Bữa tiệc trưa sau đó Kim Hề chẳng mấy hào hứng.
Ngoài mặt thì hòa mình vào bữa tiệc xa hoa, cô ngồi quay lưng lại phía cửa, tầm mắt vừa vặn nhìn ra mầm xanh tươi tốt bên ngoài bức tường kính trước mặt, cẩn thận lắng tai còn có thể nghe thấy tiếng chim hót líu lo.
Nhưng thực ra suy nghĩ của cô đã bay đi tận nơi nảo nơi nao.
Trước đây cô cảm thấy Hạ Tư Hành đối xử tốt với mình là vì anh muốn cho mọi người biết rằng, anh cũng rất tốt với một “bình hoa” bên cạnh mình, cảm thấy mối quan hệ giữa bọn họ chỉ là nhu cầu đôi bên.
Nhưng kể từ cuộc nói chuyện với ông ngoại vào cái hôm Tết Nguyên tiêu kia, Kim Hề bắt đầu tự vấn về mối quan hệ giữa hai người.
Đặc biệt là sáng hôm ấy, khi ánh ban mai rải rác nhảy múa trên người anh, tạo nên một khung cảnh năm tháng tĩnh lặng đầy ấm áp.
Anh nói với cô rằng, “Xem như là vì anh đi.”
Giọng anh cực kỳ bình tĩnh, nhưng cô lơ mơ nhận ra chút khao khát hèn mọn ẩn sâu bên trong.
Còn bây giờ, anh lại nói, “Biết đâu là thật thì sao?”, tiếp tục quấy phá mặt hồ vốn chẳng mấy tĩnh lặng trong lòng cô.
Cô nhìn lá cây xanh mướt ngoài cửa sổ, im lặng hồi lâu.
Lúc ngước lên, Kim Hề vô tình chạm phải ánh mắt Hạ Tư Hành.
“Em còn muốn ăn gì nữa?” Anh hỏi.
“Sườn xào chua ngọt.”
“Em không ngán à.”
“Không.”
Mâm ăn trên bàn tự động xoay, tốc độ khá chậm. Chờ đến khi đĩa sườn xào chua ngọt di chuyển đến trước mặt, Hạ Tư Hành gắp vài miếng bỏ vào đĩa cho Kim Hề.
“Em ăn đi.”
Lúc Kim Hề ăn, hai má cô hơi phồng lên, nhai nhai nuốt nuốt trông giống hệt một chú hamster.
Tay Hạ Tư Hành rục rịch muốn véo má cô một cái, nhưng ngại đang ở bên ngoài, bàn tay đành cuộn chặt lại giữa không trung, ghìm lại cơn xúc động bất chợt kia.
“Còn muốn ăn gì nữa không em?”
Tốc độ nhai của Kim Hề chậm lại, cô nuốt đồ trong miệng xuống rồi nói, “Em muốn ăn bánh kem.”
Hạ Tư Hành hơi sửng sốt, “Vẫn chưa đến tối mà.”
Kim Hề đặt đũa xuống, ngả người dựa vào lưng ghế, cô quay sang nhìn anh bằng ánh mắt đưa tình, “Có phải em nói gì anh cũng nghe không?”
Nhận ra còn ý khác trong lời cô nói, anh hỏi, “Em muốn anh làm gì?”
Kim Hề hỏi anh, “Anh biết làm bánh kem không?”
Hạ Tư Hành, “Cái này thì anh chưa làm bao giờ.”
Đôi mắt Kim Hề sáng bừng, sóng mắt lưu luyến, khẽ khàng hỏi anh, “Thế anh làm cho em nhé?” Bàn tay đặt dưới bàn len qua nắm lấy góc áo của anh, thỏ thẻ, “Anh A Hành ơi?”
Chưa đầy một giây, tay cô đã được một bàn tay ấm áp phủ lên.
“Chỉ vì một cái bánh kem mà em lại làm nũng với anh à?” Góc nghiêng sắc sảo của Hạ Tư Hành chợt hiện lên một nụ cười nhẹ, “Trước đây em đâu có thế.”
