Đương dịp nghỉ lễ, hầu hết tất cả các nhà hàng trong trung tâm thương mại đều sắp xếp chỗ ngồi chờ bên ngoài.
Tuy nhiên nhà hàng Tây này lại cực kỳ vắng vẻ, yên tĩnh đến mức cứ ngỡ như nó không thuộc về phố xá sầm uất. Nhưng thật ra là vì giá quá chát khiến thực khách ngại bước vào.
Nhân viên phục vụ nghe Mạnh Ninh nói mà không ghìm được biểu cảm trên gương mặt, cố gắng nín cười đến độ hai vai như run lên.
Kim Hề dở khóc dở cười.
Gọi món xong, Mạnh Ninh trả menu lại cho nhân viên phục vụ, miệng vẫn còn tiếc nuối, “Mình mà biết sớm bác sĩ Hạ lắm tiền thế thì đã chọn chỗ nào đắt đắt chút rồi.”
Ánh mắt cô nàng lóe lên, “... Biết vậy đã đi Duyệt Giang phủ!”
Cả Nam Thành có lẽ không tìm được chỗ nào đắt hơn Duyệt Giang phủ.
Nhưng Kim Hề không biết phải nói sao, vì cô và Hạ Tư Hành đến Duyệt Giang Phủ ăn đều không cần phải trả tiền.
“Lần sau đi, lần sau mình dẫn cậu đến Duyệt Giang Phủ.” Kim Hề lược bớt mấy lời nọ, chỉ chiều theo cô nàng.
“Được thôi, lần sau tới lượt mình khao.” Mạnh Ninh thản nhiên đồng ý.
Kim Hề ngước lên nhìn Mạnh Ninh, lại chạm phải đôi mắt cười của cô nàng.
Bốn mắt nhìn nhau, hai người cùng bật cười.
Đồ ăn nhanh chóng được mang lên.
Hai người vừa ăn vừa trò chuyện với nhau, ăn được một nửa, Kim Hề bỗng đứng dậy, “Mình đi vệ sinh một tí.”
Nhà vệ sinh trong trung tâm thương mại hơi khó tìm, hết rẽ trái rồi lại quẹo phải, Kim Hề lần mò một hồi lâu mới tìm được. Trong nhà vệ sinh cực kỳ yên tĩnh, cô mở cửa một buồng vệ sinh, đang định đi vào thì điện thoại chợt vang lên.
Là Hạ Tư Hành gửi tin nhắn đến.
Cô bước ra ngoài cửa vừa trả lời tin nhắn cho anh.
Hạ Tư Hành, [Mua váy hả em?]
Bất kể cô làm gì, anh chỉ ngồi ở trong bệnh viện cũng biết rõ mười mươi.
Có lẽ là do anh thấy tin nhắn thông báo số dư nên mới biết.
Kim Hề, [Sao thế, anh A Hành xót hả?]
Hạ Tư Hành, [Nào dám.]
Kim Hề cười, [Em còn mua một chiếc váy ngủ, xinh lắm.]
Hạ Tư Hành, [Thiếu vải tí là được.]
Kim Hề lẳng lặng nở nụ cười, cô cất điện thoại vào, không thèm trả lời anh nữa.
Lúc khóa màn hình, điện thoại trong tay rung rung, bỗng dưng cô nghe thấy tiếng khóa màn hình ở đâu đó, nhưng cô không mấy để tâm.
Kim Hề trở lại nhà vệ sinh, đi ngang qua dì lao công đang lầm bầm trước một cánh cửa, “Chẳng biết bị táo bón hay gì mà mỗi lần tôi đến là lại thấy cửa đóng.”
Cô mở cửa một buồng khác, nhìn thoáng qua cánh cửa cách đó một lối đi, nhưng chỉ lơ đãng lướt qua chứ không để ý mấy.
Lúc bước ra rửa tay, thông qua gương, Kim Hề trông thấy Vương Xán Xán bước vào.
