, giống như ở trước mặt kẻ thù khom lưng một chút sẽ chết.

“Sư huynh đang nghĩ gì vậy?”

Giọng nói phía sau có chút ủy khuất: “Rõ ràng sư huynh đến đây vì ta, sao lại phân tâm giữa chừng.”

– Ta nghĩ, ngươi sinh ra là để khắc ta.

Tông Lạc thầm nghĩ trong lòng, cứng nhắc chuyển đề tài: “Lần trước ngươi đã nói, muốn biết kiếp trước xảy ra chuyện gì thì hôm nay tới tìm ngươi, cho nên ta mới tới.”

Nếu Ngu Bắc Châu không nói, Tông Lạc cũng không hỏi thêm, dù sao hắn cũng biết rồi, cứ để cho kẻ thù truyền kiếp giữ lại chút mặt mũi.

“Đúng vậy.”

Ngu Bắc Châu ngọt ngào nói: “Ta mong chờ ngày này rất lâu rồi.”

Không hề báo trước, sát khí lạnh lùng ập đến từ phía sau.

Giống như đã luyện tập qua trăm ngàn lần, Thất Tinh Long Uyên tức thì lao về phía đối thủ.

Lúc sắp chạm vào Tông Lạc, Ngu Bắc Châu cứng rắn thu chiêu, chịu một nhát kiếm.

“Đúng vậy, sư huynh. Chính là như vậy.”

Ngọn lửa đột nhiên bùng lên trong căn phòng tối, hỏa chiết tử vẽ ra một đường vòng cung, chiếu sáng mọi thứ.

Hai má Ngọc Bắc Chu vẫn đỏ bừng kỳ lạ, khóe mắt sâu thẳm như đang rỉ máu, tựa hồ có ánh lửa nhảy múa trong cặp đồng tử sâu không thấy đáy kia, chỉ một ánh nhìn cũng đủ câu hồn đoạt phách.

Trong lúc giao nhau, Tông Lạc thoáng thấy cảnh này, tay cầm kiếm có chút run rẩy.

Đây hoàn toàn không phải đánh nhau, mà chỉ có một bên đơn phương đánh.

Ngu Bắc Châu không hề đánh trả, nhưng mỗi lần y đều dùng sát ý mạnh nhất ép Tông Lạc ra tay, sau đó thu hồi hoặc vờn tới vờn lui, tận hưởng khoái cảm ngọt ngào khi đối phương làm mình chảy máu.

Cùng lúc đó, đũng quần Ngu Bắc Châu càng lúc càng cao, càng lúc càng căng phồng.

Thỉnh thoảng lướt sát người, có thể cảm nhận được sự cứng rắn.

Có thứ gì đó đang lên men trong phòng tối chật hẹp, giống như chất độc truyền nhiễm, truyền từ người này sang người khác, hưng phấn, sung sướng, hân hoan.... như xuân dược mãnh liệt nhất thế gian, từng bước đồng điệu.

Không thể tiếp tục như thế này nữa.

Đánh nhau thế này hoàn toàn vô nghĩa.

Tông Lạc dừng lại thở hổn hển, nghiêng người như che đậy: “Kiếp trước... Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?

Nói xong, hắn mới nhận ra mình khàn giọng cỡ nào.

Ngu Bắc Châu nửa quỳ trên mặt đất, mái tóc đen dài lượn sóng trải trên sàn đá lạnh, cực kỳ kích thích thị giác, như rắn mê hoặc lòng người.

Mượn bóng tối che lấp, ánh mắt của y như rắn độc liếm quanh người Tông Lạc, cuối cùng dừng lại ở một khu vực cực kỳ mập mờ, y bỗng nhiên ngẩn ra, sau đó nụ cười dần dần mở rộng, cuối cùng bật cười thành tiếng.

Giây tiếp theo, Ngu Bắc Châu bất ngờ tiến lên, kéo hắn ngã xuống đất.

Hoả chiết tử lăn lóc hai vòng, cuối cùng tắt ngấm.

Căn phòng tối đen trở lại.

Thân thể bọn họ dán sát vào nhau.

Trong tình huống không còn khoảng cách, thân thể đối phương xuất hiện biến hóa gì, cả hai đều biết rõ.

Che giấu vụng về không còn tác dụng.

Sự thật nằm ngoài tầm kiểm soát, không chỉ có một người.

Chính vì như thế, lồng ngực Ngu Bắc Châu mới không ngừng phập phồng, cười phá lên sung sướng.

Hắn ghé sát vào má Tông Lạc, ánh mắt tối sầm vì dục vọng: “Nếu sư huynh cũng có cảm giác, hay là để cho người làm sư đệ này... yêu thương săn sóc, giải quyết vấn đề cho sư huynh?”

—------

Lời Gấu Gầy: nín thở đợi chương sau

—------

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.