Có Thể Uống Một Ly Không

Chương 148: Chương 148: (H)




Editor: Gấu Gầy

Ban đầu, Tông Lạc dự định ở lại Quỷ Cốc khoảng nửa tháng.

Vốn dĩ thời gian chiến tranh với Vệ Quốc đã ngắn, hắn còn phải dành một tháng dự phòng để ứng phó với việc Uyên Đế có thể đột ngột đổ bệnh vào cuối năm. Dù Ngu Bắc Châu có thoát chết hay không, Tông Lạc khởi động trận pháp đã bị thương không nhẹ, cần thời gian dưỡng bệnh.

Chấn thương này ảnh hưởng đến tim mạch, nửa tháng rõ ràng là không đủ. Hơn nữa, Tông Lạc sau khi dưỡng bệnh sẽ phải trực tiếp trở lại chiến trường, nếu không cẩn thận không chỉ vết thương rách ra, mà còn có thể hôn mê trước trận.

Về chiến trường, việc Chiếu Dạ Bạch trở về đã phần nào trấn an quân đội Đại Uyên.

Vệ Quốc đã sử dụng Thần Cơ nỏ, sau đó đã lộ ra dấu hiệu suy yếu, liên tục thất thế. Thời gian nửa tháng, đối với chiến trường cũng chỉ là một khoảng nghỉ, hiện tại hai bên đều cẩn thận suy tính quyết định cao điểm về sau, chút thời gian này không ảnh hưởng đến cục diện trận chiến.

Vì vậy, sau khi nhận được tin, Tông Lạc quyết định yên tâm dưỡng thương trong sơn cốc biệt lập.

Quỷ Cốc có cơ sở vật chất rất đầy đủ. Dược phòng được xây dựng ở sâu trong thung lũng, nối liền với tuyết trên núi, tạo thành một kho lạnh tự nhiên, có thể bảo quản thuốc men rất lâu. Ngay cả trị thương cũng có thánh dược trị thương và giường hàn ngọc chuyện dụng, lúc còn nhỏ bị thương, Tông Lạc thường xuyên bị ném lên đó ngủ.

Khi Tông Lạc đang ngồi ngay ngắn trên bồ đoàn, Quỷ Cốc Tử đã viên tịch.

Tất cả các đời Quỷ Cốc Tử đều viên tịch dưới tấm bia trên đỉnh núi tuyết ở nơi cao nhất của đại điện. Những bậc thang đá uốn lượn chỉ có thể đi đến nửa chừng, nửa còn lại phải dùng khinh công độc môn của Quỷ Cốc để phóng lên, nếu không cẩn thận rơi không đúng điểm dừng sẽ rớt xuống vực sâu vạn trượng.

Ngày xưa, nơi đây được dùng để rèn luyện khinh công cho các đệ tử.

Tất cả các đệ tử thân truyền của Quỷ Cốc đều phải đi qua đỉnh núi tuyết một lần.

Mặc dù có rất nhiều người đã kế thừa danh hiệu Quỷ Cốc Tử và từ bỏ tên của mình. Nhưng sư phụ của họ là một quái nhân độc nhất vô nhị trong số các Quỷ Cốc Tử. Ngay cả khi sắp viên tịch, ông cũng không muốn đệ tử đưa tiễn mình trong chặng cuối cùng.

Quỷ Cốc Tử chỉ mang theo một ngọn đèn sen.

Đến ngày hôm sau, đèn sen lắc lư từ dòng suối trên đỉnh núi rơi xuống hồ nước màu xanh lam bên dưới, Tông Lạc đứng dậy, nhắm mắt lại, gõ vào chiếc chuông lớn ở giữa chánh điện.

Quỷ Cốc Tử đời thứ mười hai, viên tịch.

“Boong —— boong —— boong ——”

Tiếng chuông cổ xưa vang vọng trong sơn cốc vắng lặng, âm thanh kéo dài.

Chim chóc trên núi, thú rừng, bướm cá, đều bỏ chạy tán loạn.

Tông Lạc vốn đã dự định.

Nếu Ngu Bắc Châu chết, hắn sẽ chờ cho vết thương lành lại rồi đến bên bia xương trắng trên đỉnh núi tuyết dập đầu nhận tội, mang theo di vật và truyền thừa của Quỷ Cốc đi, giao cho người kế thừa tiếp theo.