Trước khi ánh mắt chạm nhau, cô vội vàng cúi đầu.
May mà Vương Xán Xán đang gấp nên không nhìn sang đây.
Cánh cửa được mở ra, sau đó tiếng gài chốt vang lên, bóng dáng Vương Xán Xán khuất sau lớp cửa, Kim Hề rút giấy thong thả lau tay.
Bỗng nhiên, tiếng vật gì đó rơi xuống làm vang vọng cả một không gian yên tĩnh.
Ngay sau đó, Kim Hề trông thấy một chiếc điện thoại rơi xuống nền nhà từ căn phòng vẫn luôn đóng chặt cửa kia. Đó là một chiếc điện thoại màu đen, kiểu dáng phổ thông, không dùng ốp lưng.
Cô cũng không để ý lắm, nhưng khi ném giấy vào thùng rác, khóe mắt cô bắt gặp một bàn tay nhặt chiếc điện thoại ấy lên.
Từ buồng bên, một cánh tay màu lúa mạch run rẩy vươn ra nhặt điện thoại lên, đốt ngón tay thô dài, mu bàn tay lớn hơn so với bàn tay của phụ nữ.
Vị trí điện thoại rơi khá xa, sàn nhà vừa được lau nên có hơi trơn, người kia vừa chạm vào điện thoại, đang định cầm lên lại bất cẩn làm trượt điện thoại, xem như phí công.
Cánh tay dần dần lộ ra rõ hơn, trông gầy yếu, hiện rõ gân xanh, hoàn toàn không giống tay của phụ nữ mà giống tay của đàn ông hơn.
Kim Hề im lặng một lúc, lên tiếng hỏi, “Có cần giúp gì không?”
Bàn tay đang duỗi ra ngoài chợt khựng lại, nhưng chỉ hai giây sau, dường như tên nọ đã nằm rạp xuống, dưới khe cửa chật hẹp, bàn tay kia duỗi ra một nửa, nhanh chóng nhặt chiếc điện thoại kia về, nhưng khi đang định rụt tay lại... bỗng có một chiếc giày cao gót bất ngờ giẫm lên cổ tay của hắn.
“Má...”
Kẻ nọ gầm lên, là giọng đàn ông.
Cánh cửa buồng bên cạnh tên kia bật mở, Vương Xán Xán trông thấy Kim Hề đang giẫm chân đạp lên cổ tay một người, thốt lên, “Kim Hề! Cô làm gì thế?”
Cô ta đi tới, tay vừa chạm đến cánh tay của Kim Hề, lại nhận được ánh mắt rét căm căm của cô.
Cánh tay đang giơ ra của Vương Xán Xán khựng lại giữa không trung.
Vẻ mặt Kim Hề lạnh như tiền, “Cô không nghe thấy gì sao, âm thanh vừa nãy là của đàn ông.”
Vương Xán Xán ngớ người, vẻ mặt không thể nào tin nổi, “Cái gì?”
Thế là Kim Hề càng giẫm mạnh hơn.
“Mẹ nhà mày...”
Giọng chửi rủa này rõ rành rành là của đàn ông.
Tên kia có vẻ không chịu được nữa, hắn ta chợt dùng hết sức bình sinh vươn tay nhặt điện thoại lên.
Giữa đàn ông và phụ nữ chung quy vẫn có sự chênh lệch về sức lực.
Nhà vệ sinh này nằm ở góc khuất, ít người lui tới, nếu hắn ra ngoài được thì hai người Kim Hề và Vương Xán Xán không thể nào đấu lại. Sau vài giây chần chờ, cô phản ứng nhanh nhạy kéo Vương Xán Xán chạy ra khỏi phòng vệ sinh, sau đó đóng cửa lại.
Tên kia nghe thấy động tĩnh bên ngoài, hắn không thèm băn khoăn thêm gì, kéo cửa buồng vệ sinh, tiếng bước chân gấp rút vang vọng cả không gian.
