Editor: Gấu Gầy
Đối với Ngu Bắc Châu, cuộc đời của y được chia thành hai phần rõ rệt.
Trước và sau sinh thần bảy tuổi.
Trước bảy tuổi, mọi thứ đều tươi đẹp.
Y là đích công tử Ngu gia, được cha mẹ kỳ vọng, đã có được người bạn đầu tiên trong đời, tương lai tươi sáng, tiền đồ rực rỡ.
Sau bảy tuổi, tất cả đều tan vỡ.
Y căn bản không phải là đích công tử Ngu gia, mà là Tam hoàng tử của Đại Uyên thật sự. Bị Ngu gia mưu đồ bí mật đổi con, dùng nước thuốc Vu cổ đổi mặt, còn dự định qua hai năm sẽ giết y diệt khẩu.
Ngu Bắc Châu từ nhỏ đã là một đứa trẻ thông minh.
Không chỉ có lão sư tư thục khen y, võ sư cũng nói y có căn cơ trăm năm hiếm gặp. Trong Ngu phủ không có ai quan tâm y, càng không có ai đi theo săn sóc, vì thế lúc nhàm chán, y đã đọc hầu hết các điển tịch quý giá trong thư phòng.
Những vấn đề phức tạp này, có lẽ rất khó hiểu đối với một đứa trẻ bảy tuổi bình thường.
Tuy nhiên, đối với Ngu Bắc Châu mà nói, hiểu được ý nghĩa trong đó chỉ là chuyện đơn giản.
Sau khi nghe xong cuộc nói chuyện bí mật này, y dùng sự bình tĩnh khác thường xoay người trở về phòng ngủ của mình, đắp kín chăn, nhắm mắt lại, cả đêm không ngủ.
Dù cả đêm không ngủ, nhưng sáng hôm sau y vẫn rời giường như thường lệ, không để lộ bất kỳ dấu hiệu nào.
Sau khi làm xong tất cả, Ngu Bắc Châu tự biết trạng thái của mình không tốt, vì vậy đã cố gắng bình tĩnh trong hai ngày.
Ngày thứ ba, y ra ngoài để tìm Tông Lạc.
Nhưng không ngờ, con tin Đại Uyên, người bạn thân của y, người đã cùng y chơi đùa và chạy đến khi y gọi, lại đột nhiên bị bệnh, nằm liệt trên giường không dậy nổi.
Nghe vậy, Ngu Bắc Châu không nói gì.
Kế tiếp, ngày nào y cũng đúng giờ đến phủ Chất tử hỏi thăm Tông Lạc.
Nhưng mà suốt một tháng, cửa phủ Chất tử chưa từng mở.
Ngay cả gia chủ và chủ mẫu cũng nhận ra không ổn, liền gọi y tới gõ đầu hỏi.
Dù bọn họ hỏi cái gì, Ngu Bắc Châu đều trả lời không biết.
Không cách nào, bọn họ cũng đành chịu, chỉ dặn dò Ngu Bắc Châu phải lấy lòng con tin.
Nghiệt tử Tông gia đương nhiên không thể so với con gà ấp trứng vàng cho Ngu gia.
Nhìn thời gian trôi qua mà không thấy ai mở cửa, Ngu Bắc Châu cũng nhận ra gì đó.
Y không đến phủ Chất tử tìm Tông Lạc nữa, mà ngoan ngoãn ngồi yên trong Ngu phủ.
Cũng chính ngày này, hạ nhân của phủ Chất Tử đến báo, nói Chất tử Đại Uyên mất tích.
Không có gì bất ngờ, lại là một trận đánh.
Trong căn phòng tối tăm không một tia sáng, gia chủ tự tay dùng nước ớt và roi hổ quất lên người y, lạnh lùng nhìn Ngu Bắc Châu lúc phát bệnh không cách nào khắc chế tự tổn thương mình, hỏi đi hỏi lại lần con tin Đại Uyên đã đi đâu mất.
“Con không biết... phụ thân.”
Y lầm rầm từ trong cổ họng phát ra mấy tiếng, trong lòng tràn đầy châm biếm.