“Trước đây em thế nào?”
“Trước đây em sẽ trực tiếp ra lệnh cho anh rằng: Hạ Tư Hành, hôm nay sinh nhật em, anh mau làm bánh kem cho em đi.”
Kim Hề lườm anh, “Anh nói bậy.”
Cô toan rút tay lại, nhưng lại bị anh nắm chặt.
“Ngoan nào, đợi lát nữa ăn xong anh sẽ gọi thợ làm bánh đến dạy anh.” Hạ Tư Hành nói, “Chẳng phải chỉ là một cái bánh kem thôi sao, anh làm cho em.”
Khóe môi Kim Hề cong lên. “Làm đẹp đẹp một chút đó nha.”
Hạ Tư Hành, “Được, em muốn kiểu gì? Để anh vẽ cho em một kiểu mà anh rành nhất.”
Kim Hề ngạc nhiên, “Anh rành vẽ gì thế?”
Hạ Tư Hành ngẫm nghĩ nửa giây, sau đó trả lời, “Sơ đồ cấu tạo xương người.”
“...”
...
Biết Hạ Tư Hành chuẩn bị làm bánh kem, Châu Dương khó tin lẩm bẩm, “Em nào phải thiên nga đen, em là Đát Kỷ chuyển thế, là hồ ly tinh mới đúng.”
Mặc dù lời này có hơi quá đáng, nghe như đang cà khịa xỏ xiên, nhưng giọng điệu lại hoàn toàn lộ rõ vẻ kính nể.
Anh ta thật sự bội phục Kim Hề từ tận đáy lòng, cô xem như đã nắm chặt Hạ Tư Hành trong tay.
Khu nghỉ dưỡng không thiếu thợ làm bánh, Châu Dương chỉ gọi một cú điện thoại, phía bên kia đã sắp xếp đâu vào đấy, chờ Hạ Tư Hành sang là có thể bắt tay vào làm ngay.
Ăn trưa xong, Hạ Tư Hành và Kim Hề đi sang làm bánh kem.
Nhìn bóng lưng dần khuất xa của hai người họ, Châu Dương thở dài, “Bây giờ đã nghe lời thế, sau này cưới rồi thì biết sao đây? Địa vị trong nhà của A Hành đáng lo quá.”
Giang Trạch Châu ngồi bên cạnh ánh mắt lạnh xuống, đáp lại bâng quơ, “Biết đâu bọn họ không kết hôn thì sao?”
Châu Dương hoảng hốt, “Cậu nói thế là sao? Bọn họ yêu nhau lâu như thế, chẳng lẽ lại định chia tay? A Hành nỡ ư?”
Ánh mắt Giang Trạch Châu rét lạnh, hờ hững nói, “Cậu nghĩ A Hành nắm quyền chủ động trong mối quan hệ này sao?”
Châu Dương, “Ý cậu là gì?”
Nói nhiêu đây đủ rồi, nếu nói nữa sẽ khiến mọi người bắt đầu đoán mò.
Giang Trạch Châu cũng biết hôm nay mình có hơi quá, yết hầu của anh ta trượt lên trượt xuống, “Không có gì đâu, tôi đùa thôi, hai người họ không chia tay được đâu, cậu yên tâm đi.”
Không có khả năng chia tay.
Giang Trạch Châu rất hiểu Hạ Tư Hành.
Hồi nhỏ Giang Trạch Châu từng chấm một cái mô hình của Hạ Tư Hành. Hạ Tư Hành luôn rộng rãi với anh em, nhưng chỉ mỗi bộ mô hình kia Giang Trạch Châu hỏi anh bao nhiêu lần mà anh vẫn không cho.
Thậm chí có một lần anh ta lại hỏi xin Hạ Tư Hành nữa, Hạ Tư Hành liền cất mô hình đó vào tủ kính rồi khóa lại, hoàn toàn dẹp bỏ suy nghĩ kia của Giang Trạch Châu.
Hạ Tư Hành là thế, nếu là đồ vật bình thường thì anh cực kỳ hào phóng.