Cửa phòng vệ sinh theo kiểu từ trong kéo ra, tên kia thô bạo gạt tay nắm cửa kéo ra. Cả người Kim Hề như dán chặt lên cửa, hai tay cố hết sức bình sinh giữ chặt tay cầm.
Vương Xán Xán ở bên cạnh vẫn còn ngớ người.
Tên kia nổi trận lôi đình, “Mẹ mày, mau mở cửa cho bố!”
Cánh cửa bị hắn giật mạnh, khe hở càng lúc càng lớn, tim Kim Hề đập thình thịch, cắn chặt răng cố kéo cửa về phía mình.
“Mau gọi bảo vệ đi...” Kim Hề quay sang gào vào mặt Vương Xán Xán, “Có biết báo cảnh sát không?”
“À, à!” Vương Xán Xán lấy lại tinh thần, run rẩy lấy điện thoại ra, ấn mấy lần mới gọi được, “110 đúng không, chỗ của tôi...”
Cuộc điện thoại này đã hoàn toàn khiến tên đàn ông kia phát điên.
Ánh mắt hắn ta cực kỳ lạnh lẽo, giọng rét căm căm, “Đừng để ông đây bắt được mày, tới lúc đó thì mày cố mà lo cái thân!”
Hắn ta càng lúc càng dùng sức, Kim Hề và Vương Xán Xán không chống chịu được nữa.
Nhìn thấy khe cửa càng lúc càng lớn, dần dần đủ chỗ để một người chen ra, trong thời khắc tuyệt vọng, trên hành lang vắng vẻ bất chợt vang lên tiếng bước chân. Kim Hề đưa ánh mắt cầu cứu nhìn sang, là hai người đàn ông trông cực kỳ cao to và mạnh mẽ.
Bọn họ dường như cũng nhận ra được tình huống bất thường bên này, nhanh chóng sải bước chạy đến.
“Có chuyện gì thế?”
“Tên này chụp lén trong nhà vệ sinh nữ.”
Một người trong đó nghiêm mặt lại, “Hai người tránh ra đi.”
Kim Hề và Vương Xán Xán buông tay ra.
Cánh cửa bật mở.
Tên đàn ông trong phòng vệ sinh lộ ra ánh mắt hung dữ như muốn giết chết bọn họ.
Nhưng chỉ trong nháy mắt, hắn đã bị hai người đàn ông vừa đến khống chế trên sàn nhà.
Gã kia gào thét giãy giụa, dù đã bị khống chế những vẫn liều chết chống cự, hai chân quẫy đạp lung lung, trợn trừng mắt đầy hung tợn, “Mấy người tin hai ả điên này sao? Tôi không làm gì cả, tôi chỉ đi nhầm nhà vệ sinh! Hai ả này bắt tay nhau muốn gạt tiền tôi thôi!”
“... Câm mồm!” Người đàn ông đang áp giữ hắn nghiêm giọng quát lớn.
Anh ta ngước lên nhìn về phía Kim Hề. Chỉ cần liếc một cái đã rõ mười mươi cô gái này có gia cảnh thế nào. Sợi dây chuyền trên cổ cô trị giá ít nhất bằng nửa năm tiền lương của người bình thường.
Anh ta hỏi, “Báo cảnh sát chưa?”
Kim Hề đáp, “Báo rồi.”
“Vậy thì chờ cảnh sát đến.”
Gã đàn ông bị khống chế vừa nghe đến hai chữ cảnh sát đã bắt đầu cuống cuồng lên. Hắn ta giãy giụa càng lúc càng mạnh hơn, vì dùng sức nên trên trán hằn cả gân xanh, “Mẹ nó, tôi đã nói là tôi đi nhầm phòng! Có phải hai người cùng băng với hai ả này không? Nếu muốn lừa tiền ông đây thì ông sẽ cho tụi bây vào cục cảnh sát hết!”
Anh chàng đang kìm kẹp hắn ta bất chợt bật cười.