Trước đây Ngu Bắc Châu luôn tưởng rằng Ngu gia quản giáo nghiêm khắc với y, đợi đến khi tỉnh lại hoàn toàn mới biết, đám người này chỉ là những kẻ mang mặt nạ dối trá, biểu cảm, lời nói, tất cả đều toát ra sự khinh thường và ác ý.
Đương nhiên...... còn có con tin Đại Uyên.
Tông Lạc. Tông Lạc. Tông Lạc.
Ngu Bắc Châu đay nghiến cái tên này, như muốn nhai nát nuốt vào trong bụng.
Ngớ ngẩn làm sao khi y đã xem Tông Lạc là bạn thân duy nhất của mình.
Ngu ngốc làm sao khi y nghe thấy mật đàm, cố gắng bình tĩnh hai ngày, liên tục tự nói với mình Tông Lạc là bị Ngu gia mua lại, có lẽ bản thân không hề hay biết.
Cuối cùng, tất cả chỉ là phản bội.
......
Lần gặp tiếp theo, là ở Quỷ Cốc.
Sau khi bái nhập Quỷ cốc, Tông Lạc đã dùng bồ câu gửi thư cho Ngu gia, để họ không lo lắng về nơi hắn đến.
Theo lý mà nói, nếu Đại Uyên đã gửi Tông Lạc đến làm con tin, con tin đương nhiên phải ở yên trong phủ Chất tử của nước Vệ, không được chạy lung tung. Nếu không còn gọi là con tin gì nữa.
Tuy nhiên, khi nhận được bức thư từ bồ câu, ngay lập tức Ngu gia đã hỗ trợ và sắp xếp mọi thứ cho Tông Lạc, triều đình Vệ quốc cuối cùng cũng mắt nhắm mắt mở đối với việc con tin đi học nghệ ở Quỷ Cốc.
Ngu Bắc Châu trải qua vô vàn gian khổ, đi khắp nơi tìm hiểu tin tức Quỷ Cốc. Trong quá trình đó, y còn phải trốn tránh sự truy đuổi của Ngu gia, ngủ ở trong khe suối hoang, lăn lộn mò mẫm, cuối cùng mới thành công trở thành đệ tử quan môn cuối cùng được nhận vào.
Lúc gặp lại Tông Lạc ở Quỷ Cốc, Tiểu Ngu Bắc Châu nở nụ cười ngọt ngào nở.
“Cẩn Du, ngươi không sao thì tốt quá.”
Tâm tình lắng đọng hơn một năm, vốn còn có chỗ xoay chuyển, nhưng bởi vì không từ mà biệt, đã hoàn toàn trở mặt thành thù, thậm chí ngày càng nghiêm trọng.
Quỷ Cốc có quy định sư huynh đệ không được giết hại lẫn nhau, vì thế Ngu Bắc Châu kiềm chế hận ý của mình, thường xuyên đi tìm Tông Lạc.
“Tại sao ngươi lại bỏ đi? Tại sao không từ mà biệt?”
Y cho rằng y không quan tâm đến câu trả lời, nhưng kỳ thật y rất quan tâm, quan tâm đến câu trả lời từ chính miệng người đó.
Dù chỉ giải thích một câu cũng được.
Nhưng Tông Lạc không giải thích gì cả.
Hắn lạnh lùng nói: “Chỉ có bạn bè mới có gọi tên tự của nhau. Ta và ngươi chưa cập quan, lại là sư huynh đệ, bây giờ không giống ngày xưa, xưng hô cũng nên thay đổi.”
Ngu Bắc Châu cười đến rơi nước mắt.
Khi bọn họ còn là bạn bè, con tin Đại Uyên đối với y quan tâm nhường nhịn, bỗng nhiên không từ mà biệt, bái nhập Quỷ Cốc. Y rõ ràng chưa nói gì cả, nhưng hắn lại như biến thành người khác, thay đổi hoàn toàn
mang theo vẻ mặt lạnh lùng tột độ. Đặt biệt đúng lúc y vừa đón xong sinh thần bảy tuổi, nói hắn không biết gì, Ngu Bắc Châu quả thực không tin.
Nói thật, sau khi nghe cuộc mật đàm, nếu Ngu Bắc Châu muốn trả thù, thì vô cùng đơn giản.