Nhưng một khi anh đã để tâm thì dù thế nào cũng sẽ không buông tay.
Mấy năm qua anh càng ngày càng lạnh lùng hờ hững, dù là thứ gì cũng sẵn sàng nhường lại, duy chỉ có mỗi Kim Hề...
Nếu có một ngày Kim Hề muốn chia tay thật, e là thái độ của Hạ Tư Hành cũng giống như lúc anh bảo vệ bộ mô hình kia, giam cầm cô ở trong nhà.
...
“Muốn làm bánh kem lớn nhỏ? Bao nhiêu người ăn?” Giáo viên dạy làm bánh hiền hòa hỏi.
“Hai người ăn ạ.”
Hạ Tư Hành nghe thế thì quay sang, ánh mắt khó hiểu.
Kim Hề nói, “Giang Trạch Châu đã đặt bánh kem rồi, để bọn họ ăn bánh kem đó là được.”
Ý là cái bánh này chỉ dành cho anh và cô.
Giáo viên dạy làm bánh gật đầu, “Nếu hai người ăn thì làm bánh 4 tấc là được. Bây giờ mình bắt đầu làm cốt bánh trước nhé? Nguyên liệu đều có ở đây cả, cân ở đây...”
Hạ Tư Hành làm bánh, Kim Hề ngồi một bên chống cằm ngắm anh bận rộn.
Chốc chốc cô lại đắc ý lên tiếng, “Bác sĩ Hạ, từ từ thôi, bột mì bay tứ tung rồi kìa.”
“Bác sĩ Hạ, anh có biết đánh lòng trắng trứng không đấy?”
“Bác sĩ... Ui da, sao anh bóp mặt em?”
Đuôi mắt Hạ Tư Hành nhếch lên như cười như không, “Em giỏi thế thì em làm đi.”
Kim Hề nói, “Em là nhân vật chính hôm nay, em là lớn nhất.”
Hạ Tư Hành, “Mai mới là sinh nhật của em.”
Kim Hề, “Đón sinh nhật trước không được à?” Cô nhếch môi, “Anh còn không biết xấu hổ mà nói em, nếu không phải mai anh phải đi làm ban ngày rồi trực cả ban đêm thì em có cần phải dời sinh nhật sang hôm nay sao? Mai... chẳng lẽ anh muốn em đem bánh kem vào bệnh viện hả?”
Hạ Tư Hành cười khẽ, “Anh sai rồi.”
Nhưng trong lời anh chẳng có lấy cảm giác nhận sai, hiển nhiên là chỉ tát nước theo mưa chiều cô mà thôi.
Kim Hề cũng chẳng để tâm.
Bỏ cốt bánh vào lò nướng, phải chờ một lúc lâu sau mới chín, hai người ngồi yên tại chỗ nói chuyện, tiện thảo luận xem lát nữa nên trang trí kiểu gì.
Kim Hề lướt mạng một vòng, cuối cùng tìm ra một mẫu, “Làm như này đi, em thích mẫu này.”
Trên màn hình điện thoại hiện ra một hình ảnh bánh gato trông rất trang nhã và đơn giản.
Bơ trắng phết một vòng làm nền, sau đó dùng bơ màu xanh vẽ một nhân vật múa ba lê, ngoài ra không còn gì khác.
Hạ Tư Hành nhìn sang, “Chỉ thế thôi à?”
Kim Hề, “Ừ, vậy thôi.”
Anh hỏi, “Bớt việc cho anh hả?”
Kim Hề nhoài đến trước mặt anh, như muốn dâng môi thơm, nhưng khi hai đôi môi sắp chạm vào nhau, cô bỗng thắng kít lại.
Hơi thở phả nhẹ lướt qua cánh môi anh, cô cất giọng đầy dịu dàng lại pha thêm chút ngọt ngào nũng nịu, “Ừm? Anh không thích hả?”
Lòng Hạ Tư Hành xốn xang, anh nhìn xuống, đôi môi đỏ mọng đầy mê hoặc hiện lên trong tầm mắt khẽ mấp máy như đang dụ dỗ anh.
“Em...”