Nếu Ngu Bắc Châu không chết, hắn sẽ cùng y giải quyết rõ ràng những ân oán tình thù trong những năm qua, tính toán một lần cho hết, cứu một mạng trả một mạng, không ai nợ ai.

Nhưng mà mọi việc đều ngoài dự liệu.

Việc phóng túng trong đại điện chính là một khởi đầu không thể tưởng tượng được.

Cuối cùng mọi thứ kết thúc như thế nào, Tông Lạc cũng không nhớ rõ.

Hắn chỉ nhớ mình bị đè xuống chiếc áo choàng lông trắng, trời đất quay cuồng, khóe mắt bị người ta mài đến đỏ bừng, từng tấc ngón tay đều đau như bị nghiền nát, giống như tù nhân bị đóng đinh trong thuỷ lao chờ hành quyết.

Mọi ngóc ngách mà hắn cố gắng che đậy hay khuất lấp, thậm chí ngay cả hắn cũng chưa từng chạm vào, đều bị đánh dấu bằng những vết cắn ướt át.

Đau, đau, đau.

Do thiếu các bước chuẩn bị cần thiết, nên mỗi lần đun đẩy đều là cực hình. Sự tra tấn kéo dài đến cực hạn này không chỉ dành cho một người, mà dành cho cả hai người.

Ngu Bắc Châu cũng không khá hơn là mấy.

Tất cả những vết thương do móng tay để lại trên lưng y đều là chiến tích của Tông Lạc, những vết cắn bầm tím lõm xuống vẫn còn rỉ máu không ngừng, mái tóc đen bết dính bên má. Đây có lẽ là lần y bị thương nhiều nhất trong những năm qua, ngoài Thần Cơ nỏ.

Trong đại điện, cái lạnh ngột ngạt đã bị thân nhiệt kích thích, trở nên khô nóng không chịu nổi.

Trọng kiếm Thái A đỏ rực nóng bỏng đã biến thành công cụ tra tấn tàn nhẫn nhất trên thế gian, hầu như bức người ta đến mức điên cuồng.

Vỏ kiếm Thất Tinh Long Uyên thẳng tắp và căng thẳng. Thái A là kiếm nặng, Thất Tinh Long Uyên là kiếm nhẹ tiêu chuẩn. Nhưng hiện giờ, thanh kiếm quân tử thanh tú này đang đối mặt với tà kiếm Thái A có thân kiếm rộng hơn một tấc, hung danh hiển hách trên đại hoang, vỏ kiếm quân tử bị mở ra một cách mạnh mẽ cho đến khi vừa vặn, mang theo mùi máu tanh, vững vàng thu tà kiếm.

Từ đầu đến cuối không ai lên tiếng, hơi thở nén chặt che giấu sự cạnh tranh.

Họ bắt đầu từ cầu thang gỗ ở đỉnh cao nhất của đại điện, lăn xuống từng bậc.

Nơi vách đá ngoài đại điện tách khe hở, thác nước mang theo nước tuyết và hơi lạnh âm u chảy xuống, tiếp xúc với bầu không khí trong điện, hóa thành sương mù lan tỏa, khiến tầm nhìn trở nên mờ mịt.

Dưới đáy thung lũng, đầm sâu tích tụ nước tuyết sâu không thể đo lường, mỗi lần dòng nước từ trên đỉnh thác dập xuống đều sẽ đánh thẳng vào mặt hồ sâu hơn, tạo ra những gợn sóng như ngọc trai, kích thích tiếng nước rì rào, vang vọng khắp nơi trong Quỷ Cốc.

Thực khách tàn ác khi thưởng thức món ngon không bao giờ từ từ nhấm nháp, chỉ biết ngấu nghiến nuốt chửng mà thôi.

Cơn đói đã cồn cào, những phần ban đầu lẽ ra nên chậm rãi đã trở thành cơn sóng dữ dội.

Bạch y Thái tử bị ép ngẩng đầu lên, cổ họng lăn lên lăn xuống, đón nhận những nụ hôn sâu dã man hung ác. So với nụ hôn cuồng nhiệt đầu tiên sau khi gặp lại, có thể gọi là ôn nhu.