Y có thể chạy đến Đại Uyên bất kỳ lúc nào, kể cho Uyên Đế nghe sự thật.
Trên đại hoang vẫn còn lưu lại tiên pháp, bí pháp chứng minh huyết thống chỉ cần muốn tìm, không phải là không thể.
Chỉ là khôi phục thân phận mà thôi, Ngu Bắc Châu có một ngàn, thậm chí mười ngàn cách.
Nhưng khi nhìn thấy Tông Lạc như vậy, lạnh lùng ngậm miệng, y chỉ có một suy nghĩ duy nhất.
Trả thù hắn một cách tàn nhẫn, xé rách vẻ bề ngoài lạnh lùng của hắn.
Hận thù ủ ra một loại rượu ngọt đắng nhất.
Mười năm Quỷ Cốc, sau khi xuất sư, Tông Lạc yên ổn trở về Đại Uyên, làm Tam hoàng tử của hắn.
Ngu Bắc Châu vui vẻ tươi cười
tiễn Tông Lạc, sau đó tốn thêm một năm, quay về tiêu diệt Ngu gia.
Hắn ngồi trên cao đường, mỉm cười nhìn cả Ngu phủ biến thành huyết ngục, tròng mắt ngập tràn khoái ý.
Khắp nơi đều là tứ chi và đầu người rải rác, gia chủ nằm rạp một bên, sống chết không rõ. Chủ mẫu toàn thân đầy máu, ngón tay lộ xương trắng, khuôn mặt đáng sợ giống như quỷ nhập.
“Đồ điên! Nghiệt chủng! Nghiệt chủng Tông gia Đại Uyên!”
Bà há to miệng, vẻ mặt kinh sợ: “Đám người điên cái ngươi! Bạo quân! Quái vật máu lạnh!”
Nhiều năm trước đây, cũng từng có một Hoàng tử Đại Uyên làm con tin ở Vệ quốc.
Chủ mẫu cùng ông tình chàng thiếp ý, ước định cả đời. Chỉ tiếc con tin không được sủng ái, lại không có nhân mạch thế lực. Trước khi ông về nước, chủ mẫu đã đồng ý thủ thân như ngọc, nhưng vừa quay đầu đã gả cho công tử Ngu gia, người tìm đến cầu thân vì nhan sắc của bà.
Ai ngờ sau khi con tin kia sau khi trở về nước lại trở thành một kẻ tàn bạo, khởi xướng chính biến đẫm máu, thành công đăng cơ. Dù đăng cơ đã lâu nhưng hậu cung trống trải, chưa từng lập hậu.
Chủ mẫu Ngu gia trong lòng mang ma niệm.
Nếu lúc trước bà không thành thân với công tử Ngu gia, vị trí Hoàng hậu Đại Uyên sẽ thuộc về bà.
Bà cả đời đam mê quyền lực, nếu không phải vậy, năm đó cũng không kiên định gả cho Ngu gia.
Ai ngờ bà lại không thể sinh con, tốn công vô ích, hết thảy chỉ là hoa trong gương trăng trong nước.
Chủ mẫu bắt đầu oán hận.
Bà oán hận Uyên Đế, sau khi về nước không tới cầu hôn bà sớm hơn, không dứt khoát mang bà về Đại Uyên. Sau khi tự thôi miên đẩy tất cả lỗi lầm lên người Uyên Đế, dưới sự cám dỗ của quyền lực, bà bắt đầu nảy sinh một ý định táo bạo, một ý định có thể đạt được cả quyền lực và báo thù.
Nhưng ai có thể ngờ, một đứa trẻ bảy tuổi không chỉ thoát khỏi sự truy đuổi của Ngu gia, còn học nghệ thành công trở về?
Ngu Bắc Châu từ trên cao nhìn xuống bộ dạng xấu xí bò trườn của chủ mẫu, thần sắc lạnh nhạt: “Hắn có biết chuyện này không?”
Chủ mẫu không trả lời, nàng cất tiếng cười to: “Ta nguyền rủa ngươi, Ngu Bắc Châu, ta nguyền rủa ngươi!”
“Ta nguyền rủa ngươi vĩnh viễn không có được thứ mình muốn, ta nguyền rủa ngươi...”