Người đàn ông vừa mới nói chuyện với Kim Hề cau mày, nở nụ cười xấc xược, thong thả đáp lại, “Bố mày đây vừa lên hàm thiếu tá, tao lừa tiền mày ư? Sao không nói gì dễ tin hơn xíu, chẳng hạn như tao thèm khát cái thân thể này của mày chẳng hạn.”
“...”
“...”
...
Cảnh sát nhanh chóng chạy đến.
Gã đàn ông chụp lén sống chết không thừa nhận hành vi của mình, một hai nói rằng mình đi nhầm phòng, vì sợ mấy cô gái nhìn thấy nên trốn trong buồng vệ sinh đợi không còn ai mới ra.
- - Lời nói không chút sơ hở, nhưng lại không hề có căn cứ.
Chính vì thái độ này của hắn ta mà cảnh sát buộc phải giải hắn về đồn cảnh sát.
Kim Hề là người làm chứng nên cũng đi theo, cô hỏi Vương Xán Xán, “Cô có đi theo không?”
Vương Xán Xán, “Tôi không đi đâu.”
Kim Hề, “Có lẽ trong điện thoại của gã có hình của cô, dù gì cô cũng vào căn buồng sát chỗ hắn nấp...” Cô dừng một lúc rồi nói tiếp, “Đương nhiên đây chỉ là suy đoán của tôi thôi.”
Cô vừa dứt lời, mặt mày Vương Xán Xán trắng bệch.
Trong lúc chờ cảnh sát đến, Kim Hề cũng hỏi thăm được hai người đàn ông trước mặt. Một người là quân nhân, thiếu tá bộ đội thiết giáp, một người là lính cứu hỏa. Thảo nào trông bọn họ lại uy nghiêm như vậy, lúc khống chế gã chụp lén vừa nhanh vừa chuẩn vừa ác.
Anh chàng lính cứu hỏa nhận một cuộc gọi đột xuất, thấy cảnh sát đến rồi thì rời đi trước, không đi cùng bọn họ.
Ngoại trừ anh ta thì bốn người đều lên xe cảnh sát trở về đồn.
Trên đường đi, Kim Hề nhắn tin báo với Mạnh Ninh chuyện vừa xảy ra.
Mạnh Ninh, [Trời đất, cậu không sao chứ?]
Kim Hề, [Mình không sao, nhưng cô đồng nghiệp của cậu thì hình như không tốt cho lắm.]
Mạnh Ninh, [Không... không lẽ cô ta bị dính hả?]
Kim Hề, [Không chắc nữa, phải kiểm tra điện thoại của tên đó thì mới biết được.]
Mạnh Ninh, [Trời ơi, nếu là mình chắc mình sẽ sụp đổ mất.]
Kim Hề, [Sau này cậu có ra ngoài thì phải cẩn thận một tí.]
Im lặng vài giây, Kim Hề lại nói, [Hạng người thế này vẫn khá hiếm trong xã hội.]
Mạnh Ninh, [Đương nhiên là mình biết hiếm gặp rồi, nhưng sao lại có đàn ông lẩn vào nhà vệ sinh nữ chụp lén chứ? Biến thái chụp lén thì hiếm gặp, đã vậy tất cả đều là đàn ông.]
Mạnh Ninh, [Làm con gái khổ quá.]
Kim Hề cầm điện thoại rơi vào trầm tư.
Khi gần đến đồn cảnh sát, điện thoại trên tay Kim Hề chợt rung lên, màn hình hiển thị người gọi đến là Hạ Tư Hành.
Kim Hề nghe máy.
“Em đang ở đâu thế?”
“Em đang trên xe cảnh sát.”
Giọng Hạ Tư Hành bất chợt trầm xuống, nghiêm lại, “Có chuyện gì thế em?”
Hôm nay anh làm hành chính, đã tan ca về nhà. Trong không gian yên tĩnh vang vọng tiếng bước chân dồn dập đầy gấp gáp, để lộ ra vẻ sốt ruột của chủ nhân.