Tiếng chuông điện thoại bất chợt vang lên ngắt ngang lời muốn nói, hơn nữa là tận hai tiếng chuông.
Điện thoại của Kim Hề và Hạ Tư Hành đồng loạt vang lên.
Kim Hề mở điện thoại ra, khi nhìn người gọi đến hiển thị trên màn hình, đáy mắt hiện lên ý cười, nhưng chỉ vài giây sau lại trở nên tĩnh mịch.
Cô siết chặt điện thoại trong tay, là điện thoại của Thẩm Nhã Nguyệt.
Chắc bà gọi đến vì chuyện sinh nhật cô.
Trong lúc cô đang phân vân không biết có nên nghe máy không, thì Hạ Tư Hành đã nghe điện thoại.
Bệnh viện gọi cho anh.
Trong thoáng chốc, nụ cười anh dần phai, vẻ mặt trở nên nặng nề.
Điện thoại trên tay cô đã im lặng khi đợi mãi mà không có ai nghe máy.
Trong khoảng cách chưa đầy nửa mét, Kim Hề có thể nghe thấy giọng nói đầu dây bên kia từ điện thoại của Hạ Tư Hành, “Đường phía bắc xảy ra tai nạn nghiêm trọng, có sáu nạn nhân được đưa đến cấp cứu tại bệnh viện, nhưng khoa phẫu thuật không đủ nhân lực, cậu về bệnh viện ngay nhé.”
Hàng mi Kim Hề rung rung.
Cô ngẩng lên, bất chợt chạm vào đôi mắt đen lay láy của anh.
Anh mím môi hồi lâu vẫn chưa đáp lại.
Kim Hề cắn môi, hít sâu một hơi rồi cắn răng ra vẻ thoải mái, “Anh đi đi.”
Hạ Tư Hành im lặng một lúc lâu, “Còn bánh kem thì sao?”
Kim Hề mỉm cười ra vẻ không mấy bận tâm, “Ăn bánh của Giang Trạch Châu đặt là được rồi.”
Hạ Tư Hành lẳng lặng chờ một lát.
Kim Hề nhấc chân chạm vào mũi chân của anh, “Anh đi đi, dù sao cũng còn nhiều người đón sinh nhật cùng em mà, với lại mai mới đúng ngày, cùng lắm thì để mai tổ chức cũng được, như nhau cả thôi.”
Lâm Lập Huân bên kia khó hiểu, “Bánh kem gì? Sinh nhật ai?”
Ánh mắt Hạ Tư Hành lóe lên vẻ mờ mịt khó hiểu, vừa trả lời Lâm Lập Huân, vừa nói chuyện với Kim Hề.
Anh nói, “Em qua ngay đây giáo sư Lâm, khoảng chừng bốn mươi phút nữa em sẽ đến nơi.”
Anh lại nói, “Em chờ anh về tổ chức sinh nhật nhé.”
Điện thoại vừa cúp, bóng anh cũng biến mất khỏi tầm mắt của cô.
Kim Hề đứng tại chỗ, điện thoại trên tay lại vang lên lần nữa khiến cô không có thời gian suy nghĩ.
Lần này cô không chần chừ mà nhận máy ngay.
“Mẹ.”
“Kim Hề à, ngày mai sinh nhật, con về nhà nhé? Mẹ làm mấy món con thích, được không con?” Bà thận trọng hỏi, lại mang theo ý lấy lòng.
Kim Hề không đành lòng từ chối.
Cô cụp mắt, khẽ đáp lại, “Mẹ à, mai con phải đi làm.”
“Vậy tan làm rồi về nhà nhé con? Lâu rồi con không về nhà, hay là mẹ sang nhà con nấu ăn tổ chức sinh nhật cho con nhé, được không? Mẹ và ba sẽ đến đón sinh nhật cùng con.”
Nghe thấy thế, mũi cô cay cay, nơi cổ họng đăng đắng.
Kim Hề nín lặng vài giây, “Con đã hẹn sẽ đón sinh nhật cùng bạn rồi, con không về nhà đâu, con cám ơn mẹ ạ.”