Bà còn chưa nói xong, đầu đã lăn xuống đất, chết không nhắm mắt.
Sau đó, Ngu Bắc Châu rời khỏi Vệ quốc, đến Đại Uyên.
Mất đi hào quang của công tử Ngu gia, càng không thể so với Tam hoàng tử Tông Lạc, y chỉ có thể bắt đầu từ tầng thấp nhất.
Cũng may Ngu Bắc Châu phát hiện vận khí của mình luôn tốt.
Từ sau thời thơ ấu, chỉ cần y muốn thứ gì, cố gắng làm sẽ dễ dàng đạt được.
Cứ như vậy chậm rãi, từng bước từng bước tiếp cận Hoàng thành, tiếp cận trung tâm quyền lực, cuối cùng phong quan tiến tước, một lần nữa đứng đối diện với người đó trước cửa điện Kim Loan.
“Sư huynh, đã lâu không gặp.”
Y tươi cười lên tiếng, nhìn không ra bất kỳ manh mối nào.
Nhưng mà, biểu cảm của Hoàng tử bạch y lại tràn đầy thất vọng: “Ngu Bắc Châu, Ngu gia đối với ngươi tốt, sinh ngươi nuôi ngươi, ngươi lại ra tay độc ác như vậy.”
“Ta quả thật đã nhìn lầm ngươi, ngươi chính là một tên điên không hơn không kém.”
Ngu Bắc Châu nhíu mày, biểu tình kinh ngạc.
Chuyện y làm ở Vệ quốc vô cùng bí mật, nói theo kiểu chủ mẫu Ngu gia trước đây, chính là cho dù ám vệ Đại Uyên có tới, cũng không điều tra ra được.
Nhưng mà Tông Lạc lại một thuận mồm nói toạc ra chân tướng.
Hắn rốt cuộc là có biết hay không?
Nếu biết, tại sao lại có thể yên tâm thoải mái hưởng thụ tất cả như thế. Nếu không biết, tại sao lại luôn biết được những điều mà người khác không biết?
“Sư huynh, lời này ai nói cũng được, chỉ có ngươi không được.”
Nhưng mà không sao cả.
Thời gian trôi qua lâu như vậy, Ngu Bắc Châu đã không thể nào phân biệt được sự oán hận của y rốt cuộc là do Tông Lạc không từ mà biệt, hay là do thái độ khinh thường ra mặt của hắn khác hẳn đám người chạy theo y, hoặc là do hắn chiếm đồ không thuộc về mình.
Ngu Bắc Châu không biết mình có quan tâm không.
Mỗi khi y phát bệnh hàng tháng, y chỉ muốn kéo cái người cao cao tại thượng giống như trích tiên này xuống, chìm vào vũng bùn thống khổ như y.
Sau đó, chính là Vu tế đại điển.
Đây là lần đầu tiên Ngu Bắc Châu bỏ sót.
Mọi người đều cho rằng Tam hoàng tử bị ghét bỏ là do Thái Vu đã đoán ra quốc vận bất lợi cho Đại Uyên, Uyên Đế vì vậy mới hạ chỉ phái ra biên ải.
Chỉ có Ngu Bắc Châu mới biết, nguyên nhân là vì Thái Vu không thể tính ra mệnh bài của Tông Lạc.
Chỉ có Hoàng tử Đại Uyên mới có tư cách tham gia dự đoán, nếu mệnh bài không thể đoán ra, vậy thì không phải là huyết mạch của Tông gia, đây là chuyện rõ ràng.
Y biết người cha thật sự của mình, tức là Uyên Đế, thật ra coi trọng nhất là Tam hoàng tử. Nhiều năm thờ ơ như vậy, chẳng qua chỉ là một cách bảo vệ, có nỗi khổ tâm.
Ngu Bắc Châu lúc này mới nhận ra, sau nhiều năm giữ kín, y không quan tâm đến phần mấu chốt của bí mật này, chính là tình tiết cha con nhận lại.
Sau khi nhận được tin tức, y điềm tĩnh bảo Bùi Khiêm Tuyết đi cầu tình với Uyên Đế.
