Cổ Thiên Nga

Chương 52: Chương 52




- - Anh thích là em.

- - Anh thích chính là con người của em.

Hai câu nói này liên tục lặp đi lặp lại trong đầu Kim Hề.

Mãi đến khi bước vào nhà, phải mất một lúc lâu sau cảm giác ấy mới biến mất.

Dì bảo mẫu hiền hòa lấy dép ra cho cô thay, gương mặt ngập tràn hạnh phúc, “Mời thiếu phu nhân thay dép.”

Kim Hề vừa ngước lên đã đờ ra, sau đó khẽ nói, “Dì đừng gọi con thế mà.”

Bảo mẫu, “Vâng.”

Dừng lại vài giây, bà lại nói, “Quần áo của thiếu phu nhân đã được đưa lên phòng rồi ạ.”

“...”

Kim Hề đổi dép, ngẩng đầu nhìn Hạ Tư Hành. Gương mặt không chút biểu cảm, ánh mắt quấn quýt bám theo anh, song nơi đáy mắt không mang theo vẻ quyến rũ như ngày thường mà chỉ toàn là sự khó hiểu, “Rốt cuộc là sao thế này?”

Hạ Tư Hành bình tĩnh đáp, “Chính là thế đó.”

Kim Hề, “Em thành thiếu phu nhân từ khi nào thế?”

“Bạn gái anh chẳng phải là thiếu phu nhân sao?”

“...”

“Em không thích à?”

Cô nghiêng đầu lườm anh, mặt không đổi sắc, ánh mắt lại như muốn nói, anh nghĩ sao?

Nhưng anh chẳng nhận ra ẩn ý của cô như ngày xưa, hoặc có lẽ anh đã hiểu, nếu không sao anh lại nói, “Em thích thì tốt rồi.”

Phong cách trang trí của biệt thự Hạ gia vẫn là phong cách retro kiểu Mỹ, từ phần tường, trần nhà, mặt tường sau TV đều lấy màu trắng làm chủ đạo, sofa và các vật dụng trong nhà được thiết kế bằng gỗ hồ đào. Nhìn tổng thể, đây là sự kết hợp giữa nét đẹp sang trọng nhẹ nhàng lấy cảm hứng từ phong cách Âu Mỹ, lãng mạn, thanh lịch nhưng cũng không kém phần nhẹ nhàng.

Khí chất công tử của Hạ Tư Hành lại cực kỳ phù hợp với căn nhà này.

Anh là con cưng của trời trong giới thượng lưu, mỗi một hành động, mỗi một cử chỉ đều mang theo vẻ kiêu ngạo.

Anh lướt từ phía sau đến bên cạnh cô, cụp mắt xuống, đuôi mắt hẹp dài lộ ra vẻ âm u lạnh lẽo, cực kỳ nguy hiểm, “Không thích cũng vô dụng thôi, sớm muộn gì em cũng phải làm quen với xưng hô này.”

Dứt lời, anh bỏ lại cô một mình, đi thẳng vào trong phòng.

Kim Hề nhìn theo bóng lưng anh, lại nhìn chỗ mình đang đứng hiện giờ, buộc phải chấp nhận một sự thật, người trước mặt cô đã không còn là anh bạn trai mặc cô sai tới sai lui như đang ở nhà, cũng không phải là bác sĩ Hạ phục vụ cho bệnh viện nữa.

Ở đây, anh chỉ có một thân phận duy nhất, chính là Hạ đại thiếu gia nghiễm nhiên nhận lấy tất cả sự ngưỡng mộ của mọi người.

Mà cô... giờ đây đã trở thành Hạ thiếu phu nhân?

Lời bông đùa muốn làm phu nhân nhà giàu trước đây của cô thoắt cái đã thành hiện rồi.

“Kim Hề?”

“... Kim Hề?”

Gọi mấy lần liền, Kim Hề mới hồi hồn, ngoan ngoãn đáp lại, “Dì Vu.”

Vu Tố thân thiết vẫy tay với cô, “Mau lên đây, dì đã cho người dọn dẹp lại phòng cho con rồi, con xem đã hài lòng chưa?”

Kim Hề vội đi theo bà.

Phòng của Kim Hề nằm kế bên phòng Hạ Tư Hành, có mấy lần Vu Tố không nỡ để cô về nên đã giữ cô ngủ lại, cũng chính là căn phòng này.

Phòng không đổi, nhưng sofa và đồ trang trí bên trong đã được thay đổi hoàn toàn.

Trên tường treo một bức ảnh, đó là ảnh cô biểu diễn trên sân khấu cách đây mấy năm được nhiếp ảnh gia lưu lại. Cô nhón một chân, chân kia hơi cong gối, chiếc váy ba lê màu trắng bay bổng giữa không trung. Cô giơ hai tay lên cao, mấy ngón tay trắng muốt nổi bần bật trên sân khấu mờ tối, tựa như những đốm máu nằm giữa trời tuyết trắng xóa, rực rỡ, mê hoặc, khơi gợi dục vọng trong nội tâm của con người.

Vu Tố đưa cô vào phòng rồi rời đi, nói rằng bà xuống lầu làm đồ ăn cho cô.

Kim Hề ngồi bên giường, lấy điện thoại tìm kiếm tên loài hoa có nhiều cánh xếp chồng lên nhau, màu sắc thay đổi từ trắng đến hồng từ ngoài vào trong.

- - Ballet tuyết*.

*Có vẻ như hoa này tác giả tự nghĩ ra, mình search mà không thấy:((. Có gì hot? Chọt thử trang — Tr

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.