Hạ Tư Hành khó tin, “Mẹ?”
Không chờ anh nói thêm, Vu Tố vừa dứt câu liền cúp điện thoại, “Quyết định vậy đi, ngày mai con sang nhà Kim Hề đón con bé về đây ăn cơm.”
“...”
Cuộc điện thoại của hai mẹ con cứ thế mà kết thúc.
Hạ Tư Hành như cười như không lướt sang Kim Hề.
Cô thản nhiên, “Nhìn em làm gì? Đâu phải em bắt anh làm tài xế.”
Hạ Tư Hành gật đầu, đưa mắt nhìn cô một lượt, “Rốt cuộc thì em có gì tốt nhỉ? Nịnh mẹ anh đến nỗi bà chẳng thèm đặt con dâu tương lai vào mắt?”
“Con dâu tương lai khỉ gì?” Trái tim Kim Hề khẽ nảy lên bởi xưng hô đột ngột của anh, hàng mi run rẩy, “Ai bảo sẽ lấy anh? Đồ tự luyến.”
“Được thôi, vậy thì bạn gái.” Anh đổi giọng.
Kim Hề trả lời câu hỏi vừa nãy của anh, “Chắc là do em xinh đẹp đấy.”
Hạ Tư Hành, “Ừm, bạn gái anh không xinh bằng em.”
“...” Kim Hề lặng thinh, nhíu mày cười giễu, “Đồ nhạt nhẽo.”
Nhưng bên khóe môi cô lại cong lên đầy vui vẻ.
Không lâu sau, cửa phòng làm việc được đẩy ra, một người đàn ông trung niên bước vào, Hạ Tư Hành lên tiếng chào, “Chào giáo sư Lâm.”
Giáo sư Lâm mải cúi đầu xem điện thoại, ông “ừ” một tiếng xem như đáp lại, lúc xoay người rót nước nóng, khóe mắt lướt qua chợt khựng lại, ông trông thấy một gương mặt cực kỳ xinh đẹp, nhưng lại khá quen mắt.
“Có phải tôi đã gặp em ở đâu không?”
“Em chào giáo sư.” Kim Hề lễ phép chào ông.
Hạ Tư Hành nhướng mày, “Hai người biết nhau à?”
Kim Hề đáp, “Giáo sư Lâm là chồng của trưởng khoa hồi đại học của em.”
Hồi Kim Hề học đại học từng được trưởng khoa Ba lê Tôn Mai quan tâm chỉ bảo rất tận tâm, khi cô ra nước ngoài thi đấu, cũng nhờ Tôn Mai dẫn dắt, suốt hành trình đều được bà chăm sóc tận tình. Có một tết trung thu nọ, cô Tôn đã mời cô đến nhà ăn sủi cảo, vừa hay lúc ấy Lâm Lập Huân cũng có ở nhà, thế nên hai người đã từng gặp nhau một lần.
Cô không ngờ Lâm Lập Huân vẫn nhớ mình.
Lâm Lập Huân không những nhớ mặt cô mà vẫn có thể lục tìm tên cô trong trí nhớ: “... Kim Hề đúng không? Nếu thầy nhớ không lầm thì em là Kim Hề đúng không?”
Kim Hề, “Đúng rồi ạ.”
Bấy giờ Lâm Lập Huân mới để ý cô đang ngồi chỗ của Hạ Tư Hành, mà Hạ Tư Hành lại kéo ghế ngồi cạnh cô, tay vòng qua lưng cô khoác lên thành ghế. Đây là tư thế công khai chủ quyền.
“Hóa ra em là bạn gái của Tiểu Hạ à.” Lâm Lập Huân giật mình, rồi lại cảm khái, “Bảo sao Tiểu Hạ không cho em sang đây, có bạn gái xinh đẹp thế này phải giấu ở trong nhà mới yên tâm được.”
Ý cười ngập tràn trong mắt Kim Hề, “Thật sao ạ?”
Hạ Tư Hành nói, “Vâng, không nỡ để cô ấy ra ngoài, sợ cô ấy nhìn chàng trai khác rồi chạy theo người ta luôn.”
“Nào đến nỗi, đúng không Kim Hề? Mình đâu phải là người đứng núi này trông núi nọ.”
“Khó nói lắm thầy.” Kim Hề hấp háy đôi mắt, nghịch ngợm cất giọng trêu tức.