Bùi Khiêm Tuyết sau khi trở về nói cho y biết, Uyên Đế viết ra hai thánh chỉ.
“Bệ hạ đa nghi như vậy... âm mưu của Ngu gia rõ ràng được lập kế hoạch từ lâu, không phải ngẫu nhiên, cho dù lý trí biết Tam hoàng tử có lẽ vô tội, nhưng về mặt cảm xúc vẫn khó chấp nhận được.”
Đúng vậy, dù sao cũng là Hoàng tử mà ông yêu thương nhất, coi trọng nhất.
Bất luận là gia chủ Ngu gia, hay là Hoàng đế Đại Uyên, họ có điểm khởi đầu khác nhau, thậm chí không phải người tốt, một người làm chuyện bẩn thỉu, một người là bạo quân khiến các quốc gia khiếp sợ.
Nhưng những gì bọn họ dành cho Tông Lạc, thật sự là tình chs con mà Ngu Bắc Châu chưa từng cảm nhận và có được.
Đương nhiên, Ngu Bắc Châu cũng không cần.
“Làm sao có thể hạ xuống thánh chỉ ban chết?”
Y thờ ơ cười nói: “Có lẽ nhất thời nổi giận mới viết, viết xong không chừng cũng hủy. Dù sao...... Đó là Hoàng tử mình coi trọng nhất, Uyên Đế làm sao bỏ được?”
Quả nhiên, hai năm tiếp theo, dù triều đình có gây áp lực đến đâu, Uyên Đế vẫn không lập trữ.
Đồng thời, thánh ý ngày càng khó đoán, chỉ cần nhắc tới Tam hoàng tử hoặc lập trữ trước mặt ông, sẽ có kết cục không chết cũng bị thương.
Ngay cả Bát hoàng tử cũng không thoát khỏi.
Ngu Bắc Châu thật sự không hiểu.
Y không biết mình nghĩ thế nào. Không có nhận cha, cũng không tiết lộ bất kỳ bí mật nào về thân thế của mình. Dựa theo đức hạnh của Ngu gia, Uyên Đế rất có thể cho rằng Tam hoàng tử thật sự đã chết không còn xương cốt.
Nếu yêu thương như vậy, luyến tiếc như vậy, chẳng qua chỉ là huyết thống mà thôi, có gì không thể hoá giải?
Chỉ cần gọi hắn trở về, phong làm Hoàng thái tử. Như vậy, Ngu Bắc Châu mới có thể đường đường chính chính cùng hắn tranh đoạt ngôi vị Hoàng đế, đợi đến thời điểm cuối cùng, nói ra tất cả cho Tông Lạc, mở ra một bất ngờ to lớn.
Nhưng mà thật không ngờ, thánh chỉ vốn nên tiêu hủy lại được giữ lại.
Con tin Vệ Quốc đã đánh cắp nó.
Diệp Lăng Hàn đã quen làm chuyện dơ tay, đã sớm đã không còn giới hạn.
Bất kỳ điều gì có thể giúp Ngu Bắc Châu nhanh chóng có được quyền lực, loại bỏ kẻ thù trong lòng, hắn đều sẵn lòng đi làm. Ngay cả khi không ai ra lệnh cho hắn.
Đây là lần thứ hai Ngu Bắc Châu tính sai.
Y không ngờ thánh chỉ không hề bị tiêu hủy, cũng không ngờ Tông Lạc lại chết não như vậy, thật sự tự sát dưới hoàng thành.
“Ha ha ha ha ha, thật buồn cười, sư huynh, thật quá buồn cười.”
Ôm thi thể lạnh băng, Ngu Bắc Châu cảm thấy vận mệnh thật sự buồn cười đến cực điểm.
Y diệt Ngu gia, Diệp Lăng Hàn bị ép làm con tin do Ngu gia sụp đổ, vì không thể trở về Vệ quốc mà trở thành tay sai của y, cuối cùng lại trộm đạo thánh chỉ kia, trời xui đất khiến bức chết Tông Lạc.
Ai có lỗi chứ? Không ai cả.
Thời điểm phát sinh hết thảy, Uyên Đế đang hôn mê bất tỉnh.