Trong khoảnh khắc cuối cùng, Tông Lạc gắng sức nâng cơ thể lên, cắn một phát vào vai Ngu Bắc Châu. Đôi môi tái nhợt của hắn nhuốm đầy máu, mùi rỉ sét tràn ngập trong miệng, như muốn xé một miếng thịt trên vai người trước mặt.

Nam nhân áo đỏ không hề phản kháng, mắt phượng hẹp dài nhíu lại, những ngón tay thon dài lướt qua mái tóc bạc như ánh trăng, để chúng rơi xuống kẽ tay của mình, che giấu gân xanh đột ngột nổi lên trên cánh tay.

Trong thoáng chốc, giống như không phải đang ở đại điện Quỷ Cốc vắng lặng không người, mà đang ở trên chiến trường gươm đao thiết mã, trống trận vang lên. Hai Tướng quân ngồi trên lưng ngựa cao, sau lưng là đội quân đông đảo. Nghe lệnh, thổi kèn, toàn quân xuất kích.

Kẻ thù gặp nhau, hung hăng đỏ mắt.

Không có hàn huyên thân mật, chỉ có những trận đấu kiếm liều mạng trả thù.

Chiến trường chìm trong khói lửa, binh lính ngã xuống từng người, ngựa chiến bị tên bắn hạ, vũ khí gỉ sét nằm ngang trên vùng đất đen ngập ngụa bùn lầy, trên cao là một mảnh áo rách tung bay trong gió.

Cuối cùng, trên mảnh đất đầy xác chết, chỉ còn lại hai người.

Họ ném khôi giáp, bẻ gãy vũ khí, chọn cách đánh tay không ác liệt.

Giết đến tận cùng của vòng luân hồi, giết đến bao đêm không chợp mắt, giết đến khi xiêm y cởi hết, giết đến chết mới thôi.

Ngu Bắc Châu thích máu, thích đau đớn, thích tước đoạt sinh mạng trên chiến trường, vô tình tàn nhẫn.

Thực tế đã chứng minh, nếu y trở thành quân chủ, tất cả mọi người sẽ biết, hai chữ “bạo quân” đặt lên người y còn thích hợp hơn Uyên Đế hay Kiệt Trụ.

Gây ra đau đớn, mãi mãi khắc cốt ghi tâm hơn sự dịu dàng. Khiến người ta nhớ kỹ.

Khi thời khắc đến gần, y đặt tay lên má Tông Lạc, chân mày kiếm bất giác nhíu lại, môi mỏng mím chặt, cả người toát ra vẻ lạnh lùng hiếm thấy.

Thời tiết mới còn nắng gắt, bỗng chốc mây đen dày đặc, giông bão ầm ầm.

Mưa như núi đổ, trời đất dường như tối sầm trong nháy mắt, đưa tay không thấy năm ngón, ngước mắt nhìn không thấy đường đi.

Ngọn nến khổng lồ đang cháy ở góc đại điện bị gió lớn thổi lay mấy cái rồi tắt phụt. Trên giá nến đắt tiền, chỉ còn lại một làn khói trắng lơ lửng tản ra.

Mưa như trút nước ầm ầm đổ xuống, từ trên cao ngàn trượng nối thành một đường, chen chúc mạnh mẽ vào khe hở của những viên ngói ngọc xanh trên đỉnh tòa nhà bằng gỗ, cuối cùng lượng mưa quá nhiều không thể chứa nổi, chỉ có thể vô ích chảy xuống theo các rãnh màu đỏ tươi.

Không nhìn thấy cũng tốt. Trong đại điện Quỷ Cốc này, đừng nói đến bồ đoàn, ngay cả gỗ trầm hương đắt tiền cũng bị họ đụng nát vài khúc. Nói là gặp phải bọn cướp núi cũng không ngoa.

Trong bóng tối, có thể nghe thấy rõ ràng tiếng thở.

Tông Lạc tan trong niềm yêu hận đầy máu và đau đớn.

Hơi thở của hắn gấp gáp phập phồng vài cái, ngón tay bất lực buông thõng, rơi xuống sàn nhà lạnh lẽo màu vàng xanh trong đại điện, trào ra những vệt nước ấm.

Sau cơn cuồng hoan, một mảnh tan hoang, chỉ còn lại đôi môi bất giác co giật.

Trong lúc nhất thời, yên lặng vô cùng, không ai lên tiếng.

Áo choàng trắng rộng trải trên mặt đất, lông tơ mềm mại thấm đầy nước, trở nên nặng trịch.