Lâm Lập Huân ngớ người, rồi lại bật cười sang sảng, “Con nhóc này, lém lỉnh thật.”
“Thầy còn bận họp, không làm phiền đôi chim ri ríu rít nữa.” Giáo sư Lâm cầm ly nước đi ra cửa rồi ngoảnh đầu lại, cất giọng nghiêm túc dặn dò Kim Hề, “Em không được đứng núi này trông núi nọ đâu đấy! Tiểu Hạ tốt lắm! Nếu thầy mà có con gái thì nhất định sẽ bắt cậu ấy làm con rể của thầy.”
Kim Hề ngẩn người, ngay lập tức tựa vào lòng Hạ Tư Hành cười đến run người.
Trong suốt hai ngày qua, đây là lần cô cười vui vẻ nhất.
Hạ Tư Hành xoa vành tai Kim Hề, dán vào tai cô, hơi thở ấm áp phả lên tê dại như kiến bò, “Sao lại vì một người đàn ông khác mà cười vui vẻ thế?”
“Giáo sư Lâm hài hước thật đấy, thú vị hơn trêu Giang Trạch Châu nhiều.”
Giang Trạch Châu.
Vừa nhắc đến cái tên này, Hạ Tư Hành lại thấy khó chịu.
Anh vuốt ve phần gáy của cô, cất giọng hờ hững nhưng ẩn chứa ý uy hiếp, “Giang Trạch Châu thú vị lắm à?”
Kim Hề đáp, “Mỗi lần cùng anh trêu anh ấy đều rất vui.”
Lời này xem như miễn cưỡng chấp nhận được.
Hạ Tư Hành chợt nhớ ra, hỏi cô, “Sao hôm nay em lại đến đây?”
Kim Hề trả lời, “Em đến thăm Đào Đào.”
Hạ Tư Hành, “Thăm con bé chưa?”
Ý cười trên mặt Kim Hề dần phai, cô cụp mắt, thấp giọng nói, “Lần đầu tiên em nhìn thấy cô Vương sa sút như thế, cứ như người mất hồn, cô vừa lên tiếng em đã cảm thấy cô chực khóc.”
Im lặng một thoáng, Hạ Tư Hành lên tiếng, “Rồi sẽ tốt lên thôi.”
Bọn họ là người ngoài cuộc nên không thể nói được gì, chỉ biết nói vài câu an ủi.
Rồi sẽ tốt lên thôi.
Mọi chuyện sẽ tốt thôi.
...
Chiều hôm sau, Hạ Tư Hành tan làm, anh ngoan ngoãn nghe theo lời mẹ, đẩy cuộc hẹn với bạn gái xuống, đưa Kim Hề về nhà họ Hạ. Trông thấy xe của Hạ Tư Hành từ xa, quản gia gọi người kéo thanh chắn lên, chờ đến khi xe dừng lại, ông bước tới mở cửa xe cho Hạ Tư Hành, “Chào cậu chủ.”
Ngay khi vào phạm vi nhà họ Hạ, Hạ Tư Hành như biến thành một người khác, cái thay đổi không phải vẻ ngoài mà là khí chất.
Khí chất ngạo nghễ của người bề trên.
Anh lạnh lùng hỏi, “Trong nhà có ai không chú?”
Quản gia đáp, “Bà chủ đi dạo phố với bà Giang vẫn chưa về, ông chủ thì còn đang ở công ty, đương độ cuối năm nên mọi khi ông chủ đều đến nửa đêm mới về tới nhà. Nhưng hôm nay ông chủ sẽ về sớm để ăn tối cùng cậu và cô Kim.”
Hạ Tư Hành gật đầu biểu thị mình đã biết.
Anh và Kim Hề một trước một sau đi vào nhà, trong suốt thời gian đó, hai người không hề trao đổi ánh mắt với nhau, tựa như hai người xa lạ vì mẹ bắt ép mà buộc phải đi chung xe về nhà.
Quản gia đi sau hai người, vừa đi vừa nói, “Cô Kim à, bà chủ có mua quà cho cô để ở trên phòng thay đồ, cô có thể lên đó xem thử. Nếu cô ưng ý thì lát nữa tôi sẽ cho tài xế đưa đến chỗ của cô.”