Sau đó dưới sự điều trị của Ngự y, cuối cùng cũng tỉnh lại, nghe tin Tam hoàng tử từ biên quan trở về, bị các Hoàng tử giả truyền thánh chỉ, sau đó tự sát dưới hoàng thành, Uyên Đế run rẩy toàn thân, nôn ra một ngụm máu.
Ngụm máu này chính là mệnh số cuối cùng của Uyên Đế.
“Sư huynh, ngươi xem, ngươi vừa chết, phụ hoàng yêu thương nhất của ngươi đã bị ngươi làm cho tức chết.”
Ngu Bắc Châu cười, không biết đang cười cho Tông Lạc hay cho chính mình: “Nếu ngươi không chết, Uyên Đế hẳn sẽ nguôi ngoai, gọi ngươi trở về, phong ngươi làm Hoàng thái tử, ngươi xem, ngươi vừa chết, cái gì cũng không còn.”
Sau khi Uyên Đế băng hà, tranh chấp đoạt trữ ở kinh thành hết sức căng thẳng.
Ngũ hoàng tử và Lục hoàng tử là kẻ chủ mưu giả truyền thánh chỉ, trước khi Uyên Đế qua đời, đã cố gắng hạ chiếu thư ban chết cho bọn họ.
Sau khi Uyên Đế chết đi, hiệu lực của chiếu thư cũng mất. Vì thế Ngu Bắc Châu hiếm khi có lòng tốt, giúp cha ruột thanh lý môn hộ.
Cuối cùng, kết liễu Tông Thừa Tứ, người cùng y hợp tác lâu nay.
Trên điện Kim Loan, Ngu Bắc Châu đã đâm hắn một nhát từ phía sau, danh bất chính ngôn bất thuận bước lên ngôi Hoàng đế.
Y biết tất cả mọi người đang mắng chửi.
Từ Tông Thừa Tứ đến Diệp Lăng Hàn, từ Công Tôn Du đến mưu sĩ môn khách đã từng phụ tá, y giết hết toàn bộ.
Dân chúng, đại thần, thế gia...... Chửi y tàn nhẫn vô tình, không có tính người, không bằng cầm thú.
Mắng y đánh cắp cơ nghiệp Đại Uyên, mắng hắn lòng lang dạ sói, mắng y tàn bạo chuyên quyền.
Đăng cơ mấy năm, hậu cung trống rỗng. Không ai can gián, thậm chí mừng thầm trong lòng.
Họ đang nghĩ gì? Muốn chờ Ngu Bắc Châu chết, đem giang sơn trả lại cho Tông gia sao? Thật nực cười.
Ngu Bắc Châu quan tâm sao? Không hề.
Mọi thứ y quan tâm, những điều y hứng thú, đều tan theo cái chết của Tông Lạc.
Thân phận Hoàng tử Đại Uyên dù tôn quý vô song, nhưng không có Tông Lạc chứng kiến, cũng nhàm chán vô vị.
Cho đến bây giờ.
Ngu Bắc Châu đã từng tưởng tượng vô số lần về cảnh tượng này.
Bí mật này chỉ có thể do chính miệng y nói, chính miệng y tiết lộ cho Tông Lạc.
Y đã mong chờ rất lâu, chỉ muốn nhìn khuôn mặt lạnh nhạt cao ngạo luôn coi thường chán ghét y, lộ ra biểu tình thống khổ.
Giống như y năm đó bảy tuổi, lần đầu tiên nghe được bí mật này.
Tại sao chỉ có một mình y đau khổ?
Tại sao chỉ có một mình y trở thành trò cười?
Tại sao hắn dám chết đi, để y một mình suốt chín năm nhàm chán?
Tại sao hắn tao nhã thanh cao, trong khi y cứ đến mười lăm lại vặn vẹo điên cuồng như ác quỷ.
Ngu Bắc Châu cho rằng mình hận Tông Lạc thấu xương, dù đánh đổi tất cả cũng phải quay ngược thời gian, tiết lộ bất ngờ lớn nhất này cho hắn biết.
Đời này y lạnh lùng nhìn những người từng vây quanh mình trung thành với Tông Lạc, nhìn Uyên Đế không còn giấu lòng như kiếp trước, nhìn Tông Lạc dần dần đạt được tất cả những gì hắn từng ước ao.