Người nằm trên đó toàn thân ướt đẫm mồ hôi, đầu ngón tay thậm chí không thể nhấc lên được, không ngừng run rẩy.

Sấm sét vang lên, chốc lát trời quang mây tạnh.

Gương mặt yêu nghiệt của Ngu Bắc Châu lóe lên trong ánh chớp, phủ một tầng mồ hôi, sáng bóng tuyệt đẹp.

“Sư huynh......” Giọng y thở dài thỏa mãn.

Khi y cúi đầu, những sợi tóc đen ướt đẫm mồ hôi bện thành từng sợi rủ xuống bên mặt, vô cùng ngoan ngoãn, giống như đang thể hiện niềm sung sướng và thoải mái của chủ nhân chúng.

Đây là câu nói đầu tiên giữa họ sau khoảng hơn một canh giờ kể từ khi y nói xong “Ai quan tâm chứ?”

Bạch y Thái tử không thèm đếm xỉa.

Hắn rã rời nhắm mắt lại, bị đau đớn hành hạ đến sức cùng lực kiệt, ngay cả ngón tay cũng nhấc không nổi.

Tông Lạc cảm thấy, chuyện này còn mệt hơn cả đánh trận.

Không những gây thêm cho mình thương tích, mà vết thương vốn đã có dấu hiệu phục hồi lại bị rách ra, còn nhếch nhác đến như vầy, ngay cả sức lực đánh nhau cũng không có.

Nếu không biết, nhìn thấy bộ dạng của họ lúc này, còn tưởng ngày mai là tận thế.

Mặc dù tên đệ đệ thối tha kia thương tích rất nặng, nhưng Tông Lạc rốt cuộc cũng không bằng người ta, cái người từ nhỏ đã chịu đau khổ luyện ra khả năng chữa thương biến thái.

Tim sắp nát ra rồi, nằm bảy ngày tỉnh dậy vẫn có thể tung tăng vui vẻ.

Còn hắn lại giống hệt như một con cá chết nằm trên thớt. Viên đan dược kia cho Ngu Bắc Châu ăn, thật là lãng phí.

Tuy nhiên, ý nghĩ này chỉ thoáng qua trong đầu, liền bị hắn cố ý gạt đi.

Dù là đan dược hay tử kiếp, thậm chí cả những thứ khác cần phải cân nhắc, đều không nên xuất hiện ở chỗ này.

Con người luôn như vậy, không có ràng buộc mới có thể trầm luân, trước khi chết mới có thể ôm hôn.

Ở đây, hắn chỉ muốn buông thả trốn tránh, thưởng thức niềm vui trần thế.

“Cút ra ngoài.”

Sau khi nghỉ ngơi được một nén hương, Tông Lạc đá y một cước.

Người này cứ ôm hắn từ phía sau, thân mật hôn lên vành tai tôn quý của Thái tử, dùng răng nanh sắc bén nghiền nát.

Cởi bỏ nhuệ khí tàn nhẫn quyết liệt không thể đánh gục vừa rồi, Ngu Bắc Châu lại khoác lên mình lớp da tưởng chừng ấm áp.

Nghe thấy vậy, y khẽ cười, khàn khàn nói một câu “Thần tuân lệnh”, rồi chậm rãi làm theo.

Chắc chắn lại là một màn tra tấn.

Ngu Bắc Châu quen với đau đớn, đối với người coi đau đớn là khoái lạc, chỉ thấy sảng khoái.

Nhưng đối với Tông Lạc, việc này giống lấy dao cắt thịt, ngoài việc thỏa mãn sự khao khát và hấp dẫn về mặt tinh thần, hắn chẳng thu được một chút lợi ích nào cả.

Thực tế, đây không phải là một trải nghiệm tuyệt vời.

Không, phải nói là hoàn toàn tệ hại.

Không có lần sau, Tông Lạc lạnh mặt.

Đừng nói đến kỹ thuật có tốt hay không, người này căn bản không có kỹ thuật. Không xứng đáng làm công, thật sự nên quay về bụng mẹ để tái tạo.

—-------

Lời Gấu Gầy: tất cả những đoạn tả cảnh đều là ẩn dụ làm tình, tác giả đã phải sửa đổi mấy lần mới được xét duyệt, thương lắm

- --------

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.