Kim Hề nhẹ nhàng đáp lại, “Em không sao.”
Cô kể sơ lại chuyện vừa xảy ra cho anh nghe.
Hạ Tư Hành ngắt ngang lời cô, “Anh đến đó ngay.”
Không chỉ có mỗi Kim Hề gọi điện cho bạn trai, mà Vương Xán Xán cũng đang gọi cho bạn trai cô ta.
Vương Xán Xán gần như sụp đổ, điện thoại vừa kết nối, cô ta đã rấm rứt khóc. Sau khi cúp máy, cô ta không nhịn được che mặt bật khóc nức nở.
Kim Hề đưa cho cô ta một tờ giấy, muốn an ủi vài câu, nhưng bao nhiêu cảm xúc đan xen, cuối cùng im lặng không nói gì.
...
Đến đồn cảnh sát, cả hai bên đều có lí do của riêng mình.
Gã chụp lén vẫn khăng khăng giữ lời khai của mình, sống chết không chịu giao điện thoại ra, còn nói đây là xâm phạm đời tư.
Cảnh sát động thủ thì hắn ta cúi đầu cắn vào cổ tay cảnh sát.
Tình huống bỗng chốc trở nên đầy hỗn loạn.
Kim Hề ngồi một góc, có một nữ cảnh sát mang hai ly nước ấm đến cho cô và Vương Xán Xán.
Nữ cảnh sát nhẹ nhàng an ủi Vương Xán Xán, rồi lại hỏi Kim Hề, “Cô có chắc là hắn chụp lén không?”
Kim Hề, “Có chụp hay không thì cứ kiểm tra điện thoại của hắn ta là biết.”
Kim Hề ngả người ra sau, đôi môi mỏng khẽ nhếch lên, cau mày đầy suy tư.
Trong lúc hỗn loạn, cảnh sát móc còng ra còng gã đàn ông kia lại, mặc kệ hắn giãy giụa thế nào cũng không phản kháng lại được. Cảnh sát lục soát lấy điện thoại trên người hắn.
Một chiếc điện thoại màu trắng.
Kim Hề lên tiếng, “Không phải cái điện thoại này.”
Cảnh sát nhìn sang.
Kim Hề nhớ rất kỹ, chiếc điện thoại mà cô nhìn thấy trong nhà vệ sinh là màu đen. Cô không chắc hắn ta chụp bằng điện thoại nào, nhưng có thể khẳng định một điều rằng, trên người hắn có ít nhất là hai cái điện thoại.
Gã kia chửi ầm lên, “Con mẹ nhà mày...”
Cảnh sát quát to, “Câm miệng!”
Gã chụp lén nhìn cảnh sát, cả người xìu xuống.
Hắn ta ghìm giọng, “Tôi có nhiều điện thoại thì sao? Thời buổi này rồi mà không có người ta có nhiều điện thoại à? Ông đây có tiền, muốn mua mấy cái điện thoại thì mua. Ả đàn bà thối tha như cô bộ chưa thấy tiền bao giờ à?”
Kim Hề lạnh mặt, “Im miệng. Một sợi dây chuyền của tôi trị giá một trăm hai mươi ngàn tệ, anh bảo tôi chưa thấy tiền bao giờ ư?”
Gã đàn ông kia không ngờ Kim Hề lại nói thế.
Càng không ngờ đến chính là, sợi dây chuyền mà cô đang đeo lại trị giá một trăm hai mươi ngàn tệ.
Mặt gã ta đỏ bừng bừng, lan xuống đến tận cổ.
Cảnh sát lục soát trên người hắn lấy ra được năm cái điện thoại,
Cảnh sát cười, “Anh bán điện thoại đấy à? Mang theo nhiều điện thoại thế để làm gì?”
Hắn ta vẫn đáp lại hùng hồn, “Tôi có tiền.” Song không còn lớn lối như ban nãy.
Điện thoại có mật khẩu, nhưng khoa học kỹ thuật phát triển, không cần bấm mật khẩu mà chỉ cần dùng nhận diện gương mặt là đã mở được.