Thẩm Nhã Nguyệt mất mát, “Thế à?” Nhưng bà vẫn tỏ ra thoái mái nói với Kim Hề, “Cũng đúng, sinh nhật thì nên đi chơi cùng bạn bè, ngày mai chơi vui nhé con.”
“Dạ.”
Cô qua loa đáp lại.
Trước khi cúp máy, Thẩm Nhã Nguyệt nói, “Sinh nhật vui vẻ nhé cục cưng của mẹ.”
Kim Hề vội vàng bấm nút tắt giống như cuống quýt thoát khỏi vòng xoáy đen ngòm.
“Anh Hạ đâu?” Giáo viên dạy làm bánh vừa nãy tìm cớ rời đi để nhường lại không gian cho cặp đôi, cô ấy nhẩm tính đến lúc cốt bánh được nướng gần chín mới quay lại, nhưng không ngờ chỉ còn lại Kim Hề.
Dáng vẻ vội vội vàng vàng điều chỉnh cảm xúc của Kim Hề cực kỳ vụng về, “Anh ấy có việc gấp nên đi trước rồi.”
Giáo viên dạy làm bánh nghĩ rằng bọn họ cãi nhau nên không dám hỏi nhiều, mỉm cười lịch sự, “Vậy... chúng ta còn làm bánh nữa không?”
Kim Hề đáp, “Làm ạ.” Cô cầm lấy tạp dề mặc vào, “Cô dạy em làm đi, em muốn làm cho xong cái bánh này.”
Giáo viên dạy làm bánh, “Được.”
Kiểu bánh Kim Hề chọn khá đơn giản, chưa đầy nửa tiếng đã hoàn thành chiếc bánh. So với mẫu trong điện thoại của cô gần như là giống đến chín mươi phần trăm.,
Châu Dương nghĩ xả hơi giữa hiệp thong thả tạt qua, đưa mắt đánh giá, “Tay nghề không tệ, sau này về hưu rồi em có thể mở cửa hàng riêng được rồi đó.”
Kim Hề im lặng cất bánh vào hộp, không thèm trả lời anh ta.
Nhận ra vẻ bất thường của cô, Châu Dương không trêu nữa, “Sao thế công chúa thiên nga? Không lẽ em giận vì A Hành bỏ về giữa chừng hả? Bệnh viện cậu ấy có việc gấp mà... Nói thật, anh thấy cậu ấy không nên làm bác sĩ, vừa nhọc vừa nghèo.”
“Không phải vì anh ấy đâu.” Kim Hề đáp.
Châu Dương ngẩn người.
Kim Hề bình tĩnh nhìn anh ta, “Hạ Tư Hành muốn làm gì thì làm, làm bác sĩ cũng rất tốt.”
Mặc dù cô không muốn anh làm bác sĩ vì nghề này quá cực. Nhưng cô chưa bao giờ ở trước mặt anh, trước mặt bạn anh mà phủ định nghề nghiệp của anh.
Mỗi một người đều có lý tưởng riêng về nghề nghiệp và tương lai của mình.
Kim Hề xưa nay không thích can thiệp vào công việc của Hạ Tư Hành, tuy rằng công việc này thường xuyên khiến anh phải rời khỏi nhà đột xuất, Có khi là ban ngày, có khi là nửa đêm, cũng có khi đang giữa bữa cơm, hoặc là khi phim vừa mới chiếu... Nhưng cô chưa bao giờ phàn nàn với Hạ Tư Hành lấy một câu.
Làm bác sĩ rất cực, nhưng Hạ Tư Hành lại thấy vui.
Hồi bé thơ người ta luôn tưởng tượng rất nhiều về tương lai của mình. Mơ thành nhà khoa học, mơ làm giáo viên, trở thành cảnh sát... Nhưng trôi nổi qua dòng thác thời gian, cuộc sống hiện thực đã đập nát mơ mộng của mọi người.
Có mấy người làm được việc mình muốn làm sau khi trưởng thành chứ?
Chí ít là, công việc hiện giờ của Kim Hề - diễn viên múa ba lê chính là ước mơ của cô.