Chờ một chút, chờ thêm một chút nữa. Ngu Bắc Châu tự nhủ.
Dù y không làm gì, đợi đến Vu tế đại điển, mọi thứ cũng sẽ sáng tỏ.
Đây là vận mệnh không thể ngăn cản, cũng không thể thay đổi. Tất cả mọi người chỉ là những con rối trong vòng quay số phận.
Dường như như vậy...... Có thể che giấu sự thật Ngu Bắc Châu không muốn chính miệng mình nói ra bí mật.
Tuy nhiên, câu nói của Tông Lạc “Ngu Bắc Châu, chẳng lẽ ngươi thích ta?” giống như một thau nước lạnh đổ thẳng xuống đầu, đánh thức y từ trong hỗn độn.
Thích ư?
Ngu Bắc Châu cảm thấy hoảng hốt, sau đó là hoang đường, cuối cùng cất tiếng cười to.
Y cười rơi nước mắt.
Thích? Nếu y thích Tông Lạc, vậy mối hận hai đời của y tính là gì?
Cuộc sống bị thay thế để làm bàn đạp cho người khác của y thì tính là gì?
Là một tên hề nhảy nhót thôi sao? Hả?
“Sư huynh, ngươi hoàn toàn không biết ta hận ngươi đến mức nào đâu.”
Vì vậy, Ngu Bắc Châu nói ra, dùng hết ác ý tích lũy hai đời, dùng hết sự căm hận phức tạp đến mức không thể phân rõ rốt cuộc có phải thù hận hay không.
Không quan trọng danh phận Hoàng tử, y chỉ muốn Tông Lạc cùng y đau đớn, cùng y khổ sở.
Nhưng Ngu Bắc Châu không thể ngờ, khi thật sự đến giờ khắc này, đối diện với khuôn mặt trắng bệch không dám tin, cuối cùng trở nên tĩnh lặng như chết của Hoàng tử bạch y, tim y lại đau như vậy.
Đau quá, thật sự rất đau.
Từ khi học cách biến đau đớn thành niềm vui trong căn phòng tối, Ngu Bắc Châu chưa từng cảm nhận được nỗi đau.
Nhưng mà hiện tại, lồng ngực và trái tim y như bị ai đó bóp chặt, từng chút một nghiền nát.
Rõ ràng đã hoàn thành chuyện mình mong đợi suốt hai đời, y nên vui mừng, nên sung sướng như điên mới đúng. Nhưng không, không có gì cả.
“Ngươi đã lấy đi mọi thứ của ta, nhưng ngươi đã cho ta cái gì? Nỗi đau mà từ đầu đến cuối chỉ một mình ta biết?”
Ngu Bắc Châu chưa bao giờ thấy qua biểu cảm này của Tông Lạc.
Sống động, ôn hoà, không kiên nhẫn trước mặt y, chán ghét...... tất cả đều trở nên yên lặng.
Không hiểu sao, y bỗng nhiên nghĩ tới cảnh tự sát mà y không nhìn thấy kiếp trước.
Nếu có, chắc sẽ giống như dáng vẻ này.
Ngu Bắc Châu vẫn cười như thế, có thể đây là lần cười khó khăn nhất của y, dù cổ họng đã trào lên mùi máu tanh từ ngực, dù đau đớn đã làm y ngạt thở: “Ta đã nói rồi, chúng ta sẽ tiếp tục dây dưa, vĩnh viễn, mãi mãi, đến chết cũng không thể dừng lại.”
“Ta biết sư huynh muốn thoát khỏi ta. Nhưng vận mệnh của chúng ta...... ngay từ đầu đã liên kết chặt chẽ.”
Bạch y Hoàng tử không nói gì.
Không điên cuồng, không đau khổ, không tuyệt vọng, cũng không có căm thù. Ngược lại, giống như chết lặng.
Hắn dùng đôi mắt đỏ ngầu tràn đầy tơ máu nhìn sâu vào Ngu Bắc Châu, không nói một lời, xoay người rời đi, chìm vào màn đêm tăm tối.
—-------
Lời Gấu Gầy: cuối cùng cũng xong, chương này dài bằng hai chương khác
- ---------