Cảnh sát mở khóa màn hình điện thoại, bấm vào thư viện ảnh.
Anh chàng cảnh sát ban nãy còn đùa vài câu bỗng biến sắc, cau mày nhìn thời gian chụp, tất cả đều là ảnh được chụp trong hôm nay. Đếm sơ sơ thì ít nhất số người bị chụp lén cũng phải lên hàng trăm.
Cảnh sát nói, “Thẻ căn cước.”
Gã kia bất động.
Cảnh sát lặp lại lần nữa, “Trình thẻ căn cước ra! Bao nhiêu tuổi rồi! Anh không chịu nói đúng không? Tôi sẽ đánh đến khi nào anh nói thì thôi!”
“Đánh người là phạm pháp!”
“Chụp lén không phạm pháp sao?” Ánh mắt cảnh sát nhuốm đầy lửa giận, “Chẳng lẽ mấy cô gái này bắt anh chụp ảnh họ đi vệ sinh? Bản thân ti tiện hèn hạ lại còn kéo người khác xuống nước? Ba mẹ anh không biết dạy con thì cứ vào cục cảnh sát, có người dạy giúp anh.”
“Tôi chỉ chụp lén, không vi phạm pháp luật nên không có hình phạt nào cả, cùng lắm thì bị tạm giam vài ngày thôi.”
Gã ta rất rành rẽ chuyện này, bày ra vẻ mặt hết sức đắc ý.
...
Bọn họ tranh cãi phía bên này, còn bên chỗ bọn cô, vừa nghe xác nhận là chụp lén, gương mặt vốn chẳng có huyết sắc của Vương Xán Xán lại càng trắng thêm.
Đúng lúc này.
Trên hành lang vang lên tiếng bước chân, Kim Hề ngước lên, cứ thế chạm vào ánh mắt của Hạ Tư Hành.
Anh đi thẳng về phía cô.
Kim Hề nhổm người dậy, vừa đứng vững đã được anh ôm vào lòng, nơi chóp mũi ngửi thấy mùi thơm nhàn nhạt trên người anh khiến cô bình tĩnh hẳn.
Thần kinh căng cứng của Hạ Tư Hành cuối cùng cũng được thả lỏng, “May quá, em không sao hết.”
Bàn tay anh đặt sau gáy cô khẽ dùng sức, ánh mắt sâu thẳm như đang kiềm chế, anh cất giọng khàn khàn, nhưng lại mang đến cảm giác an toàn, “Em yên tâm, mọi chuyện còn lại cứ giao cho anh, anh sẽ xử lý.”
Kim Hề được anh ôm chặt, phần áo sau lưng dán chặt lên da. Lúc bấy giờ cô mới phát hiện sau lưng mình đã ướt đẫm mồ hôi, lòng bàn tay hằn sâu những vết bấm.
“Dạ.” Kim Hề gật đầu.
Cô vừa nói xong, Vương Xán Xán chợt lên tiếng, “Ông xã.”
Đây là lần đầu tiên Kim Hề gặp bạn trai của Vương Xán Xán, đúng là không khác mấy những gì Mạnh Ninh nói. Bề ngoài đúng là già hơn tuổi thật gần mười tuổi, vóc dáng không cao, chừng mét bảy là cùng. Ngoại hình theo kiểu người đàng hoàng, thật thà đúng gu của các bậc phụ huynh.
Nước mắt Vương Xán Xán tuôn như mưa, thấy anh ta đến bèn nhào vào lòng anh ta ấm ức kể lại chuyện mình gặp phải.
Nhưng... anh ta lại né sang một bên.
Vương Xán Xán trừng mắt khó tin.
Ngay sau đó, cô ta nghe bạn trai mình hỏi, “Em... bị thấy hết rồi sao?”
Vừa dứt lời, tất cả mọi người có mặt trong sở cảnh sát đều quay lại nhìn bọn họ.