Hạ Tư Hành cũng thế.
Từ trước đến giờ anh vẫn luôn ủng hộ cô.
Kim Hề mỉm cười, vậy thì cô sẽ ủng hộ anh nhiều thêm một chút.
Cô cầm theo hộp bánh gato đi ra ngoài.
Châu Dương đuổi theo, “Sang khu bắn súng không, trình anh hơi bị đỉnh đấy.”
Kim Hề, “Đỉnh bằng em không?”
Xưa nay Châu Dương luôn tự tin, so về thành tích thì có thể anh không bằng người ta, nhưng nếu so độ ăn chơi thì anh rất là tự tin.
“Ý em là sao, em coi thường anh đấy à? Trên phương diện ăn chơi này thì anh đây chưa bao giờ thua nhé.”
“Được thôi, đợi em cất bánh rồi đấu với anh một trận.”
“Cất đi đâu nữa, mang tới khu bắn súng để mọi người cùng nếm thử chứ.”
Kim Hề lườm anh, “Bánh này không phải để cho mấy anh ăn đâu.”
Con bé hẹp hòi này, cái bánh gato có tí xíu chứ mấy.
Châu Dương, “Em định ăn mảnh à? Công chúa thiên nga này, sao em lại keo kiệt thế? Nội một chiếc váy trên người em thôi cũng đủ mua được mấy trăm cái bánh rồi.”
Kim Hề cười, “Không được à?”
Châu Dương, “Được, được chứ, dù sao thì hôm này đều ghi vào sổ của A Hành cả.”
Kim Hề thờ ơ đáp lại, “Không thành vấn đề, tiền của anh ấy em xài không hết, để mọi người xài giúp vậy.”
Lời này quả thật đã chọc Châu Dương cười tươi như hoa.
Đến trưa, Kim Hề và Châu Dương đã chơi hết một vòng khu nghỉ dưỡng.
Chẳng biết sao mà một người lúc nào cũng chăm chăm tập múa như Kim Hề lại rất biết cách chơi, đến Châu Dương còn không chơi lại cô. Ở Khu bắn súng, Châu Dương bắn liên tiếp tám phát chín điểm, hai phát mười điêm. Kim Hề bắn sau anh, từng phát từng phát súng đều được hiện lên màn hình điện tử.
Mười.
Mười.
Mười.
...
Mười.
Tất cả đều mười điểm.
Châu Dương tái mét mặt mày.
Anh ta giận sôi máu quyết lấy lại danh dự, thế là kéo cô sang trường đua ngựa, kết quả Kim Hề thong thả ngồi ở đích chờ anh, mà Châu Dương thì cách đích tận nửa vòng.
Màn đêm dần buông.
Châu Dương vẫn không phục, “Ăn tối xong thì đánh mạt chược đi, anh không tin một ông hoàng ăn chơi như anh lại thua em mãi.”
Kim Hề cái gì cũng biết chơi, chỉ có mạt chược là không.
“Em không biết chơi mạt chược.”
“Không biết cũng phải đi.”
“Anh đang bức em đấy hả?”
“Đúng vậy.”
“Em méc Hạ Tư Hành.”
“Em...!”
Châu Dương bực muốn khùng người.
Mọi người xung quanh cười ha ha vỗ vai anh ta, hả hê nói, “Không sao đâu, giờ A Hành không có ở đây, cậu cứ xử cô ấy cho đã đi, xong rồi mua vé máy bay trốn ra nước ngoài chừng năm hay nửa năm gì đó là được.”
“Lượn ngay!”
Mọi người cứ thế ồn ào ăn hết bữa tối.
Kim Hề nhìn đồng hồ, đá tám giờ hơn rồi.
Trong điện thoại có rất nhiều tin nhắn chưa đọc, nhưng không có tin nào của Hạ Tư Hành.
Cơm tối xong xuôi, bánh kem được mang lên.
Châu Dương ồn ào, “Thổi nến đi công chúa.”
Kim Hề quăng mấy cây nến vào mặt anh ta, “Bao lớn rồi mà còn chơi trò thổi nến, anh muốn thì anh thổi đi.”