Vu Tố rất thường mua đồ cho cô, có khi là túi xách, có khi là quần áo, cũng có khi là đồ trang sức. Bà rất có mắt thẩm mỹ, đồ bà chọn đều như được đặt làm riêng cho Kim Hề.
Kim Hề đáp, “Vâng.”
Quản gia cung kính đưa Kim Hề lên phòng thay đồ.
Mở cửa phòng thay đồ xong, quản gia xoay người rời đi, “Tôi xuống lầu trước, có việc gì thì cô Kim cứ gọi tôi.”
Quản gia vừa đi, trên hành lang trở về sự yên lặng vốn có. Hạ Tư Hành đã lên phòng anh từ lâu, ở nhà họ Hạ, ở trước mắt người nhà họ Hạ, trước mặt quản gia và người giúp việc, hai người vẫn giữ quan hệ nhạt như nước.
Có những thứ chính là như thế, ban đầu không chút rung động, nhưng vì một khoảnh khắc hay một sự bất ngờ nào đó sẽ tạo nên một cơn sóng thần, nhất thời khiến người ta khó tiếp nhận.
Khi cơn sóng thần ập tới, cái mà nó mang đến là sự khủng hoảng, chứ không phải là bất ngờ.
Cũng giống như quan hệ của cô và Hạ Tư Hành vậy.
Cô không thể xác định được liệu mối quan hệ này sẽ mang đến cảm xúc gì cho phụ huynh hai bên. Liệu là bất ngờ, hay là khủng hoảng?
Khó mà đoán được.
Đúng là Vu Tố rất thích cô, nhưng như Châu Tranh từng nói, Vu Tố không đưa cô vào danh sách chọn con dâu. Thích cô làm con gái nuôi và thích cô làm con dâu là hai chuyện hoàn toàn khác nhau.
Cũng giống như trong mắt các bậc cha mẹ, ngoài miệng thì bảo con gái hay con trai đều quan trọng như nhau, nhưng có thật là thế không?
Bên nào nặng bên nào nhẹ, trong lòng bọn họ như có một cán cân, vô cùng chính xác.
Kim Hề vô thức thở dài, thầm nghĩ mình ở đây lo buồn vô cớ làm gì, xem xem dì Vu Tố mua quà gì cho mình có phải hay hơn không.
Trong phòng thay đồ có một chiếc váy vô cùng xinh đẹp. Có lẽ là mẫu mới của bộ sưu tập đầu xuân được Vu Tố đặt trước, từng chi tiết gần như là hoàn mỹ, cực kỳ bắt mắt.
Kim Hề định mặc thử xem sao. Cô với tay ra sau kéo dây kéo xuống, tấm lưng trần vừa lộ ra đã đón lấy làn gió lạnh.
Cô kéo khóa, toan tuột vai áo thì đã có người làm thay.
Cửa tủ bằng kính hiện lên bàn tay đang đặt trên vai cô, ngón tay thon dài, khớp xương rõ ràng, bàn tay trắng đến mức có thể nhìn thấy các đường gân xanh gồ lên. Ngón tay anh cầm lấy vai áo của cô rồi từ từ kéo xuống...
“Hạ Tư Hành, đây là nhà anh đấy.”
Kim Hề mấp máy đôi môi, cố gắng đè xuống cơn khô khốc trong miệng, lên tiếng nhắc nhở anh.
Hạ Tư Hành cụp mắt, gương mặt lạnh lùng càng thêm nổi bật, anh cất giọng kiêu căng không ai bì nổi, “Ở nhà anh thì sao?”
Hai vai áo được anh đẩy ra, chiếc váy thuận thế rơi tuột xuống dưới chân cô.
Hạ Tư Hành áp người lên vén tóc cô sang một bên, khẽ cúi đầu đặt những nụ hôn rải rác nơi tai cô rồi dần lan ra khắp nơi.
Kim Hề không nhịn được mà run lên.
Cô muốn đưa tay che thân, nhưng lại bị anh kéo tay ra sau lưng.
Những cơn sóng tình ồ ạt kéo đến, trong căn phòng ấm áp chỉ còn lại tiếng máy sưởi hoạt động, cô khẽ chớp mắt, mồ hôi lăn dọc từ trên trán xuống khiến đôi mắt cô càng thêm long lanh.
Cô cầu xin anh, “Hạ Tư Hành, đừng làm ở đây mà.”