Châu Dương chẳng thèm bận tâm đến thể diện, “Thế thì để anh thổi, tiện thể ước một điều luôn.”
Kim Hề, “Tùy anh.”
Bánh kem có tặng kèm vương miện, Châu Dương đội vương miệng lên đầu, nhắm mắt cầu nguyện trông rất ư là ra dáng, anh dõng dạc nói cho tất cả mọi người có mặt cùng nghe, “Tôi ước gì năm nay mọi người kiếm được thật nhiều tiền, sau đó dùng tiền kiếm được đến quán bar của tôi quẩy! Cám ơn mọi người!”
Không chỉ Kim Hề, mà tất cả mọi người hễ đang cầm đồ trên tay đều ném vào người anh ta.
Ồn ào thổi tắt nến, mọi người bắt đầu nhốn nháo đòi ăn bánh kem.
Trong các bữa tiệc sinh nhật của bạn bè, bánh kem chưa bao giờ là phần quan trọng. Quan trọng là hoạt động sau khi ăn bánh kem.
Có người hát karaoke, có người uống rượu, có người đi đánh mạt chược... vô số hoạt động sôi nổi được diễn ra.
Nhưng Kim Hề không tham dự món nào, cô quay trở lại phòng lấy hộp bánh kem mà mình vừa làm xong hồi chiều rồi rời khỏi khu nghỉ dưỡng.
Cô lái chiếc xe mui trần của Châu Dương, xe vào tới nội thành bắt đầu giảm tốc độ xuống.
Làn gió xuân dịu dàng mơn man trên suối tóc, nhưng cô không có thời gian tận hưởng cơn gió đêm, đưa mắt nhìn về phía trước cách đó không xa, bảng đèn của bệnh viện số 1 Nam Thành sáng rực trong đêm tối.
...
Đây không phải là lần đầu Kim Hề đến khoa Bỏng, cô gõ cửa, đứng bên ngoài chờ mấy giây nhưng không có ai đáp lại.
“Có ai không?” Cô nhoài người vào trong xem thử.
Khoa Bỏng sáng loáng ánh đèn, nhưng bên trong lại không có người.
Kim Hề đứng tại chỗ một lúc, sau đó mới nhấc chân bước vào văn phòng, ngồi xuống bàn làm việc của Hạ Tư Hành, đặt hộp bánh kem trên tay lên bàn.
Cô nhìn đồng hồ, đã chín giờ rồi, không biết lúc nào anh mới xong việc.
Kim Hề chán chường ngồi chờ trong phòng, nhìn đồng hồ trên tường, nhịp tim như cùng hòa nhịp với kim giây.
Tích tắc.
Một.
Tích tắc.
Hai.
Tíc tắc.
Ba.
...
...
Trong phòng phẫu thuật, màn hình điện tử hiện thị hai khung thời gian.
Một là thời gian hiện tại.
Một cái khác chính là thời gian phẫu thuật.
Bắt đầu từ lúc bảy giờ, đến mười một giờ năm mươi hai phút mới kết thúc.
Ca phẫu thuật kéo dài bốn tiếng năm mươi hai phút.
Lâm Lập Huân bước ra khỏi phòng phẫu thuật đầu tiên, Hạ Tư Hành làm hết công việc trên tay mới ra ngoài sau.
Lâm Lập Huân, “Vất vả cho em rồi, vốn hôm nay là ngày nghỉ của em, không ngờ lại có tai nạn phải gọi em về gấp, một ngày hai ca mỗ, mệt lắm đúng không?”
Hạ Tư Hành, “Không sao ạ.”
Lâm Lập Huân chợt nhớ ra chuyện gì, “Đúng rồi, hôm nay em tổ chức sinh nhật cho ai hả?”
Động tác rửa tay của Hạ Tư Hành khựng lại, anh mím môi, “Dạ.”
Lâm Lập Huân nói, “Sắp mười hai giờ tới nơi rồi, giờ có chạy về cũng không kịp. Em mau gọi cho người ta đi, tốt xấu gì cũng là sinh nhật, không ở cùng người ta cũng đành, nhưng không thể không chúc mừng được.”
“Dạ.”
Hạ Tư Hành rời khỏi phòng phẫu thuật, ngay cả đồ mổ cũng chưa kịp thay ra, anh vội cầm điện thoại gọi cho Kim Hề, vừa đi về phía văn phòng để lấy chìa khóa xe.
Nhưng điện thoại chẳng ai bắt máy.
Anh khẽ cau mày, tăng tốc chạy về phía văn phòng. Dọc đường đi anh liên tục gọi lại cho cô, mãi đến khi đến trước cửa phòng làm việc cô mới nghe máy.
“Hạ Tư Hành, sao anh còn chưa xong nữa?”
Giọng nói dịu dàng như đang ngáy ngủ, lại còn mang theo chút ấm ức.
Thậm chí anh không biết có phải mình bị ảo giác hay không mà giọng nói này lại hết sức rõ ràng như đang kề bên tai, quanh quẩn trong không khí.
Anh bước vào phòng, ánh mắt vô thức đảo một vòng, bất ngờ trông thấy Kim Hề đang ngồi ở bàn làm việc của mình.
Hóa ra không phải ảo giác mà cô thật sự đang ở đây.
Vẻ mặt căng cứng của anh cuối cùng cũng trở nên nhẹ nhõm.
Kim Hề thấy anh liền đặt điện thoại xuống, nhìn đồng hồ treo tường rồi vội vẫy tay với anh, “Nhanh lên, sang đây thổi nến đi, em muốn ước một điều.”
Hạ Tư Hành bất ngờ, không ngờ cô lại mang bánh kem sang đây.
Kim Hề vui vẻ mở hộp bánh ra, cắm nến lên, rồi lại lấy cái bật lửa không biết trấn lột từ chỗ nào ra châm nến.
Lúc cô đứng dậy tắt đèn, bên hông bỗng thấy nằng nặng.
Hạ Tư Hành dán lên môi cô, cất giọng mập mờ, “Em cố ý đến đây để anh xem em thổi nến hả?”
Kim Hề đáp, “Không phải, em muốn ước nguyện, mà anh phải thực hiện nguyện vọng của em.”
Hạ Tư Hành mỉm cười, cưng chiều nói, “Được, bất kể em ước gì anh đều sẽ giúp em thực hiện.”
Đèn trong văn phòng được tắt đi, chỉ còn lại ánh nến chập chờn.
Kim Hề chắp tay lại, hai mắt nhắm nghiền, vẻ mặt nghiêm túc, hàng mi lại run run,
Ngay sau đó, cô mở mắt, thổi nến rồi lại ngước lên nhìn đồng hồ, “Hạ Tư Hành.”
Ánh mắt Hạ Tư Hành vẫn chăm chú ngắm nhìn gương mặt cô, “Sao em?”
“Đúng 0 giờ rồi.”
“Hôm nay là sinh nhật em đấy.”
“Mau chúc mừng sinh nhật em đi.”
Đuôi mắt Kim Hề khe khẽ nhướng lên, ánh mắt long lanh dập dềnh những tia sáng lấp lánh tựa như những hạt châu.
Hóa ra, cô cố ý đến bệnh viện tìm anh là vì muốn anh là người đầu tiên chúc mừng sinh nhật mình.
Vẻ lưu luyến ánh lên trong đôi mắt Hạ Tư Hành, anh cúi người, lòng bàn tay mơn man cằm cô, bất thình lình dán vào môi cô, ngay sau đó là một nụ hôn cực kỳ dịu dàng. Nụ hôn này không hề pha trộn bất cứ suy nghĩ sắc dục nào, mà chỉ đơn thuần là một nụ hôn dịu dàng.
Anh trịnh trọng đáp, “Sinh nhật vui vẻ nhé em, bé cưng của anh”
Băng qua nửa thành phố, chờ đợi hơn bốn tiếng, chỉ vì muốn được nghe câu “Sinh nhật vui vẻ“.
May mắn thay, cô đã chờ được rồi.