Anh hỏi lại, “Vì sao?”
Cô đáp, “Ba mẹ anh... sắp về rồi.”
Hạ Tư Hành, “Không đâu.”
Kim Hề, “Chẳng may bị phát hiện thì sao...”
“Anh khóa cửa lại rồi.”
Kim Hề vẫn không chịu, “Không được đâu anh.”
Hạ Tư Hành ngừng lại, tựa như người cầm lái bỗng dưng buông tay để mặc chiếc thuyền thả trôi tự do. Kim Hề đang trôi nổi trên mặt biển, cảm giác trống rỗng không biết phải làm sao, cô co ngón chân lại, tựa vào lòng anh, “Anh...”
“Là anh không được hay cái gì không được?” Hạ Tư Hành xấu xa hỏi.
“Ông nội nhà anh.” Kim Hề không nhịn được nữa, chửi ầm lên.
“Ngoan nào, bây giờ mà em còn có tâm trạng nghĩ sang chuyện khác, quả là khiến anh phải nghi ngờ bản thân mình không ra đủ sức.” Hạ Tư Hành hôn lên môi cô một cái, không trêu cô nữa.
...
...
Sau khi xong chuyện, Hạ Tư Hành thong thả mặc quần áo vào cho Kim Hề.
“Em muốn mặc chiếc váy này sao?”
Trên tay anh đang cầm đúng là chiếc váy mà ban nãy cô định mặc thử.
Ánh mắt Kim Hề vẫn còn nhuốm vẻ say tình, dù cô giận dỗi trừng anh cũng không có chút sát thương nào.
“Hạ Tư Hành.” Cô chẳng buồn nhúc nhích, để mặc anh thay quần áo cho mình, khép hờ mắt, “Anh đi làm không mệt hay sao mà ngày nào cũng hừng hực sức chiến đấu thế này?”
“Mệt thì có mệt.” Hạ Tư Hành nói.
“Thật à? Sao em chẳng nhìn ra.”
“Nhưng thấy em rồi lại không mệt nữa.”
“...”
Kim Hề nhắm mắt lại, lạnh lùng đáp, “Còn em thấy anh là phiền.”
Hạ Tư Hành giúp cô mặc quần áo chỉn chu, lại đòi thêm một nụ hôn, “Anh vẫn thích em lúc nãy hơn, nói gì cũng nghe, ngoan như cún.”
Kim Hề trừng mắt lườm anh, nghiến răng nghiến lợi, “Anh phiền quá đấy!”
Vừa dứt câu, tiếng quản gia từ dưới lầu vang lên, “Thưa bà chủ, cậu chủ và cô Kim đã về. Cậu chủ đã về phòng nghỉ ngơi, còn cô Kim thì đang thử quần áo của bà chủ mua ở trên lầu.”
Vu Tố vui vẻ hỏi lại, “Thật ư? Để tôi lên đó xem sao, có một chiếc váy tôi cực kỳ ưng ý, vẫn luôn nghĩ nếu Kim Hề mặc vào hẳn là rất xinh, tôi phải lên đó bảo con bé mặc thử mới được.”
Tiếng giày cao gót vang lên lanh lảnh trên cầu thang.
Kim Hề trợn mắt, lại trông thấy vẻ mặt không chút biểu cảm của anh, ánh mắt hờ hững, điềm nhiên như không.
Kim Hề, “Dì Vu đang lên đấy.”
Hạ Tư Hành, “Thì sao?”
Kim Hề vội đẩy anh ra, ngồi dậy nói, “Anh mau đi đi.”
Hạ Tư Hành bị cô đẩy ngồi bệt ra đất, chống hai tay bên người, hất cằm cười khẩy, “Anh ra đường nào, ở đây chỉ có một cánh cửa, không thể ra ngoài.”
Kim Hề đưa mắt nhìn ra cửa sổ.
Hạ Tư Hành nhíu mày, chặn đầu cô trước, “Em mơ đi.”
Kim Hề, “Mới tầng hai thôi, nếu nhảy xuống thì...”
Vẻ mặt vô cảm của anh lạnh lẽo đến khiếp người.
Tiếng bước chân bên ngoài ngày một gần, sau đó dừng lại trước cửa phòng.
Vu Tố gõ cửa, thân thiết hỏi, “Kim Hề, dì vào trong được không con?”